Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt từ sáng sớm đã tỉnh dậy, thấy cả mình và Trương Tiểu Bạch đều trần như nhộng, nhìn Trương Tiểu Bạch ngủ ngoan trong lòng cậu, Phác Xán Liệt mới đầu còn ngạc nhiên. Nhớ lại đêm qua hai người đã làm gì, trong lòng không khỏi trấn động. Cho dù do rượu hay do chính tâm can cậu muốn vậy, nhưng thật sự vẫn chưa biết phải nói gì cho Trương Tiểu Bạch hiểu, cậu cũng không dám chắc rằng mình thật sự có yêu Trương Tiểu Bạch hay chỉ là nhất thời tình cảm bừng nở.

Phác Xán Liệt khẽ đẩy Trương Tiểu Bạch ra, đặt cậu ta nằm yên xuống gối, rồi mới đi xuống giường, thay trang phục. Nhìn Trương Tiểu Bạch như vậy cũng không được, Phác Xán Liệt liền đi lấy chậu nước nóng đến lau người cho Trương Tiểu Bạch, làm sạch tư mật kia. 

Phác Xán Liệt cũng chuẩn bị cả điểm tâm sáng cho Trương Tiểu Bạch, nhìn Trương Tiểu Bạch y phục nghiêm chỉnh nằm ngủ ngon trên giường, Phác Xán Liệt lại càng lo lắng hơn, sợ rằng khi Trương Tiểu Bạch ngủ dậy không biết đối mặt như thế nào. 

Chỉ sợ cậu ta không muốn nói chuyện, không muốn tiếp tục tình bằng hữu với cậu, sợ cậu ta hận cậu,  một người chính trực, cứng rắn và thanh khiết như cậu ta sao có thể chịu nổi đả kích này chứ.

Phác Xán Liệt còn đang đăm chiêu suy nghĩ, thì quản gia vào gõ cửa, kêu rằng người của Phác gia đến đón Phác Xán Liệt về.

Trước khi đi, Phác Xán Liệt có để lại vài dòng, ít ra cũng nên có vài lời với Trương Tiểu Bạch. Phác Xán Liệt chính là đã hại trinh tiết nam nhân nhà Trương gia.

Ra khỏi Trương gia, đã thấy Chung Nhân đứng cạnh xe, mở sẵn cửa mời cậu lên.

-Cậu chủ, tối qua có vui không?

-Đến cục trưởng.

Phác Xán Liệt mặt lạnh lùng, không có một chút gì gọi là vui vẻ.

- Bây giờ đến cục trưởng sao?

-....

-Vâng.

Chung Nhân còn muốn hỏi nhưng thấy Phác Xán Liệt nghiêm nghị, không màng đến, nên cũng không dám đả động gì. Trong lòng Chung Nhân lại nghĩ chắc hẳn tối qua đã có chút xích mích.

- Khoan! quay về nhà đã, tôi muốn tắm chút.

-Chắc tối qua Phác thiếu gia rất mệt.

-Uống nhiều rượu quá, nên muốn tỉnh táo lại.

Phác Xán Liệt nhắm mắt, ngả đầu ra ghế, trong đầu lại hiện ra cảnh đêm qua, giữa hai người, lại nhớ đến khuôn mặt mê hồn kia của Trương Tiểu Bạch.

Phác Xán Liệt hắng giọng, mặt lại khó chịu mà trở lại tư thế ngồi thẳng. Chung Nhân thấy, chắc do Phác thiếu gia uống nhiều nên có chút khó chịu, an tâm không để ý nhiều.

.

.

.

Trương Tiểu Bạch tỉnh lại thấy trong người khó chịu, đầu cũng đau, định ngồi dậy thì phần hạ thân lập tức đau nhói. Trương Tiểu Bạch nhớ lại đêm qua cậu đã làm gì cùng với Phác Xán Liệt, cậu vì say quá mà không điều khiển nổi ham muốn bản thân, Trương Tiểu Bạch vừa bối rối, có chút bất an, là lần đầu của cậu mà.

Trương Tiểu Bạch ngó quanh không còn thấy bóng dáng của Phác Xán Liệt đâu,  trong đầu nghĩ ngay Phác Xán Liệt vì sợ quá mà bỏ chạy. Trương Tiểu Bạch im lặng, thở hắt ra một hơi, cúi mặt xuống, lại nhìn thấy bức thư bên cạnh.

" Gửi Trương Tiểu đệ, à không là Trương Tiểu Bạch thiếu gia. Phác Xán Liệt - tôi thật sự đã làm chuyện có lỗi với thiếu gia cậu, tôi không thể làm chủ được hành động của mình, tôi cũng không đổi lỗi bởi rượu say. Tôi thật sự là người có tính trách nhiệm cao, chuyện đã xảy ra xin cậu hãy để tôi chịu trách nhiệm, cậu cũng đừng tự trách bản thân, cũng đừng ghét bỏ tôi. Phác Xán Liệt làm bạn với cậu chưa lâu đã làm ra chuyện khiến thiếu gia cậu cả đời không thể quên, thật sự xin lỗi cậu.

