Chương 79: Lửa giận của Thái Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ách..." Lệ Sa có chút khó khăn gượng người, tình hình hiện tại đã lâm vào bước đường cùng không lối thoát.

"Cởi áo ."

Bàng hoàng còn chưa phai hết, nghe một câu này của Thái Anh thì tâm lý hoàn toàn ngập trong trạng thái hoang mang tột độ. Lệ Sa mất khá nhiều thời gian để trấn định tinh thần, nhìn Thái Anh mà xem, nàng không giống đang đùa.

Thái Anh suốt một chặng đường trở về sương phòng, không hề có nửa lời thừa thãi, đến lúc chịu mở miệng chính là đề nghị Lệ Sa cởi bỏ y phục. Hương rượu trên người Lệ Sa ngửi không quen, nàng không thích.

-"Người ta kêu ngươi cởi, ngươi không cởi. Nàng không cần ngươi giúp, ngươi luôn nhiệt tình giúp nàng." Quẹt tay dụi đôi mắt đỏ hoe, thập phần thương tâm ngấn lệ. Nàng càng nói, âm cổ càng run: "Ngươi đi đi! Thái Anh ta sau này không muốn gặp, không muốn gặp ngươi!"

Lệ rơi che mất tầm nhìn, Thái Anh vốn sẵn bực mình, nàng dụi, mạnh bạo nhấn dụi đôi mắt ngứa.

Thứ ấm áp mềm mại phủ cánh tay nàng, loại xúc cảm này thực quen.

-"Đừng dụi nữa, sẽ đau." Lệ Sa nâng ống tay áo chấm nhẹ mi, tỉ mỉ gỡ sợi mi cong dài rụng xuống khóe mắt. Khẽ nói: "Giờ thì có thể mở mắt."

Lệ Sa ở ngay trước mặt nàng trên người là bộ trung y trắng. Thái Anh có chút xấu hổ, hờn giận trong nàng đâu thể nói tiêu liền tiêu mất. Nàng mặc kệ, một mình leo lên giường trùm kín chăn, chẳng thèm nói chuyện.

Tấm đệm dưới thân nhè nhẹ động, xung động lớn nhất là vị trí cạnh sát nàng. Khỏi cần nghĩ cũng biết đó là ai, lòng thầm nói nếu Lệ Sa xin lỗi, nàng nhất định sẽ bỏ qua.

-"Xin lỗi, là ta không tốt. Về sau tiểu thư muốn ta cởi, ta liền không dám mặc."

Thái Anh nghe hiểu, nhưng là thật thẹn thùng, ý tứ của nàng đâu méo mó như Lệ Sa đã nói chứ. Tấm chăn quấn quá dày, Thái Anh làm thế nào cũng không ngồi dậy được, bèn ở trong tấm chăn trườn người tìm cách thoát thân.

Nửa canh giờ qua đi, nói là tìm cách thoát thân nhưng Thái Anh nàng vẫn còn đang rối bù vật lộn. Lệ Sa bên ngoài chơi trò siết chặt vòng vây, kiên định nhốt nàng dưới tấm chăn nóng bức này.

"Lệ Sa! Nóng chết người ta rồi!"

Ly rượu với Châu Hoán Nhâm thấm thía dần, sương mù bủa vây ngày một dày. Lệ Sa thầm cám ơn cảm giác đau nhói nơi cổ thổi bay đi cơn buồn ngủ, sực nhớ vết bầm nọ dùng phấn che cực dày cũng che không che hết.

-"Người hứa đi, về sau không được cắn ta nữa. Vui, buồn hay tức giận cũng không được cắn."

Lệ Sa từ lúc sinh ra rồi lớn lên, mầm non, tiểu học, trung học đến đại học chưa bao giờ nhận thức nữ nhân nào bá như nàng. Chi bằng tranh thủ lập một giao ước, nhưng cũng không hy vọng quá nhiều vào nó.

"Tốt, tốt!"

Vì cách một lớp chăn, nên Lệ Sa làm sao nhìn được nụ cười kia sâu độc ra sao.

Thực hiện đúng lời hứa, vòng vây biến mất hoàn toàn. Thái Anh từ trong tấm chăn vừa mới ló ra khuôn mặt nhỏ thì nhất cử nhất động đều bị khỏa trở lại.

