Chiến Hồn Thần Tôn < 151 - 200 >

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chuyện hoàn toàn không đáng kể. Cho dù là Hắc Minh Anh Khiết hay Hắc Minh Thi Hiên, cũng không hề có một chút cảm giác tự hào.

- Đi thôi, chúng ta đã ra ngoài lâu rồi, cũng nên trở về thôi.

Thấy Hắc Minh Thi Hiên ăn xong, Hắc Minh Anh Khiết dịu dàng.

- Không, muội không đi đâu, muội muốn đi tìm ca ca đẹp trai kia.

Ai ngờ Hắc Minh Thi Hiên lau miệng, phản đối.

Hắc Minh Anh Khiết sửng sốt vào mắt muội muội của mình rồi khẽ gật đầu, cũng không dặn dò đại loại cái gì cẩn thận, Tàn Tinh kiếm hướng vào hư không vạch ra một khe hở màu đen rồi cả người biến mất trong nháy mắt, dường như không hề lo lắng cho Hắc Minh Thi Hiên.

Trên thế giới này, trừ phi là một vài lão quái vật mấy trăm tuổi kia mới có thể làm thương tổn đến Hắc Minh Thi Hiên, nên nàng tuyệt đối không hề lo lắng.

Hắc Minh Thi Hiên dường như cũng chẳng quan tâm, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, chạy về phía dưới núi.

Diệp Tĩnh Vũ còn chấn động bởi uy lực của luồng sấm sét kia thì đã nghe giọng nói của Tiểu Bạch Nhân vang lên:

- Xem ra thiên hạ lại muốn đại loạn rồi, ngươi nếu có thể học được thần thông Luân hồi nhãn là may mắn lớn nhưng cũng nguy cơ trùng trùng, ngươi phải tự mình cẩn thận rồi...

Tiểu Bạch Nhân nói xong thì phẩy tay một cái, thân thể Diệp Tĩnh Vũ bị đem xuống mặt đất còn Bạo tuyết Hổ Vương quay người lại đi vào trong núi.

- Tiền bối, vãn bối còn không biết tôn tính đại danh của ngài.

Thấy Tiểu Bạch Nhân muốn đi, Diệp Tĩnh Vũ mới nhớ ra còn chưa biết đối phương là ai.

Nhưng Tiểu Bạch Nhân không nói gì thêm, biến mất rất nhanh vào trong tuyết trắng mênh mông.

- Không phải là loài người.

Thần thức của Nghịch Bác truyền đến.

- Ngươi biết lão thuộc chủng tộc nào?

Diệp Tĩnh Vũ sửng sốt, hắn không nghĩ Nghịch Bác lại biết.

- Không biết.

Ai ngờ đến Nghịch Bác cũng lắc đầu.

- Đại ca ca.

Vừa lúc đó, một giọng nói ngây thơ vang lên, Diệp Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một người đang tiến đến nhanh như chớp, còn chưa kịp trấn tĩnh thì một thân hình đã nhào vào trong ngực của mình, lực đạo khổng lồ làm cả người hắn té ngửa trên tuyết..

Diệp Tĩnh Vũ thất kinh, tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, bản thân chưa kịp phản ứng đã bị đối phương đánh ngã. Nếu đối phương muốn giết mình thì bản thân không biết đã chết mấy lần rồi.

Định thần nhìn lại thì thấy Hắc Minh Thi Hiên đang nằm đè lên người mình, hơn nữa trên người cô bé không hề mặc cái gì, đôi mắt màu tím hiện lên vẻ ngây thơ khôn tả.

- Cái gì kia. Thi Hiên, trước hết muội hãy mặc quần áo tử tế đi đã.

Thấy bộ dạng của Hắc Minh Thi Hiên, Diệp Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy dường như đầu lớn lên gấp đôi.

đúng là hắn thích mỹ nữ, lại càng thích mỹ nữ không mặc y phục.

Nhưng ở đây là một cô bé mới chỉ mười mấy tuổi còn chưa phát dục, toàn thân trống trơn nằm đè lên người mình, lấy ánh mắt biểu thị mười năm sau nhất định phải gả cho mình, đó là một loại hành hạ thống khổ cỡ nào.

Ít nhất, Diệp đại thiếu gia chúng ta là một người bình thường, cũng không có thích xxx trẻ con.

- Đây.

Hắc Minh Thi Hiên cũng rất nghe lời, đứng lên vung vay một cái thì một vùng ánh sáng trùm lên cơ thể sau đó biến thành một bộ y phục màu tím nhạt, chỉ lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng mịn rất đáng yêu.

- Tỷ tỷ của muội đâu rồi?

Thấy Hắc Minh Thi Hiên không hề có sự giác ngộ, Diệp Tĩnh Vũ cũng không nói gì thêm, cũng không hỏi cô bé tái tạo ra sao. Hắn biết, tỷ muội nhà này không thể dùng lý lẽ thông thường để hình dung.

- Tỷ tỷ đi về nhà á.

Hắc Minh Thi Hiên cũng ngoan ngoãn trả lời.

Vậy tại sao muội không cùng về?

Diệp Tĩnh Vũ cũng không hỏi nhà cô bé ở đâu. Hắn biết nếu cô bé nói cho mình chưa chắc mình cũng đã biết đó là đâu, còn không bằng không hỏi.

- Không muốn, trong nhà có một số người rất xấu, muội không thích. Muội thích ở cùng một chỗ với ca ca xinh đẹp.

- Ách, ca ca xinh đẹp?

Diệp Tĩnh Vũ kinh ngạc, bản thân mình dĩ nhiên là cực kỳ đẹp trai nhưng làm sao lại là xinh đẹp, đây tựa hồ là từ ngữ dùng cho nữ nhân mà.

- Đại ca ca, Thi Hiên rất nghe lời, đại ca cũng không thể không quan tâm muội đó.

Thấy vẻ mặt bần thần của Diệp Tĩnh Vũ, tiểu Thi Hiên còn nghĩ rằng hắn còn do dự tính xem có đưa mình đi theo hay không, giọng nói ngây thơ lại cất lên.

- Dĩ nhiên là quan tâm rồi

Nhìn cô bé trước mắt, Diệp Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy não của mình càng lúc càng lớn.

- Hì hì, ca ca xinh đẹp là tốt nhất, ta muốn cùng ca ca miệng kề miệng...

Hắc Minh Thi Hiên cười ngọt ngào, không đợi Diệp Tĩnh Vũ kịp hiểu miệng kề miệng là gì đã nhảy lên, hôn nhẹ lên môi hắn.

- Ách.

Đầu Diệp Tĩnh Vũ lại một lần nữa như hóa đá, mình mà lại bị một cô bé mới hơn mười tuổi cưỡng hiếp.

- Đi thôi, chúng ta xuống núi.

Nhìn Hắc Minh Thi Hiên giống như búp bê, Diệp Tĩnh Vũ thật sự khó có thể nhẫn tâm để cô bé ở đây, cho dù biết rất rõ ràng thực lực của cô bé rất có thể còn cao hơn mình, cũng sẽ sinh lòng phải bảo vệ tốt.

Hắn nhìn lại ngọn núi cao vút trong mây một lần nữa rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hắc Minh Thi Hiên dắt đi xuống núi.

Khi chạm vào tay Hắc Minh Thi Hiên, hắn cảm thấy trơn m tay nhỏ bé trơn mềm dị thường, hơi ấm áp, hoàn toàn không lạnh như tưởng tượng.

Thật sự là đã hoàn toàn tái tạo hoàn hảo một lần nữa.

Hắc Minh.

Rốt cuộc đây là một gia tộc thế nào mà sao hắn không hề hay biết.

Nghịch Bác lẳng lặng đi theo phía sau hai người, cặp mắt màu đen cũng nhìn sững vào đôi chân trần của cô bé đi trên tuyết, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Ngoài thành Vân Kinh của nước Thục Vân, trong một biệt viện bình thường.

Đại thiếu chủ Lạc Hải Thiên khoác một thân trường bào màu trắng ngồi im lặng trên ghế, đứng trước mặt là Nhạc Hữu Quần đang cung kính.

