Chương 10: Trêu chọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Siêu cau mày chăm chú xem đoạn video mà Minh Anh cung cấp. Trên màn hình, một đám thiếu niên đang ẩu đả loạn xạ với nhau. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện đám người này chia ra làm hai, một nhóm ba người, một nhóm năm người, rõ ràng là một cuộc chiến không cân sức.

“Đây đây, Đình Nam đây này.” Sợ Thành Siêu nhìn không rõ, cô còn nhiệt tình chỉ ngón tay lên màn hình.

Video không dài, chỉ có bốn phút, nhưng cũng đủ để nhìn ra phe nào đang rơi vào tình thế bất lợi.

Minh Anh nín thở chờ Thành Siêu nổi giận, sau đó, anh lại mở miệng hỏi ra một câu kinh người:

“Rồi ai thắng ai thua?”

Minh Anh trợn tròn mắt, không dám tin nhìn anh. Cô thảng thốt kêu lên:

“Đây đâu phải là trọng điểm! Chú xem, một học sinh gương mẫu như Đình Nam vì gái mà đánh nhau với một đứa côn đồ trong trường học. Chú không nên tỏ một chút thái độ sao?”

Thành Siêu nhướng mày, khóe môi ngậm ý cười hỏi cô:

“Tôi nên tỏ thái độ thế nào?”

Minh Anh tiến sát lại, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Chú không cảm thấy tức giận sao?”

Thành Siêu chớp mắt vài lần, sau đó anh gật gù đáp:

“Cũng có một chút tức giận.”

“Còn thất vọng, chú có thấy thất vọng không?”

Anh lại gật đầu:

“Hơi hơi thất vọng.”

Minh Anh lúc này mới hài lòng đứng thẳng người dậy, mím chặt môi quả quyết:

“Thì đó, nhìn thấy cháu mình từ một học sinh ngoan hiền lại trở thành thành phần cá biệt. Làm sao lại không tức giận và thất vọng cho được!”

Thành Siêu che giấu ý cười, tiếp tục hỏi:

“Cho nên tôi phải làm sao đây?”

Minh Anh nhíu mày nhìn anh. Đây có phải là chủ tịch của một tập đoàn lớn hay không? Ngay cả dạy dỗ cháu trai thế nào cũng không biết cách, còn phải hỏi ngược lại cô.

Minh Anh giơ tay gãi gãi chiếc mũi nhỏ của mình, ánh mắt lóe qua một tia gian xảo.

“Thương cho roi cho vọt. Chú thấy… đánh đòn cậu ấy có được không?”

“Cháu muốn tôi đánh đòn Đình Nam?”

Minh Anh xua tay giả vờ vô tội: “Không không, cháu không có ý đó. Đánh cậu ấy hay không là quyền của chú mà.”

Thành Siêu lại gật gù tỏ vẻ đã hiểu: “Được rồi, vậy tôi sẽ không đánh nó.”

Minh Anh nhướng mày, tròng mắt đảo loạn xạ, môi thì vẩu lên đến mức có thể treo một cái bình dầu. Cô đột nhiên có cảm giác tự lấy đá đập chân mình. Cô bĩu môi quệt miệng, không nói thêm một tiếng nào nữa, nhưng cả gương mặt như đang khắc lên ba chữ ‘không hài lòng’.

Nếu không kiêng kị Minh Anh đang có mặt ở đây, Thành Siêu chắc chắn sẽ cười phá lên. Cô nhóc này quá buồn cười, vừa ngớ ngẩn lại vừa đáng yêu, thật sự là một bảo bối. Nếu anh có một đứa con gái như thế chắc là anh sẽ nâng niu nó trong lòng bàn tay, nó có muốn trăng sao trên trời anh cũng hái xuống.

Thấy gương mặt hớn hở của Minh Anh đột nhiên trở nên ỉu xìu, không một chút sức sống. Thành Siêu cũng không nở trêu chọc cô thêm nữa. Anh đằng hắng một tiếng rồi nói:

“Đánh đòn có thể miễn, nhưng chắc chắn tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế. Tụ tập đánh nhau là lỗi rất lớn, tối nay tôi nhất định sẽ phạt Đình Nam.”

Anh vừa dứt lời, đôi mắt của cô một lần nữa lấp la lấp lánh tràn đầy vui sướng.

Minh Anh gặng hỏi thêm vài lần, nghe được Thành Siêu cam đoan sẽ phạt Đình Nam thật nặng cô mới yên tâm, vui vẻ thu dọn tập sách và chuẩn bị về nhà.

Thành Siêu thật sự không hiểu Đình Nam đã làm đắc tội gì với Minh Anh mà khiến cô bé quyết tâm muốn chỉnh thằng nhóc kia thảm như vậy.

“Trời tối rồi, để tôi đưa cháu về.”

“Vậy phiền chú quá, cháu cám ơn.”

Thành Siêu thấy cặp sách của Minh Anh có vẻ không nhẹ liền thuận tay giúp cô cầm lấy.

“Cháu tự đeo được rồi.” Minh Anh nói.

“Trẻ con không cần mang vật quá nặng, nếu không sẽ không cao nổi.” Thành Siêu lại không nhịn được trêu ghẹo cô.

Minh Anh đương nhiên nghe ra được hàm ý mỉa mai trong lời của anh, cô tức giận phồng cả hai má:

“Cháu không có lùn, cháu mới mười bảy, vẫn còn mấy năm nữa để cao.”

“Thế à, sẽ cao lên bao nhiêu?”

Minh Anh tính nhẩm trong đầu, cô hiện tại chỉ có một mét năm tám, đợi đến lúc trưởng thành có thể cao thêm vài centimet nữa.

“Một mét sáu hai hoặc sáu lăm gì đó.” Cô tự tin nói.

“Như thế cũng tính là cao?” Thành Siêu nhướng mày, cố tình đứng sát lại gần Minh Anh.

Gương thang máy phản chiếu ảnh ngược của cả hai, một anh tuấn mạnh mẽ, một nhỏ nhắn đáng yêu. Nhưng so với một người cao gần mét chín như Thành Siêu, Minh Anh chỉ vừa đứng tới lồng ngực của anh, quả thật là nhỏ xinh vô cùng.
Minh Anh tức giận đẩy anh: “Tránh ra tránh ra, không đứng gần mấy đứa cao!”

Ngẫm nghĩ một chút cô lại giải thích: “Mẹ cháu nói con gái cao như vậy là vừa, cao quá sẽ khó lấy chồng.”

Thành Siêu lại không nhịn được muốn trêu chọc:

“Phải không? Cháu mới mười bảy tuổi mà đã lo xa như vậy à?”

Minh Anh không cho là đúng: “Năm sau cháu mười tám, chính là người trưởng thành rồi, không xa chút nào.”

“Chẳng lẽ cháu định vừa trưởng thành liền lấy chồng?” Anh lại tiếp tục hỏi.

Minh Anh nhăn mặt bĩu môi: “Chú hỏi nhiều như vậy làm gì. Không chừng năm sau có người vừa ý cháu gả luôn cho khỏe. Mẹ cứ than nuôi cháu tốn cơm.”

Lần này Thành Siêu thật sự không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh giơ tay xoa nhẹ đầu của Minh Anh. Nhóc con này quá giải trí, ở bên cạnh cô không lúc nào mà anh không cảm thấy vui vẻ cả.

Nội tâm Minh Anh thì lại bắt đầu lo lắng. Cô chỉ còn mấy năm nữa để cao, không biết có thể đạt tới một mét sáu mươi hai hay không. Xem ra sau này phải siêng năng uống sữa mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hana