Chiến Hồn Thần Tôn < 151 - 200 >

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cho rằng mình là truyền nhân có duyên, nhưng nếu là chưa thì mình lại là đạo tặc rồi.

Vạn nhất lão tìm mình thì sao?

- Yên tâm đi, tiểu gia hỏa kia cũng không phải người dễ giận như vậy, ngươi đã có thể học được bộ này đao pháp này, vậy hắn cũng đã cho rằng ngươi là đệ tử của hắn, làm sao có chuyện tìm ngươi gây phiền phức chứ.

Người kia liếc một cái đã biết tâm tư của Diệp Tĩnh Vũ, cười nhẹ.

- Èo.

Trước mặt vị tiền bối sâu không lường được này, Diệp Tĩnh Vũ quả thực á khẩu.

Cùng lúc đó, Hắc Minh Anh Khiết sau khi bị đối phương đánh bay đã lại đứng lên. Ánh sáng màu tím tiếp tục bao phủ người nàng, từng luồng năng lượng kinh khủng khởi phát, thanh trường kiếm phát ra tiếng kêu ong ong, trên vẻ mặt nàng ngoài sự tức giận còn có sự ngưng trọng.

Hắc Minh Anh Khiết rất tức giận, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị đánh bay ra ngoài như vậy. Cho dù biết rõ đó là Cửu U Thông Thiên mục, một trong những thần thông cường đại nhất thế gian thì trong lòng nàng vẫn không thể nguôi.

Nếu như không phải lực lượng của mình bị phong ấn, nếu như không phải do phụ thân dặn dò, cho dù lão có Cửu U Thông Thiên mục thì đã làm sao.

Chẳng lẽ bản thân mình không đủ đối phó sao?

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nàng vô cùng tức giận nhưng nhưng cũng hiểu, nếu chưa giải khai phong ấn muốn đánh bại người nầy là vô cùng, vô cùng khó khăn,vì thế nên vẻ mặt nàng tràn đầy ngưng trọng.

Tuy nhiên dù biết rõ khó khăn như thế nhưng Hắc Minh Anh Khiết vẫn đề thăng lực lượng của mình, nàng tuyệt đối không cho phép mình thua một người vừa giống người mà lại như không phải này.

Không phải chỉ vì muội muội mình mà còn có vinh quang cả chủng tộc.

- Tàn Lạc Tinh Vẫn Kiếm.

Hắc Minh Anh Khiết bỗng nhiên kêu khẽ. Trong một sát na, Tàn tinh kiếm trong tay nàng huơ lên, từng luồng sáng màu bạc không ngừng bộc phát rồi cả thanh Tàn Tinh kiếm giống như một thiên thạch bắn thẳng vào Diệp Tĩnh Vũ đang nói chuyện với Tiểu Bạch Nhân.

Uy áp kinh khủng bao trùm hết thảy, cả bầu trời lúc này dường như mất đi ánh sáng, giống như toàn bộ thế giới này chỉ còn một viên thiên thạch đang rơi xuống, ngay cả Nghịch Bác đứng nơi xa cũng lộ ra vẻ sợ hãi, đây căn bản không phải là lực lượng của nhân gian.

Nếu một kiếm này thực sự nện xuống, đừng nói là Tiểu Bạch Nhân mà cả Diệp Tĩnh Vũ cũng sẽ bị đập thành thịt vụn. Hắc Minh Anh Khiết trong lòng tức giận chỉ muốn đánh bại người trước mặt để rửa sạch sỉ nhục, căn bản không cần quan tâm đến thứ gì khác.

Cảm nhận được uy áp khổng lồ này, Diệp Tĩnh Vũ biến sắc.

Nhưng Tiểu Bạch Nhân kia vẫn cười nhạt, ngón tay chậm chạp vươn ra, một luồng ánh sáng màu vàng bắn thẳng vào trên thân Tàn Tinh kiếm.

Lại nghe một tiếng giòn vang, ánh sáng màu bạc lại tan biến, cả viên thiên thạch kinh khủng đã vỡ ra hóa thành từng luồng ngân quang.

