Chương 25.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Hành Niên vốn dĩ nghĩ muốn trêu cô một chút, muốn nhìn bộ dạng cô nắm chặt tay áo thẹn thùng đỏ mặt,ai biết thỏ con luôn luôn dịu ngoan bị chọc nóng nảy, nhào lên liền "Cắn người".

Xúc cảm ôn lương mềm mại, giống như miếng thạch trái cây, còn có hơi thở ấm áp chạm vào má, đánh mạnh vào trực trái anh, khiến anh đứng hình.

Hầu kết Hứa Hành Niên hơi động, đáy mắt vô cùng bình tĩnh, chỉ có anh biết, hồ nước vốn đang bình lặng nay đã gợn lên từng lớp sóng.

Cô muốn mạng anh luôn sao.

Nhưng mà, trong lúc anh đang xuất thần, lá gan thỏ con cũng nhỏ lại, muốn rút lui đào tẩu, anh còn chưa kéo cô lại, mà cô lại mềm như bông nằm thẳng trên giường, tóc dài giống như thác nước che đậy cả khuôn mặt.

Hứa Hành Niên: "......"

Haizzzz, chuyện tính sổ, vẫn là tạm thời để đó. 

Anh hơi nhấp nháy đôi môi, vươn tay  ôn nhu vén lại mái tóc dài cho cô.  Đường Ôn hai má ửng đỏ, càng cố gắng giấu mặt đi, vành tai nóng lên, đưa con mắt đi không dám nhìn anh.

Hứa Hành Niên than nhẹ một tiếng, tầm mắt chuyển xuống chân cô :"Chân tê rồi sao?"

Đường Ôn chần chờ trong chốc lát, gật gật đầu.

Hứa Hành Niên kéo chân cô thẳng ra, hơi dùng sức nhéo nhéo bắp chân, lại nhẹ nhàng xoay xoay khớp xương cá chân cho cô.
 Động tác của anh ôn nhu, ánh đèn nhu hòa chiếu vào khuôn mặt anh, quanh anh như được bọc lấy bởi một lớp bạc sáng. 

Đường Ôn bị thần sắc nghiêm túc kiên nhẫn hấp dẫn, ánh mắt không xê dịch mà ngắm nhìn anh, vốn tưởng rằng anh sẽ không biết,  nhưng ai ngờ giây tiếp theo liền nghe được giọng nói khàn khàn của anh  chậm rãi vang lên —— 

"Đừng nhìn chằm chằm anh, anh sẽ khẩn trương."

Đường Ôn vừa nghe, lập tức dời tầm mắt, đưa tay xoa xoa chóp mũi nhỏ xinh. 

Một lát sau Hứa Hành Niên nâng Đường Ôn dậy, nhẹ giọng nói: "Em đi vài bước xem sao."

Cảm giác tê mỏi giảm bớt không ít, Đường Ôn mang dép lê, nắm chặt tay Hứa Hành Niên, đi lại mấy bước.

"Không... Không có việc gì rồi." Đường Ôn mềm mại lẩm bẩm, rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Hứa Hành Niên, đưa tay vuốt vuốt sửa soạn lại đầu tóc.

Sau đó lại tiếp tục lắp bắp: " Nếu như.... Nếu không có việc gì khác nữa, em đi đây ạ."

Một chút cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi. 

"Ừ.", Hứa Hành Niên trầm giọng nói, nghĩ nghĩ lại thêm một câu, "Trước tiên cứ nhớ đó đã."

Nhớ? Nhớ cái gì? 

Đường Ôn có chút không hiểu ý anh, nhưng chỉ cần đi ra khỏi tình huống xấu hổ này thì âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhẹ giọng đáp :"Anh...ngủ ngon."

Không chờ anh trả lời, Đường Ôn liền nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng, vừa mới đóng cánh cửa, cô liền thở phào một hơi.

Mình....Mình quá dũng cảm quá đi!!!

Đường Ôn xoa xoa đôi má nóng bỏng của mình lẩm bẩm nói nhỏ. 

Bên trong cánh cửa, Hứa Hành Niên nhìn Đường Ôn đóng lại cửa phòng, vô thức dùng ngón tay nhéo nhéo  trong lòng bàn tay cảm nhận lại dư âm cô để lại. 

Đột nhiên,  anh tự giễu mà cười một tiếng, đưa tay vò vò đầu. 

Chỉ là bị hôn một cái, tim liền sắp nhảy ra ngoài.

Hứa Hành Niên, tiền đồ của mày đâu rồi hả???!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC