Chiến Hồn Thần Tôn < 151 - 200 >

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến Hồn Thần Tôn < 151 - 200 >

- Ta đang ở nơi nào đây?

Diệp Tĩnh Vũ mở mắt, thấy một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, có đôi mắt màu tím thì chỉ hỏi một câu đơn giản.

- Ta không phải đã chết rồi chứ? Ngươi là tiên nữ trên trời sao?

Không đợi thiếu nữ trả lời, Diệp Tĩnh Vũ thầm nghĩ.

- Ta.

- Không đúng, tiên nữ thì phải tóc đen bồng bồng, áo trắng bay bay, làm gì có tiên nữ tóc tím, nhưng dù sao thì ngươi quả thực là xinh đẹp.

Thiếu nữ đang muốn nói gì thì đã bị Diệp Tĩnh Vũ ngắt lời.

Ánh mắt của hắn vẫn còn mờ đục, bị thuộc hạ tín nhiệm đâm một kiếm sau lưng, cho dù là ai cũng sẽ không dễ chịu.

- Ngươi.

Thiếu nữ nghe Diệp Tĩnh Vũ nói mình xinh đẹp, cũng không hề có chút vui sướng, ngược lại rất tức giận.

Từ nhỏ đến lớn, có ai dám nói chuyện với mình như vậy. Cho dù là một số đại nhân vật trong tộc nhìn thấy mình cũng phải cung kính, tên này sao có thể dám đùa giỡn mình, quả thực tội không thể tha.

- Ha ha, ta biết, ta đã chết rồi, ý thức cũng sắp tiêu tán. Tuy nhiên trước lúc tiêu tán lúc, có thể nhìn thấy người xinh đẹp như ngươi vậy cũng là đáng giá. Cô gái nhỏ, ta sắp chết rồi, đừng có làm mặt giận vậy chứ, cười với bản thiếu gia một cái nào

Diệp Tĩnh Vũ không chút lưu tình lại một lần nữa cắt đứt lời nói thiếu nữ buông một câu cợt nhả, tuy nhiên ánh mắt gã vẫn mờ đục như cũ.

- Ngươi.

Lúc này lửa giận của thiếu nữ đã hoàn toàn bộc phát. Cô gái nhỏ, hắn dám gọi mình là cô gái nhỏ, còn muốn mình cười với hắn một cái. Quá ghê tởm, thực quá ghê tởm.

- Ngươi bây giờ còn chưa chết, tuy nhiên ta có thể lập tức để ngươi chết.

Lửa giận hừng hực làm thiếu nữ không cố kỵ gì nữa, một luồng sáng bạc thoát ra từ sau lưng nàng, tiếp đó một thanh trường kiếm từ không trung rơi xuống, đâm thẳng vào ngực Diệp Tĩnh Vũ.

Cảm nhận lực lượn của thanh trường kiếm kia, lực lượng, Diệp Tĩnh Vũ nổi cả gai ốc, một cảm giác lạnh toát lan khắp cơ thể.

Đó là sát ý trần trụi, sát ý mang theo sự tức giận cực độ.

Một người đã chết đi, làm sao còn có thể cảm nhận được sát ý.

Chỉ trong một sát na, Diệp Tĩnh Vũ biết mình còn chưa chết, mặc dù vì sao mà thanh kiếm kia vụt đến nhưng hắn theo bản năng lập tức tránh qua một bên.

Lúc này, hắn cảm giác rõ ràng sự biến hóa trong cơ thể, thân hình vừa động đã thoát ra hơn mấy chục thước, tốc độ phản ứng và năng lực phát ra vượt xa trước kia.

Nhưng Diệp Tĩnh Vũ còn chưa kịp sợ hãi than thở sự biến hóa của cơ thể thì thanh trường kiếm kia đã chém thẳng vào vị trí hắn vừa nằm. Nhất thời nghe “Ầm” một tiếng, mặt đất ở đó bị đào thành một cái hố đường kính tới năm thước.

Thấy một kiếm uy lực tuyệt luân như thế, Diệp Tĩnh Vũ biến hẳn sắc mặt.

