Chương 5: Club Bay (Câu lạc bộ 'Bay')

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: ClubBay (Câu lạc bộ 'Bay')

Nếu như có một ngày nào đó cô trở nên nữ tính, ủy mị giống với những cô gái khác, thì nghĩ cũng đừng nghĩ, người đó chắc chắn không phải là Tô Lạc Di.

Cuộc sống có phải là con đường mặc ta có thể tùy tiện vẽ lối? Sẽ có một người nhất định trả lời được câu hỏi ấy.

...Người đó mang tên --- Tương lai.

- Tiểu Di! Như thế nào? Đã đủ 100 bản kiểm điểm chưa? – Lý Tiểu Giai gấp gáp hỏi Tô Lạc Di đang từ phòng Giáo vụ đi ra. Vừa tan học cả bọn Lý Tiểu Giai đã lập tức chạy tới đây tìm Tô Lạc Di.

- Đừng hỏi nữa! Mau đi thôi! Bằng không mình sẽ chết chắc đấy! – Tô Lạc Di cười tinh nghịch nói đồng thời cũng kéo cả bọn Lý Tiểu Giai chạy ra khỏi trường.

Cả bọn cũng không hiểu Tô Lạc Di nói cái gì liền cứ như vậy mà bị kéo đi. Đi được một quãng khá xa Lưu Ngọc mới dừng lại lên tiếng:

- Tô Lạc Di, cậu không viết đủ 100 bản kiểm điểm sao?

Nghe Lưu Ngọc hỏi Tô Lạc Di mới quay đầu lại trả lời:

- Có thứ gì trên đời này Tô Lạc Di mình không thể hoàn thành chứ? Mình viết đủ đấy nhé! – Tô Lạc Di hất mặt kênh kiệu nói.

- Đừng ba hoa với bọn mình! Đã viết đủ sao còn sợ bị An Lão sư bắt? - Lý Tiểu Giai tỏ vẻ khinh bỉ nói.

- Hì hì.. Thật ra mình chỉ viết một bản sau đó viết thêm chú thích "X 100" (nhân một trăm). Không phải như vậy là đủ rồi sao? – Tô Lạc Di cười hề hề nói, trên gương mặt trắng noãn còn bày ra cái biểu tình 'ta đây là thông mình nhất' làm cả bọn không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu nhìn Tô Lạc Di ngu ngốc kia! Dám cam đoan, bọn họ chắc chắn rằng ngày mai An Lão sư nhất định không tha cho Tô Lạc Di.

Nhưng lúc này, cả bọn Tô Lạc Di lại giật mình vì tiếng chuông điện thoại của Ngôn Thy Thy.

Ngôn Thy Thy gương mặt đang cười cũng trở nên nghiêm túc nhìn cả nhóm, cô để ngón tay trỏ lên cái môi đỏ hồng đang chu ra để ra hiệu mọi người im lặng:

- Suỵt! Là mẹ mình gọi! – Chỉ một câu thông báo đơn giản thôi mà cả bọn Tô Lạc Di, Lưu Ngọc cùng Lý Tiểu Giai một tiếng cũng không hé.

- Mẹ! – Ngôn Thy Thy cất giọng ngọt ngào bắt máy.

- Hôm nay con về trễ một chút. Ở trường có bài tập nhóm, con đang cùng các bạn thảo luận. Tối một chút con tự bắt taxi về nhà. – Ngôn Thy Thy lại tiếp tục trả lời mẹ, gương mặt bình tĩnh không hoang mang mà bịa ra câu chuyện học nhóm. Dường như Ngôn Thy Thy đã quá quen với việc nói dối mẹ đi chơi rồi!

Nhóm người Lý Tiểu Giai và Lưu Ngọc đứng bên cạnh cũng hiểu được phần nào cuộc trò truyện liền bắt tay nhau hợp tác giúp đỡ Ngôn Thy Thy

- Tiểu Giai cậu đã tìm thấy tài liệu của nhóm mình chưa? – Lưu Ngọc giả vờ lớn tiếng hỏi.

- Đây này! Đây này! Rất nhiều đó! Bọn mình chia nhau đọc đến tối mới xong đấy! – Lý Tiểu Giai cũng bình tĩnh trả lời như thể đang học nhóm.

