C10: BÔI NHỌ LÃO CHÚ:))))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty. Văn phòng sếp. 15h30
- Sếp gọi em ạ!
- Ừ đúng rồi. Anh có 1 offer công việc như thế này cho em. Công ty có dòng sản phẩm cho người trẻ và anh sẽ phải ngưng nếu không có trưởng phòng. Em nghĩ sao... nếu
- Ối sếp ơi!!! Từ từ... ý sếp là em làm trưởng phòng á?
- Ừ thì dù em là part nhưng em chuẩn bị tốt nghiệp rồi. Nếu em muốn thử sức đây cũng là cơ hội. Dù sao cũng làm 2 năm rồi. Nắm được hết rồi
- Ố sếp ơi!!! Từ từ... nghĩa là em phụ trách cả dòng trẻ á!
- Ừ. Hiện tại anh không có người. Nếu em không làm thì anh sẽ giải tán nó.
- Ố sếp ơi!!! Thế bằng sếp bảo em phải làm à?
- Ừ. Thì em có sợ gì đâu?
- Cơ mà....
- Thôi. Trả lời anh vào thứ 6 nhé
- Ố sếp ơi!!! Nhưng mà...
Con Khanh vẫn gọi theo khi sếp nó đã vào phòng họp. Nó chả biết nó nghe dc gì nữa. Sao sếp nó lại còn định đặt vào tay nó cái dòng đó. Chả là đem trứng cho ác à. Haizzzzzz. Đời nó tình cảm rồi công việc cứ như đánh bom cảm tử ấy nhỉ? Cứ đùng đoàng thế quái nào ấy.
——-
- Này!
Nó vừa ngồi xuống bàn thì nhắn tin cho lão chú già gian ác.
- Ơi!
Dạo này chú nó dịu dàng rồi. Không còn "Gì" lạnh băng như ngăn đá tủ lạnh nữa
- Cháu có chuyên quan trọng cần nói
- Vãi chuyện gì? Sao vậy? Sao tự dưng nghiêm túc vậy
   -  haizzzz ... Đang nói thở dài thì nấc cụt, Khanh đằng hắng rồi bỗng chả muốn nói nữa
   Thôi chả có gì đâu. Cháu tự giải quyết được.
   - Hả? Có chuyện gì? Thôi được rồi! Ở yên đó! Chú sang đón! Về rồi nói!
—-
Khanh im lặng trên suốt đường về. Đột nhiên nó thấy chán vãi. Chả biết như thế nào mà lần.  Nó cũng chưa sẵn sàng để làm trưởng phòng mẹ gì hết. Nhưng nửa cũng muốn thử sức. Nó cứ nghĩ ngược nghĩ xuôi nghĩ dài nghĩ ngắn rồi lại thở dài thườn thượt.  Mâu thuẫn là theo triết học là để phát triển gì ấy mà nó chỉ thấy nó mâu thuẫn vkl. Nếu mà phát triển đươc thật chắc nó phát lên đến mặt trăng rồi. Sự im Lặng của nó khiến Chặng đường gần 10 cây số từ Hồ Tây về Dương Quảng Hàm dài vô tận.
Khanh vừa lò dò lên được tầng 4 ngồi bệt xuống đệm thì Tuấn cất xe xong chạy huỳnh huỵch lên. Lão kéo Khanh lại ngồi trên đệm, chân con bé xếp tròn rồi đột nhiên lão nắm chặt tay Khanh. Con bé trợn mắt nhìn lão, nheo mày:
- Cái gì vậy? Chú sao thế
- Có chuyện gì vậy? Em làm sao thế?

Tuấn đột nhiên đổi cách xưng hô khiến nó hoang mang.
- Có chuyện gì nói anh nghe? Nếu có bất cứ chuyện gì anh vẫn có thể giải quyết cùng em được. Tin anh.
- Vãi! Sến vcl. Chú điên à.
Nói rồi Khanh giật mạnh tay lão ra ngả người ra đệm.  Nó lại thở dài. Tuấn kéo nó ngồi dậy:
- Nghe anh hỏi này! Nói thật đi
Tuấn nhìn sâu vào mắt Khanh. Con bé vẫn ngơ ngác mơt to mắt không hiểu gì.