Một kích này ngay cả cao thủ cảnh giới Tông Sư cũng phải dùng toàn lực, nhưng nha đầu này tùy ý có thể sử ra, vậy cảnh giới của nàng có thể đạt tới mức nào.

- Uy uy. Chúng ta không thù không oán, làm sao ngươi lại động thủ?

Biết thực lực đối phương rất có thể là vượt xa mình, Diệp Tĩnh Vũ cũng không kịp nghĩ tại sao đối phương còn trẻ như vậy mà đã có thực lực cường đại, hét toáng lên.

Mặc dù cảm giác được trong cơ thể mình có sự biến hóa cực lớn nhưng hắn cũng không muốn đánh một trận với thiếu nữ không quen biết này.

Hơn nữa trong lúc mơ hồ, Diệp Tĩnh Vũ cảm thấy dường như chính đối phương vừa cứu mình.

Tuy nhiên hắn cũng không hiểu, nếu đã cứu mình, làm sao còn muốn giết mình đây.

- Hì hì, Đại ca ca, huynh không nên trêu chọc tỷ tỷ chứ.

Trong loan đao truyền ra một giọng nói trong trẻo.

Diệp Tĩnh Vũ sửng sốt, một luồng ánh sáng phát ra từ mi tâm xuyên thẳng tới để khám phá bản nguyên của loan đao liền phát hiện một cô bé hơn mười tuổi sống trong thân đao.

- Đao Linh?

Diệp Tĩnh Vũ kinh hãi, mặc dù hắn có nghe nói một số thần binh lợi khí có linh tính của nó, nhưng không ngờ lại có thể nhìn thấy tận mắt.

Tuy nhiên điều làm hắn nghi ngờ hơn là tại sao thiếu nữ này không sử dụng thanh loan đao mà lại xuất ra một thanh trường kiếm không biết từ đâu.

- Ngươi, ngươi có thể thấy muội muội của ta?

Thiếu nữ tóc tím nghe Diệp Tĩnh Vũ nói, lại thấy luồng sáng bạc từ chỗ mi tâm của hắn thì lộ ra vẻ khiếp sợ.

Thân thể muội muội của mình bị hủy, phải đem vào trong thanh Tử Nguyệt đao vốn là pháp bảo của nàng, không chỉ sắc bén dị thường, hơn nữa còn bố trí không biết bao nhiêu cấm thế trên đó mới có thể bảo đảm cho linh hồn muội muội mình sống trong đó mà không bị thương tổn.

Hơn nữa trừ khi là muội muội của mình nguyện ý, những người khác cho dù là những võ giả đã mở ra Thiên Nhãn hoặc Hồn Sư cũng căn bản không thể nào khám phá cả vạn cấm chế trên Tử Nguyệt đao.

Nhưng tên này chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được muội ở bên trong, điều này sao có thể chứ.

Nàng làm sao biết được, Thiên Nhã ở mi tâm của Diệp Tĩnh Vũ chính là Linh Hồn phách biến thành, là thần thông biến thái để khám phá bản nguyên, cho dù ai có hàng nghìn, hàng vạn cấm chế, cho dù có biến hóa cách nào đi chăng nữa thì nó vẫn có thể nhìn thấy bản nguyên, so với Tôn Ngộ Không có mắt lửa ngươi vàng cũng tương tự.

- Muội muội ngươi? Làm sao ngươi dám dùng linh hồn của muội muội ngươi để luyện Đao Linh? Lòng dạ ngươi quá độc ác đi.

Nghe thiếu nữ nói trong thân đao là muội muội của nàng, Diệp Tĩnh Vũ liền biến sắc. Hắn cũng đã được nghe nói rất nhiều Đao Linh là do dùng hồn phách động vật hay người phong ấn vào, nhưng không thể nghĩ thế gian này lại có người tàn nhẫn như vậy, dùng hồn phách muội muội luyện hóa Đao Linh.

Một luồng sát ý từ trong cơ thể hắn phát ra.

