Chương 2 : Bỏ Trốn Thất Bại Liền Cầu Xin Tha Mạng🔞🔞🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️Warning⚠️

Chương này có yếu tố 🔞 , giam cầm , cân nhắc trước khi đọc

Khi trở về phòng , Nhật Hiên thấy sắc mặt của Mạc Vũ ngày càng tồi tệ hơn , cậu bắt đầu lo sợ cho bản thân mình .

Mạc Vũ tức đến điên , trực tiếp nắm chặt lấy tay Nhật Hiên mà còng vào đầu giường . Sau đó , anh nắm chặt chân trái của Nhật Hiên mà đe dọa .

"Có phải em đã dùng đôi chân này để chạy thoát khỏi đây không ?"

"Tôi..không cố..ý chạy thoát..khỏi anh đâu !" Nhật Hiên rưng rưng nước mắt , cậu sợ hãi khi anh ta ngày càng nắm chặt chân khiến cậu đau hơn.

Nhưng Nhật Hiên vốn là trùm trường , không thể để chuyện nhỏ nhặt này mà khiến cậu sợ hãi như thế được .

"Con mẹ nó , anh nắm chặt chân tôi làm gì vậy ?"

"Trong tình huống này mà em vẫn còn tâm trạng để chửi sao ?"

"Yên tâm đi , đôi chân này tôi sẽ bẻ gãy , vì có như thế mới khiến em không thể bỏ trốn được nữa"

"Chuyện..này để tôi giải thích.."

"Tôi cho em giải thích"

Mạc Vũ từ từ cở áo ra , để lộ thân hình săn chắc trước mặt Nhật Hiên . Anh cúi xuống vừa cắn vào cổ cậu vừa nghe cậu giải thích .

"Chết..tiệt , anh làm..thế này thì sao tôi giải..thích được"

"Tôi đã cho em một cơ hội để giải thích rồi , hãy trân trọng nó đi"

"Thì tôi chỉ muốn ngắm khung cảnh xung quanh...Aa~"  Nhật Hiên hét lên vì Mạc Vũ ngày càng cắn mạnh hơn .

"Không giải thích nữa à ?"

"Mẹ nó , anh có cho tôi yên ổn mà giải thích đâu"

"Tôi đâu có làm gì em"

Mạc Vũ từ từ tiến xuống cặp ngực hồng hào của cậu , anh nhìn một chút rồi cắn mạnh vào . Eo của Nhật Hiên nhỏ , chỉ cần nửa vòng tay của Mạc Vũ là có thể ôm trọn hết .

"Aa..đau , cắn nhẹ thôi~" Mạc Vũ có lẽ không quan tâm lời nói của cậu mà càng cắn mạnh hơn đến nỗi mỗi vết cắn của anh đều rỉ máu .

Nhật Hiên thả lỏng cơ thể để Mạc Vũ muốn làm gì thì làm vì cậu đã biết được kết cục của bản thân rồi .

"Mẹ nó , anh muốn làm gì thì làm đi , tôi không cản được nữa nhưng nhẹ thôi đấy !"

"Đêm nay tôi sẽ khiến em không thể rời khỏi giường được nữa"

"Chuẩn bị đi nhé" Mạc Vũ nhếch môi , từ từ mở hộp tủ bên cạnh giường , lấy một chai gel bôi trơn ra mà trực tiếp bôi vào lỗ huyệt của Nhật Hiên .

Hai ngón tay nhanh chóng đã tiến vào sâu bên trong , lỗ nhỏ cứ co giật mà siết chặt lại . Mạc Vũ tìm thấy được điểm khoái cảm của cậu mà đút sâu hơn khiến cậu bắn tung té lên thân hình của Mạc Vũ .

"Tôi sẽ không dùng bao đâu , phạt em vì tội em dám bỏ trốn khỏi tôi đấy"

"Dùng..bao..đi , nếu..không sẽ có..thai mất"

"Có thai thì tôi nuôi , dù gì cũng là con của tôi mà"

Nhật Hiên vùng vẫy quyết liệt , cậu cố gắng đẩy Mạc Vũ ra nhưng đã bị anh giữ chặt lại .

"Hư quá nhỉ , tôi bẻ gãy bớt nhé"

"Anh dám bẻ thì tôi sẽ không cho anh đụ đâu"

"Đụ em hay không là quyết định của tôi"

Mạc Vũ đút thẳng dương vật vào lút cán , anh từ từ tiến sâu hơn đến tuyến tiền liệt của cậu . Cặc bự gặp lỗ nhỏ bướng bỉnh nên ra sức công phá . Lỗ nhỏ vì sự kích thích đấy mà càng ngày siết chặt lấy cự vật hơn.

