6. Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi Thắng Triệt cùng thư đồng đi dọc theo con đường mòn khác, không đi qua chợ, tự mình hỏi những nhà dân ở đó đường đến Từ Gia. Dự là thế nhưng đã đi một lúc lâu rồi hắn vẫn chưa có ý định hỏi đường, tên thư đồng bên cạnh cũng thấy làm lạ bèn lên tiếng hỏi: "Công tử, người biết đường đi sao?"

Thôi Thắng Triệt nghe hỏi thế thì liền dừng cước bộ, hắn ngẩn đầu nhìn ngọn núi phía trước mặt, bấy giờ không có mặt trời, khắp cả thôn đều mang chút ẩm ướt lành lạnh, hắn đột nhiên đưa một bàn tay ngang tầm mắt   nhìn. Một vết sẹo dài hiện ra từ mu bàn tay chạy đến giữa cánh tay, không biết nó có tự bao giờ nhưng dường như rất đau đớn.

"Hình như ở phía trước."

Hắn động chân bước tiếp, trên con đường mòn hai bên đều là hoa cúc dại, đóa nào đóa nấy trắng tinh tưởng chừng như chưa nhiễm chút bụi trần nào nhưng lại là những nhân chứng của những bi thương, khổ ải, trầm luân của từng người, từng người bước qua nơi này.

Từ Gia nhanh chóng hiện ra trước mặt vị tri phủ thành Tường An, nó không lớn nhưng hoàn toàn không nhỏ, trồng đầy hoa cỏ, mùi thảo dược cũng rất thơm. Thôi Thắng Triệt vừa định đưa tay gõ cửa thì bên trong đột nhiên có người ra mở cửa. Kẻ kia thật sự rất cao, nét mặt như được tạo hóa ưu ái mà đúc tạc, mọi thứ nhìn bên ngoài đều vô cùng hoàn hảo. Ánh mắt hắn lần đầu nhìn thấy Thôi Thắng Triệt là bất ngờ cùng hoang mang.

"Ngươi..." người kia chần chừ một chút rồi lại đổi giọng hỏi: "Ngươi tìm ai?"

Thôi Thắng Triệt nhìn kẻ này không hiểu sao có chút cảm động từ đâu ùa về: "Ta tìm Từ lão phu nhân, không biết Lão bà có khỏe mạnh không?"

Văn Tuấn Huy thở hắt một hơi, mở rộng cửa mời hắn vào.

"Phu nhân ở hậu viện phía sau đang dùng cơm cùng các công tử, phiền ngài đến phòng khách đợi một chút ta sẽ đi thông báo."

"Đa tạ!"

Theo Văn Tuấn Huy đi sâu vào Từ gia, Thôi Thắng Triệt cảm thấy nơi này dường như rất thân quen, khóm trúc ở hai bên lối vào cũng như đã từng khắc sâu trong kí ức của hắn vậy và cả ngọn lê bên hông nhà lớn cũng như nhắc nhở hắn về một điều gì đó mà hắn không thể nhớ ra.

Sau khi sắp xếp người dâng trà cho Thôi Thắng Triệt, Văn Tuấn Huy liền đi về phía hậu viện thông báo cho Từ lão phu nhân biết.

"Phu nhân, có người đến tìm người."

"Ai vậy?" Từ lão phu nhân đặt lại chung trà lên bàn rồi tò mò hỏi. Vì sao bà tò mò, là bởi vì Văn Tuấn Huy ngày thường sẽ nói rõ họ tên người đến cho bà biết. Nay thì lại không.

"Không quen."

Từ Minh Hạo cắn một miếng táo nhỏ, trộm liếc đến nam nhân đang đứng bên cạnh Nội mẫu của y.

Duẫn Tịnh Hán cũng trộm liếc mà là liếc Từ Minh Hạo.

Nhìn một người già và một nam tử cùng nhau đi khuất, Duẫn Tịnh Hán liền hắng giọng vài cái.

"À hừm... chuyện mà Tuấn Huy á, hắn thật cũng soái lắm á nhưng mà..."

"Muốn gì? Thiếu đánh hả?" Từ Minh Hạo bực dọc cắt ngang.

Duẫn Tịnh Hán nghe xong liền đưa tay lên tạo thế phòng thủ, trợn mắt nói: "Ây da, hôm nay vì nam nhân khác mà huynh đệ tương tàn với ta sao?"

"..." Sao trên đời có người như Duẫn Tịnh Hán vậy?

Từ Minh Hạo chán ghét đứng lên, thuận tay cầm luôn đĩa táo đi về phòng.

"Ế, cái đó phải của đệ đâu? Sao lại mang đi hết vậy?" Duẫn Tịnh Hán ngồi một chỗ bất lực gào theo.

...

Từ lão phu nhân đi đến chỗ phòng tiếp khách, cẩn thận bước vào nhìn xem khách quý nào ghé thăm bà nhưng khi nhìn thấy tận tường là ai thì bà lại suýt rơi lệ.

"Vãn bối Thôi Thắng Triệt, được Lâm lão sư gợi ý nên mang chút lễ mọn biếu Từ lão phu nhân. Mong người nhiều sức khỏe!"

Hắn khom người, cung tay, hành lễ đúng như những gì hắn được dạy dỗ.

"Thắng Triệt?" Từ lão phu nhân cảm nhận được trận run rẩy của bản thân, bà đưa bàn tay không kiềm được muốn xoa đầu Thôi Thắng Triệt.

Văn Tuấn Huy thu trọn hành động bất ngờ này, hắn nhanh tay nắm lấy tay bà kéo về. Từ lão bà nhìn hắn chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu.

...

Hôn lễ của ái nữ Lâm Gia diễn ra ngay sau ngày tết đoan ngọ, quan lớn, đại chủ, thương nhân, bằng hữu khắp nơi lại tụ về cạn chén chúc mừng đôi tân giai nhân bách niên hảo hợp.

Duẫn Tịnh Hán cùng Từ Minh Hạo cũng đến, cả hai đều là bằng hữu của Lâm Xám Quân, bình thường nói chuyện vô cùng hợp ý nhưng lạ kỳ ngay tại hôn lễ hôm đó chẳng ai muốn mở miệng nói với nhau câu nào.

Từ Minh Hạo đau khổ, dùng tay che mặt cúi đầu không dám ngẩn.

Lâm Xán Quân thẳng người, thở dài, rồi lại cong lưng chán nản.

Duẫn Tịnh Hán, Thôi Thắng Triệt vẫn bốn mắt nhìn nhau như có thâm thù đại hận gì lớn lao lắm. Cũng hơn nửa canh giờ rồi đấy!

Hai người bọn họ, mắt đối mắt nhìn nhau không biết chán, người ngoài lầm tưởng đang kình nhau nhưng thật ra cả hai đều không biết nói gì để dễ bề rút lui, phá vỡ sự tình này.

'Xoảng~'

Vừa hay tiếng bình rượu vỡ vang lên, thu thập hết sự chú ý của mọi người về một hướng khác.

Trong đám đông, nam nhân gầy nhom bộ dáng vô cùng nhếch nhác đang cầm mảnh vỡ lớn từ bình rượu kề sát cổ bản thân, gào lên: "Lâm Như Lan, hôm nay nàng thành thân cùng hắn, ta sau này làm ma cũng phải phá hai người!"

Giọng của hắn rất lớn, hòa cùng tiếng nức nở bi ai khiến nhiều người ở đó tuy không hiểu chuyện gì cũng ra điều lắc đầu thương xót.

"Các ngươi bước tới ta liền chết cho các người xem."

Hắn ta dọa một đám người đang định xông đến áp chế.

"Bình tĩnh." Lâm Vĩnh lên tiếng, sau thì ra lệnh cho mọi người, "các ngươi lui xuống."

"Vị huynh đệ này, hôm nay là lễ thành thân của tiểu nữ nhà ta, nếu ngươi thật sự thương nó thì hãy chúc phúc cho nó đi." Lâm phu nhân sợ đến rơi nước mắt, mở giọng vừa khuyên nhủ vừa van xin.

"Không được. Nàng ấy chỉ có thể gả cho ta! Gả cho ta!!!" Dứt lời hắn liền đem mảnh vỡ kia ra khỏi cổ mình một đoạn, chuẩn bị một nhát liền cắt đứt được mạng sống này.

Nhưng chưa kịp làm gì thì hắn đã bị ai đó dùng một cước đá từ phía sau khiến hắn ngã về phía trước. Mảnh vỡ văng ra xa tuy nhiên hắn ta dường như vẫn chưa từ bỏ, cố gắng bò đến chỗ có một loạt mảnh vỡ khác.

Thôi Thắng Triệt đứng phía sau lưng hắn ta, thấy được tình hình liền nắm cổ hắn kéo lên.

"Bản lĩnh không có vậy ngươi có gì để chứng minh bản thân chăm sóc được cho đại tiểu thư?".

Hắn bị Thôi Thắng Triệt nắm chặt cổ áo, cố vùng vẫy thoát ra nhưng bất thành, cuối cùng bị một đám hạ nhân Lâm Gia khiêng ném ra khỏi cửa.

Hắn ta từ từ đứng lên, nhìn cánh cửa đã đóng chặt mà lòng đau như cắt. Thấy sư tử đá hai bên đại môn, hắn liền một lần nữa đâm đầu muốn chết nhưng không hiểu có tính sai không mà lại húc vào cái gì đó không mềm, không cứng, không có sự sát thương nào.

Ngẩng đầu nhìn lên, nam tử tuấn lãng đang trợn mắt nhìn hắn.

"Ây da... cái con mẹ nhà ngươi! Chết thôi mà có cần lấy đà xa vậy không?" Duẫn Tịnh Hán vẫy vẫy cái tay vừa bị tên điên tình kia húc phải. Không hiểu lúc nãy ăn phải món gì mà nổi lòng từ bi đỡ cho hắn không biết?

"Ta chết kệ ta ngươi quản làm gì?"

"Ngươi chết kệ ngươi, ngươi tới Lâm gia chết làm gì?"

"Ngươi biết cái gì? Ngươi từng thấy người mình yêu thành thân cùng kẻ khác không?" Hắn vẫn lớn giọng.

"Vậy ngươi biết cảm giác người mình yêu nhất, cả đời này cũng không nhớ đến mình là ai không?" Y không gào lên chỉ bình thản mà nói, giống như một câu hỏi không đòi đáp án.

Hắn nhìn y ngây người trong thoáng chốc, sau cùng ôm đầu ngồi thụp xuống bật khóc như trẻ nhỏ.

"Đúng rồi, đúng rồi. Khóc đi, đừng chết là được." Y ngồi xổm bên cạnh đưa tay vỗ vỗ đầu hắn.

Hắn nhận được sự đồng cảm liền xoay sang định ôm lấy y.

"Ấy khóc thôi, đừng ôm!" Duẫn Tịnh Hán đưa tay cản hắn lại, tiếp tục một kẻ khóc, một kẻ đưa tay vỗ đầu.

"Nhất bái thiên địa

Nhị bái cao đường

Phu thê giao bái."

Người xem, tam bái đó đâu phải là trường trường cửu cửu đâu. Cuối cùng chúng ta vẫn phải chia lìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net