- Không phải rồi, Đại ca ca, Tử Nguyệt đao này vốn là pháp bảo của tỷ tỷ ta. Thân thể của muội bị hủy, linh hồn chỉ có thể tồn tại như vậy, tỷ tỷ để muội vào đây để đi tìm kiếm Tuyết Liên vạn năm tái tạo lại thân thể.

Tựa hồ cảm nhận được sát ý của Diệp Tĩnh Vũ, cô bé sống trong thân đao kia cười hi hi..

- Ách. Tái tạo lại thân thể?

Diệp Tĩnh Vũ hoảng hốt, Hồn Sư tu luyện tới cảnh giới Hiển Hồn thì linh hồn có thể ly thể. Nhưng nếu thân thể chết đi, trừ khi có pháp bảo cường đại mới có thể giữ được linh hồn bất diệt, nếu không sớm muộn cũng sẽ tan thành mây khói, trừ phi là đạt đến cảnh giới Hồn Tiên.

Tuy nhiên cho dù là Hồn Tiên cũng phải đoạt xá hay chuyển thế đầu thai mà thôi, không thể tái tạo thân thể. Chỉ có người nào đạt tới cảnh giới Chân Tiên trong truyền thuyết mới có thể lần nữa tái tạo thân thể a.

Chẳng lẽ tiểu cô nương trước mặt này lại là chân tiên trong truyền thuyết.

Nghĩ đến đây, Diệp Tĩnh Vũ nhìn về phía cô bé, ánh mắt tràn đầy vẻ quái dị. Nếu một tiểu nha đầu cũng là cao thủ Chân Tiên, vậy còn bản thân mình, tính cả những Đại tông sư, Võ thánh đầu óc cũng bị chó ăn hết rồi sao.

- Hì hì, Đại ca ca không biết tái tạo thân thể sao?

Thấy sắc mặt Diệp Tĩnh Vũ không ngừng biến ảo, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông bạc của cô bé lại vang lên.

- Hắn làm sao biết tái tạo thân thể, bỏ đi. Hôm nay có mặt Thi Hiên nên ta sẽ không giết ngươi . Tuy nhiên ngươi làm lãng phí hai viên Nguyên Châu ngàn năm của ta, không thể để ngươi chiếm tiện nghi dễ dàng vậy.

Thiếu nữ hừ lạnh.

- Nguyên Châu ngàn năm?

Diệp Tĩnh Vũ sửng sốt, hắn chưa từng nghe qua vật này.

- Đúng vậy a, mới vừa rồi là tỷ tỷ chữa hết thương thế của huynh, tuy nhiên thân thể huynh suy yếu quá mức nên dùng một viên Nguyên Châu ngàn năm và một viên Nguyên Châu hai ngàn giúp huynh bồi bổ, tuy nhiên viên Nguyên Châu hai ngàn năm là của muội đó.

Cô bé trong Tử Nguyệt nói nhỏ nhẹ, giống như là một đứa bé đang khoe thành tích vậy.

Nghe cô bé nói là đối phương vừa cứu mình, lại nghĩ tới lực lượng của mình tăng lên, Diệp Tĩnh Vũ mơ hồ đoán được điều này chắc chắn có quan hệ với công hiệu của viên Nguyên Châu ngàn năm kia rồi.

Nhưng hắn là một người rất sòng phẳng, nếu là đối phương cứu mình thì cho dù ngôn ngữ của nàng rất ngạo mạn, hắn cũng không nói gì thêm mà lập tức ôm quyền thi lễ với thiếu nữ.

- Đa tạ ân cứu mạng của cô nương, mới vừa rồi có nhiều mạo phạm, kính xin cô nương tha thứ.

- Hừ.

Thấy vẻ mặt thành khẩn Diệp Tĩnh Vũ khi nói lời xin lỗi, thiếu nữ cũng vẫn chỉ hừ lạnh.

- Cô nương có cái gì sai khiến, xin cứ việc ra lệnh.

Đối phương cứu mình một mạng, mình lại vừa nuốt của đối phương hai viên Nguyên Châu nghe nói rất đáng tiền, như vậy đối phương có ra lệnh gì thì tự nhiên mình không thể ngồi nhìn.

