Công chúa Nasya (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào lễ hội mùa xuân hàng năm, quán rượu của mụ Quisara lại được dịp kiếm chác nhờ những cuộc đấu thương. Và lễ hội mùa xuân năm nay, cơ hội ấy thậm chí còn trở nên béo bở gấp bội lần khi đức vua Renando đã quyết định đến Masian để theo dõi trò vui ấy. Lẽ dĩ nhiên, chuyến thăm ấy sẽ kéo theo cả vô số quý tộc cũng như dân chúng tới tham dự lễ hội. Quisara nghe ngóng được tin tức từ rất sớm, tận lúc vụ mùa năm trước đó vừa kết thúc, thế nên mụ đã suy tính ngày đêm liên tục trong hàng tháng trời để nghĩ ra cách thu lợi được nhiều nhất từ chuyện này. Sau rốt thì, tạ ơn thánh thần, mụ cũng tìm được một mánh khả dụng, đó là ép con bé Soifi – đứa hầu gái trong quán – nhảy múa mua vui hằng đêm. Trò này dẫu chẳng mới mẻ gì, song nhan sắc của Soifi thì gần như chưa ai biết đến, nó đẹp đến nỗi đủ sức kéo lũ đàn ông từ khắp nơi đến ngắm nghía và tiêu phí tiền bạc. Thậm chí, một vài kẻ giàu có còn trả giá rất cao để mua con ranh ấy nữa. Mụ không phủ nhận là con số những kẻ ấy đưa ra đôi lần nghe hấp dẫn đến khó mà cưỡng lại, nhưng Soifi thì như chẳng vừa lòng và cái miệng ngon ngọt của nó thì lúc nào cũng thuyết phục được mụ tin tưởng rằng mụ còn kiếm được nhiều hơn thế nếu giữ nó lại. Sự tình cứ dùng dằng như vậy đôi ba lần, cuối cùng thì mụ quyết chí sẽ chờ khi đám quý tộc theo chân nhà vua đến Masian này mà bán quách nó đi với một cái giá đủ để mụ sống sung sướng đến hết đời, theo như lời nó quả quyết hứa hẹn. Thế nhưng, trong lúc Quisara đang háo hức chờ đợi lễ hội để thực hiện tính toán của mình, thì mụ chẳng ngờ là con bé Soifi cũng đã dự tính cho nó một đường tẩu thoát.

"Quisara sẽ làm gì nếu mụ biết nàng muốn bỏ trốn?" Derizi hỏi sau khi với tay cởi sạch những cái nút vải xinh xắn đính trên váy của Soifi và đẩy nhẹ nàng xuống giường nệm. Đã mấy ngày nay họ mới được gặp nhau, thế nên chàng nôn nóng kéo nàng vào cuộc vui.

"Nếu mụ tóm được em, mụ sẽ bán em vào nhà thổ. Mẹ kiếp, mụ chẳng có lòng từ đâu." Soifi nói đứt quãng trong lúc môi quấn quít lấy môi người tình điển trai của mình. Ngón tay nàng nhanh nhẹn tìm đến phần hông chàng, cuống cuồng rút đi đai da.

"Hoặc giam nàng lại và rao bán cho gã quý tộc nào đó. Thằng đàn ông nào cũng sẽ phát cuồng khi chúng được làm tình với nàng, bọn quý tộc sẵn lòng trả cả đống tiền để được nếm thử."

