Chiến Hồn Thần Tôn < 151 - 200 >

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thấy đỉnh, Diệp Tĩnh Vũ đã muốn hết hơi.

Đây là núi nào đây, quả thực là đường lên trời nha.

Mình dùng hết tốc lực để chạy, tốc độ cực nhanh, tuy không nói là đạt đến siêu âm nhưng cũng có thể nói là vượt xe thể thao rồi. Vậy mà chạy lâu như vậy chỉ mới đến được sườn núi.

Ngọn núi này rốt cuộc cao bao nhiêu?

Chân khí trong cơ thể hắn cơ hồ đã tiêu hao hết, đó là chân khí của hắn còn vượt xa những người khác, nếu đổi là những Tiên Thiên Vũ Sư bình thường thì e đã sớm kiệt lực.

- Hay là ngươi cưỡi tọa kỵ của ngươi đi, nếu không còn chưa tới đỉnh thì đã có thể mệt chết rồi.

Thấy Diệp Tĩnh Vũ thở dốc, Hắc Minh Anh Khiết lại lạnh lùng lên tiếng.

- Ngươi cũng quá xem thường rồi, bản thiếu gia cũng không phải là loại văn nhược thư sinh.

Diệp Tĩnh Vũ giống như giẫm phải rắn, nhảy dựng lên.

Hắn sở dĩ không cỡi Nghịch Bác chính là muốn bước đi cùng với nàng. Nhưng nếu thiếu nữ tóc tím này muốn cùng cưỡi Nghịch Bác mà Nghịch Bác cũng đồng ý thì tự nhiên hắn sẽ không phản đối.

- Tốt lắm, vậy chúng ta tăng thêm tốc độ, tiếp tục lên núi đi.

Hắc Minh Anh Khiết lại vẫn hừ lạnh, thân ảnh màu đen phảng phất quỷ mị bay lên đỉnh núi.

Nhìn Hắc Minh Anh Khiết càng ngày càng xa, nhìn sang Nghịch Bác vẫn thản nhiên bên cạnh, Diệp Tĩnh Vũ lẩm bẩm thở dài một tiếng rồi cũng nhảy phốc lên lưng nó. Giờ là thời đại nam nữ bình quyền, mình không phải là văn nhược thư sinh nhưng cũng không phải là loại quái vật biến thái.

Là người bình thường thì chạy trên tuyết một hồi lâu sẽ mệt, còn về phần nha đầu kia vẫn bình thường thì theo những gì Diệp Tĩnh Vũ thấy từ đầu đến giờ đã xem nàng không phải là người bình thường.

Có người bình thường nào lại mang theo linh hồn của muội muội chạy khắp nơi?

Tốc độ Nghịch Bác cực nhanh, Diệp Tĩnh Vũ nắm thật chặt bờm của nó để không bị ngã. Mắt hắn híp lại tránh gió lạnh lùa vào nhưng từ mi tâm không ngừng lóe lên ánh sáng màu bạc, hắn đang dùng Thiên Nhãn để cảm giác tất cả chung quanh.

Sau khi biết Thiên Nhãn của hắn có thể khám phá bản nguyên, Hắc Minh Anh Khiết quyết định muốn hắn cùng tới Thiên Tuyết Phong tìm kiếm Tuyết Liên vạn năm. Cũng chỉ có loại thần thông này mới có thể dễ dàng nhìn rõ ràng bản nguyên sự vật, bằng không Thiên Tuyết Phong lớn như vậy, cho dù thực lực nàng cao cường, muốn tìm được một bông Tuyết Liên chỉ lớn bằng nắm tay không khác mò kim đáy biển, đừng nói là Tuyết Liên vạn năm.

Nhờ vào sự nhạy cảm của Thiên Nhãn, Diệp Tĩnh Vũ thấy cảnh tượng trên đường cũng không phải như mắt thường của mình nhìn thấy chỉ có tuyết trắng. Dưới lớp tuyết dày còn có đủ thứ thực vật mọc lên, chỉ là những thực vật này rất kỳ lạ, hơn nữa toàn thân đều trắng, hoàn toàn dung hợp với thế giới này. Ngoài thực vật, hắn còn nhìn thấy sói tuyết, thỏ tuyết, chuột tuyết, thậm chí cả một con rắn lớn đến bảy, tám thước màu trắng. Bởi vì thân thể của chúng cũng toàn màu trắng nên mắt thường căn bản khó có thể thấy rõ.

