Chương 25.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thời gian nghỉ giữa giờ, Đường Ôn ghé vào bàn làm đề toán, lớp trưởng từ cửa trước đi vào, tiến lên bục giảng, dùng thước gõ gõ lên bàn. "Trước kì nghỉ quốc khánh nhà trường  muốn tổ chức  đại hội thể thao mùa thu, mỗi lớp đều phải 10 người tham gia các hạng mục, bạn nào đăng kí tham gia?"

Đường Ôn vừa nghe đã nhăn cái mũi nhỏ nhắn lại, lại lần nữa cúi đầu xuống thấp. 

Thần kinh vận động của cô trước nay vốn chẳng thể tốt lên, ngay cả đạp xe đạp cũng để bị ngã bao nhiêu lần. Khi đó cô với Hứa Hành Niên chưa lên năm nhất cao tam, mẹ Hứa tặng hai chiếc xe đạp cho hai người, lại bảo chú Lý dẫn đến vùng đất trống của khu biệt thự luyện tập. 

Hứa Hành Niên từ nhỏ học gì cũng rất nhanh nhạy, cơ hồ như không có việc gì có thể làm khó anh, nhưng mà cô....

Tống Tử San quay đầu ra phía sau nói chuyện với cô, đánh gãy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cô lúc này:" Cậu có đăng kí gì không?"

"Không". Đường Ôn lắc lắc đầu cười, " Mình đi xem thôi."

Tống Tử San chống cằm lên đầu bút, ngẩng ffaauf nhìn trần nhà suy tư: "Mình đang nghĩ đăng kí chạy 800m, nhưng sợ chạy không thể nhanh được."

Cô gái nhỏ lập tức cổ vũ:" Chân cậu dài như vậy, khẳng định là không có vấn đề gì đâu."

Tô Phỉ Phỉ ngồi phía sau hai người vừa mới nói chuyện xong với người khác, liền nhanh miệng chen vào, cùng trao đổi tin tức mới nghe được: :"Nghe nói phần thưởng năm nay cực kì phong phú, hơn nữa là có các học trưởng trao giải, các cậu nói xem anh Hứa Hành Niên có tham dự hay không nhỉ?"

Vừa nghe thấy tên Hứa Hành Niên, Đường Ôn tự khắc như có gì đó đụng nhẹ vào lòng. 

"Đội trưởng đội kỷ luật thì dĩ nhiên lo giữ trật tự chứ." Tống Tử San có chút buồn cười, nhướng mày: " Sao cậu bỗng nhiên lại nhắc đến anh ấy chứ"

"Vừa rồi tớ thấy anh ấy ở dưới lầu nha," Tống Tử San hít sâu một hơi, suy  nghĩ gì đó lại liếm liếm cánh môi, "Nếu không mình đi tỏ tình với anh ấy nhỉ, giống như trong phim thần tượng,học trưởng cao lãnh đều không thể chống cự được sự theo đuổi của các muội tử có thần kinh thô."

Đường Ôn đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, vuốt ve cái bút trong tay,  một bộ muốn nói lại thôi.

"Được nha", Tống Tử San cười rộ lên, xoay người lấy bình nước, "Vậy chúc cậu may mắn nhé!" Sau đó lại nói với Đường Ôn, " Chúng ta đi lấy nước đi, mặc kệ cậu ấy."

Chờ đến khi hai người đi đến chỗ lấy nước, Đường Ôn lúc này mới như con mèo nhỏ kề sát Tống Tử San, thanh âm mềm mại: "Phỉ Phỉ sẽ không thật sự thích Hứa Hành Niên chứ?"

Tống Tử San vừa nghe, hừ nhẹ một cái:" Cậu suy nghĩ nhiều rồi, cậu ấy hôm nay nói muốn cùng Trương Tam thổ lộ, ngày mai lại muốn cùng Lý Tứ thổ lộ, cậu đừng để ý làm gì, cứ phụ họa theo cậu ấy là được rồi, cậu ấy chính là tùy tiện nói nói, chỉ đùa một chút."

Tiểu cô nương nghe vậy mới thấy mình ngốc nghếch, nhưng vẫn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đường Ôn vừa rồi  thật đúng là khẩn trương không nghĩ được chuyện gì, lại sợ về sau lại xảy ra tranh cãi với Phỉ Phỉ thì nguy. 

Tống Tử San đang lấy nước, nhìn nhìn Đường Ôn đang xuất thần quyết định phải tranh thủ tìm chuyện bát quái một chút, :"Ôn Ôn, cậu có thích người nào không vậy/"

Đường Ôn không nghĩ tới Tống Tử San sẽ đột nhiên hỏi đến vấn đề này, mặt nóng lên, đỏ rực,  ánh mắt mơ hồ, lầm bẩm:" A...... Có...... Có a" giọng nói run run, càng nói giọng càng nhỏ lại.

"Nói mình biết người đó là ai được không?" Tống Tử San vừa nghe cũng giật mình, giữ chặt chai nước trong tay để không bị đổ ra ngoài, lại tiếp tục quay đầu ra phía sau nhìn Đường Ôn. 

Nghe tiếng nước chảy vào bình, tim Đường Ôn cũng rộn rạo theo, đứng rê rê bàn chân trên nền nhà, nuốt nước bọt, nghiêm túc nói:  "Hứa... Hứa Hành Niên nha."

Hứng nước đầy bình,  Tống Tử San rút bình nước ra, đem bình nước đưa cho Hứa Hành Niên, trêu ghẹo nói: "Cậu hư thế nào cũng cùng Phỉ Phỉ học hư."

Hiển nhiên cô ấy cũng không cho là thật. 

Không có nha," Đường Ôn hoang mang rối loạn  muốn biện giải, "Mình không phải là tùy tiện nói đâu, mình thật sự thích anh ấy...." 

Nhưng mà  không rõ cô bị trúng ma chú gì mà cứ luôn cảm thấy bốn phương tám hướng đều có thể nghe thấy tiếng của Hứa Hành Niên, giống như lúc này cô còn chưa kịp giải thích với Tống Tử San cho rõ ràng liền nghe thấy giọng nói của Hứa Hành Niên vang lên ngay sau lưng....

"Em thích ai?"

Đầu óc mơ hồ, không chút suy nghĩ liền xoay người nói một câu: "Đương nhiên là......"

Sau đó mới nói được một nửa thì im bặt, hô hấp ngừng lại, kinh ngạc mở to mắt nhìn. 

Tống Tử San đang đóng nắp bình, thấy Đường Ôn "Là là là" nửa ngày cũng chưa nói xong,  nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt cũng cả kinh, thiếu chút nữa là làm rơi luôn bình nước. 

Hứa Hành Niên so với Tào Tháo cũng không kém gì đâu đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net