- Ngươi xác định Diệp Tĩnh Vũ thực đã chết?

Đại thiếu chủ vẫn giữ bộ mặt âm lãnh, nhìn cao thủ Tiên Thiên trước mặt, lạnh lùng hỏi.

- Đúng vậy, một luồng kiếm khí của thuộc hạ chắc chắn đã xuyên thủng tim hắn.

Nhạc Hữu Quần khẳng định.

Hôm đó sau khi đâm chết Diệp Tĩnh Vũ, gã đã chạy hết tốc lực , sau mấy ngày thì trở về đến Vân kinh, việc đầu tiên là đem tin tức này báo cho Đại thiếu chủ.

- Rất tốt, lần này ngươi làm rất tốt, đã lập công lớn, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.

Nghe Nhạc Hữu Quần khẳng định, Đại thiếu chủ hài lòng gật đầu.

- Vì Đại thiếu chủ phân ưu, là vinh hạnh của thuộc hạ.

Nhạc Hữu Quần xun xoe.

- Trước hết ngươi cứ nghỉ ngơi đi, lần này ngươi cũng đủ mệt rồi, những chuyện khác không cần để ý.

Đối với sự xun xoe của Nhạc Hữu Quần, Lạc Hải Thiên cũng không thèm để ý.

- Đa tạ Thiếu chủ, chẳng qua thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo.

- Nói.

- Diệp Tĩnh Vũ mặc dù chết rồi nhưng là Thiết Quân vẫn chưa bị tiêu diệt hết.

Lập tức, Nhạc Hữu Quần đem chuyện Diệp Tĩnh Vũ phái Chư Cát Ức Thủy đi trước vào dãy núi Thiên Cương kể hết.

Nghe Thiết Quân vẫn còn ít nhất năm ngàn người còn sống, trên mặt Lạc Hải Thiên hơi có chút biến hóa.

- Ngươi đi xuống đi.

Đợi Nhạc Hữu Quần nói xong, Lạc Hải Thiên nhẹ nhàng phất tay.

- Dạ.

Nhạc Hữu Quần không dám nói gì thêm, cung kính thi lễ một cái rồi xoay người lui ra ngoài.

Đợi Nhạc Hữu Quần rời đi, Đào tiên sinh mặc một thân trường sam màu đen tiến ra như một chiếc bóng.

Đào tiên sinh, ngài cảm thấy lời gã nói đáng tin không? Ta có cảm giác Diệp Tĩnh Vũ không chết dễ dàng như vậy.

Lạc Hải Thiên nhăn tít cặp mày. Vốn thế lực của mình là lớn nhất, bởi vì sự quật khởi của Diệp Tĩnh Vũ mà lại bị lão Tam vững vàng vượt qua. Điều này làm y rất khó chịu, đồng thời trong lòng luôn bị ám ảnh bởi Diệp Tĩnh Vũ.

- Gã không giống nói dối, mọi chuyện chắc là thật. Người mà bị đâm thủng tin trừ khi là Hồn Tiên nếu không chắc chắn phải chết. Thiếu chủ không cần phải nghi ngờ.

Đào tiên sinh nhìn bóng lưng của Nhạc Hữu Quần biến mất, nhẹ nhàng nói.

- Ừ, chắc là vậy.

Lạc Hải Thiên lắc đầu, có lẽ là do mình quá mẫn cảm, Diệp Tĩnh Vũ cũng không phải là thần, làm sao có thể mỗi lần đều gặp dữ hóa lành.

Lão Tam, Diệp Tĩnh Vũ chết rồi, ngươi lấy cái gì đấu với ta chứ.

Lòng tin bị đả kích của Đại thiếu chủ lại được vực dậy.

Còn về mấy ngàn Thiết Quân còn sót lại cũng không quan hệ gì với y. Đó là đối tượng mà phụ vương muốn tiêu diệt, không phải là đối tượng y muốn tiêu diệt.

Y cũng sẽ không ngu đến nỗi đi mật báo, như vậy không phải là báo cho Lạc Tiêu Phong là mình phái người ám sát Diệp Tĩnh Vũ sao?