- Chúng ta cần hái Tuyết Liên vạn năm, chỉ có trên ngọn Thiên Tuyệt Phong cao nhất dãy núi Thiên Cương, hơn nữa còn rất hiếm hoi. Cho dù với bản lĩnh của chúng ta cũng khó mà tìm được, chỉ cần giúp chúng ta tìm được một bụi Tuyết Liên vạn năm thì coi như chúng ta không ai nợ ai.

Thiếu nữ kia cũng không khách khí, lạnh lùng nói, hiển nhiên còn tức giận vì lời cợt nhả vừa rồi của Diệp Tĩnh Vũ.

- Cô nương cứ việc yên tâm, Diệp Tĩnh Vũ tự nhiên đem hết toàn lực, còn chưa biết tôn tính đại danh của cô nương.

Diệp Tĩnh Vũ không chút nghĩ ngợi, đồng ý ngay. Mạng của mình là do đối phương cứu, nếu ngay cả một chút yêu cầu này cũng không được thì mình sao còn gọi là người.

Còn về chuyện tình trên chiến trường, hắn hiểu là dù hiện tại mình có chạy trở về cũng đã không kịp, còn không bằng giúp tỷ muội nhà này tìm được Tuyết Liên, tìm hiểu mọi chuyện rồi mới trở về.

- Muội tên là Hắc Minh Thi Hiên, tỷ tỷ gọi Hắc Minh Anh Khiết.

Thiếu nữ không nói gì, cô bé trong loan đao lại nhanh nhảu.

Hắc Minh Thi Hiên, Hắc Minh Anh Khiết? Là Hắc Minh gia tộc? Hắn chưa từng nghe nói qua có dòng họ lạ lùng như vậy.

- Đánh thức tọa kỵ của ngươi rồi đi thôi.

.- Thiếu nữ lạnh nhạt rồi cũng không nhìn lại Diệp Tĩnh Vũ, xoay người bước về con thuyền đang đậu trên sông.

Nàng lại trực tiếp bước đi từng bước trên mặt nước, nhìn cảnh tượng như vậy Diệp Tĩnh Vũ há hốc mồm miệng.

Điều này không phải là thứ võ giả có thể đạt tới, cho dù là Võ Thánh cũng không thể bước đi vững vàng trên mặt nước như vậy, nó hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi võ công.

Lúc này Diệp Tĩnh Vũ mới chú ý, chiếc thuyền lá đậu giữa dòng sông nhỏ không hề buộc vào đâu nhưng cũng không bị trôi theo dòng nước.

Cho đến khi Hắc Minh Anh Khiết đi lên thuyền, nó mới bắt đầu xuôi dòng.

Diệp Tĩnh Vũ vội vàng đi tới bên người Nghịch Bác, phát hiện tên tiểu tử này chỉ là do lực lượng tiêu hao hết, ngủ mê man đi mà thôi.

Nghĩ đến nguyên do nhất định là nó vì liều mạng đem mình tới đây, trong lòng hắn cảm động một hồi nên cũng không đánh thức nó mà cứ thế vác luôn chạy theo hướng chảy của dòng sông.

Thấy Diệp Tĩnh Vũ dễ dàng bồng Nghịch Bác lên, trong mắt của Hắc Minh Anh Khiết hiện lên một tia kinh ngạc, dường như có chút khiếp sợ lực lượng kinh khủng của hắn.

Tuy nhiên tia kinh ngạc cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất.

Nước sông vỗ vào hai bờ roàm roạp, thỉnh thoảng lại nghe giọng nói của cô bé. Hắc Minh Anh Khiết cũng không ca hát nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, cặp mắt màu tím không ngừng xoay tròn không biết đang nghĩ chuyện gì.

Về phần Diệp Tĩnh Vũ cũng không lên thuyền mà chỉ đi bên cạnh bờ sông. Hắc Minh Anh Khiết đã không mời hắn lên thì tự nhiên hắn cũng không đường đột, hơn nữa cho dù có mời chăng nữa thì một con thuyền nho nhỏ như vậy sao có thể chịu được sức nặng của của mình và Nghịch Bác.