Dẫu nửa lời trách móc còn chưa chuẩn bị phun ra, nàng bờ môi đã rơi vào vòng phong tỏa. Ngón tay huyễn hoặc mân mê cánh môi hồng, nàng buộc lòng hé môi hít thở, ngón tay nuột được nước tiến thêm một bước cố tình trêu ghẹo nàng.

Thái Anh nàng thật tình không hiểu hành động này gọi là gì, càng không hiểu cơ thể nàng là bị cái gì thúc đẩy, mất tự chủ mút nhẹ ngón tay mềm vài cái. Bởi cái hôn trên trán mà ngước mắt nhìn người, phát hiện Lệ Sa cũng đang ngây dại nhìn nàng, gò má ửng đỏ, loại dục ái khiến người tình nguyệt sa ngã, dù phải trả giá đắc đi nữa cũng cam lòng.

Vì thình lình rút tay, thanh âm ướt át ngột ngạt đó, Thái Anh phản ứng cũng không kịp, quá phận xấu hổ không dám nhìn đầu ngón tay kia trơn bóng. Nàng đôi mắt nhắm nghiền nhưng xúc giác vẫn có thể cảm nhận, trọng lực nhẹ hơn, đoán không lầm là Lệ Sa đã rời giường.

Mát, gió nhẹ thổi qua cơ thể nóng bức của nàng, tấm chăn làm y phục nàng ướt đẫm mồ hôi, thực nóng. Nàng nghe thấy tiếng phì cười dù là rất nhỏ và âm giọng dễ nghe của Lệ Sa: "Thả lỏng đi, cũng không thể ăn thịt người mà."

"Lệ Sa."

"Ân?"

"Ta đồng ý."

Lệ Sa hạ xuống quạt giấy trong tay. Nhíu mi hỏi: "Đồng ý?"

Thái Anh gật đầu đáp: "Ta đồng ý cùng ngươi kết giao bằng hữu."

Thất thần nhìn ra bên ngoài, Lệ Sa men rượu nay đã tan gần hết, cảm giác buồn ngủ cũng không còn. Lâu sau mới thì thào một câu: "Đừng thành thân, có được không?"
Nàng nghiêng đầu, móng tay vu vi trên đùi Lệ Sa tỏ vẻ băn khoăn nghĩ ngợi, những gì Từ Tĩnh Lôi nói và cả định nghĩa của Lệ Sa. Chúng khiến nàng thật đau đầu, nàng không muốn nghĩ nhiều, thật không muốn.

-"Không còn sớm, tiểu thư ngủ ngon."

Lệ Sa vuốt đầu nàng, miệng mỉm cười nhưng sao buồn quá, động tác nhanh gọn  khoác áo, còn chẳng buồn nhìn mặt nàng thì đã rời đi.

Cửa đóng không lâu, Ngọc Hoa thông báo rằng Hân Nghiên đang đợi ở bên ngoài. Suýt chút quên mất, món quà sanh thần mình còn chưa tặng, cổ cầm không kịp chuẩn bị sẵn, nàng bao nhiêu thói quen không hay không biết đều đảo lộn tất cả.

Thái Anh một tay chỉnh sửa tóc tai, một tay lần mò tìm kiếm tiểu lọ sứ.

-"Nga~ Nghiên nhi tới đây, tới đây." Thái Anh đồng thời chạy về phía Hân Nghiên, giơ tiểu lọ sứ mang vẻ thần bí hỏi: "Đoán xem đây là thứ gì?"
Hân Nghiên vuốt cằm suy luận, đi qua đi lại rồi bất lực ngồi xuống bàn, lắc đầu chịu thua. Tiểu lọ sứ kia chứa thứ gì bên trong nàng thừa biết là đằng khác, Thái Anh ngay lúc đầu trốn khỏi phủ tìm hoa thủy tường tặng nàng, thế thì bên trong chiếc lọ  nếu không là mực màu hoa thì còn có thể là thứ gì khác sao. Đầu óc đơn giản một chút liền cùng tỷ tỷ trùng khớp tần số, làm tỷ tỷ vui mà nàng thần kinh cũng không ít thoải mái.