Dâm thủy chảy ra ngày một nhiều cùng những giọt máu tươi .

"Mẹ nó , em ngon vãi"

"Aa..aa..đau quá"

"Dừng..lại..đi"

Nhật Hiên bật khóc nức nở , cậu càng khóc thì Mạc Vũ càng tiến sâu hơn , cao trào đã đạt đỉnh điểm , Mạc Vũ bắn sâu vào bên trong cậu . Máu cùng tinh dịch cứ chảy ra nhiều hơn .

Lỗ huyệt giờ đã ửng đỏ như than hồng khiến cậu rất đau đớn . Mạc Vũ đành phải hôn cậu thật chặt để cậu nín lại .

Hai đôi môi ngày càng quấn quýt hơn trước , lần này là cậu tự làm tự chịu , đành phải khuất phục mà chiều theo Mạc Vũ .

Mạc Vũ lại đút vào lỗ nhỏ một lần nữa , lần này do đã quen nên lỗ nhỏ dễ dàng tiếp nhận cự vật to lớn. Cự vật được đà mà đâm mạnh hơn đến tuyến tiền liệt . Nhật Hiên rên rỉ không ngừng , cậu ôm chặt lấy Mạc Vũ .

"Qua..chỗ khác..đi"

Mạc Vũ hiểu ý mà ôm cậu thật chặt , sau đó liền đi đến ban công . Đêm đã về khuya , mọi người trong biệt thự có lẽ đã nghỉ ngơi hết rồi , bên dưới chỉ còn bảo vệ mà thôi . Mạc Vũ để Nhật Hiên dựa trên ban công mà trực tiếp đâm mạnh hơn khiến Nhật Hiên bắn thẳng ra.

"Chỗ..này..không được"

"Em..ngại sao ?"

"Cứ để bọn họ nhìn thoải mái , dù gì em cũng thuộc về tôi rồi mà" Nhật Hiên để ý thấy một tên bảo vệ đang nhìn lên , có lẽ anh ta đã thấy được cảnh này nên vội vàng rời đi .

Không lâu sau đó , Mạc Vũ cũng kết thúc hiệp 2 và chuyển sang hiệp 3.

Nguyên đêm đó , Mạc Vũ như một con sói điên mà hành hạ cậu mãnh liệt . Mặc dù cậu đã ngất 4 lần rồi mà anh ta vẫn không chịu tha cho cậu . Đến tận sáng , khi mở mắt ra , cậu vẫn còn thấy anh ta đang đâm sâu vào bên trong cậu .

Lỗ nhỏ bị cự vật đâm không ngừng nghỉ mà đau rát nặng . Hạ thân cậu cũng chịu khổ như lỗ huyệt . Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi , cậu cũng không biết hắn ta đã làm tận bao nhiêu hiệp , có lẽ hơn 7 .

Không lâu sau đó thì cậu cũng ngất đi . Đến khi tỉnh dậy một lần nữa , cậu thấy chân mình đã bị còng vào giường từ lúc nào không hay . Còn Mạc Vũ thì đã rời đi sau khi kết thúc hiệp thứ 8 .

Ngay lúc này , cậu cảm thấy phần thân dưới đau nhức dữ dội giống như xương chậu đã gẫy đi , chân cậu thì cũng mềm nhũn .

Bỗng cửa phòng đột nhiên mở ra , bác quản gia dẫn bác sĩ vào khám cho cậu . Sau đó thì đem đến cho cậu một dĩa thức ăn .

"Thưa cậu , tôi mang cho cậu một dĩa cơm , mời cậu thưởng thức"

"Bác mau gỡ cái còng này ra cho tôi đi"

"Thiếu gia đã dặn kĩ là không được tháo cái còng đó ra nên tôi không thể tháo"

"Tôi cần phải đi vệ sinh , bác mau gỡ nó ra đi"

Vì nghe cậu nói mình cần đi giải quyết thì bác quản gia không nghi ngờ gì mà mở nó ra , sau đó thì dẫn cậu đến nhà vệ sinh và đứng trước cửa đợi cậu.

Nhà vệ sinh chỉ có một cái cửa sổ nhỏ , vì eo cậu còn đau nhức nên không thể trèo xuống được. Cậu từ từ mở cửa sổ ra và quyết định làm liều. Nếu tên đó nhất quyết muốn nhốt cậu lại thì cậu sẽ tự tìm cách bỏ trốn.

Cậu xì hơi một cái để lừa bác quản gia đi , vì mùi hương quá khó chịu nên bác quản gia liền rời đi và đợi cậu ở trước cửa phòng . Nhật Hiên nhanh trí cằm lấy điện thoại và thay một bộ đồ rồi tìm cách rời đi . Nhưng bên ngoài có nhiều bảo vệ với camera , cậu muốn bỏ trốn cũng khó mà trốn được.

"Nếu nay mày không rời khỏi đây được thì mai mày sẽ chết ở đây đấy !" Nhật Hiên tự nói với bản thân mình trước khi trèo qua cửa sổ xuống tầng dưới. Cảnh này vô tình bị camera phát hiện , Mạc Vũ nhìn trước màn hình camera mà tức giận vô cùng . Mặc dù anh đã đụ cậu đến tận 8 hiệp nhưng cậu vẫn còn sức mà bỏ trốn .

Nhật Hiên thấy tình hình không ổn liền tự giác quay về lại phòng. Cậu sợ Mạc Vũ biết được thì lại trút giận lên cơ thể mình nữa nên đành phải ngoan ngoãn trở lại .

Cậu giả vờ không có chuyện gì mà bước ra khỏi phòng . Nhưng đi đến đâu thì bác quản gia cũng đi theo làm cậu cảm thấy không thoải mái lắm . Xuống dưới đại sảnh , cậu thấy Mạc Vũ vừa mới trở về . Vì để lấy lòng anh ta nên cậu liền chủ động ôm lấy anh .

"Em nhớ tôi à ?"

"Không"

"Tôi chỉ muốn xin phép anh cho tôi được quay trở lại trường học"

"Trùm trường như em mà cũng học hành nghiêm túc sao ?"

Mặc dù Nhật Hiên là trùm trường nhưng cậu chưa hề cúp tiết một lần , thậm chí còn học giỏi nữa. Chỉ mệt một cái là cậu thích hơn thua , nên thấy ai không ưa thì liền dẫn đàn em lên gặp tên đó .

Không thấy Mạc Vũ trả lời , cậu liền tức giận . Chỉ một yêu cầu nhỏ thôi mà anh ta cũng không thể đồng ý cho cậu sao.

"Con mẹ nó , rốt cuộc anh có cho tôi quay về trường học không ?"

.......

"Mẹ nó , tên khốn , anh không trả lời tôi sao ?"

.......

"Thằng chó , mau trả lời đi chứ ?"

"Được , tôi sẽ cho em đi học nhưng với một điều kiện là : chỉ cần em quay về muộn thì cứ mỗi tiếng tôi sẽ tính một hiệp."

"Đụ má , anh đụ tôi không mệt sao !"

"Đụ em là nghiện em , tôi không mệt một chút nào"

"Nhưng tôi mệt , anh mà đụ tôi nữa thì tôi sẽ bị anh vắt khô mà chết mất"

"Đụ em không thể khiến em chết được đâu , tôi sẽ bồi bổ cho em lại"

Mạc Vũ nói xong thì liền đưa Nhật Hiên về nhà . Cậu biết chuyện gì cũng sẽ có một cái giá cho nó nên đành chấp nhận . Về đến nhà , Mạc Vũ đợi cậu lên phòng thay đồ để đưa cậu đi học .

Nhật Hiên vừa về tới nhà đã nghe câu chửi của bố cậu.

"Mày đi đâu về đấy ?"

"Không thấy liên lạc gì với gia đình cả"

"Con chỉ về nhà lấy thêm đồ rồi lại đi"

"Bố đừng lo lắng gì cả !"

Căn nhà chỉ có 2 bố con ở , mẹ cậu đã mất vài năm trước , còn bố cậu thì kinh doanh một hãng nước hoa nhỏ để nuôi cậu ăn học. Nếu biết con trai mình suốt ngày tập tành làm trùm trường , côn đồn này nọ thì sẽ tức chết mất , di nguyện cuối cùng của mẹ cậu là muốn cậu học thành tài , nếu bà biết cậu như vậy thì không yên lòng gì đâu .

Cậu vào phòng lấy thêm một vài bộ đồ và lén đem thêm 1 vài thứ có thể giúp ích cho việc bỏ trốn của cậu . Nhật Hiên tạm biệt bố cậu và rời khỏi nhà . Cậu đưa cho Mạc Vũ chiếc vali của mình rồi tiếp tục hành trình đến trường .

Mạc Vũ đưa cậu đến trường rồi tiện thể nhắc lại điều kiện một lần nữa.