Trong lúc đó thì ở trong vùng rừng núi phía đông gần dãy núi Thiên Cương có trên một trăm cây đại thụ đã bị đốn hạ, một đám binh sĩ mặc trang phục màu đen của Thiết Quân đang cầm búa xẻ chúng ra thành gỗ rồi bắt đầu xây dựng những phòng ốc đơn giản.

Lạc Tiêu Phong ra lệnh phải hoàn toàn tiêu diệt Thiết Quân, Diệp Tĩnh Vũ tự nhiên không thể để cho một nhánh Thiết Quân này lại xuất hiện trước mặt người đời. Làm sao để giấu được họ trở thành vấn đề lớn nhất của hắn.

Về phần lương thực thì hắn đã gạt được của Tiêu Canh một trăm vạn cân , đủ cho Thiết Quân ăn no trong một thời gian ngắn.

Nhưng để trở về nước Thục Vân thì nhiều người như vậy hiển nhiên không thể nào, vậy sẽ phải tạm thời ở lại trong dãy núi Thiên Cương. Chư Cát Ức Thủy chịu trách nhiệm đi trước chuẩn bị một khu vực cư ngụ thích hợp cho bọn họ.

Dãy núi Thiên Cương mặc dù nguy hiểm, nhưng hơn bốn ngàn người này chỉ cần không tiến vào sâu mà ở dọc theo dải đất bên ngoài thì cũng không cần quá lo lắng, điều lo lắng duy nhất là có thể bị thám tử của nước Thục Vân phát hiện.

Nhưng đang trong thời kỳ chiến loạn, bọn họ cũng không ở đây lâu nên cũng không cần quá lo lắng.

- Chư Cát tiên sinh, thời gian đã lâu như vậy sao vẫn chưa có tin tức của thiếu gia? Có thể hắn đã xảy ra chuyện gì không?

Chư Cát Ức Thủy đang ngồi trên một phiến đá khổng lồ, trước mặt là một cái bàn đơn giản có để một tấm giấy đang vẽ cái gì đó. Lâm Hiểu mặc một thân trường bào màu trắng xam bưng một chậu nước đi tới đưa cho Chư Cát Ức Thủy, cung kính mà hỏi.

Thực lực của hắn không mạnh, sớm đã được Diệp Tĩnh Vũ an bài tới đây.

- Yên tâm đi, thiếu gia của ngươi phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì.

Chư Cát Ức Thủy thuận miệng đáp, cũng không tỏ vẻ gì lo lắng.

- Nhưng là.

- Cấp báo, cấp báo

Lâm Hiểu Nghị đang muốn nói cái gì đó, thì chợt trong rừng rậm truyền đến tiếng kêu dồn dập.

Tiếp theo liền thấy một binh sĩ Thiết Quân mặc khôi giáp, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, được một gã tiểu quân quan dẫn tới quỳ xuống trước mặt Chư Cát Ức Thủy.

- Bẩm báo quân sư, Diệp tướng quân suất lĩnh các huynh đệ toàn diệt liễu chiến đoàn Ngao Sư. Tuy nhiên lại gặp phải một đội quân hơn năm vạn người không rõ là ai, Diệp tướng quân vì che chở các huynh đệ rút lui, tự mình suất lĩnh hai nghìn huynh đệ nghênh chiến, kết quả không biết tung tích.

Tên binh sĩ này ở cùng Ảnh Tiêu Tiêu, bọn họ từ trên vách đá có thể nhìn rõ ràng chiến trường, tuy nhiên vì khoảng cách quá xa nên cũng không thấy được rốt cuộc Diệp Tĩnh Vũ thế nào.

nghe đoạn đầu tiên, mọi người xung quanh lộ vẻ hưng phấn, nhưng sau khi nghe hết thì cả đám lại lộ ra vẻ kính nể lẫn lo lắng, kính nể Diệp Tĩnh Vũ tự mình chặn đường kẻ địch để thủ hạ rút lui, lo lắng vì hiện giờ không biết hắn ra sao.

