Chương 4: Mười Tháng Mười Ngày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bằng một tay, còn đang vừa nắm chặt vừa nghĩ phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây... thì tay cháu đã nhét nó vào ống tay áo khoác khóa kéo tự khi nào. Không thể tin nổi việc mình đang làm, cháu đứng quay người về phía cửa để tránh ánh mắt của bà lão. Đúng lúc đó, thiếu chút nữa thì cháu giật mình kêu lên. Phía trước tấm kính trong suốt, chị cháu đang đứng đó, mặt hướng về phía cháu.

Chị cháu bước vào cửa hàng và nói.

"Em tới mua bút chì 4B hả? Chị có bút đó mà, sao em không lấy mà dùng. Em mua rồi à?"

Cháu im lặng lắc đầu.

"May quá. Chị tới để mua bút chì kim, để chị mua cho Yuka luôn nhé? Ở trường tiểu học chắc không có học sinh nào dùng loại bút này đâu. Em có thể tự hào khoe với các bạn đấy. Phải rồi. Chị mua hai chiếc cùng kiểu khác màu nhé. Màu hồng và xanh dương, em thích màu nào hơn?"

Chị cháu nói vậy rồi cầm lấy hai cây bút chì kim rất xinh, mỗi cây có giá tới ba trăm yên, đoạn tươi cười đưa ra trước mặt cháu. Bối rối trước nụ cười đầu tiên chị dành cho mình kể từ sau vụ án, cháu chỉ im lặng nhìn chúng. Tại sao hôm nay chị lại tốt với mình như vậy? Chị có chuyện gì vui ư? Cháu lo lắng đưa tay ra định cầm lấy chiếc bút màu xanh dương, thì chợt một vật cứng ngắc chọc vào cánh tay cháu. Chính là cây bút chì vẫn còn nguyên trong tay áo.

Có lẽ chị đã nhìn thấy cháu trộm đồ. Chắc chị định về mách với mẹ. Nếu chuyện ăn trộm bị lộ ra, chị gái sẽ ngày càng được mẹ cưng hơn, còn cháu sẽ ngày càng bị xa lánh. Chắc chắn chị sung sướng vì chuyện ấy lắm. Hay là mình lấy bút chì ra, bảo với chị rằng mình không cần bút chì kim, thay vì thế hãy mua cho mình cây bút chì mềm này? Nhưng cháu không chắc nếu cháu lấy nó ra từ tay áo chị gái cháu sẽ nói gì nữa.

Trong lúc cháu còn đang rối bời vì những suy nghĩ đó thì chị ấy vui vẻ xem cục tẩy và bút bi màu, nhưng không chịu nổi cảm giác có lỗi, chính xác hơn là cảm giác tuyệt vọng khi bị chị chứng kiến tận mắt chuyện mình ăn trộm, cháu bỏ chạy khỏi cửa hàng. Cháu không thể về nhà, cũng không có đứa bạn nào để tìm đến trong những lúc như vậy, khi định thần lại, đôi chân cháu đã đang bước về phía đồn cảnh sát. Chắc cô sẽ nghĩ cháu vừa mới ăn trộm mà còn dám mặt dày đến đồn, nhưng lúc đó cháu có cảm giác ngoài nơi ấy ra sẽ không còn nơi nào chấp nhận mình nữa.

Cháu đã tới cửa đồn, nhưng quả nhiên vẫn lưỡng lự không biết có nên bước vào trong không. Đang như vậy thì chú Ando ở bên trong nhìn thấy và cất tiếng gọi.

"Yuka đó à. Hôm nay lạnh quá, cháu mau vào đây cho ấm đi."

Chú ấy không hỏi cháu đến có việc gì, cháu bị làm sao, đã có chuyện gì xảy ra, mà chỉ nói trời lạnh quá.Cháu lấy bút chì từ trong tay áo ra, vừa nói vừa khóc nức nở: "Cháu vừa mới ăn trộm ạ. Cháu xin lỗi!" Cháu không định hèn nhát cầu xin sự tha thứ. Chú ấy nổi giận với cháu cũng được, trái lại, thực lòng cháu còn muốn chú ấy làm như thế.