- Thật không ngờ là ở một nơi lạnh thế mà vẫn có nhiều sinh vật như vậy, xem ra thiên nhiên thật sự là rất thần kỳ .

Diệp Tĩnh Vũ nghĩ thầm.

Đúng vào lúc này, Hắc Minh Anh Khiết vẫn bay ở trước đột nhiên ngừng lại, một luồng ánh sáng màu tím từ trong mắt nàng bắn thẳng ra một ngọn khối băng, nhất thời nghe một tiếng “Ầm”rồi cả khối băng kia vỡ ra tung tóe.

Nhưng không hề có mảnh băng bắn ra mà chỉ có một trận máu thịt đỏ lòm, Diệp Tĩnh Vũ nhìn thấy điều này thì kinh ngạc.

Tảng đá kia là vật sống?

- Thư Hiên, ăn cơm.

Hắc Minh Anh Khiết nói khẽ, đem thanh loan đao bên hông rung lên, một luồng ánh sàng màu tím từ đó bắn thẳng vào chỗ máu thịt kia.

Thiên Nhãn của Diệp Tĩnh Vũ mở ra thì thấy một bóng đen thoát ra từ chỗ máu thịt đó, có lẽ là linh hồn của đống nham thạch kia bị hút vào trong Tử Nguyệt đao.

- Đây là cái gì vậy?

Diệp Tĩnh Vũ hỏi.

Hắc Minh Thi Hiên hiện giờ ở hình thái linh hồn, mặc dù có Tử Nguyệt đao bảo vệ tuy nhiên hồn phách cô bé cũng tiêu tán rất nhanh, để bổ sung vào thì cứ

qua cư một đoạn thời gian ngắn cần ăn vào một chút hồn phách sinh vật.

Tuy nhiên Diệp Tĩnh Vũ ngoại trừ biết tên hai người thì không hề biết thêm cái gì.

Chỉ biết hai nha đầu này rất thần bí.

- Ngươi không nhìn thấy nó giống nham thạch sao, vậy tự nhiên nó là nham thạch rồi.

Hắc Minh Anh Khiết lãnh đạm.

- Ách.

Diệp Tĩnh Vũ trắng mắt, đạo lý gì thế này, chẳng lẽ trông giống nham thạch thì là nham thạch sao.

- Vậy ngươi tại sao lại giết nó mà không giết những sinh vật khác?

Diệp Tĩnh Vũ cảm giác mình là người rất hiếu học.

- Ngu ngốc, ngươi chẳng lẽ không biết giết một con sinh vật bất động sẽ rất dễ dàng hơn sao?

Hắc Minh Anh Khiết không chút khách khí.

- Ách.

Diệp Tĩnh Vũ cảm thấy mặt mình hồng rực.

Chẳng lẽ mình rất ngu ngốc đến nỗi một vấn đề đơn giản như vậy cũng không hiểu sao.

- Hống.

Vừa lúc đó thì từ trong núi vang lên một tiếng rống cực lớn, Hắc Minh Anh Khiết biến sắc còn trong mắt Nghịch Bác cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Tiếng này dường như giống Bạo tuyết Hổ Vương.

Hắc Minh Anh Khiết lạnh lùng nói.

- Bạo tuyết Hổ Vương?

Diệp Tĩnh Vũ sửng sốt.

- Đây là hoang thú cấp sáu, tốc độ cực nhanh, hơn nữa toàn thân đao thương bất nhập, cho dù là Đại tông sư gặp phải cũng chỉ có thể chạy trối chết.

Thanh âm của Nghịch Bác vang lên trong đầu Diệp Tĩnh Vũ.

- Cái gì? Vậy ngươi có thể đối phó sao?