Hân Nghiên qua bốn, năm hồi gọi tên, Thái Anh ánh mắt mới tỉnh táo hơn đôi chút. Nàng chỉ vào ly trà nguội lạnh tràn ly, lạ thay, tỷ tỷ nàng đối với việc thưởng trà đặc biệt khắc khe, thế nào lại không nhận ra ấm trà này đã quá cũ đi?

-"Nghiên nhi làm gián đoạn giấc ngủ của người?"

Thái Anh gọi Ngọc Hoa thay một ấm trà mới, nàng loay hoay ngẩng đầu, lại thấy Hân Nghiên đang nói về chiếc giường xa tít sau lưng nàng, chăn gối trên đó ngổn ngang mất trật tự. Cái kia... nàng và Lệ Sa làm ra loại chuyện khó hiểu, thực không biết trả lời nghe sao cho lọt tai.
Hân Nghiên nhìn ra tỷ tỷ của nàng một bụng tâm tư vướng mắc, cũng không cần thiết phải vạch trần. Nàng quay về chủ đề cũ: "Đây là thứ gì a tỷ?"

"Ngô~" Thái Anh sớm đã quên bẵng đi. Nàng cười nhẹ trả lời: "Mực hoa thủy tường."

-"Dịch hoa do tỷ tỷ và Lệ Sa tìm kiếm đây sao?" Hân Nghiên từng li từng tí biểu cảm nàng đều không bỏ sót, lại bồi thêm một câu nói vu vơ: "Nghiên nhi bắt gặp nàng là từ nơi này bước ra."

Gật đầu.

Hân Nghiên làm sao không nhìn ra tỷ tỷ của nàng không muốn nói tiếp đề tài này. Nhưng phút cuối xảy ra chút chuyện ngoài dự liệu làm nàng trở tay không kịp, Thái Anh hai mắt đẫm lệ, bộ dạng mong manh khiến người phải đau lòng.

Lần đầu thấy tỷ tỷ của nàng bất thường như vậy, Hân Nghiên đi tới mở rộng cái ôm dỗ dành. Thái Anh vẫn khóc không ngừng.
Bên này Ngọc Hoa cũng hơi sững sờ, vội vã đặt xuống ấm trà nóng. Nàng từ mẫu vuốt lưng Thái Anh, miệng luôn nói "Tốt thôi, tốt thôi, nàng sẽ mau quay về."

Nhưng không, Thái Anh lắc đầu, nói trong nước mắt: "Ngọc Hoa, nàng bỏ đi rồi, không thèm nhìn lấy ta một lần. Đáng ghét, ta chán ghét nàng!"

---------------------------------

Hân Nghiên thân mình liêu xiêu sắp ngã đến nơi, nàng ôm đầu cố gắng làm cho tâm bình ổn. Nghe xong Ngọc Hoa sáng tỏ sự tình, nàng tinh thần suy sụp trầm trọng, không thôi tự trách. Bệnh trạng kia... lẽ nào nàng bấy lâu nay quan tâm tỷ tỷ là chưa đủ?

Giữa Lệ Sa và tỷ tỷ của nàng rốt cuộc là loại quan hệ gì? Cùng lắm là tỷ muội tình thâm, vậy với hôn sự của tỷ tỷ và Từ Tĩnh Lôi đối với Lệ Sa có điều chi không ổn thỏa, mà phải cứng rắn yêu cầu nàng cân nhắc chuyện bãi bỏ hôn sự đây?
Từ lâu Hân Nghiên nàng vẫn luôn thắc mắc. Lệ Sa đã có Du Xuân quán, vậy cần gì nán lại Phác gia làm một tay quản sự? Không nhắc tới thì thôi, phần lớn thời gian đều liên quan tới Thái Anh, thời gian ít ỏi còn lại là dành cho việc kiểm kê sổ sách với số lượng cực lớn, nếu là nàng phải mất mấy ngày cơ may mới hoàn thành. 

Nghĩ xong, nàng kinh sợ bác bỏ. Tuyệt đối không phải, đúng vậy, khả năng đó là không thể nào chấp nhận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net