- Mẹ à! Buổi tối con sẽ trở về! Tạm biệt mẹ! – Ngôn Thy Thy nhờ sự giúp đỡ của Lưu Ngọc và Lý Tiểu Giai liền thuận lợi nói dối mẹ.

Ngôn Thy Thy vừa tắt điện thoại, cả bọn liền thở phào nhẹ nhõm. Ai lại chẳng biết mẹ Ngôn Thy Thy chính là một người phụ nữ cổ hủ, khó chịu lại còn khắt khe với con cái!

- Được rồi! Được rồi! Mau đi mua quần áo đi! Cứ tính sẽ mặc đồng phục như vậy mà đi club sao? – Tô Lạc Di nhanh chóng trở lại vấn đề đi club của mọi người.

- Đúng vậy! Đúng vậy! Mau đi thôi! – Lý Tiểu Giai vừa nghe đến đi chơi liền hưng phấn kéo tay cả bọn tiến lại khu mua sắm.

- Tiểu Di cậu để xe ở trường sao? – Ngôn Thy Thy lơ đãng hỏi một câu không liên quan.

- Mình gọi vệ sĩ của Tô gia lấy về rồi? – Tô Lạc Di vẻ mặt không quan tâm trả lời.

- Vậy ba cậu? Ông ấy có biết cậu đi chơi hay không? – Lưu Ngọc sốt sắng hỏi. Thật ra, ba của Tô Lạc Di là người cực kí khó tính. Mặc dù ông rất chiều cô, mua cho cô rất nhiều đồ hiệu, những loại xe tân tiến nhất, nhưng ông dạy con thì chính là dạy tới sống chết. Có lần Tô Lạc Di trốn nhà đi đua xe cả đêm không về làm ông nổi trận lôi đình, đánh Tô Lạc Di đến người không ra người, làm mẹ cô cả ngày khóc muốn cạn nước mắt.

- Aisss...Đi chơi đừng nhắc ông ta! Thật mất hết cả hứng! – Tô Lạc Di vừa nghe nhắc đến ba đã không vui, một câu 'mất hứng' liền dập tắt đi đề tài này.

--------------------------------

- Woa!!!!! ClubBay này cũng không tồi nha! Lớn như vậy cảnh sát có đến chúng ta cũng có thể dễ dàng thoát thân. Các cậu nói có phải không? – Lý Tiểu Giai đứng trước sàn nhảy sôi động lấp lánh ánh đèn cảm thán.

- Chẳng phải trước đây club lớn nhỏ gì cậu cũng đều thoát được sao? Còn ở đây cảm thán cái gì? Mau vào thôi – Tô Lạc Di bên cảnh gương mặt không biểu cảm nói.

Vậy là cả nhóm Tô Lạc Di, Lý Tiểu Giai, Lưu Ngọc và Ngôn Thy Thy đều đẩy cánh cửa kính cách âm đi vào. Ánh đèn mập mờ, âm thanh xập xình đến điếc tai liền xông vào người họ. Hơn nữa vẻ đẹp của bốn người họ đều thành công thu hút sự chú ý của tất cả những người ở đây.

Lý Tiểu Giai hôm nay đến club liền như lột xác trở thành người lớn. Chiếc váy đen ngắn và đôi sandal cao bảy phân hoàn toàn làm chiều cao của cô tăng đáng kể. Bên trên Lý Tiểu Giai kết hợp chiếc áo sơ mi bẹt vai đơn giản để lộ xương quai xanh làm cô liền trở nên xinh đẹp, gợi cảm.

Lưu Ngọc và Ngôn Thy Thy vốn rất đơn giản. Cả hai đều chọn cho mình chiếc đâm ôm đơn giản, kết hợp một chút với đôi giày đế nhọn của thương hiệu Armani. Dáng người vốn đã đẹp lại ăn diện một chút, trang điểm một chút cả hai liền trở nên xinh đẹp như một thiếu nữ.