Cuộc sống cứ vậy trôi qua, chiến sự Bắc Cương vẫn không ngừng tiếp diễn. Tuy nhiên nước Hồ mất đi chiến đoàn Ngao Sư chỉ dựa vào chiến đoàn Bạo Vũ khó có thể ngăn cản Vân quân đánh sâu vào.

Tiêu Canh một đường thẳng tiến, không ngừng chém giết quân Hồ bại lui, không ngừng truyền về tin chiến thắng.

Cả nước Thục Vân vui mừng, cái tên Tiêu Canh càng thêm vang dội, cơ hồ mỗi một nhà mỗi một hộ cũng biết Tiêu đại tướng quân là lương đống quốc gia .

Tuy nhiên quốc chủ Lạc Tiêu Phong cũng không có bất kỳ vẻ vui mừng nào. Lão từ Ám Ảnh quân biết được là Thiết Quân đã bị diệt toàn quân nhưng về phần Diệp Tĩnh Vũ thì đã mất tích.

Điều này làm Lạc Tiêu Phong cực kỳ bất mãn. Lão đã ra lệnh là Âu Dương Lãnh Tàn nhất định phải mang Diệp Tĩnh Vũ về, nhưng Âu Dương Lãnh Tàn bị trọng thương vẫn không hoàn thành nhiệm vụ khiến lão không thể hài lòng. Nếu không phải nhìn thấy thương thế của Âu Dương Lãnh Tàn thì lão đã lôi y ra xử lý theo quân pháp

Tin tức Thiết Quân bị diệt cũng không truyền ra ngoài, chỉ trừ một số cực ít người biết, những người khác đều cho là bọn họ đang ở Bắc Cương thi hành nhiệm vụ bí mật.

Lạc Tiêu Phong tính toán đợi lúc Tiêu Canh toàn thắng trở về mới tuyên bố tin tức này. Lúc đó cả nước đang vui với chiến thắng toàn diện, một đội quân hơn vạn người bị tiêu diệt cũng không tính là gì.

Thoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, phía đông dãy núi Thiên Cương, tại dải đất gần nước Thục Vân đã tạo thành một khu vực đủ cho một vạn người sinh sống.

Đám quân do Trần Kỳ suất lĩnh đã hội hợp với bên Chư Cát Ức Thủy. Tuy nhiên khi vượt qua dãy núi Thiên Cương cũng đã chết đi hơn hai ngàn người vì thương thế bản thân hay lâm vào các loại nguy hiểm trong núi.

Tuy nhiên ba ngàn người còn sống đã thành thục hơn rất nhiều, ánh mắt của bọn họ càng thêm sắc bén, ý chí của bọn họ càng thêm kiên định, càng thêm trung thành với Diệp Tĩnh Vũ. Nhờ có Diệp Tĩnh Vũ tự mình lưu lại phía sau để bọn họ có thể thuận lợi trốn đi, tướng quân như vậy chẳng lẽ không đáng giá cho mình bán mạng sao?

Còn bốn ngàn người đến trước cùng với mấy trăm Vũ Sư do Ảnh Tiêu Tiêu suất lĩnh vốn cũng chỉ nghe hoặc nhìn thấy chuyện tình, lúc đầu tâm tư còn có chút mâu thuẫn nhưng rồi cũng dần dần mất đi, bắt đầu dung nhập vào trong tập thể Thiết Quân. .

Không chỉ là dung nhập ngoài mặt mà còn dung nhập cả trong lòng, so với dùng bạo lực trấn nhiếp ban đầu hoàn toàn bất đồng.

Nhìn những binh sĩ đang ra sức huấn luyện tại giáo trường, nhìn ánh mắt trầm tĩnh kiên quyết của bọn họ, trên mặt Chư Cát Ức Thủy lộ ra nét cười. Chỉ có binh sĩ đã trải qua chiến tranh mới thực sự là binh sĩ, một cuộc chiến đã tẩy lễ cho họ, một đội quân tạo thành từ võ giả sẽ có một chiến lực cực kỳ lớn.

