Chương 4: Mười Tháng Mười Ngày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cả.

Thực tế, giọng người đó bình thường, chỉ có một đặc điểm là rành mạch dễ nghe. Kiểu giọng mà trong trường cấp hai và cấp ba có tới vài ba thầy có. Đến mức cháu cảm thấy buồn cười, nghĩ có lẽ vì quá muốn tìm hung thủ nên mình mới nghe ra thành giống giọng hung thủ như vậy.

Nhưng trong bản tin này còn có một thông tin khác nữa khiến cháu chú ý. Trường học tự do ư, ở thôn quê giờ cũng có vài người luôn giam mình trong nhà như Akiko, nhưng không có người nào tới học ở trường kiểu đó cả. Vậy mà cụm từ đó vẫn thật quen thuộc với cháu, là vì cháu đã nhớ ra rằng, vào ngày Emily coi cháu là kẻ trộm, cậu ấy kể rằng đã có người tới xem khu biệt thự để sau này xây một trường học tự do ở đó.

Căn biệt thự ấy rốt cuộc không bán được và năm năm trước đã bị dỡ bỏ. Hôm đó cháu bỏ về trước nên không gặp, nhưng ông chú làm bên văn phòng bất động sản ấy cứ mỗi dịp gần cuối năm lại tới nhà cháu hỏi có mua mảnh đất ấy không, nên cháu cũng đã quen mặt chú ấy. Vì từ nhà cháu có thể đi bộ được, nên cháu quyết định đến văn phòng bất động sản trước nhà ga của chú ấy với một tâm trạng không quá kỳ vọng, coi như để giết thời gian, nhưng thành thật mà nói cháu cũng có chút mong muốn tìm nhà cho mình, anh rể và đứa bé.

Chú ấy nhìn bụng bầu to tướng của cháu, hồ hởi hỏi có phải cháu đến để nhờ tư vấn về nhà mới không nhưng thấy cháu bảo muốn hỏi về vị khách tới đây xem đất để xây trường học tự do mười lăm năm trước, chú ấy có vẻ thất vọng ra mặt.

"Ông khách bảo tuy là trường học tự do ở thôn quê, nhưng học sinh vào đó học toàn là con em thành phố có vấn đề, nên cần phải chọn nơi có giao thông thuận tiện, vì thế đã từ chối khu ấy. Nhưng mà điều hành chỗ đó vất vả thật. Vừa bị phóng hỏa thế mà. Lúc xem ti vi, nhận ra ông khách hụt năm xưa, chú ngạc nhiên lắm."

Chú ấy nói như vậy. Người đàn ông có giọng nói giống với hung thủ đã từng tới thăm khu biệt thự hai tháng trước khi vụ án mạng xảy ra ư? Mặc dù trước khi đến đây cháu chỉ nghĩ nếu đúng thế thật thì mình nhận dạng giọng nói chuẩn quá, nhưng khi thấy sự phán đoán của mình đúng thì trái lại cháu lại cảm thấy không thể tin được. Nếu là như vậy, cháu phải làm sao đây? Chỉ cần nói với anh rể thôi ư? Đầu óc cháu như muốn rối tung lên.

Nhưng nếu chỉ có chi tiết đó thì vẫn chưa giải quyết được gì. Cháu nghĩ, nếu nói mình có cảm giác giọng của người đàn ông tới thị trấn hai tháng trước khi vụ án xảy ra rất giống giọng của hung thủ, thì giọng nói ấy cũng không thể trở thành chứng cứ gì được. Vả lại, còn có vụ trộm búp bê Pháp nữa.

Cháu muốn có một chứng cứ mang tính quyết định hơn, như dấu vân tay chẳng hạn... Lúc đó Emily đã nói gì nhỉ? Cậu ấy nói người tìm thấy hộp kho báu chính là vị khách tới xem biệt thự à? Người đó liệu có chạm vào tấm bưu thiếp của cháu không? Cảnh sát có tìm thấy dấu vân tay của hung thủ trên quả bóng chuyền không? Sau khi Emily bị dẫn đi, chúng cháu vẫn tiếp tục chơi bóng nên chẳng biết thế nào, nhưng nếu cảnh sát tìm ra dấu vân tay hung thủ trên đó, và dấu vân tay ấy trùng khớp với dấu vân tay thu được trên tấm bưu thiếp của cháu, thì điều đó có lẽ sẽ trở thành một chứng cứ rất quan trọng. Tấm bưu thiếp không phải là một kỷ niệm vui vẻ gì, nhưng cháu có cảm giác nó giống như di vật của Emily, nên vẫn cất kỹ ở một chỗ.

