Chương 4: Gặp mặt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Ngâm mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, anh chưa từng thấy thứ gì đáng sợ như vầy, mọi thứ gần như mất kiểm soát, các anh em của anh cũng chỉ còn lại được mấy người. "Bọn chúng" gần như chẳng biết đau, trừ khi chúng tan xác đầu rơi không thì chúng sẽ vẫn đi tấn công, chúng xâu xé con người và phá hủy mọi thứ. Anh đã tận mắt chứng kiến bọn chúng xâu xé người ta như thế nào, người anh em đó kêu gào trong đau đớn, bọn chúng gỡ xuống từng miếng thịt của anh ấy, máu bắn ra khắp nơi, có mùi máu chúng càng điên loạn hơn, chúng gần như phát điên, tiếng người đồng đội đó nhỏ gần rồi mất hẳn trong sự bất lực của mọi người.

Súng đạn hầu như không có tác dụng với chúng, bom đạn của bọn anh đã dùng gần hết mà hiệu quả chẳng được bao nhiêu nên sau 2 ngày chống trả cũng như sơ tán dân, bọn anh đành phải rút lui nhưng tin chắc rằng bọn chúng sẽ nhanh chóng đuổi tới, bọn anh cần phải nhanh chóng tìm được cách đối phó với chúng.

" Bọn chúng tới rồi!" nghe thấy có tiếng động, một người hô lên, mọi người lập tức vào tư thế sẵn sàng hướng súng về nơi phát ra tiếng động đó.

Sau một vài giây, Tống Ngâm tinh mắt phát hiện không phải là bọn chúng mà là cứu binh?!!

" Cứu binh! Là cứu binh! Chúng ta được cứu rồi!" Một quân nhân vui mừng hô to.

Người dẫn đầu đội cứu binh là Nhạc Hy, khi họ lại gần Tống Ngâm liền tiến lên chào hỏi:

" Đại tá Nhạc."

" Thiếu Tá Tống " Nhạc Hy cười chào hỏi "Nhận được tin bên đây thất thế, tớ dẫn binh qua đây hỗ trợ."

" Cảm ơn cậu" Tống Ngâm nhẹ nhõm không ít, vậy mọi thứ sẽ đơn giản hơn chút rồi.

====

Tại căn cứ thí nghiệm.

Khi cô tỉnh dậy đã thấy bản thân bị trói chặt vào bàn phẩu thuật, vùn vẫy thế nào cũng không thoát được, tên Âu Dương Dị khốn kiếp đó đã đưa cô đến chỗ quái quỷ nào rồi?!

Mắt thấy vùn vẫy vô hiệu cô liền ngừng lại bắt đầu quan sát tình hình xung quanh. Cô hiện tại đang ở trong một căn phòng khá tối, nguồn sáng duy nhất là chiếc bóng đèn treo trên đỉnh đầu cô. Phóng mắt ra xa thì lờ mờ thấy được phía bên trái cô là cửa ra vào cùng một hàng máy móc, bên phải cô là một cái kệ khá to trên đó chất đầy các bình đựng dung dịch kì lạ mà trong mấy bình dung dịch đó đều có chứa một vật thể hình thù kì quái. Chưa kịp để cô nhìn kĩ vật chứa trong bình thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa.

Cô nhìn thấy có bóng người tiến về phía mình nhưng do người đó vẫn đang đứng ở chỗ tối khiến cô không nhìn rõ được dung mạo. Đang nghi hoặc thì cô nghe được một giọng nói quen thuộc.

" Con tỉnh lại rồi à." Vừa nói người đó vừa tiến lại gần cô.

" Mẹ" Cô kinh ngạc thốt lên:" Sao mẹ lại ở đây? Không phải mẹ nói mẹ đang nghiên cứu một dự án quan trọng nào sao? Sao lại có mặt ở đây? Mà đây là nơi nào vậy? Mẹ, mẹ có thể cởi trói giúp con được không."

" Con yêu, con bình tĩnh lại đã." Giáo sư Bạch nói:" Nơi đây là căn cứ thí nghiệm bí mật của thành phố F, được đặt ở rìa thành phố. Ở đây, nghiên cứu về lai tạo gen giữa người với động vật."

" Nghiên cứu lai tạo gen!?" Bạch Thiên Ân la lên:" Mẹ! Nghiên cứu này bị cấm rồi mà. Bọn họ đây là nghiên cứu trái phép đó...."

Nói xong câu đó cô chợt nhận ra một điều quan trọng. Cô đang định hỏi thì ngoài cửa lại có thêm một nhóm người đi vào. Một người trong số đó lên tiếng:

" Giáo sư, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng."

" Được, tiến hành đi." Giáo sư Bạch nói.

Lời nói vừa dứt nhóm người liền vây xung quanh cô, bọn bọ gắn lên người cô những thiết bị kì lạ, những thiết bị này được kết nối với hàng máy móc bên kia, gắn xong bọn họ liền lùi lại. Lần này một người trong số đó tiến lên, tay anh ta cầm một cái khay trên khay có đựng ba ống tiêm.

Mắt thấy anh ta đang hướng về phía mình, lấy từ trên khay một mũi tiêm, tiêm về phía cô. Cô sợ hãi vùn vẫy muốn thoát ra nhưng lại không được. Ngay khi mũi tiêm đâm vào người, điều đầu tiên cô cảm thấy là cảm giác lành lạnh, sau đó là một cơn đau đớn khủng khiếp truyền đến. Cô có cảm tưởng cơ thể mình như bị xé thành từng mảnh rồi tái tạo lại, từng tế bào trong cơ thể đang tách ra rồi hợp lại như cố gắng dung hợp với dung dịch kì lạ kia theo đó cô cũng cảm thấy cơ thể bản thân đang có sự biến đổi.

Trong cơn đau đớn tột cùng, cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía sau nhóm người, mẹ cô, cô mong bà ấy sẽ lên tiếng chấm dứt quá trình đau đớn này giúp cô nhưng không, đáp lại cô là ánh nhìn lạnh nhạt của bà. Đúng vậy, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt không giận dữ, không đau đớn, không hối hận ngay cả bất đắc dĩ cũng không. Ánh mắt bà nhìn cô như nhìn một con chuột thí nghiệm. Điều đó càng khiến cô thêm đau đớn, cô không thể ngờ được mẹ cô lại làm điều đó với chính con gái của bà.

Bỗng lúc này, có thêm một người nữa tiến vào phòng, người đó nói gì đó với mẹ cô rồi cả hai cùng rời đi. Cô chưa kịp cất tiếng gọi lại thì đã bị tiêm mũi thứ hai, đau đớn khiến cô gần như muốn ngất đi.

Trên hành lang, giáo sư Bạch khẩn trương hướng đến một căn phòng, khi nãy bà nhận được tin là vị kia mà căn cứ mời đã đến. Dừng lại trước cửa căn phòng đó, bà hít sâu một hơi rồi đẩy cửa vào.

Bên trong phòng được bày biện như phòng nghỉ ngơi, chính giữa được đặt một bộ ghế sofa và một bàn trà. Trên ghế sofa có một người đang ngồi, người đó mặt trên người một bộ thường phục khoác ngoài là chiếc áo blouse trắng, tuổi tác xấp xỉ con bà, lên lớn tuấn tú ưu nhìn, làn da hơi trắng nhợt do thường xuyên làm việc ở phòng nghiên cứu mà ra. Nhưng nhìn chung thì cậu cũng có thể coi là một mỹ nam.

Mỹ nam thấy có người tiến vào phòng thì liền đứng chào hỏi. Sau khi chào hỏi xong thì cả hai bàn chính sự.

" Như chúng tôi đã nói trước đó, nơi đây đang nghiên cứu về việc lai tạo gen giữ người với động vật. Giờ đang trong giai đoạn quan trọng nên chúng tôi rất cần tri thức cậu để hoàn thành dự án. Mong cậu hãy hợp tác với chúng tôi." Giáo sư Bạch nói.

" Và như tôi cũng đã nói trước đó. Tôi từ chối." Mỹ nam đáp lại.

" Cậu không thể suy nghĩ lại sao, cậu thử nghĩ đi nếu dự án này thành công thì chúng ta sẽ tạo ra được một giống loài mới có trí thông minh và sức mạnh siêu việt điều này rất có lợi cho nhân loại trong tương lai không xa. Với giống loài này, tiềm lực quốc phòng nước ta sẽ tăng cao." Giáo sư Bạch thuyết phục.

" Nếu để tạo ra giống loài mới mà phải làm ra vô số thí nghiệm vô nhân tính như thế thì xin lỗi.... Tôi từ chối." Mỹ nam kiên định nói.

" Cậu phải hiểu là không có hi sinh thì không có thành công. Chúng tôi là bất đắc dĩ mới phải làm vậy." Giáo sư Bạch cố gắng khuyên nhũ nhưng đều vô ích, vị mỹ nam kia vẫn một mực từ chối. Bà không thể làm gì khác đành phải rời đi.

====

Nhờ có nhóm Nhạc Hy đến chi viện, số trang bị ít ỏi của đội anh cũng được nạp đầy. Hiện giờ bọn họ đang dừng chân nghỉ ngơi ở một siêu thị bên đường.

" Nhạc Hy, tình hình bên tổng bộ thế nào rồi?" Tống Ngâm hỏi.

" Không tốt lắm. Tổng bộ hiện giờ đang rất loạn, có rất nhiều thành phố bị tang thi tấn công, số người nhiễm bệnh ngày càng nhiều. Tớ mới vừa hoàn thành nhiệm vụ về thì liền bị điều qua chi viện bên cậu rồi." Nhạc Hy đáp.

Lúc này, có một sĩ quan tiến lại nói:" Báo cáo, Tống đội, chúng tôi phát hiện trong siêu thị có rất nhiều thi thể không còn nguyên vẹn nhưng lại không phát hiện một con tang thi nào cả."

Vừa dứt lời, phía trong cùng siêu thị vang lên một tiếng gầm rất lớn chấn động mọi người, tiếp đó là những tiếng bước chân nặng nề.

Rầm rầm rầm.

Theo từng tiếng bước chân đến gần, bọn họ có thể nhìn rõ được hình dạng của con tang thi kia. Con tang thi này khác với những con khác, nó cao gần 3 mét, cơ thể to lớn, quanh miệng dím đầy máu tươi, trên tay nó còn cầm thêm một đoạn chân người.

Bọn họ chấn kinh, mắt thấy con tang thi kia quăng đoạn chân đi rồi tiến về phía họ. Bọn họ liền lấy lại tinh thần, tất cả đều giơ mũi súng về phía con tang thi kia. Không biết ai là người kêu lên.

Bắn!!!

Tất cả họng súng đều đồng loạt nổ súng hướng về con tang thi. Nhưng hình như súng đạn không gây nên nhiều thương tích đối với nó. Mắt thấy con mồi đang tấn công mình, con tang thi nổi giận càng tiến nhanh về phía bọn họ.

Thấy tình hình không ổn, Tống Ngâm ra lệnh:

" Tất cả rút lui!!!"

Mọi người nhận lệnh, đồng loạt chạy ra khỏi siêu thị, vừa ra khỏi cửa bọn họ kinh ngạc phát hiện. Xung quanh siêu thị có rất nhiều tang thi du lãng đang tiến lại gần, chắc chúng bị tiếng súng khi nãy thu hút.

Giờ đây bọn họ đang bị kẹt trong tình huống hết sức nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net