Có ai nói với cậu rằng cậu cười rất đẹp không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như có thể, tôi muốn được bảo vệ nụ cười của cậu ấy....vẹn nguyên.

Thân thương của tôi có nụ cười đẹp như ánh nắng ban mai, trong lành mà ấm áp, khi cười đôi mắt phượng kia cứ cong lên tạo thành đường đuôi mắt dài tuyệt đẹp. Mỗi sáng thức dậy nếu có thể nhìn ngắm nụ cười ấy chắc hẳn là điều tuyệt vời nhất thế gian nhỉ.

Nụ cười ấy đôi lúc rất kiêu hãnh, rực rỡ.
Đôi lúc lại tinh nghịch, trẻ con...
Nhưng đôi lúc lại vô cùng ngốc nghếch...
Ngốc đến nỗi dù có ôm bao nhiêu tổn thương vào lòng vẫn mỉm cười như thể bản thân vẫn ổn.
Ngốc đến nỗi dù có bị thương vẫn mỉm cười bảo không sao.

Thân thương của tôi chính là ngốc như thế đấy.

Nếu có thể, tớ sẽ gói trọn tất thẩy những điều tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất trên thế gian này dành tặng cậu. Bảo bối ạ!
Nếu có thể, tớ nguyện chia sẻ một phần mệt mỏi trong cậu.
Nếu có thể, tớ luôn muốn bảo vệ nụ cười cậu mãi vẹn nguyên như thế.

Thật ra, tớ đã từng phải trải qua những ngày hết sức tồi tệ, có những ngày tớ chẳng biết phải làm gì, chẳng muốn nói với bất kì ai. Chính lúc đó tớ lại bắt gặp nụ cười cùng với sự nỗ lực của cậu, nó như tia nắng ấm áp sưởi ấm trái tim đang đổ mưa của tớ. Đôi lúc tớ nghĩ cậu như món quà mà thượng đế ban xuống để sưởi ấm cho tớ vậy. Vì thế bảo bối à, đừng buồn nhé, được không?

Tớ sợ phải nhìn thấy cậu khóc, sợ phải thấy nụ cười gượng gạo của cậu, sợ cậu sẽ giấu hết cảm xúc vào trong lòng, sợ rằng nụ cười ấm áp kia sẽ dần biến mất khỏi tớ. Tớ vẫn luôn rất sợ...

Thân thương của tớ, tớ vẫn luôn muốn làm gì đó cho cậu nhưng tớ nhỏ bé quá, phải làm sao đây? cậu thì cứ ở xa tít tớ như thế, dù tớ có làm thế nào, chạy đến bên cậu bao nhiêu đến cuối cùng cậu vẫn xa tớ.

Thế nên tớ ở lại đây làm một phần nhỏ bé trong tình yêu rộng lớn của cậu. Thanh xuân của cậu nỗ lực như thế, cậu cố gắng vì bọn tớ như thế, tất nhiên thanh xuân của bọn tớ sẽ chỉ vẹn nguyên nỗ lực cùng cậu.
Cậu thường bảo với bọn tớ :"Chúng ta hãy trở thành thanh xuân của nhau" nhưng thân thương à, cậu biết không, thanh xuân ấy, nó thật sự rất ngắn. Dù nó có đẹp đến nhường nào thì cũng sẽ kết thúc, tớ chẳng muốn chúng ta cũng như thế đâu. Thế nên, " Chúng ta hãy trở thành người thương của nhau nhé".
... Là chờ cậu... chờ cả thanh xuân ...
... Là thương cậu... thương cả một đời...
Bảo bối à, phải thật hạnh phúc và cười nhiều nhiều lên nhé.
Có ai nói với cậu rằng cậu cười rất đẹp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net