Mình phải nói với anh rể...

Đúng lúc đó, một chuyện nghiêm trọng đã xảy ra. Chị cháu tự sát không thành. Một lần cháu về nhà bố mẹ chơi, chị gái cũng về cùng, chị đã cắt cổ tay trong bồn tắm. Vết thương nông, không gây ra chuyện gì lớn. Cháu nghĩ có lẽ chỉ là diễn kịch. Mẹ cháu lại tự trách bản thân vì đã sinh ra chị yếu ớt tới nỗi bị sẩy thai, nhưng chắc đó không phải lý do. Cháu nghĩ lý do là vì chị đã nhận ra anh rể chính là tác giả của cái thai trong bụng cháu.

Anh rể luôn ở bên chị không rời, nói tất cả đều là lỗi của anh. Không biết ý anh là về chuyện công việc hay về chuyện chị bị thai lưu, nhưng thời điểm đó không phù hợp để nói với anh về chuyện vụ án nữa. Vả lại, lúc đó cháu đã muốn buông xuôi, kệ mọi chuyện tới đâu thì tới. Bởi cháu đã hiểu dù có sinh con ra, anh rể cũng sẽ không thuộc về mình, và cảm giác "muốn" có được anh trong cháu cũng không còn mạnh mẽ như lúc trước. Cháu định sẽ một mình sinh con, một mình nuôi nấng chăm sóc sinh mệnh mới trong bụng mình. Trên đời này chỉ có đứa trẻ này cần đến cháu. Cháu nghĩ "mười tháng mười ngày" chính là khoảng thời gian giúp một người chuẩn bị tâm lý để làm mẹ.

Nhưng chính cô đã không cho phép mọi thứ diễn ra như thế.

Đau quá, cháu lại tạm dừng chút nhé... Đừng chạm vào người cháu! Cháu không cần cô vuốt lưng cho cháu!

Cháu chẳng muốn nghĩ tới vụ án mạng đó chút nào, vậy mà lại nhận được thư của cô. Một bức là bản phô tô thư của Sae. Bức còn lại là bản phô tô nội dung trang báo tuần có bài viết về lời thú tội của Maki, ngoài ra còn có thư của cô nữa. Gọi là thư, nhưng chỉ có một dòng duy nhất.

"Tôi đã tha thứ cho các cháu rồi."

Không phải rất nực cười sao? Chúng cháu đã làm gì sai với cô và Emily chứ? Chắc khi đọc thư của Sae cô nghĩ chính cô đã dồn ép Sae vào con đường ấy. Biết rằng những lời lẽ tức giận nhất thời hơn mười năm trước của cô đã được một trong số những đứa trẻ ấy tiếp nhận một cách nặng nề hơn mức tưởng tượng, cô không biết phải làm sao, nên đã vội vã gửi bản phô tô bức thư ấy cho ba người còn lại phải không? Vậy mà lần này một người khác lại ra tay giết người.

Cô gửi đi với hy vọng chúng cháu dừng những việc đó lại, nhưng rồi lại hối hận khi chúng cháu không hiểu được điều đó, nên lần này cô viết kèm cả tin nhắn. Vậy mà lại có thêm một người khác giết người. Người đó nói bản thân đã không đọc thư của cô. Nên cô đã trực tiếp tới gặp cháu, với ý định ít nhất cũng có thể cứu được một người cuối cùng, phải không?

Việc cô làm thật nửa vời. Dù cô vẫn tự trách mình rằng chuyện xảy ra thế này là do lỗi của bản thân, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn say mê ngưỡng mộ chính mình. Không phải vì thế nên từ "tha thứ" mới xuất hiện trong thư của cô sao?

Chẳng hạn, trong hôn lễ của Sae, nếu cô xin lỗi một câu rằng, "Lúc đó xin lỗi cháu vì cô đã nói những lời quá đáng", thì Sae liệu có bận tâm tới lời hứa với cô đến mức đó không? Nếu cô viết thêm một dòng, "Cô muốn cháu hãy quên lời hứa năm xưa với cô đi" và gửi kèm với bức thư của Sae, có lẽ Maki đã không dồn ép bản thân mình đến thế. Cháu không biết Akiko chịu ảnh hưởng từ cô như thế nào, về phần cháu, những chuyện lần này cháu nghĩ không liên quan gì tới cô cả.

Nhưng có phải thực ra cô đã tới sớm hơn thế nhiều không?