Vừa nghe chỉ là một hoang thú cấp sáu, Diệp Tĩnh Vũ cũng không để ý lắm. Lúc trước Tiểu Đào Đào không sử dụng bất kỳ thần thông nào cũng đánh cho Độc Giác Long Sư cấp sáu và mấy con hoang thú cấp năm không có lực hoàn thủ, Nghịch Bác có thể đối kháng với Tiểu Đào Đào, vậy thì một con hoang thú cấp sáu chắc cũng dễ dàng xử lý.

- Sau này lớn lên thì có thể, hiện tại không thể.

Ai dè Nghịch Bác đáp luôn.

- Ách. Vì sao?

Diệp Tĩnh Vũ khó hiểu.

- Thực lực của ta hiện giờ nhiều nhất chỉ là hoang thú cấp năm. Bằng vào khí tức trong cơ thể có thể áp chế hoang thú cấp sáu, nhưng để đối phó với Bạo tuyết Hổ Vương thì không thể.

- Sao thế?

Diệp Tĩnh Vũ tiếp tục cau mày.

-Trong cơ thể Bạo tuyết Hổ Vương có huyết mạch của Bạch Hổ, căn bản không hãi sợ bất kỳ hoang thú có huyết mạch Long Tộc nào. Cho dù là Thao Thiết ở đây cũng không dám chắc có thể đánh bại Bạo tuyết Hổ Vương.

Nghịch Bác cũng biết suy nghĩ của Diệp Tĩnh Vũ, tiếp tục giải thích.

Diệp Tĩnh Vũ hiểu ngay, lúc trước Tiểu Đào Đào sở dĩ có thể áp chế được Độc Giác Long Sư cũng không phải là do thực lực của nó quá mạnh mẽ mà do khí tức trong cơ thể nó làm cho đám hoang thú kia không thể phát huy lực lượng mới có thể dễ dàng chiến thắng.

Nếu như con hoang thú cấp sáu kia không sợ khí tức trên người Tiểu Đào Đào thì bộc phát toàn bộ thực lực của nó hoàn toàn có thể Tiểu Đào Đào vì hiện giờ thực lực của nó nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cấp sáu mà thôi.

Dĩ nhiên, còn nhỏ như vậy đã đạt tới thực lực hoang thú cấp sáu, lớn lên có thể đạt tới cảnh giới gì thì cũng không ai có thể biết.

Trong lúc Nghịch Bác đang nói với Diệp Tĩnh Vũ thì một luồng thân ảnh màu trắng từ trong đống tuyết đi ra. Đó là một con cọp trắng khổng lồ cao chừng một tầng lầu, hoa văn ẩn hiện trên người, trên trán có một chữ “Vương” nhàn nhạt.

Cặp mắt như hai chậu nước rửa mặt biện ra huyết sắc.

Thấy con vật to lớn này xuất hiện, trong nháy mắt Diệp Tĩnh Vũ dựng cả tóc gáy.

Đây thực sự là một con hổ sao, có khác gì một con khủng long đâu.

Nghịch Bác cũng hết sức chăm chú nhìn con hổ khổng lồ này, nhưng Hắc Minh Anh Khiết bên cạnh lại nhìn về trên lưng nó.

Trên đó có một người tóc trắng cao chừng một thước đang ngồi, bởi vì vóc dáng y quá nhỏ bé nên Diệp Tĩnh Vũ không chú ý tới.

Tuy nhiên vẻ ngưng trọng trong mắt Hắc Minh Anh Khiết càng lúc càng đậm.

- Lui.

Lúc này, một giọng nói như có như không truyền ra từ trên lưng con Bạo tuyết Hổ Vương khổng lồ. Thanh âm tràn đầy vẻ tang thương, như tiếng của thời gian trôi qua, làm cho người ta một loại cảm giác đến từ Thái cổ, tựa hồ chủ nhân của giọng nói này là một người đã trải qua cả vạn năm.

Diệp Tĩnh Vũ cả kinh, lúc này mới phát hiện trên lưng Bạo Tuyết Hổ Vương có một người có vóc người cực nhỏ đang ngồi. Sở dĩ nói đó là người vì y có vóc dáng giống người, vẫn có thể nói tiếng người, chỉ là trên người y lại mọc đầy lông trắng như vượn.

Nghịch Bác tựa hồ cũng giờ mới chú ý tới “người” trên lưng Bạo tuyết Hổ Vương, trong mắt lóe lên không biết suy nghĩ cái gì.

- Muội muội của ta cần một gốc Tuyết Liên vạn năm để tái tạo lại thân thể, chỉ cần tìm được, chúng ta lập tức thối lui.

Thần thái Hắc Minh Anh Khiết, không hề có chút lạnh lùng cao ngạo như vừa rồi.

Điều này khiến Diệp Tĩnh Vũ kinh ngạc, thiếu nữ này có thực lực cao cường, chưa hề xem người vào mắt giờ tại sao lại cung kính với “người” kia như vậy. Chẳng lẽ thực lực kẻ nào cao không thể tưởng tượng.

Tuy nhiên một kẻ có thể khiến Bạo tuyết Hổ Vương trở thành vật cưỡi, cho dù y là chủng tộc gì thì thực lực cũng không thể kém được.

- Lui.

“Người” kia vẫn không nhiều lời, tuy nhiên giọng nói lúc này có chút tức giận.

- Tiền bối.

Hắc Minh Anh Khiết đang muốn nói cái gì đó, chợt chỗ nàng đang đứng đột nhiên vụt tới một cây băng trùy, may là thân ảnh của nàng cực nhanh, cơ hồ cùng lúc cây băng chùy từ dưới đất chui ra thì đã nhẹ nhàng tránh qua.

- Gốc Tuyết Liên này ta nhất định phải lấy rồi.

Thấy đối phương động thủ, sắc mặt Hắc Minh Anh Khiết lại trầm xuống.

Người mà nàng yêu nhất là muội muội, thật vất vả mới tới được Thiên Tuyết Phong, làm sao có thể tay không mà quay về.

- Vậy thì chết đi.

Giọng nói kia hừ lạnh, từng luồng đao gió trong không trung lao thẳng vào Hắc Minh Anh Khiết.

- Chút tài mọn mà thôi.

Lúc này Hắc Minh Anh Khiết đã hoàn toàn nổi giận, ánh sáng màu tím bao phủ toàn thân, cánh tay trắng ngần kia chụp vào hư không một trảo, một thanh trường kiếm màu bạc xuất hiện ở trong tay, vẽ lên từng đạo kiếm khí quấn lấy từng luồng đao gió.

Những luồng đao gió kia rất nhanh đã bị đánh tan, thấy lực lượng kinh khủng của Hắc Minh Anh Khiết như thế, trong lòng Diệp Tĩnh Vũ thầm khiếp sợ.

Lúc đao gió và băng trùy xuất hiện, hắn cũng đã biết cái tên “người ” nhỏ thó kia là một Hồn Sư, , hơn nữa tuyệt đối là một Hồn Sư thực lực đạt tới cảnh giới Linh Hiển, chỉ ở cảnh giới đó mới có thể điều động các loại năng lượng trong trời đất, Hồn thuật mới chính thức được biểu hiện.

Một Hồn sư ở cảnh giới Linh Hiển, ở nước Thục Vân còn quý hiếm hơn cả Võ thánh, thực lực bọn họ cường hãn tới mức nào vậy mà bị một kiếm của Hắc Minh Anh Khiết đánh tan, vậy thực lực của nàng còn đạt tới bao nhiêu.

Thấy Hắc Minh Anh Khiết trực tiếp lấy kiếm khí thuần túy phá vỡ đao gió của mình, tên “người” màu trắng nhỏ thó kia cũng không nói thêm gì, chẳng qua là lạnh lùng hừ một tiếng, trong không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ đập thẳng vào Hắc Minh Anh Khiết.

Thấy bàn tay khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ kia, Diệp Tĩnh Vũ nhất thời hiểu được sự chênh lệch giữa mình và đối phương. Hiện giờ mình cũng có thể thuận lợi hóa ra một bàn tay lớn nhưng nhiều nhất chỉ là hơn mười trượng, tuyệt đối không lớn cả như trăm trượng như bàn tay này.