Nhưng từ sâu trong đáy lòng, tôi thật sự cần phải nói ra điều này, tôi không biết bản thân đã ăn nhầm thứ gì, hay là do tình cảm trong tôi bị biến dạng thành thể gì, với những gì tôi và cậu từng cùng trải qua đều khắc sâu trong tim tôi. Tôi nghĩ, tim tôi có bóng hình cậu, nói thẳng thì tôi thích cậu.

Tôi cũng không dám ép buộc cậu phải chấp nhận tình cảm của tôi, nhưng tôi thật sự muốn chịu trách nhiệm với cậu, tôi thích cậu. Xin hãy cho tôi một câu trả lời tại cầu Mộng Nguyện trong hai ngày tới.

Thứ lỗi vì tôi có chuyện gấp cần đi trước, đồ ăn cũng đã chuẩn bị sẵn, Trương thiếu gia cậu nên ăn một chút, thứ lỗi sự vắng mặt của tôi."

Trương Tiểu Bạch đọc xong trong lòng nhộn nhạo, khó chịu, tuy rằng cậu ta không có bỏ chốn, rất biết cách chịu trách nhiệm, lại còn tử tế chuẩn bị đồ ăn, thay y phục cho cậu cẩn thận rồi mới đi. Nhưng Trương Tiểu Bạch cậu là ai chứ, cũng chính là một nam tử hán đại trượng phu mà, chuyện đêm qua Trương Tiểu Bạch cũng không muốn nhớ lại làm gì, cậu cũng là say quá mà làm càn.

Với loại tình cảm đồng tính nam nhân này, cậu cũng không có hứng thú, Phác Xán Liệt có thích cậu thật thì cũng chỉ là tình cảm của cậu ta, dù gì cũng đã đi quá giới hạn bạn bè cũng không nên ép buộc phải giả vờ như không biết.

Trương Tiểu Bạch chính là muốn cắt đứt luôn liên hệ với Phác Xán Liệt, nếu như đi gặp cậu ta chẳng thể nào giải quyết được gì, lại càng thêm để tâm không thể thực hiện được đại sự của cậu. Nam nhân nói là làm, cái gì bỏ được thì nên bỏ xuống cho bớt nặng vai.

Thà cứ để Phác Xán Liệt hiểu nhầm cũng được, dự tính của Trương Tiểu Bạch làm thân với Phác Xán Liệt đâu phải để yêu đương, mà là nhằm mục đích báo thù, nhưng giờ nó đi theo hướng khác chi bằng nên loại bỏ ngay.

Trương Tiểu Bạch mím môi, tay nắm thành quyền, bước xuống giường. Hít một hơi sâu rồi đi ra ngoài sân, cũng không màng bữa điểm tâm kia.

Trương Tiểu Bạch muốn luyện tập chút nhưng cứ cử động là đau đớn, khó chịu, lại đành đi tắm. Ngâm mình trong nước nóng, khiến tâm hồn cả cơ thể đều được thư giãn, thỏa mái.

Trương Tiểu Bạch ngả đầu ra tựa bồn. Hơi nước nóng tỏa ra, khiến căn phòng như chốn thần tiên, cơ thể trắng ngần của Trương Tiểu Bạch có vài vết đỏ, tím là vết cắn mút của Phác Xán Liệt để lại. Trương Tiểu Bạch nhắm mắt, trong đầu lại mơ hồ nhớ lại đêm hoan ái qua, thật sự cậu đã rên dưới thân Phác Xán Liệt, bị Phác Xán Liệt nhìn thấy toàn bộ cơ thể, thậm chí còn để cậu ta ra vào trong cậu.

Trương Tiểu Bạch không muốn nhớ nữa, liền ngồi thẳng dậy, lông mày nhíu lại, lại nhìn lên cơ thể mình đều là vết do Phác Xán Liệt để lại, Trương Tiểu Bạch cau có, lấy tay đập mạnh xuống nước.

-Trương Tiểu Bạch nhà ngươi đã làm ra cái chuyện gì rồi, thật bại hoại danh tiếng họ Trương mà. Ngươi phải trả giá, phải trả giá.

Trương Tiểu Bạch liền bước ra khỏi bồn, mặc lại y phục rồi ra sân luyện tập, luyện trên người gỗ, đến đổ mồ hôi, luyện ném, bắt phi đao mà tay rớm máu. Trương Tiểu Bạch điên cuồng vào luyện tập để quên đi cái đêm ác mộng.

