Chương 08: Nụ cười em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán bar là nơi thế nào Lisa còn chưa từng đặt chân tới. Rượu là gì cô còn chưa từng thử qua. Đơn giản vì ba cô không thích cô làm những điều đó. Muốn làm con gái ngoan của Manoban gia, cô chỉ được phép tìm thú vui trong mớ công việc dồn dập. Nhưng mà... đâu phải hôm nay khi đặt chân đến nơi ồn ào này cô mới trở thành đứa hư hỏng trong mắt ba cô. Cô đã từng thích một người, từ khoảnh khắc đó cô biết mình đã đi quá giới hạn mà ba cô luôn đặt ra, chỉ là suốt những năm đó cô chẳng thể phản kháng, thậm chí đã quá quen với cô độc. Chaeyoung là người thế nào lại khiến cô một lần nữa tìm lại con người thật vốn đã chết lặng và bị lãng quên?

- Em có chuyện gì?

- Em nói rồi mà. Chỉ là hôm nay muốn làm vài ly.

- Em đã bao giờ uống, thậm chí còn chưa từng đến những nơi thế này. Chị biết em có chuyện nặng lòng.

Lisa không nói gì, đôi mắt cô ngấn nước nhìn chằm chằm vào ly Vodka rồi liên tục uống. Là lần đầu uống rượu chưa quen hay do vốn dĩ rượu là thế mà cô chỉ có thể cảm nhận vị đắng chát từ từ lan từ khoang miệng xuống dạ dày. Chỉ sau vài ba ly Lisa đã say mèm, lúc đó cô mới lờ mờ nhìn qua Jisoo và lảm nhảm.

- Chị này, em nhớ gương mặt cô ấy lúc ngủ... em nhớ cách cô ấy rụt rè nhìn em... em nhớ cách cô ấy cười... em nhớ... Chaeyoung. Em không biết liệu em có cơ hội nào không...nhưng cái thế giới của em đen tối quá, em không muốn nó ảnh hưởng đến Chaeyoung. Cô ấy là người con gái tuyệt vời, cô ấy xứng đáng với người tốt hơn em... Em không dám nói...

Chưa kịp nói xong, Lisa ngã nhào vào người Jisoo rồi gục hẳn.

"Tên nhóc này, rõ là người ta thích mình sao không nhìn ra chứ? Tính cứ như vậy rồi bỏ qua nhau? Ôm tương tư rồi dày vò chính mình như vậy cũng cam tâm hay sao" là tất cả những gì Jisoo muốn mắng vào mặt tên say rượu mềm nhũn trên lưng cô lúc này. Giờ mà đưa Lisa về nhà thì sớm muộn cô cũng sẽ bị ba cô ấy để ý vì dám dụ dỗ con gái ông đi nhậu nhẹt thế này.

- Jennie à... mở cửa cho chị, nặng quá...

- Sao toàn mùi rượu thế này? Li...Lisa à...sao lại say mèm như vậy?

- Hậu quả của nhớ Chaeyoung đấy.

Jisoo vừa nói vừa thở hổn hển. Nói ra thì đã hạnh phúc như cô và Jennie rồi. Cô cũng đâu phải khổ sở đưa về như hôm nay. Jisoo tiếp tục:

- Để chị dìu Lisa lên phòng dành cho khách, em giúp chị một tay.

Sáng hôm sau...

- Chào Giám đốc, tôi là Choi Hee Chan, người mới đến.

- Chào cậu. Chúc mừng cậu. Tôi là Kim Jisoo, Giám đốc Kỹ thuật, rất vui được hợp tác trong dự án này.

Jisoo niềm nở chào Choi Hee Chan, sau đó hai người ngồi xuống bắt đầu bàn bạc về concert.

- Hai tuần nữa cậu bắt đầu xuống Busan để quản lý trực tiếp việc thi công dự án nhé. Đây là bản thiết kế và và tài liệu liên quan. Cậu hãy xem qua kỹ và hỏi trực tiếp tôi nếu có thắc mắc.

- Rõ, thưa Giám đốc. Tôi xin phép.

- À, cậu làm bản thống kê kinh phí và gửi cho Giám đốc Jennie xem xét sớm luôn nhé. Được rồi, cậu về làm việc đi.

Bước ra khỏi phòng Jisoo, Hee Chan nhanh nhảu lấy điện thoại ra nhấn gọi cho ai đó: "Hai tuần nữa tôi sẽ tiến hành thưa chủ tịch".

Trong khi mọi người tất bật thì kẻ mang tên Lisa sau một đêm ngủ say như chết mới tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Nhìn xung quanh cũng không phải không gian phòng quen thuộc, chỉ thấy trên bàn có để sẵn bát canh giá đỗ còn nóng, một ly nước chanh, một bộ suit đã ủi thẳng thớm treo gần đó cùng tờ giấy note: Chị và Jennie đi làm trước. Em dậy thì ăn uống rồi thay đồ đi, đến muộn một chút cũng được. Ùm... nếu có nhớ đêm qua nói gì với chị thì chị khuyên em nên suy nghĩ thoáng hơn. Mạnh mẽ lên, em gái.

Hôm qua cô đã nói gì chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, thì... "Em nhớ... Chaeyoung..." Chết tiệt!!! Rượu làm cô điên rồi sao có thể thừa nhận như vậy chứ... cơ mà cái cảm giác bị lộ xem ra thoải mái hơn là giữ một mình. Liệu cô có nên thử không?

Bước đến công ty, việc đầu tiên Lisa làm là chạy thẳng đến phòng Jisoo. Dù có ngại thật nhưng cô cũng muốn một lần hỏi Jisoo nghiêm túc, Jisoo là người nhạy cảm, tinh tế lại có kinh nghiệm hẳn là lần này sẽ rất được việc. Vừa đến nơi đã thấy bóng dáng ai đó đứng ở cửa phòng gọi điện thoại, cô nghe loáng thoáng nhưng không mấy để tâm. Thấy cô vội, hắn cúi chào rồi nhanh chóng đi về nơi làm việc.

- Jisoo, em muốn nghiêm túc. Em nên làm gì?

- Làm theo con tim em.

- Em sợ cô ấy sẽ...

- Thứ đáng sợ nhất trên đời này là đánh mất. Em cứ cân nhắc. Giám đốc Lalisa, cô đến muộn buổi ra mắt nhân viên mới rồi, Hee Chan vừa đi.

- Là cậu trai em gặp trước cửa phòng sao?

- Cậu ta đi được một lúc rồi, sao có thể đứng đó chứ?

Lisa tính nói thêm nhưng cô nghĩ chắc không có gì quan trọng. Nghe theo con tim sao? Ý tưởng không tồi nhưng lại táo bạo. Con người như cô trong công việc chưa bao giờ đặt ra cho mình giới hạn, cô thích sự mạo hiểm và sáng tạo vậy mà giờ phải đắn đo thế này.

----------

Chaeyoung đang nằm trên giường, tuần này nàng đã xin tạm dừng mọi hoạt động. Cái giá cho việc làm quá sức là bị bệnh nên giờ đành nằm ngoan ngoãn nhà ăn cháo uống thuốc. Dù mệt đến không thể nhấc nổi cánh tay nhưng cái đầu của nàng cũng không thể để con người kia qua một bên để an tâm tĩnh dưỡng. Đang nằm vật vờ trên giường thì điện thoại reo, Chaeyoung lười biếng với tay lấy nhưng khi thấy cái tên "Giám đốc Lisa" hiện trên màn hình, nàng lập tức tỉnh táo:

- Alo, tôi nghe!

- [Cậu... đang làm gì vậy?]

- Ohm tôi... chỉ ở nhà thôi. Cậu gọi...có việc gì không?

- [Ummm... chỉ muốn hỏi chân cậu đã khỏi hẳn chưa?]

- Cảm ơn cậu. Chân tôi khỏi rồi.

- [Cảm ơn vậy thôi sao? Không ngại mời tôi một bữa chứ]

- Thật ngại quá. Nếu cậu có thể bỏ chút thời gian, tôi rất muốn cùng cậu dùng bữa.

- [Vậy cậu cứ sắp xếp thời gian, địa điểm rồi nhắn tin cho tôi, tôi sẽ sang đón cậu.

Nghe điện thoại xong, Chaeyoung còn tưởng mình bệnh quá sinh ra ù tai. Lisa hẹn nàng, là Giám đốc Lalisa của MNB vừa gọi điện hẹn nàng đi ăn. Nàng có nên vui sướng trong lòng không? Nhanh chóng nhắn tin cho Lisa, tối nay nàng được gặp người thương bấy lâu nay nàng nhớ nhung rồi.

== Tại KNS ==

- Thưa Chủ tịch, dự án concert sẽ sớm thi công.

- Rất tốt. Nhớ. Phá hỏng cả đi. Bảo cậu ta làm việc kín đáo một chút đừng để ai nghi ngờ.

- Rõ. Thưa Chủ tịch, cổ phiếu của MNB hôm nay đã bắt đầu giảm, hiện chúng ta đã nắm trong tay 18%. Tôi nên làm gì tiếp theo.

- Sắp xếp hẹn mấy tên giám đốc già của bên đó càng sớm càng tốt. Tôi sẽ trực tiếp gặp họ. Bảo Hee Chan liên tục báo cáo tình hình.

----------

Người ta vẫn nói mùi hương là thứ gây thương nhớ, nhưng em đâu biết, nụ cười em mới chính là thứ khiến tôi thao thức. Tôi ước mình có thể trở thành những điều em yêu nhất, bởi mỗi lúc em chợt nhớ đến, tôi sẽ lại có thêm cơ hội để giữ niềm hạnh phúc nở trên môi em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net