Còn thanh Tàn Tinh kiếm bị luồng sáng màu vàng đánh bay ra ngoài cắm phập trước mặt Hắc Minh Anh Khiết.

- Không cần phí sức, ngươi không phải là đối thủ của ta, chỉ e ngươi có hoàn toàn giải khai phong ấn của mình cũng không thể.

Khóe miệng Hắc Minh Anh Khiết lại phun ra một ngụm máu tươi, đang muốn liều lĩnh giải khai phong ấn tự thân lại nghe giọng nói tự tin của Tiểu Bạch Nhân truyền đến.

“ Không thử thử làm sao biết?”, Hắc Minh Anh Khiết cũng không thèm để ý, ánh sáng màu tím trong mắt chớp lên, mơ hồ xuất hiện từng luồng điện quang, mái tóc dài màu tím không gió mà bay, giống như mây tím trên trời.

Tàn Tinh kiếm cách đó không xa tựa hồ cảm nhận được lực lượng trong cơ thể nàng đang không ngừng tăng lên, lại tự phát ra những tiếng ong ong, trên thân kiếm phát ra ánh sáng màu bạc.

- Ngươi chẳng lẽ không muốn cứu muội muội ngươi sao?

Cảm nhận được lực lượng ngày càng mạnh của Hắc Minh Anh Khiết, Tiểu Bạch Nhân chau mày, tựa hồ có cái gì cố kỵ.

Vừa nghe đối phương nói vậy, lực lượng đang không ngừng tăng lên của Hắc Minh Anh Khiết lập tức hạ xuống, chiến ý trong mắt cũng biến mất, mái tóc dài màu tím lại rủ xuống, trong miệng hừ một tiếng, tựa hồ rất không tình nguyện .

Thấy cảnh tượng vừa rồi, sự khiếp sợ trong lòng của Diệp Tĩnh Vũ khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.

Mặc dù hắn vẫn biết Hắc Minh Anh Khiết rất mạnh, nhưng tuyệt đối không nghĩ nàng cường đại đến vậy. Bình thường nàng đem lực lượng tự thân phong ấn, vậy nếu giải khai sẽ mạnh đến đâu.

Nàng rốt cuộc là người nào? Vì sao còn trẻ mà đã có lực lượng kinh khủng như vậy? Liên tưởng đến ngụm máu màu tím mà Hắc Minh Anh Khiết phun ra, Diệp Tĩnh Vũ lại càng khó hiểu.

Hắc Minh, hắn chưa từng nghe qua dòng họ này, nói chi là người có máu màu tím.

- Từ chỗ này hướng theo đỉnh núi đi ba vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba thước nữa sẽ có một gốc Tuyết Liên bảy vạn năm, đủ cho muội muội của ngươi tái tạo lại thân thể rồi, ngươi đi đi.

Thấy Hắc Minh Anh Khiết thu liễm lực lượng tự thân, Tiểu Bạch Nhân khẽ nói.

Hắc Minh Anh Khiết ngẩn người, nhìn lại Tiểu Bạch Nhân đang ngồi trên lưng Bạo tuyết Hổ Vương rồi quay sang khuôn mặt đang sững sờ của Diệp Tĩnh Vũ, động chân một cái thân ảnh đã lao vút lên núi. Chỉ qua mấy nhịp thở, bóng hình xinh đẹp màu đen kia đã biến mất hoàn toàn khỏi mắt Diệp Tĩnh Vũ.

- Đứa nhỏ, ngươi không cần lo lắng cho nàng, với bản lĩnh đó thì nguy hiểm trên kia không làm khó được. Thân thể ngươi mặc dù không tệ, lại phục dụng Cửu Diễm đan nhưng cũng không chịu được giá lạnh trên đó đâu.

Thấy Diệp Tĩnh Vũ lộ ra vẻ lo lắng, Tiểu Bạch Nhân cười khẽ.

- Tiền bối nói rất đúng, là tiểu tử quá lo lắng.

Diệp Tĩnh Vũ lắc đầu, có thể được vị đại nhân vật trước mắt này tán thưởng , người như thế sao có thể gặp nguy hiểm, mình quả thực là khéo lo.

