Hành trình về với kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của các tàu Anh với ít nhiều hư hại, chúng tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Tuy vậy đường đến Kiel vẫn còn rất xa. Tirpitz, sau trận chiến với King George V đã bị hư hại khá nặng, phải về cập cảng gấp để sửa chữa. Tôi cũng đang cho cả Admiral Hipper và chị hai Erika nữa, hi vọng họ có thể an toàn về đến Kiel.
- Thuyền trưởng, có liên lạc từ Tirpitz,
- Đưa máy cho tôi.
Ở bên kia đầu vang lên giọng của chị cả:
- Thay đổi lộ trình, chúng ta sẽ nghỉ chân ở cảng Hanstholm Havn.
- Có được không ạ, chúng ta có lệnh đi thẳng tới Kiel mà.
- Chị đã báo cáo tình trạng của ta và được bộ chỉ huy cho phép. Chúng ta sẽ dừng ở đó một ngày để tiếp nhiên liệu, Tirpitz cần được sửa chữa gấp 1 số chỗ.
- Vâng, em biết rồi.
Vậy là Tirpitz và Graf Spee hướng về Hanstholm Havn. Mất gần một này để chúng tôi đến được đó. Màn đêm dần buông xuống và tôi mệt đến mức gục xuống ngủ gật lúc nào không hay. Đến khi Katherine đánh thức tôi dậy thì trời đã sáng.
- Thuyền trưởng, trước mặt chúng ta là Hanstholm Havn.
- Chết, mình ngủ quên mất. Xin lỗi.
- Không sao, thuyền trưởng đẫ vất vả nhiều rồi.
Hanstholm Havn chỉ là một cảng dân sự, do đó chúng tôi chỉ có thể tiếp nhiên liệu và tự sửa chữa trong khả năng của mình. Nói là hư hại nhẹ nhưng Spee cũng dính khá nhiều phát đạn 5,25 inches, chúng tôi không làm được gì nhiều với chúng. Có điều tệ hơn vẫn là Tirpitz với hai tháp pháo bị vô hiệu hóa và một tá hỏng hóc khác nữa. Thời gian có hạn nên chị cả Theresia chỉ đạo đội sửa chữa chỉ tập trung vào những phần quan trọng giúp tàu di chuyển nhanh nhất có thể.
Thời gian 1 ngày trôi qua rất nhanh và chúng tôi phải nhanh chóng khởi hành để bù lại thời gian đã mất. Nhìn Tirpitz vẫn khá tệ nhưng việc sửa chữa khần cấp tỏ ra hiệu quả, nó duy trì được tốc độ 25 knot và chúng tôi thẳng tiến đến Kiel. Hành trình mất của chúng tôi thêm 2 ngày nữa.
- Kiel đang ở phía trước, có thể nhìn thấy đất liền kia rồi, Sophia mừng rỡ nói, tay chỉ về phía hải đăng Kiel

- Thế là chúng ta đã đến đất liền rồi, thuyền trưởng à, Katherine vui vẻ nói.
- Ừ, thật may là chúng ta không chạm trán thêm kẻ thù nào.Giờ ta có thể nghỉ ngơi rồi, cả Spee nữa.
Đúng lúc đó, khi chỉ còn vài chục km nữa và mọi người trên tàu đều tin rằng mình đã thành công, rắc rối lại tìm đến với chúng tôi:
- Thuyền trưởng, chúng ta có vấn đề về động lực, kĩ sư trưởng báo cáo từ phòng động cơ.
- Cái gì? Động cơ có vấn đề gì à? Hôm qua nó vẫn ổn cơ mà. tôi ngạc nhiên hỏi.
- Là lỗi của tôi thưa thuyền trưởng, tôi đã không để ý rằng nhiên liệu lấy ở Hanstholm Havn không phải là loại tiêu chuẩn ta vẫn thường dùng. Chúng làm quá tải cac bộ lọc dầu.
- Chết tiệt thật. Thôi được rồi, cho tàu chạy chậm lại, ta chỉ còn cách cảng 30km nữa thôi, cố gắng tới được cầu tàu là được, tôi nói.
- Roger. Xin lỗi thuyên trưởng.
Spee dần chạy chậm lại và khi chỉ cách cầu tàu có 300m thì buộc phải dừng lại các vì bộ lọc đã hỏng hẳn. lúc ấy, Katherine quay sang hỏi tôi:
- Spee đã dừng lại nhưng ta chỉ cách cầu tàu có 300m, ta có nên xuống tàu không?
- Ừ, ta hạ thuyền nhỏ xuống thôi, tôi trả lời
Đúng lúc ấy Tirpitz chạy ngang qua chúng tôi, mình mang đầy những vết đạn, và tôi thấy chị cả đang đứng trên boong tàu vẫy chào tôi và nói:
- Chào đồ ngốc, chị đi trước đây. Tự goi tàu kéo cho mình đi, gì đâu mà 300m cũng không lết nổi nữa.
Lời nói châm chọc cùng vẻ mặt của chị cả làm tôi bực mình và hét lên:
- Đừng có mà chọc tức em !!!! Tàu chị cũng tan nát hết rồi mà còn ra vẻ !!!
- Ây da, chị đâu dám chọc em đâu, chị chỉ nói sự thật thôi mà, chị cả tiếp tục cười và đi lên phòng chỉ huy.
Thấy tôi đang bực mình, Katherine lại gần và nói:
- Đừng để bụng mà thuyền trưởng, Spee đã cố gắng hết mình rồi, chúng ta phải tự hào về cô ấy chứ. Tôi đã gọi tàu kéo rôi, Spee sẽ được sửa chữa ngay thôi.
- Ừ, Spee đã anh hùng như thế mà, đâu có thua Tirpitz đâu, ta xuống tàu nào. Hạ thuyền nhỏ xuống.
Sau chừng 5 phút đi thuyền, chúng tôi đã đặt chân lên được cảng Kiel.
- Cuối cùng cũng đến được đây, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Katherine nói.
Emma và những người khác đều tỏ ra vô cùng vui mừng. Tôi nhìn đồng hồ và thấy lúc đó là gần 3 giờ chiều. Tôi quay sang nói với thuảy thủ đoàn :
- Mọi người đều đã vất vả nhiều rồi. Tôi mới được thông báo, trong khi tàu của chúng ta được sửa chữa, chúng ta không thể ở trên đó được, mặt khác,chúng ta,cộng thêm người của Tirpitz và cả Hipper là qúa đông, trong căn cứ không có đủ phòng. Nhưng đừng lo, cấp trên đã bố trí cho chúng ta ở trong thị trấn, mọi người hãy đến gặp thuyền phó để nhận chỉ dẫn về nơi ở, sau đó có thể tự do nghỉ ngơi, chờ lệnh mới
.....
Tôi bước vào căn phòng dành cho mình, 1 căn phòng không lớn nhưng rất xinh xắn và có của sổ hướng ra biển rất đẹp. Khi tôi còn đang mải ngắm cảnh thì Katherine bước vào phòng :
- Mọi người đều đã có chỗ, thưa thuyền trưởng.
- Tốt quá rồi, cảm ơn cậu, còn cậu thì sao.
- Tôi....xin lỗi, nhưng... có lẽ sẽ phải.... làm phiền đến thuyền trưởng...1 thời gian. Katherine tỏ vẻ lúng túng.
- vậy là họ xếp chúng ta chung phòng sao, đừng ngại, mình không phiền chút nào đâu.
- Vẫn còn sớm, chúng ra ra ngoài đi dạo đi. Mình có quen vài người ở đây.
- Vâng. Nếu như thuyền trưởng không phiền.
- Đi thôi nào.
Tôi và Katherine rảo bước trên con đường giữa những dãy phố san sát và những ngôi nhà cổ kính nằm im lìm bên bờ biển vào lúc chiều tà, một vài cửa hang vẫn còn bán nhưng chỉ mở một bên cửa, người dân tại đây cũng rất thân thiện, họ luôn chào chúng tôi mỗi khi chúng tôi đi ngang:
- Người Kiel thân thiện nhỉ? , Katherine nói.
- Ừ, mình từng theo cha đến Kiel và được họ tiếp đón rất chu đáo, đặc biệt là ông Florian, chủ nhà hàng lớn nhất nơi này.Ông ấy là bạn của cha mình và đã mời cha con mình ăn một bữa rất ngon, không biết giờ ông ấy còn mở cửa không nữa, tôi nói.
- Nhà hang Florian Geyers ? Hình như là ở đằng kia Katherine chỉ tay về phía tấm bảng gỗ ghi hai chữ "Florian Geyers" trước một căn nhà cổ kiểu Gothic.
Thấy vậy tôi trở nên hào hứng và kéo Katherine chạy như bay đến nhà hàng ấy. Mọi thứ vẫn như 16 năm trước, vẫn cổ kính như xưa, tôi nói.
- Đúng là rất cổ kính, thưa thuyền trưởng.Katherine gật đầu.
- Những lúc thế này không cần khách sáo đâu, cứ coi như chúng ta là bạn thôi.
- Hai cô cần gì? 1 ông lão lớn tuổi bước ra và hỏi.
- Dạ, cháu chào ông, cháu là Wilhelmina, con gái Đô đốc Alexander đây ạ, tôi nói.
Ông Florian nhìn kĩ khuôn mặt tôi và nói:
- Là cháu đó sao, con gái của Alexander đúng là rất xinh đẹp, cháu rất giống ông ấy, quả là một bông hoa của biển cả.
- Cháu cảm ơn ông, tôi nói.
Ông lão sực nhớ ra điều gì đó và nói:
- Xin lỗi đã để hai cháu phải đứng, vào nhà nào, chúng ta uống trà rồi từ từ nói chuyện.Cháu cũng chưa giới thiệu bạn mình cho ta đâu đấy.
Hết tập 5


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#akatsuki