Tô Lạc Di thì lại đặc biệt khác. Không điệu đà, nữ tính như ba người kia. Áo len gân trắng ôm sát kết hợp chiếc quần jean ngắn củn cỡ. Bên ngoài là chiếc áo khoác bomber cỡ lớn. Đôi giày bốt cao thành công tôn lên đôi chân thon dài của cô. Lại nói thêm mái tóc đỏ của cô, hôm nay cô tùy tiện xõa nó ra dài đến thắt lưng nhìn vô cùng đẹp. Dùng từ để miêu tả Tô Lạc Di bây giờ chỉ có mỗi từ 'chất'. Không phải giới trẻ bây giờ giới trẻ đều thích phong cách 'chất' và 'bụi' thế này sao? Tô Lạc Di vốn dĩ cũng thích thế này! Nếu như có một ngày nào đó cô trở nên nữ tính, ủy mị giống với những cô gái khác, thì ngày đó chắc chắn người mà mọi người nhìn thấy không phải là Tô Lạc Di.

Bốn người bước vào sàn nhảy, lướt qua biết bao nhiêu ánh mắt, họ tìm cho mình cái bàn nhỏ đủ bốn người. Thành công qua mắt mọi người cái danh 'nữ sinh cấp ba' Lý Tiểu Giai gọi được một chai Whiskey và hai ly cocktails loại nhẹ cho Lưu Ngọc và Ngôn Thy Thy.

Lý Tiểu Giai trước giờ cực kì thích nào nhiệt, uống cạn một hơi liền một chút Whiskey thì bước ra sàn nhảy hòa nhập với mọi người.

Cả bốn người Tô Lạc Di, Lý Tiểu Giai, Lưu Ngọc và Ngôn Thy Thy cứ như vậy mà vui chơi đến 11 giờ. Nếu không phải vì mẹ của Ngôn Thy Thy khó tính, Lý Tiểu Giai cũng không muốn về. Vậy là cả bọn phải ra nhà vệ sinh công cộng thay đồ về nhà.

- Được rồi về cẩn thận nha! – Tô Lạc Di đứng trước cổng trường chào tạm biệt ba người bạn. Ba người họ đều được tài xế của gia đình đến rước. Tô Lạc Di vì xe đã được đem về nhà trước nên phải đi bắt taxi về. Đợi một chút Tô Lạc Di mới thành công bắt được taxi. Về đến nhà cũng đã hơn 12 giờ.

Tô Lạc Di được vệ sĩ mở cổng liền nhẹ nhàng âm thầm bước vào nhà. Nhưng vừa lên cầu thang được vài bậc thì đèn trong phòng khách liền sáng lên. Biết ngay là thế nào cũng bị phát hiện mà!

- Đi đâu đến bây giờ mới chịu về? – Giọng nói quyền lực mà trầm ổn vang lên làm Tô Lạc Di giật mình quay lại. Đó là người đàn ông đứng đầu của Tô gia, là ba của Tô Lạc Di, Tô Chấn Kỳ.

Tô Lạc Di thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng

- Đi chơi một chút với đám bạn. – Tô Lạc Di trả lời không do dự như thể đi chơi khuya là chuyện không có gì đáng nói.

- Nhìn xem mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi chơi đến nửa đêm thế này? Mẹ mày chờ mày đến cơm tối cũng không ăn đấy! – Tô Chấn Kỳ tức giận nhìn Tô Lạc Di. Ông như thế nào lại có một đứa con gái không nên thân như thế này? Thật là chỉ vì một Tô Lạc Di mà Tô Chấn Kỳ ông suốt ngày phải đau đầu. Đánh nó thì vợ ông buồn phiền đến ngã bệnh. Mắng nó thì nó coi như gió thoảng qua tai, nước đổ đầu vịt. Thật là không còn biện pháp.

Tô Lạc Di nhìn nét mặt bất đắc dĩ của ông trong lòng cũng dâng lên cảm xúc khó tả, cô không nói gì mà xoay người về phòng. Tô Chấn Kỳ lại bất đắc dĩ nói thêm một câu:

- Ngày mai Lăng Phong về nước. – Nói xong ông cũng không cần biết Tô Lạc Di có nghe hay không liền trực tiếp về phòng của mình.

Tô Lạc Di giả vờ không nghe nhưng tim của cô đã phảnbội cô rồi. Trời xui đất khiến thế nào mà nghe tới hai chữ Lăng Phong tim côlại đập rộn ràng như thế này a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net