Cháu rất ngạc nhiên bởi trong lời tự thú của Maki có nhắc tới tên người điều hành trường học tự do nọ. Cháu đã nghĩ, hay mình thử liên lạc với Maki xem sao. Cháu sẽ liên lạc với em gái cậu ấy trước... Khi cháu còn đang thong thả dự tính như vậy thì xảy ra vụ án của Akiko. Có lẽ vì vụ án của Sae và Maki xảy ra ở một thị trấn xa xôi nơi cháu không biết tới, nên cháu đã không cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của việc hai bạn đó đã giết người, nhưng trường hợp của Akiko lại là ở ngay thị trấn đó. Cháu không phải cảnh sát. Chắc chắn dù cháu có kết tội nhầm ai đó là hung thủ, cháu cũng sẽ không bị ai trách cứ. Quan trọng hơn cả, cháu nghĩ mình cần đặt một dấu chấm hết cho tất cả những chuyện này.

Cháu hẹn anh rể tới căn hộ của mình với lý do có chuyện quan trọng. Không biết anh ấy nghĩ "chuyện quan trọng" là chuyện gì, nhưng vừa mở cửa, anh ấy đã quỳ sụp xuống chân cháu nói: "Anh sẽ chu cấp nhiều nhất có thể, xin em đừng cho ai biết đứa bé là con anh." Bụng nhô cao làm cháu không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn biết anh đang run rẩy. Có lẽ trước khi ra khỏi nhà tới đây, chị cháu đã nói với anh điều gì đó. Phòng cháu nằm ở tầng hai ngay cạnh cầu thang. Chẳng biết lúc nào sẽ có người đi qua, vậy mà anh vẫn lải nhải câu biện minh "Đó không phải con anh", và quỳ gối, cúi mặt ở đó mãi trông thật đáng thương. Nghĩ tới bố của đứa con trong bụng mình là người đàn ông này, đột nhiên cháu thấy thật thảm hại. Cháu nghĩ, sao mình phải tiết lộ chuyện quan trọng cho một người như thế này cơ chứ.

Vả lại, nếu tới Sở cảnh sát tỉnh, biết đâu sẽ gặp chú Ando ở đó. Cháu hối hận nghĩ sao trước giờ mình không nhận ra một chuyện quan trọng như thế nhỉ.

"Nói với anh cũng vô dụng thôi, em không nói nữa." Cháu nói thế rồi ra khỏi nhà, định bước đi. Đột nhiên hai cánh tay cháu bị ôm chặt lại từ phía sau. Đương nhiên đó không phải cử chỉ yêu thương gì. Anh ta bảo, "Em nhất định không được nói cho Mayu biết." Hình như anh ấy hiểu lầm là cháu định tới chỗ chị gái. Hai cánh tay vẫn bị giữ chặt, cháu bị đẩy tới cầu thang.

Anh rể muốn giết cháu. Không, chính xác thì anh ấy muốn giết đứa con trong bụng cháu. Dù đó là con ruột của mình, anh ta vẫn muốn giết, vì người vợ trân quý của mình. Vì chị gái mà người này định cướp đi thứ quý giá nhất của cháu ư? Không đời nào cháu cho phép chuyện đó!

Cứ như vậy, dù cháu có tức giận thế nào, có muốn bảo vệ đứa con đến đâu, anh rể tuy gầy gò nhưng vẫn là đàn ông, lại còn là cảnh sát, cháu có vẫy vùng cách mấy cũng không thoát khỏi cánh tay anh ta. Cháu bị đẩy tới mép cầu thang, một chân trượt xuống và đúng vào lúc cháu nghĩ vậy là xong đời rồi thì điện thoại di động nhét trong túi chiếc váy yếm của cháu reo vang. Nhạc chuông là ca khúc chủ đề của một bộ phim hình sự nổi tiếng. Khoảnh khắc đó, anh rể giật mình, buông lỏng tay.

Lợi dụng lúc ấy, cháu xoay người, dùng cánh tay vừa được buông lỏng của mình lấy hết sức đẩy vào ngực anh ta.

Xin lỗi cô một chút, có tin nhắn từ chị cháu.

... Chị ấy nói anh rể đã không qua khỏi.

Cuộc gọi khiến máy cháu đổ chuông khi đó là cuộc gọi của cô. Sau khi anh rể ngã xuống cầu thang, cháu vội mở máy để gọi xe cứu thương thì thấy có cuộc gọi nhỡ từ một số lạ. Tuy băn khoăn không biết là ai, nhưng dù sao cháu vẫn gọi xe cứu thương và giải thích tình hình với nhân viên cấp cứu khi họ chạy tới.