- Ha ha, nếu ngươi là truyền nhân của Tiểu Thần Thần thì coi như có duyên phận với ta, để ta truyền cho ngươi hai chiêu phòng thân.

Tiểu Bạch Nhân lộ vẻ hòa ái, nhìn Diệp Tĩnh Vũ đang lộ vẻ vui mừng, tiếp tục :

- Một chỉ mới vừa rồi như thế nào?

- Mạnh, cực mạnh.

Diệp Tĩnh Vũ khen tự đáy lòng, vừa rồi Hắc Minh Anh Khiết sử ra Tàn Lạc Tinh Vẫn Kiếm giống như một thiên thạch rơi xuống, sức người căn bản không thể chống lại nhưng người trước mặt này chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đánh nát, còn đả thương nặng Hắc Minh Anh Khiết, nếu một chiêu này không mạnh, vậy thì cái gì có thể coi là manh.

- Ha ha, cái này gọi là Linh Tê Kiếm Chỉ.

Tiểu Bạch Nhân cười nhẹ, sau đó một đoạn tâm pháp kỳ diệu truyền vào trong đầu Diệp Tĩnh Vũ.

Cảm nhận được ảo diệu của một chỉ này, trong lòng Diệp Tĩnh Vũ mừng rỡ, tuy nhiên hắn lại nghĩ tới đạo thần quang phát ra từ trong mắt lão vừa rồi không biết là thần thông bậc nào a.

Kiếp trước mình có ảo tưởng nếu ánh mắt của mình có thể giết người thì là tốt biết bao, hôm nay chứng kiến tự nhiên là day dứt trong lòng.

Tuy nhiên hắn cũng không dám tùy tiện nói ra.

- Ngươi muốn học Cửu U Thông Thiên mục?

Tiểu Bạch Nhân dường như có thuật đọc lòng người, Diệp Tĩnh Vũ mới vừa nghĩ đến thì lão đã nói bên tai hắn, khiến Diệp Tĩnh Vũ giật nảy cả mình.

- Tiền bối, tiểu tử…

Diệp Tĩnh Vũ đang muốn nói mình chẳng qua chỉ là thích cái loại cảm giác ánh mắt có thể giết người, nhưng liền bị ngắt lời.

- Ha ha, cũng hết cách, nếu đã có thể truyền cho ngươi Linh Tê Kiếm Chỉ thì truyền luôn Cửu U Thông Thiên mục đã sao chứ?

Tiểu Bạch Nhân cười nhạt, một luồng lam quang bắn ra từ trong mắt tới thẳng cặp mắt của Diệp Tĩnh Vũ.

Nhưng ngay lúc đó, một luồng ánh sáng màu vàng đột nhiên từ mi tâm Diệp Tĩnh Vũ bắn ra, đối kháng với luồng ánh sáng màu lam rồi thoáng cái đã làm nó biến mất hoàn toàn, làm cho Tiểu Bạch Nhân kia kinh hãi một hồi.

Diệp Tĩnh Vũ còn kinh hãi hơn, tại sao bản thân mình một chút cảm cũng không có.

- Tiền bối, ta...

Diệp Tĩnh Vũ đang muốn giải thích mình không phải cố ý thì đã nghe giọng nói già nua kia truyền đến.

- Luân hồi nhãn, luân hồi nhãn trong truyền thuyết.

Ánh mắt của lão thậm chí hơi kích động hắn, dường như thấy được bảo bối nhiều năm không gặp.

Trên khuôn mặt tròn của lão nổi lên từng luồng ánh sáng màu hồng.

- Tiền bối, luân hồi nhãn là cái gì?

Diệp Tĩnh Vũ mơ hồ, có thể được vị đại nhân vật so với những người trong truyền thuyết còn thần bí hơn nói là thần bí thì là thứ gì.

- Đó là một loại thần thông có thể mở ra lục đạo luân hồi, thật không ngờ ngươi lại học được loại thần thông này.

Trong mắt Tiểu Bạch Nhân tràn đầy vẻ ao ước.

Mở ra lục đạo luân hồi?