Nhưng chú Ando đã không nổi giận. Chú đưa cháu tới ngồi bên chiếc ghế cạnh máy sưởi, rồi mở ngăn kéo bàn, lấy ra một bịch ni lông trong suốt. Trong bịch đó có khoảng ba mươi đồng một trăm yên.

"Số tiền này không phải cháu nhặt được đúng không? Yuka nóng lòng muốn biết tình hình điều tra nên mới giả vờ đem tiền nhặt được tới nộp phải không? Xin lỗi cháu nhé, bọn chú mãi chưa bắt được hung thủ, để cháu phải sợ hãi rồi. Cháu không cần phải làm thế này nữa đâu, lần sau cứ thoải mái tới đây bất cứ khi nào cháu muốn nhé. Giờ cháu cầm lấy số tiền này và đi trả tiền đi. Nếu cháu nói cháu để quên ví nên về lấy thì người của cửa hàng cũng sẽ tha thứ cho cháu thôi."

Chú Ando vừa nói vừa đặt bịch ni lông vào tay cháu. Bàn tay to lớn bao trọn cả bịch tiền lẫn bàn tay cháu ấy vẫn vững chãi như ngày xảy ra vụ án, khiến cháu cảm thấy mình không còn đơn độc nữa. Cháu cảm ơn chú Ando rồi quay lại cửa hàng văn phòng phẩm, thì bà lão nói chị cháu đã trả tiền rồi. Nghe nói bà lão không nhận ra cháu ăn trộm, chị cháu đã kể ra tất cả với bà và xin lỗi thay cháu. Bà khen, "Cháu có người chị gái thật tốt bụng."

Về đến nhà, mẹ cháu đã chờ sẵn ngoài cửa và không cho cháu vào trong. Mẹ nói, "Những đứa trẻ ăn trộm phải ở trong phòng chứa đồ cho tới sáng" rồi nhốt cháu trong đó. Trong phòng không có đèn điện cũng không có chăn nệm, nhưng khi cháu lấy những đồng xu trong bịch tiền ra và nhớ lại cảm giác ấm áp từ bàn tay chú Ando thì cháu không còn thấy sợ hãi hay buồn khổ gì hết.

Điều khiến cháu buồn khổ lại là việc tháng sau đó chú Ando không còn trong thị trấn nữa. Nghe nói chú thi đỗ, được chuyển lên làm ở trụ sở Sở cảnh sát tỉnh. Đó là một chuyện đáng mừng, nhưng cháu lại đau khổ quá mức. Ngày chia tay, cháu chẳng nói được lời cảm ơn cho tử tế, chỉ đứng cúi đầu bên ngoài đồn cảnh sát. Thấy thế, chú Ando bảo cháu: "Chú cảnh sát sắp về đây có nhiều kinh nghiệm hơn chú nữa. Nếu có chuyện gì lo lắng trong lòng, cháu cứ tới kể với chú ấy nhé." Nhưng người cảnh sát mới là một ông chú dẫn theo gia đình, lưng hơi gù, có vẻ không trông cậy được gì, vì thế từ đó dù có chuyện gì cháu cũng không tới đồn cảnh sát nữa.

Thế nên, nói thế này nghe giống như lời ngụy biện, từ đó thỉnh thoảng cháu lại ăn trộm vặt. Không phải vì thích thú gì, cũng không phải vì thiếu tiền tiêu vặt. Chỉ đơn giản là cháu muốn ai đó quan tâm đến mình. Bố mẹ cháu đã không tới đón khi cháu tình cờ chứng kiến vụ án mạng, nhưng nếu cảnh sát gọi tới, không phải họ sẽ buộc phải tới đón cháu hay sao? Nhưng không biết có phải khéo quá hóa vụng không, mà cháu hầu như chẳng bao giờ bị nhân viên cửa hàng phát hiện. Giữa lúc cháu như vậy, một nhóm học sinh cấp hai thường chơi bời lang thang tới đêm khuya đã bắt chuyện làm quen với cháu. Cuối cùng cháu cũng có bạn.

Chuyện đó xảy ra khoảng một năm sau vụ án mạng. Hai năm sau đó cô mới hẹn chúng cháu đến nhà.

Ba năm sau vụ án, cô gọi bốn cô bé mười ba tuổi tới và nói những điều không thể tin nổi. Những đứa trẻ ở tuổi đó bình thường đã mang đầy nghi hoặc và bất an đối với sự tồn tại của bản thân mình rồi, vậy mà cô còn quăng vào chúng cháu hai tiếng "sát nhân" nữa. Lại còn nói hoặc chúng cháu tìm ra hung thủ, hoặc chuộc tội theo cách cô chấp nhận được, nếu không cô sẽ trả thù.

Phải chăng cô chỉ biết trút lên chúng cháu những cảm xúc nhất thời nảy sinh vào lúc đó, mà không hề nghĩ bọn trẻ chúng cháu đón nhận điều đó như thế nào? Phải chăng sau khi chuyển về Tokyo, chưa tới ba ngày cô đã quên béng những gì mình nói hay sao?

Cô và Emily ngoại hình tuy khác nhau nhưng tính cách thật giống nhau, đã vậy còn giống hệt chị cháu nữa.

Chị cháu trở lại thành người chị dịu dàng khoảng hai tháng trước khi cô hẹn gặp chúng cháu. Lý do đơn giản tới mức thảm hại. Chị ấy lên cấp ba và có người yêu. Chị và người bạn trai coi chị như một công chúa ngày thường đều gặp nhau ở trường, vậy mà tối về vẫn nói chuyện điện thoại với nhau tới tận đêm khuya, ngày nghỉ còn hay đi chơi xa cùng nhau. Vừa cho cháu xem những bức ảnh chụp từ loại máy ảnh dùng một lần, chị vừa sung sướng kể mình đã leo lên tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí tới năm lần liên tiếp, nhưng cháu không biết nên phản ứng như thế nào.

Mẹ cháu vui sướng nói, "Lớn lên rồi con cũng khỏe mạnh hơn hẳn nhỉ", nhưng vẫn rất quan tâm tới chị. Con có bị khó thở không? Bữa trưa con đã ăn gì? Tuần sau đừng đi chơi nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho thong thả con nhé.

Những câu nói từng như thoại hằng ngày này hình như đã trở nên khó chịu đối với chị cháu ngay sau khi chị có bạn trai. Cho tới lúc đó, cháu đã tưởng chị là kiểu người thích được mọi người quan tâm chiều chuộng, nhưng hóa ra không phải, chị chỉ muốn độc chiếm một ai đó cho riêng mình.

Bị chị cháu xa lánh, mẹ cháu quay ra chăm lo cho cháu hơn trước. Tuy thấy mẹ thật tùy tiện, cháu không hẳn là khó chịu, nhưng đã rất ngạc nhiên khi mẹ nói "Mẹ dẫn con tới khám bác sĩ tâm lý nhé." Bởi cháu nghĩ, đã ba năm kể từ vụ án mạng, giờ sao tự nhiên mẹ lại đề xuất như vậy? Vả lại vụ án đó không gây ảnh hưởng gì tới cuộc sống thường ngày của cháu cả.

Thấy cháu nói không cần phải làm thế, mẹ liền nước mắt lưng tròng bảo:

"Mẹ nghĩ Yuka ăn trộm vặt và hay đi chơi đêm đều là do vụ án đó cả. Bởi trước đấy đã bao giờ con làm như thế đâu. Con vốn ngoan ngoãn, mẹ đã nghĩ sau khi vụ án trôi qua một thời gian con sẽ trở lại bình thường, nhưng hung thủ không bị bắt, khiến tình trạng của con ngày càng tồi tệ. Trước giờ mẹ vẫn im lặng, con cũng hiếm khi bị nhân viên cửa hàng bắt được, nhưng hôm qua con lại ăn trộm phải không? Nhìn mắt con là mẹ biết. Thế nên nghe lời mẹ, đi bác sĩ nhé."

Cháu đã nghĩ chẳng có ai nhận ra. Hơn nữa, đến trong mơ cháu cũng không nghĩ một người trong mắt chỉ có chị cháu như mẹ lại nhận ra. Đã vậy, mẹ còn nói chỉ cần nhìn mắt cháu là biết... Rốt cuộc đó là ánh mắt thế nào? Sau khi trở lại phòng mình, cháu tưởng tượng lại lúc mình trộm đồ và soi gương, nhưng không thấy ánh mắt ấy khác ngày thường chỗ nào cả.

Chỉ có điều, cháu đã quyết định sẽ dừng việc trộm vặt lại. Đúng lúc đó thì cô hẹn gặp chúng cháu. Thế nên hôm đó, sau khi từ nhà cô về, cháu đã hứa với mẹ "con sẽ không ăn trộm nữa". Cháu lấy lý do là vì trước đó cô đã đe dọa chúng cháu, "Phải cố mà nhớ ra gương mặt hung thủ." Điều đó khiến cháu sợ hãi, khi nhận ra thì thấy mình đang trộm đồ rồi. Rồi cháu bảo mẹ: "Nhưng con ổn rồi. Vì cô ấy sắp quay lại Tokyo rồi mẹ ạ."

Sau đó, cháu cũng chấm dứt quan hệ với những người bạn hay chơi đêm, quay trở lại làm một học sinh nghiêm túc, lặng lẽ như trước. Vốn dĩ trong nhóm chơi đêm chỉ có mình cháu học khác khối, nên đám bạn đó không gây khó dễ gì. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cháu thậm chí đã được tuyển vào làm cho quỹ tín dụng ở thị trấn bên cạnh, nơi chỉ có hai suất dành cho người địa phương, nên có thể nói cháu đã rất nỗ lực. Có lẽ là nhờ cô đã đi khỏi thị trấn này đấy.

Cô đừng làm vẻ mặt khó chịu như thế. Không phải cháu chỉ đang nói sự thật thôi sao? Việc cô làm ngày đó không gì khác, chính là hành vi đe dọa. Bị cô đe dọa, ba người kia đã chọn cách chuộc tội. Chẳng làm gì sai thì chuộc tội gì chứ, thật là ngớ ngẩn. Cháu đã định bỏ mặc chẳng thèm nghĩ tới, nhưng kết cục lại bắt tay vào việc đi tìm hung thủ.

Nhưng cháu làm điều này không phải vì cô. Mà vì anh rể.

Có vẻ khoảng cách giữa những cơn đau chuyển dạ của cháu đã ngắn hơn rồi. Cháu phải nói nhanh hơn một chút mới được.

Chị cháu kết hôn bốn năm trước. Chị tốt nghiệp trường cao đẳng ở trung tâm thành phố của tỉnh, vào làm trong trung tâm thương mại tới năm thứ ba thì kết hôn rồi nghỉ việc. Lần đầu chị dẫn anh rể về nhà là khoảng nửa năm trước khi cưới. Cháu sống trong căn hộ cho thuê ở thị trấn bên cạnh, dịp đó cháu về nhà từ hôm trước, cùng mẹ tổng vệ sinh nhà cửa để đón hai người. Lần ấy cháu không làm hỏng kính nữa.

Anh rể cao gầy, da trắng, gương mặt dễ mến, đúng kiểu người làm việc trong trung tâm thương mại... Cháu nghĩ thế, nhưng chị gái lại nói anh ấy là cảnh sát của Sở cảnh sát tỉnh. Cháu nghĩ cả nhà đều nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, rằng người anh thế sao bắt được kẻ xấu. Như thể biện minh, anh nói anh làm việc trong phòng xử lý thông tin của sở, cả ngày đều ngồi trước máy tính. Đó là lần đầu tiên cháu biết trong Sở cảnh sát có một bộ phận như vậy, nhưng khi anh nói anh chỉ làm công việc bàn giấy thì cháu công nhận ngay.

Cháu thắc mắc không hiểu sao chị lại quen được anh, hóa ra họ gặp nhau trong một cuộc hẹn hò tập thể. Nghe nói là nhờ một bác gái, nhân viên bán bảo hiểm nhân thọ quen biết cả bên Sở cảnh sát và bên trung tâm thương mại sắp xếp cho. Cháu nghĩ, kiểu gặp gỡ này thật phù hợp với chị, một người rất giỏi gây chú ý với đối tượng mình thích. Nhưng nghe nói anh rể đã yêu chị từ cái nhìn đầu tiên và rất cố gắng theo đuổi. Anh vừa ngượng ngùng vừa kể lại chuyện đó.

Anh rể có ngoại hình thuộc kiểu gu của chị cháu từ xưa tới nay, không phải mẫu người của cháu, nên cháu liền chào hỏi và bắt tay anh để chúc phúc cho hai người họ. Nhưng chính lúc đó, cháu lại có cảm giác ấy. Cảm giác giống hệt với bàn tay của chú Ando mà cháu từng thích ngày xưa...

Có lẽ ký ức của cháu được tạo nên từ những giác quan khác chứ không dựa vào thị lực. Bất kể vẻ ngoài của anh ấy ra sao, cháu đã quyết định rằng mình "muốn" có được con người này dựa vào cảm giác từ bàn tay anh ấy. Mình muốn chạm vào bàn tay này, muốn được bàn tay này chạm vào, mình muốn biến nó thành của riêng mình. Nhưng ước vọng đó của cháu chẳng thể nào trở thành hiện thực. Ngày hôm đó, và mãi mãi về sau, trong mắt anh rể chỉ có mình chị cháu mà thôi.

Những thứ cháu muốn có luôn thuộc về chị cháu. Không phải vì chị xấu tính cướp ngang chúng trên tay cháu. Từ khi cháu sinh ra, mẹ cháu đã là của chị, từ trước khi gặp cháu, anh rể đã là của chị rồi, sự thật là như vậy.

Một chuyện rất buồn đã xảy đến với chị cháu khoảng hai năm trước. Chị bị sẩy thai, và bác sĩ còn thông báo chị sẽ không thể sinh con được nữa. Đúng lúc đang vụ mùa bận rộn nên chị tới dưỡng bệnh tại căn hộ của cháu một thời gian, nhưng mỗi lần nghe tin bạn cùng khóa sinh con, hoặc có quảng cáo tã giấy trẻ em trên ti vi chị lại khóc lớn, nhưng chừng nửa tháng sau, chẳng biết có phải vì nghĩ thông rồi hay không mà chị đã trở về khu nhà tập thể của cảnh sát trên thành phố với gương mặt bình thản.

Rồi chị quay trở lại làm thêm ở trung tâm thương mại từng làm khi trước, mỗi lần lĩnh lương, chị lại đi du lịch cùng người bạn thời học sinh giờ vẫn còn độc thân. Anh rể cháu ư? Bình thường anh ấy vốn bận rộn, chị cháu có nhà hay không cũng không khác biệt gì mấy, vả lại thấy chị cháu lấy lại năng lượng và niềm vui sống là anh ấy vui rồi.

Nhưng chị cháu đã phạm phải một sai lầm lớn.

Cháu từng hẹn hò với sáu người đàn ông... Sao cô lại có vẻ ngạc nhiên thế nhỉ? Cháu cũng có thể có bạn trai lắm chứ. Chỉ là cháu không thể duy trì mối quan hệ lâu dài với ai mà thôi... Họ sẽ nói cháu quá phiền phức. Dù cháu chỉ muốn làm những việc khiến họ vui... Cô hỏi rằng đó có phải là sang chấn tâm lý do vụ án mang lại không ư? Về điểm này thì hoàn toàn không. Điều này có lẽ cũng là do cháu đã không nhìn thấy rõ tình trạng quần áo của Emily khi ấy.

Dù sao thì những người cháu từng hẹn hò đều có hình thể phù hợp với môn judo hoặc môn bóng bầu dục, nên hình như chị cháu ngộ nhận rằng cháu thích kiểu người như thế và sẽ không có hứng thú gì với anh rể. Hoàn toàn không nhận ra rằng cháu "muốn" có được anh rể, nên chị ấy đã nhờ cháu tới làm giúp việc nhà khi mình đi vắng.

Mà không, có thể chị ấy đã nhận ra cũng nên... Người chị nhận ra lần ăn trộm đầu tiên của cháu không lý gì lại không nhận ra tình cảm của cháu. Chị nhận ra, nhưng vẫn tin anh rể sẽ không phản bội mình, và chị ấy muốn chứng kiến phản ứng của cháu trong vui thích chăng. Nếu là như thế, thì đúng là gậy ông lại đập lưng ông.

Đúng ra, ngày nào cháu cũng muốn lui tới, nhưng do hạn chế về thời gian và khoảng cách, nên cháu chỉ có thể tới giúp việc nhà vào cuối tuần. Đó đều là những ngày thật vui... Cháu đến tầm trước buổi trưa ngày thứ Bảy, làm bữa trưa và ăn cùng anh rể, thỉnh thoảng chúng cháu cùng ngồi xem phim hoặc chơi game... Nhưng anh chưa từng giữ cháu lại mỗi buổi chiều, khi cháu chào tạm biệt và đi ra cửa. Chỉ trừ một lần duy nhất.

Bản tin về vụ rò rỉ thông tin của Sở cảnh sát tỉnh xảy ra vào tháng Mười một năm ngoái đã được phát sóng rộng rãi trên toàn quốc nhỉ? Bản tin về việc hồ sơ mật có viết tên, địa chỉ và lý lịch một trẻ vị thành niên phạm tội đã được gửi kèm qua email của mạng lưới phòng chống tội phạm thị trấn tới tất cả những người đăng ký sử dụng dịch vụ ấy.

Vụ đó là do lỗi của anh rể. Nói một cách chính xác thì là do một loại virus máy tính mới bị một người cuồng máy tính nào đó nghịch ngợm gửi tới, nhưng người chịu trách nhiệm quản lý là anh rể, nên anh ấy đã bị kỷ luật khá nặng. Giữa lúc đó, chị gái cháu bảo, "Nếu hủy chuyến bây giờ thì phí tiền hủy lắm", rồi vẫn lên đường tới một khu nghỉ dưỡng ở Hokkaido, chỉ còn cháu ở lại cùng anh rể.

Bàn tay mà cháu luôn khao khát đã thuộc về cháu chỉ một đêm duy nhất. Đó là hai tuần sau tính từ ngày 14 tháng Tám trừ đi hai trăm tám mươi ngày. Nhưng chuyện đã không dừng lại ở đó. Bởi có một sinh mệnh mới đã nảy mầm trong bụng cháu.

Ồ, nó đang cố gắng để được sinh ra này... Cô đợi thêm chút nữa nhé.

Khi biết mình đang mang thai, cháu có cảm giác như mình đã có được một thứ vô cùng quyền lực.

Chị cháu không thể sinh con cho anh rể, nhưng cháu lại có thể. Biết đâu sau khi đứa trẻ được sinh ra, anh ấy sẽ ly hôn với chị và kết hôn với cháu. Cháu vừa mong chờ, vừa có ý định thực hiện điều đó.

Người ngạc nhiên nhất là bố mẹ cháu. Ban đầu mẹ kêu than đủ điều, rằng mang thai do ngoại tình thật là nhục nhã, mẹ không còn mặt mũi nhìn họ hàng và hàng xóm láng giềng nữa, nhưng sau khi bố cháu nói, "Coi như chúng ta đã có người nối dõi cũng được mà" thì mẹ chợt trở nên lạc quan hơn, mẹ dắt cháu lên chùa mang theo đai quấn bụng để cầu khấn*, và đưa cháu đi khám thai dù cháu nói có thể đi một mình được. Từ khi biết đứa con trong bụng cháu là con trai, cháu càng được chăm sóc ân cần hơn, mỗi lần về nhà bố mẹ, trên bàn ăn sẽ bày toàn món cháu yêu thích, và cháu có thể xem ti vi và băng đĩa thoải mái. Cả khi có chị cháu ở đó cũng vậy.

Phong tục của người Nhật Bản, đến chùa để quấn đai bụng cho phụ nữ mang bầu hòng cầu khấn việc mang thai và sinh nở được an toàn trọn vẹn.

Từ khi đi làm, chị cháu bắt đầu hút thuốc lá, những lúc mẹ mắng chị khi thấy chị rút thuốc lá ra trước mặt cháu, cháu thực sự cảm động. Cô có thấy kỳ diệu không? Còn ân cần hơn hồi vụ án mạng xảy ra ấy chứ. Cháu nghĩ, mang thai thật là kỳ diệu.

Nhưng cháu rất buồn chán. Vì ốm nghén nặng nên cháu đành nghỉ việc, nhưng khi vào giai đoạn thai ổn định thì tự nhiên cháu lại khỏe như vâm, tới mức cháu hối hận nghĩ lẽ ra mình chỉ nên nghỉ tạm thôi.

Phải rồi, nhân lúc mọi thứ đều rất đủ đầy này, mình phải làm điều gì đó mới được. Việc giúp anh rể vui thì càng tốt. Cháu nhớ ra chị gái cháu kể rằng trong đợt điều động nhân sự này, có thể anh rể sẽ bị thuyên chuyển ra vùng ngoại ô rất xa trung tâm thành phố. Tuy nghĩ trong bụng, nếu thế anh về làm cảnh sát trực đồn ở thị trấn đó cũng tốt, nhưng rồi cháu nghĩ lại, đối với anh rể điều đó chắc chắn sẽ khổ sở lắm. Điều mà cháu có thể làm cho anh rể, người anh rể làm cảnh sát của cháu...

Nếu có được công trạng gì, có thể anh rể cháu sẽ được ở lại Sở cảnh sát tỉnh cũng nên. Chẳng hạn như bắt được hung thủ của một vụ giết người chẳng hạn... Vụ án giết hại Emily sắp hết thời hạn khởi tố rồi.

Tuy nghĩ vậy, nhưng nếu mọi thứ đơn giản như thế thì cảnh sát đã bắt được hung thủ từ lâu. Đúng lúc bắt đầu thỏa hiệp, nghĩ có lẽ chỉ cần có chút thông tin mới thôi cũng được, thì cháu nghe thấy lời chỉ dẫn của Chúa.

Cô có từng nghe mọi người đồn rằng trong thời gian mang thai rất dễ trúng xổ số chưa? Cháu đã nghĩ đó không chỉ là mê tín. Bởi người phụ nữ đang nuôi dưỡng trong cơ thể mình một sinh mệnh mới, nếu được ban cho một sức mạnh thần linh thì cũng đâu có gì lạ... Nhưng giờ nghĩ lại, cháu thấy đó chỉ là do thần kinh bà bầu trở nên mẫn cảm hơn bình thường mà thôi.

Đó là chuyện xảy ra vào tháng Tư năm nay. Cháu nghe thấy lời mách bảo của Chúa qua đài phát thanh. Bà bầu có đôi lúc mắt sẽ rất mỏi đúng không? Thế nên hôm đó cháu mới bật đài. Cô còn nhớ bản tin về một cậu thiếu niên vào ở ký túc của một trường học tự do đã châm lửa đốt cơ sở vật chất của trường vào mùa hè năm ngoái không?

Trường đó sẽ được mở lại nên người đàn ông phụ trách điều hành ngôi trường ấy đã trả lời phỏng vấn. Trong lúc đang lơ đãng nghe về sự cần thiết của một trường học tự do, về sự gia tăng các vụ phạm pháp của trẻ vị thành niên, cháu chợt nhận ra không hiểu sao trống ngực mình đập nhanh hơn hẳn bình thường.

Tại sao thế nhỉ, tại sao tim mình lại đập loạn lên thế này... Phải rồi, là vì giọng nói của ông ta giống với giọng nói của gã đàn ông khi đó. Nhưng giọng của đàn ông, trừ khi có đặc trưng gì nổi bật, nếu không có lẽ nghe đều giống nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net