Về phần Lâm Hiểu Nghị thì cực kỳ lo lắng. Gã bất biết cái gì là chiến thuật lẫn rút lui, gã chỉ muốn thiếu gia của mình có thể quay lại, giờ không thấy tung tích đã sớm muốn khóc.

Chỉ có Chư Cát Ức Thủy cau mày, bấm tay tính toán gì đó. Sau một lúc, y ngẩng đầu khẽ cười.

- Các ngươi không cần lo lắng làm gì, Diệp tướng quân phúc lớn mạng lớn, lần này nhân họa đắc phúc, không có việc gì cả. Ngươi báo cho Ảnh tướng quân mau tiếp ứng các huynh đệ trở về, những người khác tiếp tục cố gắng chuẩn bị đủ chỗ ở cho các anh hùng của chúng ta.

Nghe Chư Cát Ức Thủy nói xong lẫn nụ cười tự tin trên mặt y, tên binh sĩ truyền thông báo mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn lĩnh mệnh, xoay người bước đi.

Còn Lâm Hiểu Nghị thì nhìn thẳng vào Chư Cát Ức Thủy, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

- Ngươi đừng nhìn ta như thế, mặc dù ta không dám nói có thể tính toán tường tận chuyện thiên hạ, nhưng cũng có thể biết được một số thứ. Nếu thiếu gia của ngươi dễ dàng chết như vậy thì Chư Cát ta cũng không cần xuất thế.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Hiểu Nghị, Chư Cát Ức Thủy vẫn cười thản nhiên.

Thấy nụ cười tự tin trên mặt của Chư Cát Ức, Lâm Hiểu Nghị cố lo lắng, đi sang chỗ khác cầm lấy một thanh mã tấu, bắt đầu điên cuồng chặt gỗ. Gã rất tự trách tại sao thực lực bản thân lại thấp kém như vậy, nếu có thể mạnh mẽ hơn một chút thì đã có thể làm bạn bên người thiếu gia rồi.

Nhìn bóng lưng cao gầy của Lâm Hiểu Nghị, trong mắt Chư Cát Ức Thủy lộ ra vẻ thâm thúy .

Ngọn Thiên Tuyết Phong nằm ở cực nam của dãy núi Thiên Cương. Nếu xem toàn bộ dãy Thiên Cương là một con rồng lớn thì Thiên Tuyết Phong chính là đầu rồng.

Mặc dù ở sát rừng rậm Nam Hoang nhưng trên đỉnh của Thiên Tuyết Phong cực kỳ rét lạnh, cho dù là mùa đông phương Bắc ở đại lục Đấu Hồn cũng không lạnh như vậy.

Diệp Tĩnh Vũ đi theo Hắc Minh Anh Khiết hết một ngày một đêm mới bắt đầu tiến vào Thiên Tuyết Phong.

Nghịch Bác đã sớm tỉnh lại, lúc này tinh thần đã hồi phục, cặp mắt đen nhánh nhìn lên tầng mây cao vút trên ngọn Thiên Tuyết Phong.

Diệp Tĩnh Vũ ngơ ngác nhìn phía về thế giới trắng xóa phía trước. Nơi đó không có cây cối, không có cỏ mọc, không có đến một sinh vật nhỏ, dường như ngoài tuyết thì không hề có một cái gì, chỉ một màu trắng mênh mông.

Trên mặt đất tuyết phủ dày, hoa tuyết bay bay trong không trung như lông ngỗng, trên người của hắn lại chỉ mặc một bộ y phục võ sĩ mỏng, hơn nữa còn thủng một lỗ to, nếu không phải cơ thể hắn cường hãn thì đã sớm đông cứng. Cho dù là thế thì thân thể vẫn có chút run rẩy.

- Ngươi không hề thấy lạnh sao?

Nhìn Hắc Minh Anh Khiết chỉ mặc một bộ váy đen mỏng manh tung bay trong gió lạnh, Diệp Tĩnh Vũ nói hơi lập cập.

- Mới lạnh một tý như vậy cũng chịu không được, làm sao có thể chịu được nhiệt độ thấp trên đỉnh đây? Ngươi chịu không được phải không?