Vừa nghe đến từ ngữ vừa xa lạ vừa quen thuộc này, trong lòng Diệp Tĩnh Vũ khiếp sợ, không phải vì uy lực của Luân hồi nhãn có thể mở ra lục đạo luân hồi vì hiện giờ hắn còn chưa biết lục đạo luân hồi có ý nghĩa như thế nào. Sở dĩ hắn kinh ngạc vì từ ngữ này ở trong kinh Phật kiếp trước, đến thế giới này lâu như vậy đây là lần đầu tiên hắn nghe nói nên khiếp sợ.

- Có thể bây giờ ngươi còn chưa biết uy lực của thần thông này, lấy thực lực ngươi hiện nay cũng khó mà phát huy uy lực của nó. Tuy nhiên có thần thông này thì ngươi căn bản không cần học Cửu U Thông Thiên mục.

Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Tĩnh Vũ, Tiểu Bạch Nhân kia nhẹ nhàng nói tiếp, cảm xúc kích động vừa rồi cũng từ từ dịu xuống, tuy nhiên ánh mắt lão lại tràn ngập vẻ nghi ngờ.

Đây là một thần thông đã sớm tuyệt tích, vì sao tên tiểu tử trước mắt này lại có? Hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn không hề biết được đây là một thần thông kinh thiên động địa.

- Ách.

Nghe Tiểu Bạch Nhân nói, Diệp Tĩnh Vũ cũng chỉ biết im lặng, hắn hoàn toàn không biết cái gì là Luân hồi nhãn, lại càng không biết tại sao vừa rồi mi tâm mình lại bắn ra luồng sáng màu vàng triệt tiêu hai luồng ánh sáng màu lam kia.

Tuy nhiên hắn mơ hồ đoán được, đây là nội dung loại thần thông thứ ba của “Bá Nguyên Quyết”, chẳng qua hắn không biết mình tại sao không hề tu luyện mà có.

Không giống với “ Kinh thiên nhất chỉ”, lúc này Diệp Tĩnh Vũ không hề có cảm giác mệt mỏi, dường như một chiêu vừa rồi không phải sử ra từ trên người hắn.

Vừa quan sát kỹ Diệp Tĩnh Vũ, Tiểu Bạch Nhân vừa bấm tay tính toán cái gì đó, cuối cùng lộ ra vẻ mặt đại ngộ, trong miệng lại nó ra bốn chữ “Thì ra là vậy”.

- Tiền bối, thì ra là cái gì vậy?

Lúc này, Diệp Tĩnh Vũ đã hoàn toàn tâm phục vị tiền bối trước mặt có chiều cao chưa đầy một thước nhưng thực lực kinh người này, đối với lão hắn thực sự không biết nên nói cái gì hay làm gì.

- Ngày sau ngươi sẽ hiểu, ngươi đã có thể học được thần thông Luân hồi nhãn vậy thì cũng có thể học được những thứ thần thông cao minh khác, ta cũng không có gì để truyền thụ cho ngươi. Tuy nhiên ta có một cái vòng Càn Khôn này chắc sẽ có chút hữu dụng với ngươi.

Tiểu Bạch Nhân lắc đầu, móc ra trong ngực một cái vòng màu trắng, đưa cho Diệp Tĩnh Vũ.

- Vòng tay Càn Khôn ? Chẳng lẽ là một cái không gian hồn khí?

Diệp Tĩnh Vũ nhận lấy chiếc vòng tay, trong lòng cả kinh.

Hắn biết, nếu Hồn Sư đạt tới cảnh giới Ngưng Hồn đều có thể tự mình mở ra một không gian nhỏ, để lúc nào cũng có thể truyền tống huyễn thú đến bên mình, tuy nhiên cũng chưa có thời gian để suy nghĩ về chuyện này.

Hơn nữa loại không gian này cũng không ổn định, nói cách khác là một không gian dùng để đi lại không thể dùng để chứa một thứ gì.