Trương lão gia ngang qua, thấy vậy cũng chỉ nghĩ rằng con trai đã quá hăng say rồi.

-Con trai! không cần tập đến mức đó chứ, ta chỉ cần con đạt trình độ cao thôi cũng không đặt nhiều áp lực cho con.

Nghe giọng cha, Trương Tiểu Bạch liền dừng lại, cúi chào cha. Lúc này mới để ý tay đã rỉ máu.

-Cũng vì sự tín nhiệm của cha, con cũng không dám lười biếng. Những vết thương này đáng là gì đâu, con muốn mình thành thạo hơn, sau khi thấy tên bịt mặt đó. Con nhận ra bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót.

-Con trai, tập luyện dồn dập một lúc như này không hiệu quả, con cũng đừng nên quá ép buộc, hắn ta không thể địch nổi khả năng của con. Chính là hắn đang dò tìm thôi. Từ nay nên chú ý từng hành động, trong căn nhà này đã không còn an toàn nữa rồi.

-Chúng ta có cần chuyển đi không cha?

- Tạm thời cứ ở đây, chuyện này xem thế nào đã.

-Vâng thưa cha.

-Giờ thì vào trong phòng mà băng lại vết thương đi, lên sân khấu cũng không thể để tay như này được.

-Vâng, cha đi thong thả.

Trương lão gia vừa đi khuất, Trương Tiểu Bạch cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.

-Lão quản gia.

-Thưa thiếu gia, có gì căn dặn.

- Ông thay cho ta bộ chăn gối khác.

-Vâng!thưa thiếu gia.

-À, cũng mang đồ điểm tâm kia đi, ta không muốn ăn.

-Vâng.

Đợi lão quản gia thu xếp xong đồ, Trương Tiểu Bạch mới đi vào phòng. Pha một ấm thiết quan âm rồi lại mang hai mũi tên kia ra xem xét. Thật sự thì kẻ bịt  mặt đó là ai chứ, tại sao lại muốn ám sát thăm dò cậu.

Mỗi lần đi thực hiện nghiệm vụ cậu đều khử rất sạch đầu mối, vậy thì chẳng nhẽ trong nhà có kẻ phản bội. Trương Tiểu Bạch hiện tại có rất nhiều đầu mối rẽ nhánh, chưa thể tóm gọn vào. Nhưng cha cậu dường như lại rất bình thản, cha cậu muốn xem kẻ kia thăm dò gì, vậy chắc là người quen của cha sao? Tại sao lại như vậy, chêu đùa nhau sao?

Trương Tiểu Bạch hôm đấy không cần lên sân khấu, cậu ở lì trong phòng suy ngẫm cho đến khi quá đêm mà thiếp đi trên bàn.

 Phác Xán Liệt sau một ngày làm việc căng thẳng ở cục trưởng, lên xe liền nhắm mắt lại thư giãn.

-Phác thiếu gia, hôm nay cậu đã quá nhiều việc rồi.  Thiếu gia có muốn sang Trương gia không?

-Sao cậu lại hỏi vậy.

-Thì mọi khi xong việc, cậu đều sang đó chơi một lát mới về mà.

-Hôm nay tôi mệt, về nhà thẳng đi.

Phác Xán Liệt chợt nhớ đến chuyện đó, cũng muốn sang Trương gia, xem Trương Tiểu Bạch hiện tại thế nào, nhưng liệu cậu ta có cho cậu vào không, Phác Xán Liệt bỗng nhiên lại sợ hãi điều gì đó mà rất khó diễn tả.

Phác Xán Liệt sau khi ăn tối, tắm rửa, lại ngồi vào bàn làm việc, không một chút nghỉ ngơi. Đến quá đêm mà trong phòng vẫn sáng đèn.

Chung Nhân mang theo một li sữa vào.

-Thiếu gia, vẫn chưa xong việc sao? uống chút sữa rồi hẵng làm tiếp.

-Cảm ơn cậu.

-Thật sự nhìn đống tài liệu này mà tôi còn cảm thấy đau đầu. Cậu chủ thật sự quá chịu đựng chúng rồi.

-Cậu có buồn ngủ không?

-Vẫn chưa, không hiểu sao hôm nay lại có thể thức đến giờ.

-Vậy thì giúp tôi đọc đống này.

-Thiếu gia, cậu quá là bắt nạt người khác rồi.

-Chung Nhân, thấy thiếu gia mệt mỏi  vì công việc đến chết, cậu chắc mừng lắm phải không.

-Đâu có.

-Vậy giúp tôi một tay.

Chung Nhân buồn rượi, cầm một tập tài liệu ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh.

-Biết thế không nên mang sữa cho thiếu gia.

-Sữa ngon thật đấy.

Phác Xán Liệt uống một hơi liền cạn nửa cốc, liếm mép rồi nói một câu chêu chọc Chung Nhân.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net