"Tôi muốn em nhớ rõ điều kiện mà tôi đã nói , mong em sẽ không quên nó đâu"

"Vậy tôi có thể đi bất cứ đâu nhưng vẫn phải quay về đó sao ?" Nhật Hiên hỏi rõ điều mà cậu đang suy nghĩ.

"Em có thể đi bất cứ đâu , lúc nào em muốn quay về thì hãy gọi cho sđt này"

"09762xxxxxx"

Nhật Hiên tạm biệt anh rồi liền chạy thẳng vào trường.

Đám đàn em thấy cậu đi học trở lại thì liền bu đông lại hỏi.

"Đại ca can đảm thật , dám cúp học 2 ngày rồi"

"Tao bị bệnh , nhưng mà con mẹ nó , chúng mày tránh xa một chút đi , đứng gần tao thế !"

"Cổ đại ca hì hì , xem ra đại ca cúp học vì quen được một em nào ngon lắm phải không ?" Một tên trong đám đàn em hỏi.

"Mẹ nó thằng Minh , mày nói tào lao gì vậy hả !!!" Nhật Hiên liền che cổ lại .

"Chúng mày đi mua cho tao một hộp băng keo cá nhân đi , mau lên !!!" Nhật Hiên liền đưa tiền cho Trung Minh - một đàn em thân thiết của cậu .

Sau khi mua xong , Trung Minh đưa cho cậu một hộp băng keo cá nhân và tiền thừa. Cậu giật lấy chiếc gương nhỏ của một bạn nữ rồi tự mình dán băng keo vào những vết cắn của Mạc Vũ.

Đám đàn em không dám nói thêm gì cả và liền bu đông lại che mấy ánh mắt đang nhìn cho Nhật Hiên.

Sau giờ học , cậu cùng bạn thân mình là Trương Hoàng Khoa đi đến một quán ăn gần trường để ăn tạm một cái gì đó lót dạ.

"Cổ mày bị sao thế Hiên ? Mấy hôm trước tao đâu thấy mày bị gì ở cổ đâu !"

"Do trời nóng quá nên tao gãi cho đỡ ngứa ai ngờ lại bị nổi đỏ lên"

"Thế mày che lại làm gì , gỡ hết mấy miếng băng keo cá nhân đó ra đi"

"Con mẹ mày , nay đột nhiên quan tâm tao thế"

"Mượn tiền nữa đúng không ? Bao nhiêu ?"

"Hai triệu"

Trước giờ , Hoàng Khoa khi gặp khó khăn thì đều mượn tiền của Nhật Hiên . Cứ mượn rồi lại mượn , chưa bao giờ cậu trả cho Nhật Hiên cả. Số tiền nợ tính đến bây giờ có thể lên đến gần 50 triệu.

Nhật Hiên quá quen với chuyện này rồi nên liền cho cậu mượn , nhưng với điều kiện là cậu phải trả hết số tiền cậu nợ thì mới cho cậu mượn thêm.

Hoàng Khoa cảm kích cậu lắm nên liền đãi cậu một bữa. Nhưng không ngờ họ lại chọn một quán nhậu gần trường.

Hai người họ cứ vậy mà uống cho đến gần nửa đêm , sau đó thì liền về nhà Hoàng Khoa mà nhậu tiếp.

"Tao uống..thêm một ly này nữa thôi..tao còn phải về nhà nữa"

"Mày cứ uống tiếp đi...không sao đâu !"

"Nhưng..mà.."

"Uống..đi..uống đi !"

Dù đã say đến mức đầu óc mơ hồ nhưng cậu vẫn uống tiếp .

Sáng hôm sau , Nhật Hiên tỉnh dậy vì một cơn đau đầu dữ dội. Cậu ngước nhìn đồng hồ thì tá hỏa , đã gần 9h sáng rồi. Cậu đi đến bên cửa sổ để quan sát thì nhìn thấy xe của Mạc Vũ đã chờ trước khu chung cư mà Hoàng Khoa đang ở từ sớm.

Nhật Hiên vội vàng đánh răng , rửa mặt rồi chạy xuống . Vừa mở cửa xe , cậu đã cảm thấy điềm xấu tới rồi . Mạc Vũ nhìn cậu rồi nhếch môi cười .

"Xem ra đêm nay em không ổn rồi , 20 hiệp đấy"

Nhật Hiên nghe xong liền sợ sệt , cậu cảm thấy nếu hắn biết cậu ngủ chung giường với Hoàng Khoa nữa thì chắc chắn sẽ hơn 20 hiệp.

~~~~~~~~
📍Tui cảm thấy lo cho 🌼 của Nhật Hiên


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net