Chương 6:Lên đỉnh núi ngắm ánh hoàng hôn buông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Không gian mới rồi còn tấp nập huyên náo,tràn ngập tiếng chuyện trò cười đùa ấy vậy mà giờ đây lại trở nên cô vắng,thanh lặng.

Tràng có xanh tươi trở về làm một chốn đồng không mông quạnh thiếu vắng hơi người.

 Mọi người đều đã tách thành nhóm nhỏ tự mình đi thăm thú xung quanh,chỉ còn sót lại hai người là Đăng Phong và Đằng Tùng.À,nếu như tính thêm cả bác lái xe đang gà gật trên ghế lái thì miễn cưỡng có thể tính thành ba.

 Một nhóm nhỏ đi theo lớp trưởng Kiến Hưng mà tiến vào bờ rừng bên mạn trái thám hiểm.Một số khác lại lấy việc nghịch nước làm vui thú mà men theo đường mòn dẫn ra một khe suối róc rách chảy quanh.

 Mảnh rừng bạt ngàn cây lá,sắc xanh đượm vẻ tươi tắn loang lổ khắp mặt đất.

 Cây trong rừng hiên ngang đứng thẳng,từng vân gỗ thấm đẫm vị thời gian.Không biết đã kinh qua bao nhiêu tháng năm,dãi dầm qua biết bao mùa mưa nắng cứ sừng sững mà cao vút,che phủ một góc trời rợn ngợp.

 Giọt sương đêm long lanh rơi, trong suốt như hạt ngọc đọng lại trên từng chiếc lá xanh mơn.Những loài hoa cỏ đa sắc đua nhau thắm nở,điểm xuyết trên nền tươi xanh một mảng màu sắc rực rỡ.

 Không gian vốn vắng lặng cứ chốc chốc lại vang lên vài ba tiếng chim rừng nhảy nhót ca ngân trong vòm lá.

 Một tầng nắng nhẹ bẫng như lông vũ khẽ rọi qua từng hàng cây,phủ một lớp ảnh sáng dìu dịu nhuốm màu hư ảo xuống khu rừng.

 Ai bước vào đây đều giống như đã đặt chân tới một thế giới khác.Một thế giới hoàn toàn tách biệt với hơi thở ồn ã của phố phường,của dòng người tấp nặp đến rồi lại đi,của những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm dại sau cơn mưa.

 Phía bên kia,khe suối uốn quanh như dải lụa vắt ngang qua không gian đồi núi trùng điệp.

 Những viên đá cuội đủ mọi hình dáng lắng đọng nằm dưới lòng suối.Nước suối trong suốt như gương soi cứ róc rách chảy đi.Nghe tiếng nước trôi lại thấy giống hệt như bóng dáng một cô thiếu nữ mặc chiếc váy phủ một lớp trắng tinh khôi,mái tóc dài mướt mát như vầng mây lững lờ trôi trên bầu trời vắn gọn gàng sang một bên ngân nga câu hát.Là tiếng hát thủy chung,ân tình của tự nhiên,là tiếng hát trong veo lại man mác nhuốm đượm ưu tư.

 Thiếu niên thiếu nữ để nước suối ngấm qua gót chân,vui vẻ vẫy nước chơi đùa dưới làn nắng nhạt không chút muộn phiền.

 Rõ ràng là Đăng Phong và cậu học trò nhỏ của mình đang bị mọi người bỏ rơi.

 Anh mở lời:

 "Tôi định đi lên phía trên đỉnh núi ngắm hoàng hôn.Nếu em không biết phải đi đâu thì có thể đi cùng tôi"

"Nghe nói cảnh sắc nơi ấy diễm lệ mê đắm lòng người,rất đáng chiêm ngưỡng một lần trong đời"

 Anh vừa nói vừa trưng ra điệu bộ đang định quay người bước đi,thực chất trong lòng lại mong chờ Đằng Tùng sẽ đồng ý.

 Đằng Tùng nào có thể từ chối lời người thầy mà cậu vô cùng yêu quý.Cậu vui vẻ gật đầu rồi nhanh chóng chạy tới phía sau người kia.

"Em đi với thầy"

 Đăng Phong lúc này mới hài lòng cất bước tiến về phía trước.

 Hai người một thầy một trò thong thả lên đường.đi được một đoạn thì bắt gặp ở phía trước là một con dốc nhỏ.

 Đi qua con dốc này không phải là một điều khó khăn,Hình dáng con dốc này thoai thoải,không phải là loại dốc mang tính chất thử thách lòng can đảm cheo leo dựng đứng mà cách nhà leo núi chuyên nghiệp vẫn ưa thích trèo lên.