Hai đứa cứ nhìn nhau một lúc đột nhiên Khanh phá lên cười. Cười như điên như dại, nó lăn ra đệm, cười rồ cười dại, ôm bụng mà cười.
- Thôi.
Tuấn hét lên. Lúc này nó mới ngồi bật dậy:
- Nghĩ cháu có bầu? Có em bé đúng không? Ha ha.
- Vãi!!! Thế không phải hả?
- Tiên sư! Chú tôi!!!!! Chú ăn nhầm bả hả?
- Dm! Sao tao nghe mày nôn khan trong điện thoại lại còn nói chuyện nghiêm trọng vãi đái!
- Chú điên à? Tôi nôn khan bao giờ? Chuyện công ty, tôi định nc với chú. Má ơi. Chú làm như ngành công nghiệp bao cao su sida thế à. Haha
Khanh lại  ôm bụng cười ngặt nghẽo.
  - IM.
Tuấn lại hét lên lần nữa. Anh chẳng nói gì. Châm một điếu thuốc đi ra ban công.
- Chuyên có đéo gì mà cười.
  -   Thì đùa tí làm gì mà nóng. Chú sợ cháu có bầu à?
  - Sợ đéo gì? Nhưng có thì phải nghĩ cách giải quyết thôi.
  - Vãi cả giải quyết.
Khanh rút một điếu thuốc trong bao thuốc của Tuấn rồi châm lửa. Khói mờ mờ Khanh nhìn xa xăm rồi hỏi:
- Giải quyết như thế nào?
- Phá!
- What?
Nó đánh rơi cả điếu thuốc trên tay. Từ "what" rơi ra khỏi miệng hoàn toàn bản năng.
  - Thế mày hi vọng gì ở tao? Một thằng không nhà, không xe, công việc chưa đâu vào đâu?
- Cháu chả hi vọng gì cả? Cháu cũng chưa từng nghĩ đến việc có con với chú! Nhưng cái từ " phá" đéo phải từ để chú nói ra dễ dàng như thế! Ban nãy còn to mồm caia gì mà cùng giải quyết, tin anh:))) Ok. Tóm lại là tin anh để anh cho em đi phá thai. Đời. Hãm vl. Đàn ông các chú dễ vãi đái. Dám chơi đéo dám nhận. Hèn.
- Mày diễn thuyết xong chưa? Nói chung là không có! Bao giờ có thì tính. Bớt suy diễn vớ vẩn lại.
- Ok. Cháu vớ vẩn. Chú luôn đúng!
- Mày điên à! Chuyện có đéo gì đâu phải tranh cãi vì cái giả thiết trên trời trên đất. Tao chỉ tiện miệng nói vậy. Mày làm như mày có bầu thật không bằng. Hay ho đéo gì.
- Ok. Tiện miệng. Cháu sai. Được chưa?
Nói rồi Khanh vào phòng xách chiếc balo phi xuống tầng 1. Khanh cũng không hiểu tại sao nó sừng cồ lên vậy. Có thể bởi vì dù có ra sao nó
chưa từng nghĩ tới việc sẽ bỏ con nếu có. Khanh tin rằng dù có chết đói chết nhục nó
vẫn nuôi con.
Khanh lao ra khỏi nhà, phi về kí túc xá.
—-
- Khanhhhh!
Con Bích gọi 8 lần từ khi Khanh chui vào nhà tắm. Cả phòng kí túc giờ chỉ còn 2 đứa ở lại bạn bè đã về quê làm khoá luận hết rồi. Gọi đến lúc không thèm gọi nữa mới thấy con bạn chui ra, tóc tai lướt thướt, mặt trắng bệch:
- Đùa! Sao mày doạ ma tao thế hả?
- Sao thế? Gọi lắm thế?
- Chú già gọi mày mấy chục cuộc đất
- Điên! Gọi làm đéo gì?
- Thế lại làm sao?
- Haizzzz! Lão tưởng tao có thai. Xong xồn xồn đòi bỏ.
Bích lặng người nhìn ra cửa sổ.
- Thế mày kì vọng gì ở mối quan hệ ấy?
Khanh thôi lau tóc. Buông thõng chiếc khăn xuống cổ. Ừ! Nó kì vọng gì? Biết kì vọng cái gì? Chả có gì đáng kì vọng ở đây cả. Khanh không trả lời chỉ thở dài đánh thượt.
- Cái gì cũng thế! Mày muốn chơi thế nào thì chơi. Đừng để cuối cùng là người thiệt thòi là được.
- Thôi được rồi! Được rồi! Tao biết rồi! Tao có để có thai đâu mà lo.
- Mày điên bỏ mẹ. Biết thế nào được. Mày biết nhà nó ở đâu không? Ngang dọc thế nào không? Mày có biết công việc của nó chính xác là gì không?
- Không.
Khanh vốn dĩ chưa từng quan tâm đến những điều Bích nói
- Mày lúc nào cũng thế! Cứ lao vào như con thiêu thân. Đấy! Giờ rõ ràng rồi đấy! Chưa có mà nó đã doạ. Nó cũng xác định gì với mày. Ngày mai nó bay à? Nó sẽ tan biến như không khí cho coi.
- Ừ thì... tan thì thôi.
- Thôi tuỳ mày. Tao đi ngủ.
Bích trèo lên giường, cắm tai nghe. Còn lại mình Khanh. Nó bật máy sấy ù ù. Gió nóng tạt vào mặt. Rát rát. Mặc kệ. Nó cũng không biết mối quan hệ này thực chất vì điều gì? Và là gì?
—-
Cả ngày 25 nó không nhắn tin cũng không nhận một tin nhắn nào từ lão chú. Thi thoảng nó vô tình cầm điện thoại vào mục cuộc gọi nhỡ. Số chú nó từ đêm qua đỏ lòm. Định bụng nhấn 1 nút cảm ứng gọi lại rồi lại thôi.
Đột nhiên điện thoại rung bần bật. Lão chú già gian ác đã chiuu xuất đầu lộ diện.
- Alo. Gọi gì?
Khanh lạnh lùng.
  - Đang làm gì? Làm xong chưa? Qua đón!
  - Không cần!
  - 9h tôi bay rồi. Mai có cần cũng không đón đâu
- Không cần! Biến!
- Nói rồi đấy! 5h30 có mặt.
- Ơ....
Tuấn dập máy! Khanh tủm tỉm cười rồi đột nhiên lặng ngắt. Ừ! Mình kì vọng điều gì? Mà thôi gặp nhau phát cuối trước khi biến cũng được.
Điện thoại úp trên bàn lại rung bần bật. Khanh cầm máy:
- Lại gì nữa?
- Anh đây!
Tim Khanh đập loạn nhịp.
  - Ủa ... sao anh...
Nó đưa cái máy ra xa. Là số lạ. Nhưng đầu dây bên kia là người quen. Ừ rất quen.
- Vâng! Em nghe đây!
- Anh gọi em số kia không được. Chắc em chặn số anh. Tối mình gặp nhau được không? Anh đón em nhé!
- Ôi không! Không cần đâu! Không cần đón
- Sao thế? Có ai đón à?
- À không... hôm nay em đi xe máy.
- Vậy anh đợi em ở quán cũ ven hồ nha. Tầm 6h30 anh đến nha. Mình nói chuyện một lát.
- Dạ.
Cường cúp máy rồi Khanh vẫn đang ngẩn ngơ. Nó cầm điện thoại lạnh lùng nhắn cho chú một cái tin:
- Sorry chú! Chú đừng đón cháu. Tối cháu bận rồi! Safe flight!
.... Khanh nghĩ nó đã có đáp án cho chuyện yêu đương của mình. À thì nó nghĩ thôi mà. Nhưng đời mà cứ như nó nghĩ thì chả có mịa drama nào để xem đâu.
Ps: đọc nhớ cmt nha:( không tui bùn:(((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC