Chương 3 : Nhật kí của Hoàng Tử Thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Diệc Phàm hôm nay đột suất ngoan ngoãn làm việc nhà, phụ vợ nấu cơm. Vốn là phó chủ tịch hội đồng tập đoàn Ngô Thị, vậy mà hôm nay lại có thể tự tay làm mấy công việc nhà tầm thường như thế này. Đến là Hoàng Tử Thao - Người vốn rất gắn bó với anh, cũng phải kinh ngạc. Tại sao à? Có lẽ...

...

Hai ngày trước đó...

- Em đi làm đây, vì đợt này đoàn chụp em phải đi chụp thực tế nên có lẽ ngày kia mới về. Đồ ăn em làm sẵn rồi, khi nào ăn anh chỉ việc cho vào lò vi sóng quay lại thôi. Nhớ là tối đừng đi "xã giao" nhiều, về nhà ngủ sớm cho khỏe. Ở nhà nhớ cho gọn gàng, quần áo bẩn phải bỏ vào máy giặt, đừng có vứt lung tung. Có gì cần nhớ gọi cho em! (Sao giống mẹ dặn con vậy?!? :v)

- Ok!!! Vợ yêu!!! - Diệc Phàm vâng lời gật đầu, nhưng tay thì vẫn không ngừng ôm chặt Hoàng Tử Thao, dường như vẫn còn lưu luyến vợ mình. - Nhưng trước khi đi, anh muốn...

- Ya!!! Bỏ ra ngay...Ưm...Á...

Chuyện tiếp theo chắc ai cũng biết!

...

Hoàng Tử Thao mới đi có nửa này, vậy mà Ngô Diệc Phàm đã cảm thấy khó chịu trong người, giống như người bị nghiện bị thiếu Heroin vậy (Ý anh là Hoàng Tử Thao có hại như Heroin à? =]]). Nhớ cái ôm ấm áp của cậu, muốn hít ngửi hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người cậu, muốn hung hăng mà hôn cậu...Nói chung là rất muốn cậu.

Nhưng giờ nghĩ đến việc hai hôm nữa Tử Thao mới về, anh không khỏi thở dài. Hết đi luẩn quẩn ở phòng khách, rồi lại vào thư phòng. Hành động ấy cứ lặp đi lặp lại cả chục lần. Bỗng dưng, anh khựng lại, quay đầu nhìn về căn phòng ở phía góc. Đó chính là phòng làm việc của Hoàng Tử Thao. Nơi được gọi là cấm địa của anh. Không hiểu sao mỗi lần anh tò mò muốn vào trong xem thử thì lại bị Hoàng Tử Thao ngăn lại, thậm chí còn khóa cửa, nhất quyết không cho anh vào. Sao bây giờ anh không lợi dụng thời cơ này mà đột nhập vào đó ha?!?

Nhẹ nhàng bước tới cánh cửa...

Cạch...

...

Cửa không khóa...Không ngờ, Hoàng Tử Thao của anh ngốc thật. Bình thường giấu diếm cho đã cơ, giờ thì lại chẳng phòng bị gì! (Không sai! :v)

Bước vào bên trong, anh không khỏi kinh ngạc, nơi đây quả là khắc hẳn so với thư phòng bừa bãi của anh, căn phòng khá sạch sẽ, giá sách và bàn làm việc được xếp gọn gàng, những cuộn phim, thẻ lưu trữ đều ghi chú rõ ràng và cất ngăn nắp trong ngăn bàn. Mà đặc biệt nhất, chính là bức tường bên trái của phòng, nơi được dán đầy những tầm hình. Đến gần bức tường đó, anh thấy được ở ngay góc trần nhà, có dòng chữ "Nhật Ký của Hoàng Tử Thao".

A!!! Hóa ra bé cưng của anh lại viết nhật ký bằng cách độc đáo như thế này!!! Thật dễ thương nha!!! Anh muốn đọc!!!

Vội chèo lên cái thang ngay bên cạnh đó, bức ảnh đầu tiên của "Nhật Ký" đó chính là anh nhưng không phải chụp chính diện mà là chụp từ xa, cùng với dòng chữ nhỏ ở dưới

"Ngày...tháng...năm...

Tình cờ chụp được mỹ nam"

Anh nhận ra đây chính là lần đầu anh dọn đến chung cư EXO, không ngờ hai người lại có duyên như vậy!

Chưa gì em ấy đã chụp ảnh mình!!!! :">

Tiếp theo đó cũng là hình ảnh của anh.

'"Ngày...tháng...năm...

Lần đâu tiên nói chuyện, chẳng có gì ấn tượng!!!Được cái tên đẹp: Ngô Diệc Phàm!!!"

Cái gì?!? Sao em ấy có thể phũ phàng như vậy được?!? ==

Bước thứ ba là hình anh đang khuôn vác trồng sách tại nhà cũ của cậu (tại bây giờ hai người yêu nhau nên Hoàng Tử Thao chuyển đến nhà Ngô Diệc Phàm ở!!! :)) )

"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay anh ta giúp mình rất nhiều việc, thậm chí còn cứu mình thoát chết lúc trượt chân thang kệ sách! Nhưng lúc đó mặt hai đứa gần nhau quá!!! Tý nữa mất nụ hôn đầu rồi >.< "

Rồi đến tấm tiếp tới, vẫn là anh, nhưng là tấm quay lưng với máy ảnh

"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay lại tình cờ bắt gặp anh ở hành lang, chỉ chào nhau có vài câu mà không hiểu sao tim mình lại đập loạn lên. Chẳng nãy còn dư âm ngày hôm trước. Thôi dẹp đi!!! Hoàng Tử Thao tỉnh táo lên!!!"

Tiếp là bức ảnh một miếng bánh kem nhỏ...

"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay được Diệc Phàm tặng bánh. Không hiểu tại sao mình rất vui"

(Hình miếng bánh kem)

...

Tới đến bức thứ n, anh bỗng dưng bật cười, nhận ra rằng đó là bức ảnh đầu tiên cậu chụp chính diện mặt anh, dưới góc ảnh có dòng chữ.

"Ngày...Tháng...Năm...

Hình như mình thích Diệc Phàm rồi!!!"

Cứ thế, cứ thế, anh lần lượt đọc tất cả các dòng nhật ký trên những tấm ảnh còn lại.

"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay sinh nhật Diệc Phàm. Mình quyết định tặng anh ấy cuốn sổ. Nhưng khi bước vào anh mình mới nhận ra món quả của mình nhỏ bé quá! Thật buồn!"

(Hình cuốn sổ)

...

"Ngày...Tháng...Năm...

Diệc Phàm hôm nay đi cùng một cô gái rất xinh đẹp! Có lẽ là bạn gái anh ấy! Mình không khỏi cảm thấy tủi lòng! Đúng rồi! Người như anh làm sao có thể thích một thằng con trai như mình được"

(Hình cô gái cùng anh đi trên hành lang)

...

"Ngày...Tháng...Năm...

Diệc Phàm rủ mình đi chơi. Ban đầu mình tính đồng ý, nhưng thấy lại thấy cô gái xinh đẹp ấy đi cùng với anh nên đành từ chối. Tất nhiên rồi! Nên để hai người họ khoảng thời gian riêng tư chứ!"

(Hình Diệc Phàm và cô gái đi dưới sân được chụp từ trên cao)

...

"Ngày...Tháng...Năm...

Hôm nay mình khóc trước mặt Diệc Phàm!!! Thật xấu hổ quá đi!!! Chỉ là mình không chỉ được nước mắt khi thấy hai người họ ôm nhau. Chắc mai không dám nhìn mặt Diệc Phàm quá!"

(Hình Diệc Phàm đứng dưới sân được chụp ở trên cao)

...

"Ngày...Tháng...Năm...

Diệc Phàm nói thích mình, anh ấy nói yêu mình. Cô gái kia là người yêu cũ của anh, muốn nối lại tình cũ với anh nhưng anh đã từ chối. Vào chính ngày mà mình khóc.

Thật không ngờ!!! Diệc Phàm yêu mình!!!

Em cũng yêu anh lắm Diệc Phàm!!!"

(Hình tự sướng của hai người)

Đọc đến đây, Diệc Phàm không khỏi ngậm ngùi, nếu lúc đó anh nhận ra tình cảm của Tử Thao sớm hơn, nếu anh đừng dây dưa với người yêu cũ, thì cậu đã không phải buồn như vậy. Anh xin lỗi nha Tử Thao!

Tiếp đó, là những bức ảnh của anh và cậu cùng với những dòng ngày tháng yêu thương: ngày kỉ niệm một tháng yêu nhau, kỉ niệm một năm hẹn hò, ngày đầu tiên ở nhà anh,...Nhìn những hình ảnh đó, anh không khỏi cảm thấy ấm lòng.

Bỗng dưng, khi coi đến một tấm hình chụp mỗi chiếc bánh kem nhỏ đơn giản, anh liền khựng lại khi đọc được dòng chữ...

"Ngày...Tháng...Năm...

Hôm nay là sinh nhật mình. Tiếc là Diệc Phàm có việc bận. Không sao hết!!! Mình có thể chịu được, chỉ là sinh nhật thôi mà, sao lại phải phiền đến anh ấy như vậy!!! Phải không Tử Thao?"

Nối đó là...

"Ngày...Tháng...Năm...

Hôm nay là ngày lễ tình nhân. Hơi buồn tý xíu là Diệc Phàm bận việc."

(Hình những bông hồng được xếp thành hình trái tim)

...

"Ngày...Tháng...Năm...

Diệc Phàm lại bận việc...Đáng nhẽ hôm nay mình với anh đi chơi công viên nước nhưng anh ấy lại phải lên công ty đột suất. Mình có hơi giận, nhưng công việc mà!"

(Hình hai chiếc vé đi công viên nước)

...

Và đến bức cuối cùng, đó là bức hình chụp căn hộ của anh nhưng trông rất trống trải...

"Ngày...Tháng...Năm...

Mình ước không phải ở nhà một mình với cảm giác cô đơn như thế này."

Đọc đến dòng nhật ký cuối cùng, dường như khoé mắt của Diệc Phàm có rơm rớm nước mắt. Đúng là mấy tháng qua anh có bận việc thật. Nhưng anh không ngờ rằng mình đã bỏ rơi cậu nhiều như thế này. Chắc cậu đã buồn và cô đơn lắm.

Diệc Phàm!!! Mày đúng là đồ tồi!!! Xin lỗi em, Tử Thao!!!

Anh tự trách bản thân. Rồi liền rút điện thoại ra, bấm số cho Thế Huân.

[Ủa?!? Diệc Phàm! Chú gọi cho anh có việc gì không?]

- Anh à!!! Em quyết định rồi!!! Em sẽ...

[Chú đồng ý thay anh làm chủ tịch rồi hả?!? Sáng suốt đó em trai!!! Để anh đi làm giấy tờ]

- Không!!! Em sẽ từ chức!!! (Hai anh em lười như nhau!!! :v)

[What!!! Chú đùa à!!! Đừng mà... Có gì thương lượng!!! Đừng từ chức!!! Đừng bỏ anh!!!] (=]])

- Ừm!!! Vậy thì anh phải giảm việc cho em, giảm lịch tăng ca lại, đồng thời, cắt bớt lịch công tác.

[Được...Được...Miễn là chú đừng từ chức!!! Anh sẽ làm]

- Vậy chào anh!!!

[...]

Sau khi kiện cáo thành công Thế Huân, Diệc Phàm liền xuống nhấn chuông cửa nhà Độ Khánh Thù.

- Có việc gì không anh! - Thù mở cửa mà giật mình khi thấy anh

- Dạy anh nấu ăn!!!!

WHAT?!?

Sau đó, chuyện Diệc Phàm thay đổi liền lan ra cả chung cư với tốc độ chóng mặt.

...

Mấy hôm sau, Hoàng Tử Thao trở về. Đứng trước cửa nhà, cậu hít một hơi thật sâu, lấy tinh thần để sẵn sàng đối mặt với những thứ bên trong, vừa thầm câu nguyện mong đợt này nó không bừa bộn như mấy đợt trước. Nhưng khi mở cửa...

Cạch...

Thật không ngờ, bên trong lại rất gọn gàng, sạch sẽ. Cậu đứng đơ ra như trời chòng.

- Em về rồi đó à!!! Vào đây!! - Diệc Phàm thấy vợ mình trờ về, vui vẻ chạy ra kéo cậu vào trong bếp.

Trên bàn toàn những món ăn mà cậu rất thích. Tử Thao vẫn chưa tỉnh hẳn, cảm thấy mọi thứ xung quanh rất là mơ hồ.

Chẳng lẽ mình đang mơ?

Thấy biểu cảm cậu như vậy, anh không khỏi bật cười, liền kéo cậu ngồi vào bàn, gắp thức ăn cho cậu. Rồi nói:

- Em ăn đi, đồ ăn nguội không ngon đâu. Đây là lần đầu tiên anh nấu ăn!!! Có gì góp ý nhé! (Giỡn à?!? Thế khi chưa có Tử Thao thì ai nấu cho anh ăn? Nhà hàng? :v)

- Toàn bộ mấy món này đều là anh làm!!!! - cậu không khỏi kinh ngạc.

- Ừ!!! Anh cũng dọn nhà và giặt quần áo hết rồi đó!!!

- Tại sao?!? Hôm nay anh bị làm sao vậy?!? - Cậu mở to mắt nhìn anh

- Vì anh yêu em!!! - Anh cười nói - Anh xin lỗi vì vừa rồi đã không quan tâm tới em. Anh hứa từ nay về sau sẽ không như vậy nữa!!!

Nghe vậy, Hoàng Tử Thao bỗng dưng bật khóc, nhào vào lòng anh khóc to:

- Anh hứa rồi đó!!! Mấy tháng qua em cô đơn lắm!!! Anh tối nào cũng về muộn!!! Hức!!! Ghét anh lắm!!!

- Ừ!!! Từ sau không như vậy nữa!!! Em nín nào, không được khóc! Con trai mà khóc thì xấu lắm.

Nói rồi anh đặt lên mí mắt cậu một nụ hôn nhẹ, rồi từ từ lần xuống, sau đó tham lam mà cắn mút môi cậu, khiến cho cậu không tài nào thở nổi. Đến khi cậu gần như ngộp thở, anh mới tách ra môi ra, hướng vào tai cậu thì thầm: "Anh nhớ em!!! Anh yêu em"

Và chuyện tình hường phấn của hai người này lại tiến thêm một bước nữa! <3

Cmt & Vote cho au nhé!!! <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cảm #ơn