Chương 39: Tình yêu chưa đủ lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa trở về nhà, tâm trạng cô trùng xuống không ngừng suy nghĩ về chuyện của cô và Chaeyoung. Đến trước cổng nhà, Lisa cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, không lẽ là Chaeyoung, cô ấy vẫn chưa về sao?

- Lisa! Nói chuyện với tôi một chút được chứ?

- Kim Tan?

- Phải, là tôi. Tôi biết nếu tôi hẹn cô sẽ không đồng ý nên mới đợi thế này. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô về Chaeyoung.

== Flashback ==

Sau khi Chaeyoung ngủ, Jiyoung bế Chaeyoung lên giường, đắp chăn cho nàng rồi trở về ghế ngồi suy nghĩ đăm chiêu. Đang không biết mình có thể làm gì để giúp em gái không thì anh nghe thấy tiếng Chaeyoung:

- Lisa à...Li đừng bỏ em...em...yêu Li nhiều lắm!

Con bé này, thích người ta đến nỗi trong mơ cũng gọi tên người ta vậy sao lại dễ dàng để người ta đi vậy chứ. Lalisa rõ ràng là còn tình cảm với Chaeyoung, ánh mắt của Lisa không thể che giấu điều đó, vậy hà cớ gì họ lại để nỗi sợ hết lần này đến lần khác cướp mất người mình yêu? Như nhận ra điều gì đó, Kim Tan với tay lấy vội chiếc áo khoác rồi ra ngoài, anh phải gặp Lisa trước.

== End Flashback ==

Lisa và Jiyoung ngồi ở một cửa hàng tiện lợi gần đó, Lisa có chút khó chịu khi gặp lại tên này. Trong lòng cô luôn tự hỏi chẳng phải cô đã buông tay Chaeyoung rồi hay sao, hắn còn muốn gây khó dễ gì cho cô và Chaeyoung nữa chứ?

- Cô có muốn ăn khuya không?

- Anh có thể vào thẳng vấn đề, tôi không có nhiều thời gian.

- Thật ra, tôi muốn xin lỗi cô.

- Sau tất cả những gì mà anh đã làm?

- Tôi biết lời xin lỗi này không xứng đáng, nhưng với tư cách là một người anh của Chaeyoung, tôi mong cô có thể chăm sóc Chaeyoung thật tốt.

- Anh trai?

- Tôi...là Park Jiyoung, anh trai Chaeyoung. Chúng tôi đã thất lạc nhiều năm. Lúc đó...ký ức của tôi hoàn toàn bị tẩy sạch cho nên mới gây ra mọi chuyện như vậy...

Lisa nghe người trước mặt nói xong không tránh khỏi cảm giác bất ngờ. Đúng là Chaeyoung đã từng kể với cô rằng anh có một người anh đã gặp tai nạn năm nàng 6 tuổi, nhưng dù đến chết Lisa cũng không thể ngờ đó lại chính là Kim Tan, người đã làm nên biết bao nhiêu chuyện tồi tệ cho hai người.

- Tôi nghĩ kĩ rồi. Dù là thế nào, Chaeyoung ở bên cạnh tôi hiện tại có thể không còn sóng gió nhưng trong tương lai tôi cũng sẽ chỉ đem đến cho cô ấy bất hạnh thôi. Tôi rất tệ, không bảo vệ được cô ấy.

- Vậy nếu cô rời xa, cô ấy sẽ hạnh phúc?

- Ít nhất là...không tệ như khi ở cạnh tôi.

- Đúng. Chaeyoung chính là không tệ như vậy. Con bé chỉ tệ hơn thôi. Mỗi đêm nó đều khóc rất nhiều, ban nãy ngủ mớ còn gọi tên cô, mỗi sáng thức dậy đều như người mất hồn nhìn vào hình nền điện thoại của hai người. Kẻ làm anh như tôi thật không cam lòng. Thế nên trước khi tôi đi tự thú, cô hãy xem đây là lời cầu xin cuối cùng, được chứ?

Lisa trở về, thấy bà Manoban vẫn còn đợi, cô đến ôm bà rồi mới đi lên phòng, nhưng vừa quay lưng đi thì bà gọi cô lại:

- Lisa, buổi gặp hôm nay của con thế nào?

- Không tệ ạ.

- Con dự định sẽ làm gì tiếp theo?

- Con...sẽ kết hôn với anh ta.

- Con chắc chứ? Mẹ không muốn con bỏ lỡ cơ hội cuối cùng. Con biết không, khó khăn lắm con người ta mới gặp được người mình thương, nếu con vì sợ người đó đau khổ mà buông tay, vậy là con đang sợ tình yêu của tụi con không đủ lớn để vượt qua sóng gió rồi.

- Mẹ...

- Đừng mãi nhõng nhẽo với mẹ nữa, còn có người khác cần con bảo vệ.

Bà Manoban nói rồi cốc nhẹ vào đầu cô sau đó bà vào phòng. Trước khi đi bà còn ra hiệu cho Lisa hãy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định. Lisa lên phòng, trong lòng cô giờ đây thật sự rất rối, cô không biết liệu mình phải làm thế nào mới đúng. Có lẽ Lisa sẽ phải dành cả đêm nay để tìm ra được chân lý. Nghĩ ngợi một hồi, cô nhấc máy gọi cho ai đó.

- [Alo...]

- Đừng ngái ngủ nữa mà.

- [Nè Lalisa, em có biết là đã 2h sáng rồi không sao còn gọi chị?]

- Em có chuyện muốn hỏi.

- [Nhanh lên, Jennie sẽ tỉnh ngủ mất.]

- Được rồi. Em chỉ muốn hỏi, nếu em buông tay Chaeyoung chị có trách em ngốc không?

- [Không. Lalisa em lớn rồi, chị chỉ muốn em suy nghĩ cho kỹ đừng làm điều khiến mình hối hận. Em không có cơ hội để sửa đâu.]

Lisa còn chưa kịp cảm ơn thì đầu dây bên kia đã vang tiếng "tút tút", trước khi tắt máy Lisa còn nghe giọng Jennie ngái ngủ nhõng nhẽo còn Jisoo liền giở giọng điệu như dỗ em bé để dỗ Jennie. Họ...thật hạnh phúc. Lisa cũng khao khát một hạnh phúc như thế, cô thèm cảm giác được ôm Chaeyoung vào lòng mỗi đêm, cô muốn được Chaeyoung chăm sóc từ những điều nhỏ nhặt nhất, cô muốn nói lời yêu với Chaeyoung mỗi ngày...

----------

Lisa tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng hôm nay cũng thật đẹp, bầu trời mùa đông thật hiếm những ngày trời đẹp thế này. Cô xuống nhà, thấy Jin Ho đang ngồi nói chuyện với ba mình liền gật đầu chào cả hai. Ông Manoban không ngần ngại gọi cô đến sau đó mở lời:

- Lisa nè, con còn thích nhảy chứ?

- Sao ba lại hỏi chuyện đó?

- Chủ tịch đã nhờ tôi tìm hiểu về công ty lúc trước khi đi Mỹ cậu làm thực tập sinh. Ông ấy nói muốn ủng hộ cậu tiếp tục.

- Hai người sao vậy chứ, con đã già rồi.

- Con bé này, con chỉ mới có 20 thôi đó. Ba không bắt con quản công ty, con cứ suy nghĩ kỹ, khi nào quyết định thì nói với Jin Ho, cậu ấy vẫn làm thư ký.

- Chúc mừng cậu, Jin Ho.

- Giờ con còn chưa gặp Chaeyoung sao? Ba không biết con làm sao nhưng nhanh mang con dầu về cho hai ông bà già này đi.

Lisa nghe đến đó trong lòng không ngừng vui mừng, chẳng phải ban nãy cô định đến nhà Chaeyoung hay sao, mãi tập trung vào chuyện nhảy nhót suýt chút cô quên mất việc đi gặp người thương của mình rồi.

- Aaa...ba này thật là...chút nữa là con quên mất phải đi gặp Chaeyoung rồi. Jin Ho à cậu ngồi chơi nhé, tôi có việc.

Nói rồi Lisa chạy vụt xuống nhà xe, chiếc xe từ hôm cô bị tai nạn đến nay đã được sửa sang nhưng vẫn chưa đụng vào lần nào. Lisa đi rồi ông Manoban mới tiếp lời:

- Ta đã nghe chuyện của cháu, cảm ơn cháu rất nhiều, Jin Ho.

- Dạ. Cháu nên xin lỗi bác mới phải.

- Không sao. Cháu đã giúp đỡ Lisa nhà bác rất nhiều. Con bé thật may mắn khi có cháu là bạn.

- Cháu là rất thích Lisa, nhưng nhìn cô ấy hạnh phúc thế này, cháu cảm thấy vui hơn.

Jin Ho nhìn về phía Lisa vừa đi khỏi rồi mỉm cười nhẹ. Lisa không biết tình cảm này cũng không sao cả vì anh sẽ không cần ngượng ngùng khi đối diện với cô. Cả hai cứ thế sẽ trở thành những người bạn, những người anh em. Chỉ cần có vậy, Jin Ho đã hạnh phúc lắm rồi. Ấy...nhưng mà anh cũng phải nhanh kiếm người yêu thôi, mẹ anh cũng đang hối anh dẫn con dâu tương lai về ra mắt kìa.

----------

Tôi sợ mình làm đau em nên nhẹ nhàng rời xa, em lại sợ tôi không hạnh phúc khi có em ở cạnh, chúng ta cứ thế buông tay nhau đổ lỗi cho số phận nghiệt ngã. Bừng tỉnh sau cơn mơ tôi mới chợt nhận ra rằng thứ đáng sợ nhất không phải hai chữ "duyên phận" mà chính là tình yêu không đủ lớn để vượt qua giông bão.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net