Lâm Hiểu Nghị vẫn đang liều mạng tu luyện, tuy nhiên gã vẫn không giấu được vẻ lo lắng trong mắt, đã qua lâu ngày như vậy, ngay cả bọn Xích Di Hưu cũng đã trở lại, vì sao còn chưa thấy bóng dáng của Diệp Tĩnh Vũ.

Dĩ nhiên, trường chiến đấu sau cùng quá mức ác liệt, đám quân chặn hậu thoát được từ vòng vây từ mấy trăm người trở về còn chưa đến hai trăm người. Trong đó các chiến sĩ tộc Xích Di còn sót lại hơn bốn mươi người, những người khác cũng đều bị thương nặng, ngay cả Xích Di Hưu và Hổ Áp Kỳ cũng kiệt sức, phải nằm yên trong nhà dưỡng thương.

Tiểu Đào Đào khả ái của chúng ta thì vẫn ngủ say, lực lượng mà nó tiêu hao vừa rồi là quá lớn.

Ba người Trần Kỳ, Diệp Long Nghị, Ảnh Tiêu Tiêu đứng bên cạnh Chư Cát Ức Thủy theo dõi đám binh sĩ đang nỗ lực rèn luyện, trên mặt bọn họ cũng không hề có nét vui mừng.

- Chư Cát tiên sinh, tướng quân hắn...

Diệp Long Nghị cũng muốn hỏi Diệp Tĩnh Vũ sao giờ chưa trở về nhưng bị Ảnh Tiêu Tiêu ngắt lời.

- Long Nghị, ngươi phải tin tưởng tướng quân, hắn nhất định không có việc gì .

Thấy Ảnh Tiêu Tiêu luôn bất mãn với Diệp Tĩnh Vũ vậy mà hiện giờ rất kiên định, Diệp Long Nghị sửng sốt.

Gã không ngờ chỉ qua một cuộc chiến, địa vị Diệp Tĩnh Vũ ở trong lòng của Ảnh Tiêu Tiêu đã cao như vậy.

- Ảnh tướng quân nói không sai, Diệp tướng quân tuyệt đối sẽ không có việc gì. Hiện giờ việc ta lo lắng là chúng ta có thể ở đây yên ổn bao lâu. Mặc dù ta đã bố trí mê trận bốn phía nhưng cũng khó qua mắt được nhân sĩ cao minh trong triều đình.

Nụ cười trên mặt Chư Cát Ức Thủy dần biến mất. Việc Nhạc Hữu Quần phản bội sẽ làm cho nhánh quân mà bọn họ bí mật giấu diếm này không còn là bí mật, một khi Lạc Tiêu Phong biết được tin tức, tất nhiên sẽ phái người tới đuổi tận giết tuyệt .

Dĩ nhiên, Chư Cát Ức Thủy cũng kết luận, trong khoảng thời gian ngắn, kẻ đứng sau lưng Nhạc Hữu Quần cũng tuyệt đối không ngu đến mức đi mật báo.

Vừa nhắc tới điều này, Ảnh Tiêu Tiêu lập tức nghĩ tới Nhạc Hữu Quần, trên mặt không tự chủ lộ ra sắc mặt tức giận. Diệp Long Nghị mặc dù không có mặt tại cuộc chiến nhưng nghĩ đến Nhạc Hữu Quần làm ra chuyện như vậy, trong lòng cũng oán giận.

- Hưu.

Vừa lúc đó, trong rừng bỗng nhiên vang lên thanh âm từ trạm cảnh giới. Sắc mặt mấy người đồng thời biến đổi, chẳng lẽ nhân mã của triều đình lại nhanh chóng đến đây như vậy.

- Lục Hợp kỳ môn trận của ta tuy chỉ bố trí đơn giản nhưng cũng không thể bị triều đình phát hiện nhanh như vậy chứ, từ lúc nào triều đình có được nhân vật loại này.

Nghe thế thanh âm cảnh giới dồn dập, Chư Cát Ức Thủy nhíu mày.

- Tiên sinh, là tướng quân trở lại.

- Lúc này, một tên lính liên lạc vội vàng chạy tới, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.

Vừa nghe tin tức như vậy, vẻ mặt mọi người cùng chấn động rồi không tự chủ được chạy về hướng phát ra thanh âm, ngay cả Lâm Hiểu Nghị đang khắc khổ tu luyện cũng ném mã đao trong tay chạy thẳng.

Không chỉ có như thế, cả giáo trường cũng bừng bừng hưng phấn, đặc biệt là hơn ba ngàn binh sĩ còn sống sót. Cả đám binh sĩ này vẫn coi Diệp Tĩnh Vũ ân nhân lớn nhất, mấy ngày qua vẫn không có tin tức của hắn làm trong lòng bọn họ lo lắng không yên, giờ nghe được tin tức thì nào quản cái gì là quân kỷ, cái gì là xây dựng nơi ở, tất cả đều dừng tay chạy theo đám người Chư Cát Ức Thủy.

Thậm chí đám người Xích Di Hưu, Hổ Áp Kỳ đang nằm trong phòng dưỡng thương cũng cố gắng bò dậy cùng nhau chạy đi. Trong lòng bọn họ vẫn cực kỳ lo lắng cho an nguy của Diệp Tĩnh Vũ, ngay cả Hổ Áp Mộng luôn luôn lạnh như băng, trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Bởi vì như thế mà bọn họ khiến cho Diệp Tĩnh Vũ một lần đau khổ, hắn đang từ trong dãy núi Thiên Cương đi ra thì thấy một đám người lao đến.

Nào là binh sĩ đang huấn luyện cầm mã đao, binh sĩ đang chặt cây cây cối cầm chiến phủ, binh sĩ đang trị thương cho đồng bạn cầm dao phẫu thuật, binh sĩ đang nấu ăn cầm dao thái, đầu bếp đang nấu ăn cầm theo muôi lớn, cứ thế lao đến như ong vỡ tổ.

Cảnh tượng như thế suýt nữa làm Diệp Tĩnh Vũ sợ đến hồn phi phách tán.

Nếu không phải nhìn thấy đám người Chư Cát Ức Thủy đi đầu thì không chừng hắn đã xoay người bỏ chạy.

- Tướng quân, ngươi còn chưa chết a, ngươi làm chúng ta lo chết thôi.

Ảnh Tiêu Tiêu nhào tới ôm lấy Diệp Tĩnh Vũ, nước mắt nước mũi giàn dụa trên người hắn, kích động hô lớn .

- Thiếu gia, người vẫn sống, ta cứ tưởng người chết rồi.

Lâm Hiểu Nghị cũng nhào tới, máu ứ vì vừa rồi luyện đao cứ thế không chút khách khí trét vào mặt Diệp Tĩnh Vũ.

- A Vũ, quả nhiên đã trở lại.

Xích Di Hưu lại càng không khách khí, ôm chặt lấy Diệp Tĩnh Vũ, lực lượng kinh khủng của cánh tay gã suýt nữa làm cho hắn không thở được.

Diệp Long Nghị, Trần Kỳ, cùng với những binh sĩ đã cùng nhau ngăn chặn chiến đoàn Ngao Sư không hề để ý đến quan hệ trên dưới, toàn bộ nhào tới Diệp Tĩnh Vũ, nào là dầu cải a, nước bùn a, nước mũi a, nước miếng a, phun hết vào người hắn.

Diệp Tĩnh Vũ thật vất vả mới có thể chui ra từ đám người đang nhiệt tình. Toàn thân hắn xơ xác, trừ chỗ eo còn sót lại một mảnh che lại bộ vị trọng yếu còn những chỗ khác đều trụi lủi, trên mặt hắn trét đầy vết máu, vết dầu, vết bẩn, còn hơn cả một tên khất cái mấy năm không tắm.

- Ta ngất, chẳng lẽ các ngươi đều nghĩ ta chết rồi phải không?

Diệp Tĩnh Vũ vừa nhổ phì phì vừa bất mãn kêu lên. Cái gì mà chưa chết, cái gì mà vẫn còn sống, chẳng lẽ thiếu gia dễ chết như vậy sao?