Hắc Minh Anh Khiết quay đầu lại, khinh thường nhìn Diệp Tĩnh Vũ.

- Nói giỡn, tinh thần ta rất tốt, sao không chịu được chứ.

Tựa hồ biết được Hắc Minh Anh Khiết coi thường, Diệp Tĩnh Vũ nghếch mặt, chân khí trong cơ thể không ngừng vận chuyển mới cảm thấy bình thường.

Tuy nhiên nghĩ tới lên đỉnh còn lạnh hơn thì trong lòng của hắn thì buồn thêm một cục.

Nữ nhân này có thể đi trên mặt nước, trời lạnh như vậy chỉ mặc một bộ váy mỏng vẫn như không, hiển nhiên là một quái vật mà mình không thể so sánh.

- Đây là một viên Cửu Diễm đan, ngươi ăn vào có thể khu trừ giá lạnh cấp bảy trở xuống.

Hắc Minh Anh Khiết cười nhạt, không biết móc ra từ đâu một viên đan dược màu hồng to bằng nắm tay ném cho Diệp Tĩnh Vũ.

Nghe giọng nói lạnh lẽo của Hắc Minh Anh Khiết, trong lòng Diệp Tĩnh Vũ rất khó chịu. Tuy nhiên cho dù khó chịu thế nào thì cũng phải bảo trọng thân thể nên hắn cố nhịn nuốt viên Cửu Diễm đan vào.

Nhất thời hắn cảm giác được một luồng năng lượng ấm áp hòa tan rất nhanh tỏa khắp toàn thân, không còn cảm thấy một chút giá lạnh, giống như đang ngâm mình trong suối khoáng nóng, thoải mái không nói nên lời.

- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không ăn chứ.

Thấy Diệp Tĩnh Vũ nuốt chửng viên Cửu Diễm đan, Hắc Minh Anh Khiết khẽ chế giễu.

- Tại sao không ăn? Ta không có thân thể biến thái như ngươi, lạnh vậy cũng không việc gì.

Diệp Tĩnh Vũ lườm một cái trắng mắt, nghĩ thầm sao ngươi nhỏ nhen vậy chứ, lúc này cũng còn hơi sức châm chọc mình.

Nhưng ai ngờ Hắc Minh Anh Khiết nghe xong thì vành tai đỏ lên, nói nhỏ như muỗi kêu:

- Thật ra thì ta đã sớm ăn vào ba viên rồi.

- Ách.

Diệp Tĩnh Vũ á khẩu, tiểu nha đầu này cũng tốt quá đi, đồ tốt như vậy cứ chén một mình, phải đợi mình không được mới móc ra.

Dĩ nhiên Hắc Minh Anh Khiết không cho hắn cơ hội thắc mắc, quay người bước tiếp lên núi. Nàng vẫn bước từng bước giống như lúc trước bước trên mặt nước nhưng không hề lưu lại dấu chân trên tuyết, đã đạt đến cảnh giới “Đạp Tuyết Vô Ngân” tối cao, nếu không phải ở chung mấy ngày thì hắn còn tưởng nàng là một u hồn.

Lập tức, Diệp Tĩnh Vũ bước nhanh về phía trước, nào ngờ tuyết ở đây phủ rất dày, vừa bước được mấy bước đã ngập nửa người trong tuyết.

- Con mụ nó.

Diệp Tĩnh Vũ há miệng mắng to, hít một ngụm chân khí nhảy lên phóng đi.

Nghịch Bác nhìn theo hướng hai người rồi cũng hí lên một hồi dài, bốn vó rảo nhanh chạy như điên trên lớp tuyết dày.

Nhưng cho dù là Diệp Tĩnh Vũ hay Nghịch Bác dốc toàn lực thì cũng không theo kịp Hắc Minh Anh Khiết. Nàng cứ rảo bước nhàn nhã nhưng luôn đi trước bọn hắn, thân pháp biến thái như vậy khiến trong lòng Diệp Tĩnh Vũ buồn bực không dứt.

Đi một hồi lâu mới tới giữa sườn núi, vẫn chưa nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net