Mà ngay cả ta cũng đang điên lên đây, Derizi tự nhủ vậy, môi chàng rời khỏi gò má còn đậm mùi son phấn mà trượt xuống cằm rồi phần cổ, lướt nhẹ qua hai cái xương quai quyến rũ và quanh quẩn trên gò bồng đảo căng tròn vẫn còn nguyên mùi sữa. Ôi Soifi, Derizi rên rỉ như vậy lúc chàng quăng hết đống váy áo của nàng sang một bên và bắt đầu mây mưa với nàng. Cứ mỗi lần chàng làm cả khối cơ thể mềm mại này hơi lún sâu vào đệm thì cảm giác mê ly thật chẳng khác nào là đang hồn lìa khỏi xác cả, dẫu hồn chàng thì chắc chắn chưa thực sự bay lìa đi bao giờ. Một điều nữa chàng phải thừa nhận về ả tình nhân này, nàng ta rất có năng khiếu trong chuyện phòng the. Chỉ cần nhìn cái eo đang cong lên đầy mời gọi hay cặp mông tròn mềm dễ hằn đỏ mỗi lần bị phát mạnh vào này đây, cũng đủ để kẻ đứng đắn nhất tình nguyện vứt bỏ mọi đức hạnh mà đâm đầu vào trụy lạc. Đến cả những ngón tay, tưởng chừng chẳng cần phải chú ý nhiều khi lăn lộn trên giường, thì giờ cũng có đến hàng tá mánh lới khiêu khích cánh đàn ông. Chúng mảnh mai, có chừa một chút móng và chỉ cần có vậy, mỗi lần nàng hưng phấn thì chúng lại bấu chặt vào lưng chàng mà cào cấu như điên. Hoặc khi muốn gieo rắc thêm chút kích thích cho "thằng nhỏ", chúng lại bao bọc rồi vuốt ve dịu dàng. Và nếu nhắc đến Soifi mà bỏ quên chất giọng hừ hừ mềm oặn như mèo mà nàng hay phát ra lúc vui thú lên đến cực điểm thì thật là một tội lỗi khó tha thứ. Hơi thở của cả hai gấp gáp hơn, da thịt trần trụi cứ như vậy sáp vào với nhau, Soifi thì thào vào tai chàng đòi hỏi nhiều hơn nữa. Đã quá lâu rồi nàng chưa gần gũi với chàng, và vì thế nàng chẳng ngần ngại đặt ra yêu cầu. Derizi bật cười sảng khoái, chàng nhấc người tình đang mê mệt sau cơn cực khoái ngồi dậy đối diện với mình. Môi lại tìm đến môi, nàng phấn kích chồm lên người chàng để cả hai gắn kết theo cách khăng khít nhất. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, tay ôm lấy đầu chàng mà ấn nhẹ vào bầu ngực đang căng sữa của mình. Nàng thật ngu ngốc khi không cho Raven bú trước khi đến đây, nhưng cũng chẳng trách được, vì rầy rà lui đến chỗ bà lão Amika quá thường xuyên để thăm nó thì sớm muộn gì mụ chủ quán rượu cũng đánh hơi được ra. Vậy là nàng bắt đầu thút thít vì căng tức, giọng khàn đục do rên rỉ nãy giờ cất lên đứt quãng để cầu cứu chàng. Tất nhiên, Derizi thì chẳng từ chối nàng điều gì lúc cả hai đang vui vẻ trên giường cả, lưỡi chàng tìm đến núm ngực, liếm láp rồi hút nhẹ để giúp nàng xoa dịu đi sự khó chịu. Lúc rắc rối nho nhỏ mà ngọt ngào ấy được giải quyết, cuộc mây mưa lại mạnh bạo hơn nữa cho đến khi chàng và nàng đều thốt lên thỏa mãn rồi thả mình nằm vật xuống nệm.

"Em yêu chàng." Soifi nhướn người lại hôn tình lang của nàng. "Sẽ có một ngày em thoát khỏi tay mụ Quisara và đón Raven về sống cùng, em không thể chịu nổi nếu phải sống xa cha con chàng. Nhanh thôi, em hứa là vậy."

Derizi vén gọn những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi đang tán loạn trước trán nàng. Nhắc đến đứa con trai đầu lòng của cả hai, chàng lại thấy buồn rầu khi không thể ở bên để chăm sóc cho nó. Chàng và nàng là một cặp vụng trộm, và nếu để phu nhân Rowenda hay đức ông Judas Sudo biết, chắc chắn họ sẽ giết cả nàng lẫn đứa trẻ mất. Đức ông đã nói rằng ông ấy có những dự định khác cho chàng, danh giá và béo bở hơn nhiều. Và lúc này đây, nghe Soifi thủ thỉ về chuyện bỏ trốn để được sống cùng Raven bé bỏng, chàng đã mềm lòng mà thuật lại cho nàng nghe, một cách thành thật, những gì mà đức ông nói với chàng vào tối hôm trước.

"Ông ấy muốn ta tham dự buổi đấu thương và phải gây ấn tượng với đức vua." Chàng nói trong lúc ôm Soifi.

"Vậy là... chàng không định bỏ trốn cùng em sao? Em và Raven – con của chúng ta sẽ phải làm gì?" Soifi nhìn chàng, nàng dồn dập hỏi lại, nét mặt hốt hoảng như vừa nghe một tin dữ. "Mụ Quisara chắc chắn sẽ không để em ở lại quán rượu cho đến hết lễ hội đâu, mụ nuôi em chỉ vì tin là sẽ bán được em với giá cao."

"Bình tĩnh nào, Soifi. Đức ông biết chuyện của hai chúng ta, nếu ông ấy không đề cập đến nó thì có nghĩa là ta được quyền làm điều ta muốn. Ta sẽ không bỏ rơi nàng và Raven, được chứ? Ta sẽ nghĩ cách để chuộc nàng ra khỏi quán rượu trước khi lễ hội kết thúc."

"Nhưng còn cuộc đấu thương?" Soifi lo lắng hỏi, nàng cố thuyết phục mình tin tưởng vào những gì chàng vừa nói.

"Tất nhiên ta sẽ phải tham gia đấu thương, nhưng tin tốt là họ có tiền thưởng cho đấu sĩ thắng cuộc." Derizi trả lời, chàng tỏ ra tự tin với tính toán của mình. "Ta nghĩ nó sẽ đủ để chuộc nàng."

Soifi thở dài, nàng tựa đầu vào ngực người tình. Cả đêm hôm ấy, điều duy nhất nàng làm là nhìn quanh quất khắp gian nhà gỗ tồi tàn – nơi hai người thường hẹn gặp nhau. Thánh thần ơi, giá mà nơi này trong phút chốc có thể hóa thành tổ ấm của nàng thì hay biết mấy...

*

* *

Cuối cùng thì sau nhiều ngày mong chờ, lễ hội mùa xuân ở Masian cũng được tổ chức. Đoàn rước của hoàng gia đến Hycinth từ sáng sớm, tất nhiên, vẫn ồn ào và xa hoa đúng như cách người ta đồn đại về nhà vua. Khi những cỗ xe ngựa dát vàng tiến vào lâu đài, các thành viên trong gia tộc Sudo đều đứng dàn thành hàng để chào đón ngài. Derizi, theo một cách lạ lùng nào đó, lại được đứng chung với con cái của phu nhân Rowenda. Lũ trẻ đều thấy háo hức khi lần đầu tiên được diện kiến đức vua – người chúng vẫn thường được nghe cha mẹ mình nhắc tới.

"Người ta nói rằng ông ta từng là một đấu sĩ tài năng." Basheen ghé sát vào Derizi và thì thào những điều cậu bé nghe được. Kể từ lúc được cứu khỏi tay lũ cướp năm sáu tuổi, nó đã trở nên rất thân thiết với người anh trai này – như cách nó vẫn lén gọi thay cho cái danh xưng "thằng con hoang" mỗi bận phu nhân Rowenda không để mắt đến.

Derizi hướng mắt nhìn về phía cánh cửa với đầy những hoa văn dây hồng Hamilton vừa được người hầu cẩn trọng mở ra, rồi sau đó là người đàn ông khoác áo choàng quý phái đương bước ra từ đó. Chàng nhếch miệng cười mỉa mai và đáp lại Basheen một cách đầy hoài nghi về lời ca tụng mà cậu ta nghe được. Bộ dạng như một kẻ say xỉn lố bịch đang chệch choạng bước ra sâu khấu của đức vua, chẳng có vẻ gì giống với người từng đạt được vinh quang bằng cách vung kiếm hay đâm thương cả. Ngay lập tức, chàng nhận được cái hắng giọng và liếc xéo từ Lynden Sudo – người vẫn đang đứng rất nghiêm trang như các hiệp sĩ Fleur de Lys thường có, dù phải đến ba tháng nữa anh ta mới đến kinh đô để gia nhập vào đội quân ấy. Cả Derizi và Basheen im bặt. Họ cúi đầu tỏ lòng kính trọng đối với nhà vua lúc ngài dạo qua một vòng trước các thành viên nhà Sudo. Trong lúc nhà vua cùng đức ông Judas Sudo chào hỏi nhau theo cách khá thân tình, Basheen lại lén huých nhẹ vào người Derizi để ra hiệu cho chàng hãy nhìn ra phía sau lưng ngài ta. Một cỗ xe khác, cũng được trang hoàng cầu kỳ chẳng kém gì cỗ xe của đức vua, vừa tiến vào. Lần này, Derizi để ý, các nữ tỳ đều vây quanh đó, thế nên chàng đoán rằng người ngồi phía trong hẳn phải là phụ nữ. Có thể là tình nhân hoặc thứ phi nào đó, bởi nhà Sudo không nhận được tin báo gì về việc hoàng hậu Lala Estonia cũng đến lâu đài.

"Đấy là công chúa Nasya và người chị cùng cha khác mẹ của nàng, công chúa Elenor." Basheen, một lần nữa, lại tỏ ra rằng cậu nắm bắt thông tin nhanh nhạy hơn tất cả mọi người trong lâu đài. "Đức vua rất yêu quý công chúa Nasya, còn Elenor thì không. Nàng ta sắp được gả đến Rusland."

"Ai cơ?" Derizi hiếu kỳ hỏi lại. Chàng quan sát cả hai thiếu nữ vừa bước ra từ xe ngựa. Công chúa Nasya nom thật ốm yếu và xanh xao, điểm duy nhất khiến nàng nổi bật hơn người chị Elenor của mình là mái tóc ánh đỏ dưới ánh mặt trời. Và với cái vẻ héo hon ấy, chàng nghĩ, Nasya sẽ chết ở Rusland trước khi mùa đông đến mất.

"Công chúa Elenor, dù lời cầu hôn được gửi đến Nasya." Cậu thiếu niên tiếp tục.

"Cha của họ thật sáng suốt. "

Hai nàng công chúa đi đến chỗ cha mình, họ cúi người hành lễ và chào đức ông Judas Sudo cùng phu nhân Rowenda. Họ không hề có ý định học theo đức vua mà đi dạo qua trước mặt các thành viên khác của nhà Sudo. Song, dường như vào một tích tắc nào đó, Derizi cảm nhận được là công chúa Nasya đã để mắt đến mình. Bỗng nhiên, một trong số những con ngựa của nhà vua lên cơn kích động, nó chồm lên rồi lao về phía ngài bất chấp tiếng la hét từ người quản ngựa. Lynden Sudo nhanh chóng nhào đến bảo vệ nhà vua trong khi hai nàng công chúa thì luống cuống toan bỏ chạy, Elenor vội đứng nép sau đức ông Judas, còn Nasya thì ngã sõng soài xuống nền đất ẩm ướt. Và đó là lúc mọi người được chứng thực lời đồn về sự yêu chiều mà nhà vua dành cho con gái mình, ngài gào lên ra lệnh cho tất cả mọi người cứu công chúa. Thế rồi hiệp sĩ Musa Norden lao tới với ngọn thương trên tay, ông lia nó vào cổ con vật đã hóa điên trước khi quyết định bồi thêm vài nhát kiếm chí mạng nữa. Con ngựa nằm gục xuống ngay dưới chân Derizi và Basheen. Tuy nhiên, chàng phát hiện ra nó vẫn còn thoi thóp.

"Lũ ngựa vẫn thường trái tính như vậy. Đại nguyên lão Judas, liệu ông có thể dẫn ta đi nếm thử thứ bia ngon nổi tiếng của Masian không? Ta nhớ lâu đài này có cả một xưởng bia, đúng chứ?" Nhà vua thở phào khi sự cố đã được giải quyết, ngài nghiêng đầu hỏi đại nguyên lão của mình như vậy. Trời đã bắt đầu đổ mưa bụi, và thề có thần Viseus, ngài điều ngài ghét nhất ở mùa xuân là nó quá ẩm ướt.

Gia đình Sudo cùng nhà vua và đám người hầu của ngài, cả công chúa Elenor nữa, thể theo yêu cầu ấy mà dần tản ra. Đám gia nhân tiếp tục làm việc chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối, còn các quý tộc lại hăng hái trò chuyện, bàn tán đủ điều về lễ hội sẽ được tổ chức vào ngày mai. Công chúa Nasya sau khi được hầu gái đỡ dậy cũng toan đi theo đoàn người, nhưng rồi nàng lại quyết định nán lại một chút để xem người thanh niên – mà nàng đoán là một trong số những người con trai của đức ông Judas Sudo – làm gì với con ngựa đang nằm trên mặt đất kia. Nàng biết là nó vẫn còn sống, dù với từng đó vết thương thì còn khốn khổ hơn cái chết. Người thiếu nữ dè dặt bước lại gần hơn với mong muốn nhìn được rõ mọi chuyện. Kế đến, nàng há hốc miệng kinh hãi khi tận mắt chứng kiến người thanh niên rút một con dao găm từ đôi bốt vải và kết liễu nó. Tất nhiên, anh ta làm điều đó đầy dứt khoát, thuần thục và chẳng hề nao núng.

"Đấy là cách nhân đạo nhất để giúp nó chấm dứt mọi đau đớn." Derizi giải thích khi chàng nhận ra công chúa Nasya đã thấy được hành động vừa rồi của mình.

"Ta biết điều đó." Nàng đáp lại. Thậm chí, nàng còn biết con vật lồng lên chỉ vì chân nó mắc vào gai dại trong lúc đi đến nơi này.

Và rồi Derizi cúi đầu chào, chàng lui về với cái chuồng ngựa quen thuộc. Phu nhân Rowenda đã đánh tiếng cho phép chàng rời khỏi Hycinth vào tối nay, để tránh việc chàng xuất hiện một cách đầy khiếm nhã trong bữa tiệc. Vậy nên, chàng tự nhủ cần làm thu dọn sạch sẽ nơi đó cũng như trải lại rơm thật cẩn thận để buổi tối có thể đến quán rượu của mụ Qurisara một chút. Chàng rời đi nhanh chóng mà chẳng để tâm gì nhiều đến công chúa Nasya – người lúc này bỗng nhiên thấy khó chịu vô cùng vì những cơn nôn khan. Mặt nàng tái đi còn cả người thì mệt lả. Cặp mắt nàng bám chặt lấy tấm lưng vạn vỡ của chàng, rồi lại liếc nhanh sang cái xác ngựa, và trong đầu nàng lại như văng vẳng lời khuyên từ Judas Sudo.

Người cần một cuộc hôn nhân, thưa công chúa Nasya, không chỉ để che giấu cái thai đang lớn dần trong bụng người, mà còn cả để thoát khỏi mọi chuyện. Gã chồng hờ của người có thể là bất cứ ai, nhưng tốt nhất hắn phải đủ thông minh nếu muốn sống trong cung điện Esta. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net