 Đằng Tùng mới bước qua nửa chặng đường mà cả người đã mỏi nhừ.Hai bắp chân căng cứng,miệng lưỡi khô khốc.Cậu thở ra,lại hít vào,lại thở ra,lại hút vào từng ngụm không khí,hô hấp có vẻ gấp gáp.

 Sức khỏe của cậu vốn rất tốt,thế mà giờ đây lại lâm vào tình cảnh đáng xấu hổ như thế này.Cậu là thanh niên trẻ khỏe,là mầm non và niềm hi vọng mới góp phần cống hiến và xây dựng nước nhà ngày một thêm giàu đẹp mà lại bị một con dốc thoai thoải đánh gục ư?

 Thật là mất mặt quá đi mà!

 Đăng Phong lúc này mới xoay người,nhìn về phía sau.Anh phát hiện Đằng Tùng đang khắc khoải co giật cực nhọc bước đi từng bước liền vội vàng chạy tới,nói đoạn anh khom lưng xuống nói với Đằng Tùng:

 "Lên đây tôi cõng"

 "Lần sau nếu có mệt thì phải nói ngay cho tôi chứ,cứ muốn người khác phải lo lắng mới chịu được à?"

 Đằng Tùng bị thầy trách liền cảm thấy thật là oan uổng mà,cậu đâu biết leo lên con dốc này lại tiêu hao nhiều sức lực như vậy chứ.Hơn nữa,chút mệt mỏi này của cậu lại có thể làm cho thầy giáo vì thế mà lo lắng ư?

 Thật là không thể hiểu được mà!

 "Thầy,em sợ thầy cảm thấy mệt"

 "Em...em...nếu cố gắng vẫn có thể đi tiếp được"

 "Không mệt,không mệt,em nhìn mình biến thành cái dạng gì rồi mà còn nói là vẫn có thể đi tiếp được chứ?"

 "Mau chóng leo lên đây,kẻo tôi đổi ý bây giờ"

 Đằng Tùng nghe vậy trong lòng không khỏi trào dâng một niềm cảm kích vô hạn.

 Thầy cậu thật là tốt,thật là chịu khó hi sinh vì người khác mà!

 Cuối cùng cậu vẫn quyết định leo lên vai Đăng Phong để anh cõng.

 Bờ vai Đăng Phong vừa rộng vừa vững chãi,không khỏi khiến cho người ta cảm thấy yên bình và được chở che.

 Hai người trò,một người cõng một người ngồi,khiến cho quãng thời gian dự tính đi từ dưới chân núi lên đỉnh núi cũng vì thế mà bất giác giãn ra. 

 Lúc họ leo tới nơi,mặt trời đã dần khuất bóng.

 Khối lửa đỏ rừng rực chìm sâu vào trong làn mây.

 Màu đỏ ối ấy loang lổ vào trong chân mây trắng muốt,nhuộm cả chân trời thành một sắc cam nồng đượm.

 Một tầng nắng đã dịu đi muôn phần chói chang phảng phất đậu trên khuôn mặt hai người.

 Đằng Tùng quay sang nhìn Đăng Phong,lần này lại bắt gặp ánh mắt anh âu yếm nhìn mình.

 Thì ra,ánh mắt ấy không phải là do cậu tưởng tượng.

 Cậu thấy tâm trí rối bời,sau đó tìm cách gợi chuyện để xua đi bầu không khí ám muội:

 "Cảnh tượng quả thật là hùng vĩ quá thầy nhỉ?"

 "Ừm,rất đẹp"

 Đăng Phong vô thức đáp,không biết cái đẹp anh nói tới là ánh hoàng hôn ở phía xa hay là cậu thiếu niên gần ngay trước mắt.

 Làn gió biếc rì rào thổi qua,khẽ khàng khêu gợi ra những rung rinh trong sâu thẳm tâm hồn con người.

 Hai người đứng lặng ở đó một hồi lâu.

 Tới khi khối chiều lặng lẽ chìm sâu vào trong màn mây,say sưa trong giấc chiêm bao mới nuối tiếc ra về.

 Ánh trăng dịu mắt vằng vặc chiếu sáng cả nửa khoảng trời.Một luồng hơi lạnh phả ra từ trong bóng tối.

 Ánh sáng từ đèn pha rọi lên,rạo rực một góc đêm tịch mịch.

 Đoàn xe quyến luyến lăn bánh,kết thúc một ngày trọn vẹn cảm xúc.

 Cơn gió đêm lại du dương thổi tới.Có hai người nào đó,vì đâu mà đem cả cảnh sắc chiều hôm nồng đượm bỏ vào trong lòng,khắc ghi suốt cả một đời?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net