Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#chiachobanmotnua

Taiju nhoẻn miệng cười, hắn cũng trướng mắt bên thằng nhóc Mikey từ trước rồi, vậy mà thằng em không có tiền đồ kia của hắn ngang nhiên tới đó nhảy nhót.

Taiju hắn đối với đứa em thất bại này chính là chẳng có chút kì vọng gì, không chừng nhân cơ hội này chỉnh đốn lại nó một chút.

"Chuyện này e là có chút khó khăn, có một người mới vào Hắc Long nhờ cậy tao."

Nước trà trong ly hơi sóng sánh.

"Đội trưởng phiên đội cũ của Toman, Kisaki Tetta ấy."

Mitsuya biết trước được điều này, trong lòng cũng không mấy hoảng loạn, chỉ là ý tứ của Taiju muốn nói.

Hắc Long không muốn ngưng chiến.

Không khí bỗng chốc trầm lại, Taiju nhàn nhã tựa vào sô pha nhìn đám chuột nhắt đang khó xử, nhất thời cảm thấy so với khoái cảm khi nắm đấm va chạm vào da thịt thì chuyện tận mắt nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn của kẻ yếu còn thú vị hơn.

Takemichi tới Hắc Long cùng với Kisaki, quét mắt qua một lượt cũng không thấy điều gì lạ, có lẽ chỉ là do cậu quá đa nghi.

Kisaki liếc sang người bên cạnh đang trầm mặc, gió thổi qua những tán cây có hương vị ẩm ướt lành lạnh thổi đến bên tóc mai của thiếu niên.

Kisaki đưa tay gỡ lọn tóc áp trên má Takemichi.

Ấm áp bất ngờ vẫn còn vương lại trên đầu ngón tay, Kisaki thu lại hết biểu tình của thiếu niên vào trong mắt, hắn đối với cậu.

Vẫn luôn để tâm như vậy.

Takemichi hơi sửng sốt, men theo hơi ấm vẫn còn trên da mặt nhìn về phía người bên cạnh.

"Bạn nhỏ à, đi chơi không?"

Mây trên trời thả nhẹ, giống như cùng với ánh mắt của hắn một dạng ôn nhu, bất giác khiến cậu muốn đáp lại.

"Được."

Kisaki thu tay lại, đầu ngón tay miết miết.

Tới được một khu công viên trò chơi là khoảng mười lăm phút sau đó.

Mới chỉ ở bên ngoài thôi, đã cảm nhận được rõ tư vị náo nhiệt. Âm thanh hòa trộn lại dấy lên một chút hưng phấn cùng mong chờ nho nhỏ.

Kisaki nhiệt tình dẫn Takemichi đi từ chỗ này ra chỗ khác, bất kì lúc nào cậu đưa mắt tới phía hắn đều sẽ thấy vẻ mặt cười đến xuất thần của Kisaki.

"Nắm chắc vào đó bạn nhỏ, nếu để bay mất thì xấu hổ quá rồi."

Kisaki vỗ vỗ vào thanh chắn, Takemichi bị hắn kéo tới chơi tàu lượn siêu tốc, không hiểu vì sao bản thân cũng trở nên khẩn trương, tay không biết nên đặt ở đâu.

Cạch một tiếng.

Tàu lượn một đường bay lên tít xa, gió đập thẳng vào mặt, bên tai ập đến một tràng tiếng thét lớn cùng tiếng gió vù vù.

Takemichi hít vào một ngụm khí lớn, mặc kệ bên tai là một mảng hỗn loạn.

Cậu cũng muốn hét.

Tiếng hét của Takemichi vừa lớn vừa ngân dài khiến Kisaki cũng có chút giật mình, hắn cong khóe môi nhạt màu cùng cậu hét.

Hai người hét đến nhiệt tình làm những người ngồi xung quanh kinh sợ vài phần.

Tàu lượn lên lên xuống xuống mấy đợt, tâm tình của Takemichi theo làn gió bay đến tít mù.

Lúc tàu lượn dừng lại, tâm trí cậu vẫn chưa trở lại.

"Hét to như vậy không sợ đau họng à?"

Kisaki từ phía sau tựa cằm lên vai Takemichi, mái tóc đen rối tung cọ cọ vào cổ cậu hơi ngứa.

Hắn không nghĩ đến cái trò chơi này lại mất sức như vậy, lên xuống một hồi dạ dày của hắn cũng muốn lật ngược theo. Chưa kể còn hét loạn lên với Takemichi, nghĩ lại đột nhiên có chút buồn cười.

Takemichi tiếp tục đi không đẩy Kisaki ra.

"Có khát không, Takemichi?"

Kisaki quay đầu, trước mắt đối diện với cần cổ thanh mảnh trắng nõn, mùi hương đặc hữu của cậu.

"Không có."

Takemichi vừa nói xong cổ họng bắt đầu âm ỉ khô rát, vẫn là hậu quả do hét quá lớn.

"Mày có muốn cược nếu không uống nước, một lát nữa liền không cần nói nữa không ?"

Âm thanh mang theo hơi thở ấm nóng phả lên cổ khiến Takemichi cứng đờ, lông tơ đều dựng lên hết.

Cậu nhanh chóng cách ra xa một khoảng.

"Ừm."

"Đi thôi, đi mua nước."

Kisaki đứng thẳng người lại, nghiêng đầu nhìn Takemichi.

"Ừm."

Đến máy bán nước tự động, Kisaki nhìn qua một chút lại không ngờ ở đây còn bán cả sữa đậu.

Hắn mua một hộp sữa đậu cùng một chai nước cam ép.

"Này sữa đậu của bạn nhỏ, mau lớn nhé."

Takemichi cầm lấy hộp sữa, mắt liếc qua trừng hắn một cái.

Kisaki cao hứng cười ra tiếng.

Tiếp đến vẫn là do Kisaki chủ động kéo Takemichi đi tới một chỗ chụp ảnh sticker.

"Nhìn vào chỗ kia cười lên nào bạn nhỏ."

Kisaki muốn rời sự chú ý của cậu từ hộp sữa đậu qua ống kính.

"Sao mà đứng xa vậy chứ?"

Nói rồi hắn vòng tay qua đặt tay lên hông cậu kéo người gần về phía mình, Takemichi ngạc nhiên ngước đầu nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt sau cặp kính đang nhìn về phía mình lóe lên vài cái.

"Xong rồi."

"Cái gì."

Kisaki bật cười.

"Chụp xong rồi."

Takemichi chớp chớp mắt nhìn về hướng ống kính, như vậy là đã xong rồi?

Ra khỏi chỗ chụp ảnh, Takemichi nhìn bức ảnh, hai người con trai chụp ảnh bày ra tư thế như vậy không phải có chút kì quái sao.

Kisaki nhìn bức ảnh trong tay môi hơi mím lại, ánh mắt bỗng trở nên thâmthúy. Ngón tay miết nhẹ lấy khuôn mặt của thiếu niên ở trong hình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net