Chương 12: Đích thân ra trận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngước lên nhìn thì Song Ngư trong hình dạng con người, cả người trần như nhộng nhưng mái tóc xanh biển dài che đi thân người. Đôi mắt xanh biếc long lanh ngày thường trở nên vô hồn, đờ đẫn. Cô giơ tay lên trước, năm ngón tay siết lại thành quyền thì một cột nước bao quay lấy hai người, bàn tay khẽ duỗi ra, vô số mũi tên băng từ các hướng xuất hiện đánh về phía bọn họ. Song Tử một tay ôm Kim Ngưu, tay còn lại phất nhẹ liền phá giải cột nước, tạo một lá chắn chặn hết các mũi tên băng. Song Tử giao Kim Ngưu cho Louis, sau đó một mình ở lại đối đầu với Song Ngư.

Song Tử phất tay, một lực đạo vô hình tiến về phía Song Ngư nhưng ánh mắt Song Ngư cử động một chút, lực đạo đó liền bị đánh bay. Song Tử tạo ra một thanh kiếm bằng máu, lao đến đánh về phía Song Ngư thì một lá chắn nước chặn lại, Song Ngư búng nhẹ ngón tay, Song Tử liền bị đánh lùi ra sau, nhưng cậu khẽ cười, bàn tay bóp mạnh lại, lực đạo vô hình bao quanh Song Ngư siết chặt lại, tuy cô kịp tạo lá chắn nước bảo vệ nhưng cũng nhanh chóng bị lực đạo đó bóp vỡ, lực đạo siết chặt Song Ngư nhưng gương mặt cô không để lộ biểu cảm, cô mở miệng lẩm bẩm gì đó, lực đạo vô hình bị băng tuyết bao phủ sau đó thì vỡ vụn.

"Quá yếu." Song Ngư nhìn Song Tử vô cảm thốt lên, sau đó nhìn vào lòng bàn tay của mình rồi ngất xỉu. Thân hình con người biến lại về hình dạng nhân ngư, gương mặt lạnh lùng lúc nãy giãn ra, trở về gương mặt ngây thơ đang say ngủ.

Song Tử đang chuẩn bị phòng thủ thì bất ngờ khi thấy Song Ngư ngã xuống, cậu ngồi đó quan sát một lúc, rồi lại nhìn xung quanh bị cô phá hủy, Song Tử gọi Louis một tiếng, Louis liền xuất hiện, hiểu ý tứ của quốc vương, Louis liền đem Song Ngư về lại phòng của cô, để cô vào bồn nước, Song Ngư co người, gương mặt thỏa mãn khi được đưa về trong nước.

Song Tử qua xem Kim Ngưu, cả người cô đầy vết thương mà Huyết tộc bọn họ có khả năng tự phục hồi nên không có người trị thương, bản thân cậu cũng không biết sơ cứu như thế nào. Đây là lần đầu tiên cậu thấy người khác bị thương như thế này.

"Song...Tử...chạy..."

Kim Ngưu có vẻ ngủ rất ngon, cô khẽ quay người chép miệng nói. Thế nhưng, Song Tử đã rất lâu rồi không được nghe ai gọi tên mình có chút dao động, lại nghĩ Kim Ngưu bị Song Ngư của lúc nãy dọa sợ, lo lắng cho mình nên mới kêu mình chạy đi. Song Tử có chút lúng túng.

"Vô lễ, dám gọi thẳng tên của bổn vương."

Ánh mắt thấy hộp sơ cứu của Kim Ngưu ở đầu giường, Song Tử với tay lấy cái hộp đặt ngay cạnh, mở ra liền thấy rất nhiều thứ bên trong. Song Tử im lặng đưa tay lấy một lọ thuốc trông rất thành thạo bôi lên vết thương cho Kim Ngưu, sau đó đưa tay lấy băng gạt màu trăng băng bó cho cô. Tuy gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc gì nhưng ánh mắt có chút dịu dàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net