Còn vòng tay Càn Khôn lại là một không gian đầy đủ, có thể lưu trữ bất cứ vật gì trong đó, là Hồn Khí hạng nhất, cho dù những Hồn Sư cao cấp cũng chưa thấy có, ví dụ như tộc trưởng tộc Xích Di. Nhưng bây giờ hắn lại có được Hồn Khí này, sau này có thể dễ dàng lưu trữ mọi thứ.

- Không sai, tuy nhiên không gian này cũng không lớn, chỉ bằng một gian phòng thôi, cũng không để được bao nhiêu đồ.

Tiểu Bạch Nhân thản nhiên đưa chiếc Hồn Khí quý giá này cho hắn.

- Ách, đủ rồi, đủ rồi.

Một căn phòng nhỏ đối với Diệp Tĩnh Vũ cũng coi như là một cái thương khố di động bên người, hơn nữa có thể mở ra bất cứ lúc nào, đủ để hắn làm rất nhiều chuyện.

Ví dụ như lén để vào mấy bức Xuân Cung đồ, chuẩn bị mấy hòm thuốc tráng dương a, etc.

- Ở đây còn có một chiếc Chấn Thiên Ấn, là Hồn Khí huyền cấp mà ba mươi năm trước ta đã giết một tên Hồn Tiên lấy được, cũng đưa cho ngươi để chơi này.

Thấy vẻ mặt hí hửng của Diệp Tĩnh Vũ, không hiểu sao Tiểu Bạch Nhân cũng cười vui vẻ, lại lấy ra từ trên người một chiếc thiết ấn màu đen ném cho Diệp Tĩnh Vũ.

Diệp Tĩnh Vũ tiếp được Thiết ấn cũng lảo đảo một cái. Chiếc Thiết ấn này nặng đến hơn vạn cân, nếu không phải lực lượng của mình đã đến cấp năm sẽ không thể nào đỡ được một chiếc Thiết ấn nặng như vậy.

Một Thiết ấn nho nhỏ mà nặng như vậy khiến trong lòng Diệp Tĩnh Vũ khiếp sợ, nhưng hắn còn khiếp sợ hơn khi nghĩ đến lời Tiểu Bạch Nhân vừa nói là do đánh chết một tên Hồn Tiên mà có được.

Hồn Tiên trong mắt người bình thường chẳng khác gì thần tiên, chỉ nghe mà rất ít người thấy qua, vậy mà bị lão tùy ý giết chết.

Lại theo lời lão nói, chiếc Thiết ấn này là Hồn khí huyền cấp lại làm hắn chấn động. Có thể có được một hai thứ Hồn Khí đã rất tốt rôi. Theo phân bậc của Hồn Khí là từ ấy nhất phẩm, nhị phẩm, cho đến ngũ phẩm.

Vượt qua ngũ phẩm thì không phải là thứ mà Hồn Sư bình t hường có thể sở hữu, cũng không theo phân cấp thông thường mà phân theo Thiên, Địa Huyền, Hoàng.

Thiên cấp dĩ nhiên là tốt nhất, tuy nhiên đây cũng coi như là tồn tại trong truyền thuyết, cho dù một thứ cấp thấp nhất là Hồn Khí hoàng cấp một khi xuất hiện trong mắt thế nhân thì cũng đã khiến bao nhiêu Hồn Sư đổ máu tranh đoạt rồi, nói chi đến Huyền cấp.

Hiện giờ hắn có một Hồn Khí Huyền cấp, là thứ mà ngay cả Xích Di cũng không có, hỏi sao không chấn động.

Đang đứng ngây ra thì hắn thấy bầu trời đang hơi âm u bỗng nhiên từ từ tối sầm, qua mấy nhịp thở thì hoàn toàn biến thành đêm tối. Trong không trung xuất hiện mấy luồng chớp lấp lóe, tiếng sấm ùng oàng không ngừng truyền ra từ những đám mây đen.

- Lấy lôi luyện thể, nha đầu này thật đúng là hơi có chút gấp gáp, mới vừa tìm được Vạn Niên Tuyết Liên đã tiến hành tái tạo thân thể ngay.

Tiểu Bạch Nhân thấy cảnh tượng kia thì thản nhiên.