Là lỗi của tôi. Vì nhớ ra một chuyện có thể là manh mối cho vụ án mạng mười lăm năm trước, nên tôi gọi anh rể tới đây để bàn bạc với anh, hai chúng tôi quyết định sẽ tới sở cảnh sát, nhưng vì vội quá nên tôi suýt thì bước hụt chân xuống cầu thang... Vì muốn cứu tôi nên anh rể tôi đã bị hụt chân và ngã xuống. Xin lỗi anh, xin lỗi anh...

Trong lúc vừa nói vừa khóc, thì bụng nhói đau, nên tuy còn sớm nhưng cháu vẫn lên xe cứu thương để tới bệnh viện này. Sau đó ngay lập tức cô gọi tới, nói cô đang ở gần đây và hỏi liệu cô có thể gặp cháu không nên cháu đã bảo cô tới bệnh viện. Nhưng liệu có phải cô đã tới tận căn hộ của cháu không? Và cô đã nhìn thấy mọi chuyện từ đầu đến cuối? Bởi dẫu thế nào, việc cuộc gọi đó được gọi tới vào đúng thời điểm ấy cũng là quá mức trùng hợp, khiến cháu không thể tin được.

... Quả nhiên là như vậy sao?

Cô thấy may mắn vì đã cứu được cháu ư? Hay cô đang cắn rứt bởi đứa trẻ cuối cùng cũng đã ra tay giết người? Cô thấy cắn rứt sao. Thế tại sao cô không lên tiếng sớm hơn? Sau khi đến căn hộ của cháu, cô thấy một người đàn ông bước vào phòng cháu nên tò mò đứng rình xem mọi chuyện chứ gì?

Kết cục, cảm giác có lỗi của cô đối với chúng cháu vẫn chỉ như chuyện của người khác vậy. Có lẽ cô vẫn còn hận chúng cháu vì nghĩ Emily bị giết là do lỗi của chúng cháu chăng.

Nhưng cháu lại nghĩ thế này. Có khi chúng cháu chỉ là những người vô tình bị liên lụy thôi. Hung thủ đã không tình cờ chọn Emily trong năm đứa chúng cháu, mà có lẽ từ đầu đã nhắm vào Emily rồi. Và lý do gã làm vậy biết đâu lại có liên quan tới chiếc nhẫn Emily dùng làm báu vật, và liên quan tới cô - người chủ của chiếc nhẫn ấy?

Và biết đâu cô cũng quen ông Nanjou, người điều hành trường học tự do đó?

Cơ sở cho suy luận đó là lời đồn về việc Emily không phải con ruột của người bố hiện tại, mà cháu nghe được từ người bạn đã cãi cọ với chồng về ngày dự sinh nọ. Công ty vừa thay giám đốc còn gì, lúc đó đã có rất nhiều lời đồn đại. Những lời đồn có thể chỉ toàn chuyện vô căn cứ, nhưng cháu có cảm giác không thể phủ nhận hoàn toàn chuyện này. Cháu không chỉ dựa trên giác quan nhạy bén của bà bầu đâu.

Chẳng hạn như đôi mắt dài của Emily không giống ai trong hai vợ chồng cô. Hay là chúng ta không thể dựa vào thuyết di truyền được? Thêm nữa, lúc gọi chúng cháu tới nhà, cô đã nói thế này. Vì cô là mẹ của Emily, chỉ mình cô có quyền làm như thế.Chỉ mình, cô...

Không biết có thể dùng làm bằng chứng được không, nhưng cháu sẽ đưa cho cô tấm bưu thiếp của cháu. Mong rằng nó có thể trở thành món quà cảm ơn vì đã cứu đứa con trong bụng cháu... Cháu đã nghĩ rằng mình không bị ảnh hưởng gì, nhưng có lẽ quả nhiên cháu vẫn luôn bị ám ảnh bởi những lời cô nói.

Như thế này có phải cả bốn chúng cháu đều đã thực hiện được lời hứa với cô không? Vậy cô định đón nhận tất cả những điều này như thế nào? Cô vừa có tiền, vừa có quyền lực nhỉ. Cô có thể nói với cảnh sát rằng cháu đã xô anh rể xuống. Chuyện đó tùy cô. Nhưng dù cô có bao che cho cháu, cháu cũng sẽ không cảm ơn đâu.

Đến lúc cháu phải tới khoa phụ sản rồi. Một ngày thật dài, và quãng thời gian mười lăm năm qua cũng thật dài, nhưng trong đầu cháu lúc này chỉ có một ý nghĩ, rằng thật may vì ngày sinh bảo bối của cháu không phải là ngày 14 tháng Tám.

Chỉ có vậy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net