Một chưởng này nếu vỗ xuống, không chỉ có Hắc Minh Anh Khiết khó thoát một kiếp, cả Diệp Tĩnh Vũ và Nghịch Bác cũng khó mà may mắn thoát khỏi.

Tuy nhiên trên mặt Hắc Minh Anh Khiết không có bất kỳ vẻ sợ hãi, trường kiếm trong tay run lên, từng luồng ánh sáng màu bạc thoát ra bao trùm trên thân kiếm. Thân kiếm cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng, ánh sáng màu bạc càng ngày càng ngưng tụ, cuối cùng, tạo thành một thanh cự kiếm cao gần mấy trăm trượng, hung hăng chém thẳng vào bàn tay khổng lồ đó.

“Xoẹt”, một tiếng, thanh cự kiếm đâm thẳng vào cự chưởng, nhất thời thấy cự chưởng tan ra, còn thanh cự kiếm cũng xuất hiện từng vết nứt rồi cũng vỡ ra từng mảnh biến thành ngân quang đầy trời.

“ Phụt.”, trong miệng Hắc Minh Anh Khiết phun ra một ngụm máu tươi, trường kiếm nắm trong tay run rẩy một hồi, hiển nhiên là đã bị thương.

Tuy nhiên điều làm cho Diệp Tĩnh Vũ khiếp sợ là ngụm máu mà nàng phun ra không phải màu đỏ mà là màu tím nhạt.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, sao còn chưa động thủ.

Thấy Diệp Tĩnh Vũ đứng sững bên cạnh, Hắc Minh Anh Khiết không nhịn được nói dỗi một câu rồi thân ảnh màu đen của nàng lao về Bạo tuyết Hổ Vương, mái tóc màu tím tung bay trong cái thế giới màu trắng này trông cực kỳ bắt mắt.

Diệp Tĩnh Vũ phục hồi tinh thần, cũng không suy nghĩ tiếp vì sao máu tươi của nàng là màu tím, rút thanh phá đao đen nhánh trên lưng, chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, cũng mở hết tốc lực phóng về Bạo tuyết Hổ Vương.

- Không biết sống chết.

Thấy Hắc Minh Anh Khiết và Diệp Tĩnh Vũ cùng nhào tới, tên “người” nhỏ thó kia hừ lạnh, cũng không thấy gã có động tác gì thì từng luồng băng đao, băng kiếm, băng tiễn, băng trùy lao xuống vùn vụt từ không trung trùm kín cả Diệp Tĩnh Vũ và Hắc Minh Anh Khiết, số lượng nhiều không kể xiết.

Hắc Minh Anh Khiết hừ lạnh một tiếng, vật màu đen trên người nàng vũ động rồi một luồng sáng màu đen trên người nàng lóe lên tạo thành hình một vỏ trứng hơi mờ bao kín lấy nàng.

- Đương đương đương đương., những luồng băng tiễn chạm vào trên vỏ trứng kia thì phát ra thanh âm trong trẻo rồi vỡ tan thành từng mảnh, không hề gây một chút thương tổn cho nàng.

Diệp Tĩnh Vũ không có pháp bảo phòng ngự cường đại như vậy, thấy các loại băng đao uy vũ như vậy thì biết một khi bị bắn trúng sẽ bị biến thành một cái sàng, hắn còn trẻ như vậy dĩ nhiên không muốn chết sớm.

- Tuyệt Đao phá không.

Chân khí Tiên Thiên trong cơ thể bắt đầu khởi động, thân hình Diệp Tĩnh Vũ biến mất trong nháy mắt rồi xuất hiện sát bên lưng của Bạo tuyết Hổ Vương, chỉ cách tên kia một khoảng cách ngắn, thiết đao chém vụt vào y.

Tốc độ một chiêu này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức là cho Diệp Tĩnh Vũ cũng không thể đánh giá, càng làm cho hắn hiểu sâu hơn được sự chênh lệch giữa chân khí Tiên Thiên và Hậu Thiên.

Khoảng cách giữa hai thứ tựa như so sánh một chiếc xe đạp và một chiếc Ferrari.

Trên thân đao ẩn ước điện quang, trong hư không phát ra tiếng vù vù chói tai, tựa hồ dưới một đao này không ai có thể may mắn thoát khỏi .

Một đao nhanh chóng sắc bén như vậy, Diệp Tĩnh Vũ có đầy đủ tự tin, tiểu bạch nhân trước mắt này dù có là một Hồn Sư cảnh giới Hồn Tiên đi chăng nữa thì cũng chỉ chết chắc.

Ở khoảng cách gần như vậy, đối với Hồn Sư mà nói là sự phân biệt về tính mạng.

Khóe miệng của Diệp Tĩnh Vũ thậm chí hiện ra vẻ đắc ý, có thể chém chết một tên Hồn Sư có cảnh giới ít nhất cũng là Linh Hiển, là thành tựu bậc nào.

- Keng keng.

Nụ cười của Tĩnh Vũ còn chưa nở hết thì đã hoàn toàn ngưng đọng, còn miệng của hắn thì há hốc thành hình chữ o.

Tiểu bạch nhân kia không biết từ lúc nào đã xuất ra song chỉ, cứ như vậy kẹp lấy một kích tự tin của Diệp Tĩnh Vũ. Y vẫn không hề có một chút biểu tình gì, thậm chí lông lá trên mặt cũng không hề dựng lên, chỉ toát ra một thứ lãnh đạm, là thứ lãnh đạm của cao thủ.

Tựa hồ một kích của mình bé nhỏ không hề đáng kể .

Tuy nhiên trong mắt y cũng lộ ra vẻ vẻ kinh ngạc.

Không biết kinh ngạc vì tốc độ của Diệp Tĩnh Vũ, hay thanh đao mà y kẹp trong tay.

Lúc này, Hắc Minh Anh Khiết đã lao đến, trường kiếm trong tay run lên, một đạo kiếm quang màu bạc phá không lao ra đâm vào thiên linh cái của tiểu bạch nhân này, không hề để ý tới Diệp Tĩnh Vũ đang cách y chỉ khoảng một bước.

Y không động thủ, chỉ đột nhiên quay đầu nhìn lại, một luồng ánh sáng màu lam sâu thẳm từ trong mắt y bắn vào kiếm khí sắc bén làm nó vỡ nát, dư lực còn lại tiếp tục đánh vào chiếc lồng màu đen đang bao phủ quanh người Hắc Minh Anh Khiết, nhất thời nhìn thấy vô số băng đao đánh ra, thân hình của thiếu nữ lại càng bị đẩy lùi ra xa.

Nàng nói vẻ khiếp sợ đến cực điểm.

- Cửu U Thông Thiên mục.

- Thanh đao Thiên tôn tại sao lại ở trong tay ngươi?

Tiểu bạch nhân cũng không để ý đến lời của Hắc Minh Anh Khiết, ngẩng đầu nhìn lên Diệp Tĩnh Vũ.

Thiên tôn? Bây giờ Diệp Tĩnh Vũ mới biết, thanh đao này có một cái tên khí phách như thế, “ Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.”

Tuy nhiên bây giờ hắn không có tâm tư để đắc ý.

Thân hình của Diệp Tĩnh Vũ cao hơn nhiều so với tên kia nhưng khi nhìn xuống thì không biết tại sao hắn lại cảm giác được ánh mắt đối phương như một tòa núi lớn áp lên thân thể mình.

Chỉ nhìn ánh mắt của y đã biết thực lực sâu không thể lường được. Hắc Minh Anh Khiết và Diệp Tĩnh Vũ hiểu, đối phương nếu muốn giết chết mình thì chỉ cần một ánh mắt là đủ.

- Là sư tôn ban cho của ta.

Diệp Tĩnh Vũ mở miệng, cây đao này chắc là di vật của Độc Cô Bá Thần, Kinh Lôi đao quyết cũng do lão truyền thụ cho của mình, về tình về lý kêu một tiếng sư tôn cũng không quá đáng. Hơn nữa trong lòng của hắn cũng coi Độc Cô Bá Thần thực sự là sư tôn của mình.

- Tiểu Thần Thần hiện tại thế nào?

Nghe Diệp Tĩnh Vũ nói là được sư tôn truyền thụ cho hắn, giọng nói kia cũng bình thản trở lại, hai ngón tay đang kẹp lấy Thiên tôn cũng buông ra, trong mắt xuất hiện vẻ từ ái.

- Tiểu Thần Thần?

Diệp Tĩnh Vũ sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến cái tên Độc Cô Bá Thần có một chữ Thần, người trước mặt này cứ thế gọi lão là Tiểu Thần Thần.

Trời ạ, Độc Cô Bá Thần chính là trong truyền thuyết, người duy nhất có thể đả thương cao thủ tuyệt thế Hiên Viên Tuyệt, lại bị một kẻ cao chưa đầy một thước gọi là Tiểu Thần Thần, điều này nếu truyền ra ngoài sẽ chấn động như thế nào.

Độc Cô Bá Thần là nhân vật thành danh ba trăm năm trước, mà y lại gọi lão là Tiểu Thần Thần, vậy tuổi của y sẽ là bao nhiêu.

Nghĩ tới đây, Diệp Tĩnh Vũ lập tức trở nên cung kính. Cho dù thế nào thì từ trong giọng nói có thể nghe ra y và Độc Cô Bá Thần có liên hệ sâu xa, hơn nữa còn là thiện duyên, mình thân là truyền nhân của Độc Cô Bá Thần làm sao có thể mạo phạm .

Lập tức, Diệp Tĩnh Vũ cung kính nói hết sự tình đã gặp ở ở trong sơn động kia nói cho người trước mặt.

- Độc Cô Bá Thần đã chết? Điều này là không thể nào.

Ai ngờ sau khi nghe Diệp Tĩnh Vũ kể xong, người này cũng kết luận giống như Độc Cô Thiên.

Chỉ là lúc trước, Độc Cô Thiên nói có chút nghi hoặc

Thì người trước mặt này lại nói giọng cực kỳ đoan chắc.

- Nhưng là...

Diệp Tĩnh Vũ đang muốn giải thích, dù sao lúc đó hắn không thấy bất kỳ sinh cơ nào trên người Độc Cô Bá Thần, hoàn toàn chính là một thây khô, làm sao có thể còn sống.

- Không có nhưng là gì hết, tiểu gia hỏa kia mặc dù tính cách có chút quái gở, lại càng có chút đáng ghét, nhưng lại cực kỳ cố chấp, chỉ cần đứa nhỏ Hiên Viên chưa chết, nó tuyệt đối sẽ không chết.

Trên mặt người này lần đầu tiên hiện ra nét cười nhẹ, tựa hồ giống như một ông già nhớ lại hai đứa cháu của mình.

Đứa nhỏ Hiên Viên, có thể gọi Độc Cô Bá Thần là Tiểu Thần Thần, như vậy đứa nhỏ Hiên Viên tự nhiên là Hiên Viên Tuyệt rồi.

Khai quốc hoàng đế Đế quốc Thiên Nguyên bị gọi là đứa nhỏ, chuyện này làm Diệp Tĩnh Vũ thật sự không biết nói sao.

Lai lịch người trước mặt này quả thực quá dọa người.

“Vậy sư tôn hắn còn sống “, nghe được tin tức Độc Cô Bá Thần chưa chết, trong lòng của Diệp Tĩnh Vũ cũng không biết nghĩ cái gì.

Muốn gặp thấy kia vị ba trăm năm trước thì danh chấn thiên hạ siêu cấp cao thủ, lại có chút ít lo lắng, dù sao mình tu luyện < ngự lôi đao bí quyết > cũng không có trải qua đồng ý của hắn, ngay cả trong tay cái thanh này Thiên tôn, cũng là chưa cho phép thì lấy ra .

Nếu như lão đã chết, tự nhiên có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net