Tuy nhiên cũng thử nghĩ xem, bất cứ người nào bị đâm xuyên tim cũng khó mà thoát chết, bản thân mình đã không chết lại vừa trải qua mấy ngày đã khỏe mạnh như thế bảo sao mọi người không kinh ngạc.

- Tướng quân chớ trách, mọi người cũng là quá lo lắng cho an nguy của ngươi thôi.

Thấy bộ dạng thê thảm của Diệp Tĩnh Vũ, Chư Cát Ức Thủy trong miệng lên tiếng tha thứ nhưng trên mặt lại có nét cười trộm, làm gì có ý tứ xin xỏ.

Tuy nhiên trong mắt y cũng hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên là nhìn rõ Diệp Tĩnh Vũ đã không còn như lúc trước.

- Hừ.

Diệp Tĩnh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không nói gì thêm. Tuy nhiên trong lòng hắn cũng rất cảm động, bất kể là đám người Lâm Hiểu Nghị, Ảnh Tiêu Tiêu hay những binh sĩ bình thường kia thì hắn đều thấy trong mắt bọn họ sự chân thành tha thiết.

Sự chân thành này chỉ có giữa huynh đệ chân tình với nhau, lúc này hắn đã không còn là bạo quân mà bọn họ sợ hãi mà là người gần gũi nhất của bọn họ.

- Ủa, Diệp tướng quân, ngươi trở lại còn đem theo một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nguyên lai sở thích của tướng quân là ...

Ảnh Tiêu Tiêu không thấy được biến hóa trên người Diệp Tĩnh Vũ , cũng không kinh ngạc vì sao hắn trúng một kiếm ngay tim mà không chết, ngược lại thấy được Hắc Minh Thi Hiên phía sau hắn .

- Ngươi cút đi.

Diệp Tĩnh Vũ một cước đạp bay Ảnh Tiêu Tiêu rồi mới giới thiệu với mọi người:

- Đây là Hắc Minh Thi Hiên, là nghĩa muội ta nhận trên đường, các ngươi phải nhớ kỹ.

- Hắc hắc, chúng ta hiểu, nữ nhân của tướng quân, chúng ta nào dám suy nghĩ nhiều.

Bị một cước của Diệp Tĩnh Vũ đánh bay nhưng Ảnh Tiêu Tiêu cũng không tức giận, vừa bò dậy vừa cười hắc hắc, trên mặt hiện ra một vẻ mập mờ mà nam nhân đều hiểu.

Nghe Ảnh Tiêu Tiêu nói, mọi người chung quanh đều bất giác gật đầu, ra vẻ đều hiểu.

Chỉ có Chư Cát Ức Thủy nhìn về phía Hắc Minh Thi Hiên, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng.

Thấy biểu hiện của mọi người, Diệp Tĩnh Vũ cũng lười giải thích thêm, chỉ cần đám người kia không đi trêu chọc tiểu Thi Hiên là được.

Dĩ nhiên, hắn không sợ tiểu Thi Hiên bị khi dễ, hắn lo lắng là nếu không cẩn thận thì một đám quân tinh nhuệ mà mình vất vả mới giữ được lại bị cô bé chém chết hết.

Lần này trở về, Diệp Tĩnh Vũ tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng với tình trạng hiện giờ thì làm sao để mở hội nghị. Cũng may là Hổ Áp Mộng cùng với thiếu nữ tộc Hổ Áp đã chuẩn bị xong nước tắm và y phục cho Diệp Tĩnh Vũ.

Trên chiến trường, các nàng đều là những xạ thủ tinh nhuệ, còn bên trong là bảo mẫu thiếp thân của Diệp Tĩnh Vũ.

Diệp Tĩnh Vũ thoải mái nằm trong bồn tắm bằng gỗ, thần kinh căng thẳng cũng dần dịu lại. Lần này tìm sống trong chết đã làm cho hắn hiểu sâu về lòng người, cũng làm hắn biết thêm trên thế giới này còn có những tồn tại cường đại ngoài sức tưởng tượng.

Tỷ muội Hắc Minh thần bí, Tiểu Bạch Nhân cường đại đến cực điểm, cảnh giới, thân phận của bọn họ là như thế nào, Diệp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC