Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#chiachobanmotnua

Mikey nhớ ra cái cục bám lấy Takemichi là cô gái có vẻ thân thiết với cậu lần trước. Càng nghĩ càng khó chịu, hắn thì đứng đây đợi vừa mệt vừa khổ cực.

Người kia thì hay rồi.

Giữa nơi đông người như vậy sáp vào nhau không thấy xấu hổ à?

Takemichi cũng nhìn thấy Mikey, cậu liền rời ánh mắt đi tiếp tục nói chuyện với Hinata.

Bên kia Mikey tức đến không nói nên lời.

Còn không để ý hắn?

Lâu quá không gặp, hai mắt cậu bị mờ rồi nên mới không nhìn thấy hắn sao?

Mikey hướng phía Takemichi đi tới, vạt áo lay động khí thế hoành tráng như đi bắt gian người yêu ngoại tình.

"Takemichi?"

Lần này thực sự không thể ngó lơ Mikey, cậu quay sang nhìn hắn.

"Sao lại tới đây vậy?"

Mikey giật giật khóe môi, hắn tới cản trở cậu cười đùa hihihaha với người khác sao?

Mikey: "Tới đón mày, vui không?"

Hinata bất mãn nhìn một tên chẳng biết từ đâu chui ra muốn đưa Takemichi đi.

Lại thấy Takemichi quay sang nói với mình.

"Xin lỗi, hôm nay không thể đi cùng với cậu, đi đường cẩn thận."

Hinata hơi thất vọng, nụ cười cũng cứng đờ, đành phải chào tạm biệt cậu.

"Không sao mà, cậu đi đường cẩn thận."

Mikey đột nhiên cảm thấy sảng khoái bất ngờ, cả khuôn mặt đều ngẩng cao dương dương tự đắc. Muốn giành người với hắn, phải xem bản thân có bao nhiêu phân lượng.

Gió thổi qua tàng cây khẽ dao động, ánh mặt trời ấm áp ôn nhu vuốt lấy khóe mắt xanh của thiếu niên. Takemichi mấp máy cánh môi dường như muốn nói gì đó rồi lại ngừng lại.

"Đi nào, Takemichi."

Trên khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con của Mikey nở ra một nụ cười tươi rói, giọng nói của Mikey vẫn luôn dịu dàng như vậy sao?

Trong một khoảnh khắc, Takemichi đã hoài nghi quyết định mình đặt ra có phải đã sai rồi hay không? Nhưng cậu sao có thể hối hận, sau bao nhiêu chuyện đã sảy ra cậu làm sao có thể quay đầu được nữa.

Bước chân Takemichi nặng như chì, từ từ theo sau Mikey.

Hắn cảm thấy cậu có chút ủ dột, có phải tâm trạng không vui hay trong người khó chịu rồi hay không?

Chân Mikey cũng bất giác thu lại thành từng bước nhỏ, đến khi hai thân ảnh song song với nhau. Cứ như vậy mà đi cùng với cậu. Lá cây rơi từ trên cao xuống uốn lượn như đang múa, khẽ rơi trên con đường hai người đi, lại chẳng biết hình ảnh này còn có thể được bao lâu nữa.

Mikey vui vẻ đeo nón bảo hiểm cho Takemichi, rồi chính mình ngồi lên đợi cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net