Cuộc gọi và cái hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Những ngày sau đó tôi làm việc, ăn ngủ đều đặn. Việc đưa số cho anh ta cứ thế rơi vào quên lãng. Rồi đến một ngày nghỉ đẹp trời, tôi đang nướng mình trên chiếc giường king size xinh xắn thì có chiếc điện thoại xinh đẹp reo lên phá bĩnh giấc mơ sắp gặp hoàng tử của tôi. Nhìn màn hình máy là một số lạ. Tôi băn khoăn 2 giây về việc nên nhấc máy hay không và kết quả là tôi đã nhấc máy. Không cần biết mình gọi đúng người không mà đầu dây bên kia đã nói:

       - Làm gì lâu thế? 

       - Tên? Tôi trả lời một cách cộc lốc.

       - Vương Quân Phong. Một câu trả lời cộc không khác gì tôi.

         Nghe tên tôi cảm thấy quen quen nhưng không nhớ vì căn bệnh não cá vàng. Đúng lúc đó anh cả sang phòng kêu tôi xuống ăn sáng nên tiện tôi hỏi luôn:

       - Anh trai yêu ới ơi. Anh có biết ai tên Vương Quân Phong không? Em nghe tên quen mà chả nhớ. Anh quen biết gì anh ta không? Anh ta đã vô duyên còn như thằng điên vậy. Tôi nói một lèo khiến anh không kịp phản ứng.

       - Ôi cô em não cá vàng của tôi ơi. Là vị tổng tài mà em hỏi hôm ở nhà hàng đó. Có việc gì hả em?

       - À à em nhớ rồi. Không có việc gì đâu . Anh xuống trước đi, em xuống ngay sau anh đây.

         Từng dòng kí ức về việc trong bar đã ùa về. Tôi cầm máy lên hỏi:

       - Còn nghe không?

       - Cô đủ điều kiện lên hầu tòa rồi đấy. Anh ta nói với giọng đanh thép như một vị luật sư.

       - Tôi làm sao phải hầu tòa? Tôi ngây ngốc không biết mình mắc tội gì.

       - Cô mắc tội sỉ nhục người khác.

       - Thích gây sự à? Tìm tôi việc gì? Tôi đổi chủ đề vì sáng sớm không muốn tức.

       - Quán bar hôm trước, phòng vip, 23h. Không đến hợp đồng bị hủy.

         Anh ta cúp máy trong khi tôi chưa kịp ú ớ gì. Tôi chả bận tâm, nhanh xuống ăn bữa sáng. Nói là chả bận tâm nhưng đầu tôi lại cứ đắn đo rằng nên đi hay không? Tôi đã dặn lòng không bước vào quán bar đó nữa. Ấy vậy còn hợp đồng thì sao? Khó khăn lắm mới ký được. Tôi cứ đờ đẫn từ lúc đó. Chiều đến, sau khi chăm sóc vườn hoa xong thì tôi ngồi nhìn đám cây đó đung đưa theo gió. Tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhàng, sống đúng với con người tôi hơn. Đang thẩn thơ trong suy nghĩ, anh hai đã ngồi cạnh vỗ vai tôi hỏi xem có chuyện gì mà đơ ra như vậy?

       - Đâu có gì đâu anh. Em chỉ muốn được giống như đám cây này: thanh thản, tự do, sống đúng với loại của nó chẳng phải bận tâm người khác nghĩ gì về mình. Tôi nói trong sự ngưỡng mộ.

       - Em gái ơi. Hoa cũng có suy nghĩ của hoa, cỏ có suy nghĩ của cỏ. Chỉ là chúng ta không nghe được nó nói nên chúng ta mới bảo chúng thật đơn giản, chẳng biết nghĩ đến sự đời. Cuộc sống ai cũng đều gập ghềnh đâu có ai là bằng phẳng suốt cuộc đâu em. Vấn đề ở chỗ là sau gập ghềnh làm chúng ta vấp ngã thì chúng ta biết đứng dậy hay không mà thôi. Anh vừa nói vừa xoa đầu tôi.

       - Wow. Nay anh hai của en lại triết lý quá vậy ta? Tôi trêu chọc anh.

       - Con nhóc này lại trêu anh rồi. Có phải em đang băn khoăn chuyện gì hả? Anh nghiêm túc lại hỏi tôi.

       - Đúng vậy nhưng em ra quyết định rồi nên anh khỏi lo cho em và nhanh kiếm người yêu đi. Hí hí. Tôi không muốn anh biết thêm mới nói vậy. 

       - Xí. Dỗi không chơi với em nữa. Nhanh vô nhà thay đồ, rửa mặt rồi ăn cơm nha. Anh vô trước đây.

         Bữa cơm hôm nay ai cũng vui vẻ trò chuyện, ăn cơm. Duy nhất có một người trầm ngâm chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình là tôi. Mọi người trong nhà đều cảm thấy tôi như không phải tôi nữa. Bữa cơm mọi ngày tôi năng nổ cà khịa mọi người lắm mà sao hôm nay lại tĩnh lặng vậy? Tôi cũng chẳng hiểu nổi chính mình. Tôi bị bệnh gì vậy nè? Bữa cơm kết thúc, mọi người đều về phòng đóng cửa làm việc riêng của người đó. Tôi lên đồ, thoa một chút son dưỡng rồi rón rén xuống nhà giống 1 tên trộm. Đi tới cửa, bỗng có người vỗ vai gọi tên khiến tôi giật mình:" Dương Phương Anh". Tôi quay đầu lại thì hóa ra là anh hai. Khẽ khàng trách anh khiến tôi hú hồn. Anh nhìn tôi từ đầu tới chân xong hỏi tôi đi đâu lúc đêm như này? Tôi nói dối anh chứ không dám bảo đi vì hợp đồng. Tôi biết mình nói thật anh sẽ không cho tôi đi và hủy hợp đồng ngay lập tức dù cho có là tập đoàn lớn thế nào đi nữa. Tôi không muốn hủy bởi hợp đồng này có giá trị rất rất lớn đối với công ty dù biết nói dối là sai nhưng tôi mặc kệ. Lợi ích tập đoàn quan trọng hơn lợi ích cá nhân của tôi. Tôi hứa sẽ về sớm nên anh tha, cho tôi đi. Tôi mong anh sẽ giữ bí mật này đừng để mẹ biết. Mẹ nghe xong tin này sẽ xỉu mất. Cuộc trò chuyện xong xuôi, tôi bắt xe đi khỏi nhà mà không hay là anh hai ngay sau đó bám đuôi theo.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net