Diệp Tĩnh Vũ kinh ngạc, chẳng lẽ Hắc Minh Anh Khiết lại tìm được Tuyết Liên vạn năm nhanh như vậy, khoảng cách là hơn ba ngàn thước mà.

Đúng lúc đó, một luồng chớp xé không gian đánh xuống ầm ầm.

Trên đỉnh Thiên Tuyết Phong có một chiếc hồ nhỏ diện tích chưa tới ngàn thước. Ở trong không gian giá lạnh như vậy nhưng hồ nước không hề có dấu hiệu đóng băng, nước hồ lạnh ngắt trong suốt tới đáy. Ở giữa hồ có một gốc Tuyết Liên thân trắng như ngọc.

Lúc Hắc Minh Anh Khiết tới đây nhìn thấy gốc Tuyết Liên kia thì mừng rỡ.

- Thi Hiên, muội có thể tái tạo lại được thân thể rồi.

- Hì hì, tỷ tỷ nhanh lên một chút.

- Hắc Minh Thi Hiên cũng nhìn thấy gốc Tuyết Liên trắng muốt kia, reo lên vui vẻ.

Hắc Minh Anh Khiết gật đầu, không nói gì thêm, chụp vào hư không một trảo, từng gốc linh dược đều trên vạn năm xuất hiện, nào là Linh Chi, Cửu Diệp thảo, Bồi Nguyên thảo…etc, quả thực nhiều không kể xiết.

Những dược liệu này nếu xuất hiện ở thế gian không biết sẽ gây ra sóng gió như thế nào, nhưng lúc này Hắc Minh Anh Khiết xem ra đối với chúng như củ cải trắng ngoài chợ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Ngoại trừ linh dược này, Hắc Minh Anh Khiết còn lấy ra một số đồ vật lạ mắt trôi lơ lửng giữa không trung.

Hắc Minh Anh Khiết cười nhạt một tiếng rồi một ngọn lửa màu tím từ ngón tay nàng thoát ra bắn thẳng vào những dược liệu kia. Tiếp đến thấy những dược liệu này phát ra tiếng xèo xèo rồi từng luồng linh khí xuất ra, dung hợp vào một chỗ rồi hình thành nên một chất lỏng màu trắng cũng trôi lơ lửng giữa không trung như những thứ đồ kia.

Sau đó Hắc Minh Anh Khiết đi thẳng tới giữa mặt hồ tới bên gốc Tuyết Liên mấy vạn năm kia, rút thanh loan đao nhẹ nhàng hoa lên một cái.

“Xoẹt.”, gốc Tuyết Liên nhìn rất chắc chắn bị một đao chém đứt, chảy ra một chất lỏng giống như máu.

Thoảng nghe một tiếng hét thảm, tựa hồ gốc Tuyết Liên đã thông linh, tuy nhiên Hắc Minh Anh Khiết cũng không quan tâm, Tử Nguyệt đao tiếp tục xẹt qua, gốc Tuyết Liên rất nhanh bị nàng đẽo gọt thành dạng một hình người.

Xong xuôi, nàng niệm một bài khẩu quyết, một luồng linh khí màu trắng nhập vào thân gốc Tuyết Liên đã được đẽo gọt. Nhất thời thấy gốc Tuyết Liên phát ra từng luồng sáng trắng còn cơ thể Hắc Minh Anh Khiết thì ánh sáng màu tím càng thịnh, một luồng năng lượng mạnh mẽ tràn vào trong gốc Tuyết Liên.

Cả gốc Tuyết Liên bị ánh sáng màu tím bao phủ, giống như một cái kén khổng lồ.

Hồn phách của Hắc Minh Thi Hiên nhẹ nhàng từ trong Tử Nguyệt đao bay ra, đôi mắt mở to nhìn cái kén màu tím kia, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.

Hắc Minh Anh Khiết không hề nhìn lại muội muội của mình, trong miệng không ngừng niệm ra những chú ngữ cổ xưa, đơn thủ không ngừng hoa lên trong không trung, chiếc kén làm bằng ánh sáng màu tím không ngừng biến ảo, bên trong ẩn ước truyền ra tiếng khóc..

- Đi.

Hắc Minh Anh Khiết vẫn lạnh lùng, Tử Nguyệt đao bên cạnh chợt lóe rồi cắt vào cổ tay nàng một cái, một luồng máu tím phun ra rơi vào chiếc quang kén màu tím. Chiếc quang kén màu tím chấn động mãnh liệt, thấp thoáng từng luồng ánh sáng gay gắt thoát ra.

Lúc ánh sáng dần dần tản đi thì thấy quang kén màu tím đã xuất hiện những vết rách rồi dần dần vỡ vụn.

Lú chiếc quang kén hoàn toàn vỡ vụn thì gốc Tuyết Liên trắng muốt hình người kia đã biến thành giống Hắc Minh Thi Hiên như đúc, từ vóc người đến khuôn mặt.

- Thi Hiên, mau, nhập thể.

Hắc Minh Anh Khiết quát lớn.

Hắc Minh Thi Hiên không nói gì thêm, thân ảnh thoáng một cái, hồn phách dung nhập vào bên trong gốc Tuyết Liên.

Cùng lúc đó, một luồng sấm sét cũng bổ thẳng vào đó.

“ Ầm, ầm, ầm.”, thanh âm vang vọng giữa không trung, Hắc Minh Anh Khiết chau mày, Tàn Tinh kiếm trôi lơ lửng phía sau, sẵn sàng chuẩn bị thay Hắc Minh Thi Hiên ngăn cản một kích lôi đình kia.

Tử Nguyệt đao cũng đã không biết lúc nào đã di động đến trước người Hắc Minh Thi Hiên, những luồng chớp bổ xuống không ngừng tôi luyện cơ thể Hắc Minh Thi Hiên, qua một đoạn thời gian từ tử khí đã khôi phục sinh cơ, thậm chí mơ hồ còn thấy tạo nên huyết mạch.

Thiên Lôi vốn đại biểu cho lực lượng hủy diệt, nhưng khi diệt cực chính là sinh.

Hắc Minh Anh Khiết chính là mượn một tia sinh khí trong Thiên Lôi để dẫn nhập vào trong cơ thể, lại mượn lực lượng của nó để linh hồn Hắc Minh Thi Hiên hòa hợp với nó.

Đây là một loại thủ đoạn cực kỳ nguy hiểm, cho dù như Vũ Thần cũng không dám đối diện ngạnh kháng Thiên Lôi, vậy mà không biết Hắc Minh Anh Khiết tại sao lại làm được.

Dĩ nhiên, nếu như Diệp Tĩnh Vũ ở đây thấy được Hắc Minh Thi Hiên do Tuyết Liên tái tạo nhất định sẽ nghĩ tới Na Tra trong truyền thuyết.

Tuy nhiên lúc Hắc Minh Thi Hiên mở mắt sau khi trải qua Thiên Lôi tẩy lễ thì hoàn toàn không phải là một gốc Tuyết Liên mà chính là thân thể bằng xương bằng thịt.

Ánh mắt trong veo, khuôn mặt giống như búp bê, còn cả nhịp tim đập khẽ, khiến người ta cảm giác đây thực sự là “người”.

- Tỷ tỷ, muội thật đói a.

Câu đầu tiên sau khi mở mắt của Hắc Minh Thi Hiên không phải là đòi y phục, cũng không phải cảm tạ tỷ tỷ của mình, mà là một câu như vậy.

- Ha ha, đã chuẩn bị cho muội từ sớm rồi.

Hắc Minh Anh Khiết thấy muội muội đã hoàn toàn tái tạo, trên mặt khẽ cười.

Nàng móc ra một đống lớn đồ ăn đưa cho Hắc Minh Thi Hiên. Ánh mắt của Hắc Minh Thi Hiên sáng lên, bốc cả nắm nhét vào miệng, giống như quỷ đói lâu ngày không ăn.

Nhìn muội muội của mình ăn như hùm như gấu, Hắc Minh Anh Khiết lại càng cười từ ái, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất.

Chuyện kinh thiên động địa như tái tạo lại cơ thể nhưng trong mắt tỷ muội nhà này coi như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net