Chương 4: Mười Tháng Mười Ngày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MƯỜI THÁNG MƯỜI NGÀY

Các cơn đau chuyển dạ vẫn cách nhau chừng hai mươi phút nên họ chưa cho cháu vào phòng chờ sinh. Nên chúng ta nói chuyện ở đây được không ạ? Phòng đợi này thật tối tăm rùng rợn, nhưng sẽ không có ai làm phiền khi chúng ta trò chuyện, vì thế để nói về vụ án đó, như thế này trái lại sẽ tốt hơn. Vả lại ở đây còn có máy bán hàng tự động nữa... Mà cô đã từng uống cà phê lon bao giờ chưa?

Ồ, cô thích món đó à? Ngạc nhiên thật.

Tối nay ngoài cháu ra còn có năm sản phụ nữa, hình như các cơn đau chuyển dạ của họ giờ chỉ cách nhau mười phút, hẳn vì bận rộn nên các cô y tá tỏ vẻ khó chịu ra mặt bảo cháu: "Lẽ ra chị không cần tới đây sớm thế..." Cháu cũng đâu có định tới sớm thế này, vả lại cháu cũng chỉ ghé vào để chào hỏi thôi, cô thấy họ như thế có bất lịch sự không? Cháu vẫn nghĩ sinh nở là một việc thiêng liêng, đáng được mọi người trân trọng và biết ơn cơ đấy. Bởi gần đây, tình trạng thiếu trẻ em đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng mà.

Mỗi lần tới khám đều không đông như thế này, vậy mà đúng vào hôm nay lại đông đúc, rốt cuộc là sao thế nhỉ. Cuộc đời cháu lúc nào cũng giống như một "vai phụ", nhưng cháu chưa từng nghĩ ngay cả lúc đi sinh con mà mình cũng bị đối xử như một công đoạn trên băng chuyền thế này. Hẳn là từ khi sinh ra số cháu đã đen đủi rồi.

Còn vài ngày nữa mới tới ngày dự sinh, thậm chí trong buổi khám tuần trước bác sĩ còn bảo chắc sẽ sinh muộn hơn ngày dự sinh đó, nhưng có lẽ vì hôm nay hiếm hoi lắm cháu mới ra ngoài vào buổi tối, nên bào thai trong bụng đã bị ánh trăng tác động. Chúng ta vẫn hay nghe chuyện đó nhỉ.

Ngày dự sinh là ngày 14 tháng Tám.

Cô có nghĩ, một năm có tới ba trăm sáu mươi lăm ngày, tại sao rơi vào đúng ngày này không? Chỉ cần lệch đi một ngày là đủ. Nhưng bác sĩ đã nói là ngày đó rồi, đâu có thể làm gì khác được.

Hình như có nhiều người không biết cách tính ngày dự sinh hơn chúng ta tưởng. Dù vốn dĩ, việc khoảng thời gian mang thai sẽ kéo dài trong "mười tháng mười ngày"* đã là một kiến thức sai lầm...

Theo cách tính của người Nhật, mười tháng mười ngày là khoảng thời gian mang thai của người mẹ.

Ví dụ, nếu bác sĩ thông báo ngày dự sinh là ngày mùng 10 tháng Mười, nhiều người sẽ tính đơn giản là trừ đi mười tháng mười ngày và nghĩ rằng ngày họ có quan hệ thân mật là ngày mùng 1 tháng Một. Nhưng thực tế không phải như vậy. Ngày dự sinh không phải là mười tháng mười ngày tính từ ngày giao hợp, mà là bốn mươi tuần, tức hai trăm tám mươi ngày kể từ ngày bắt đầu kỳ kinh nguyệt cuối cùng. Nghe có vẻ rắc rối, nhưng ta có thể tính bằng cách khác là lấy tháng có ngày bắt đầu kỳ kinh nguyệt cuối cùng trừ đi 3, nếu không trừ được thì cộng thêm 9, ngày thì cộng thêm 7 là ra.

Thế nên, trong trường hợp này, ngày bắt đầu kỳ kinh nguyệt cuối cùng sẽ là ngày mùng ba tháng Một. Vì kỳ kinh kéo dài khoảng một tuần, và trứng sẽ rụng sau đó khoảng một tuần, nên ngày giao hợp dẫn đến việc mang thai khả năng cao sẽ rơi vào khoảng từ ngày 15 đến ngày 19 tháng Một.

Chuyện này nói với một người đã có kinh nghiệm sinh nở như cô cũng chẳng để làm gì nhỉ. Hầu hết mọi người sẽ không để ý xem đứa bé được thụ thai vào ngày nào, nhưng cô bạn thân Yamagata hồi cấp ba của cháu nghe nói đã suýt rơi vào cảnh ly hôn chỉ vì chuyện đó.

Cụ thể là, sau khi kết hôn với một anh chàng đứng đắn và chăm chỉ, Yamagata thấy xuất hiện dấu hiệu mang thai, sau khi khám ở bệnh viện, cô được thông báo mình đã mang thai ba tháng, bèn vui mừng báo tin cho chồng. Chồng cô cũng rất vui và hỏi ngày dự sinh rồi ấn một dấu tròn rất mạnh lên cuốn lịch, rồi đột nhiên anh ta thắc mắc đứa bé đã được thụ thai ngày nào. Vậy là anh bèn giở lại lịch xem mười tháng mười ngày trước đấy, thì thấy đó là ngày mình đi công tác nên đâm ra nghi ngờ.

Anh ta hỏi ngay lúc ấy: "Có đúng là con của anh không? Hay đứa con này là do em đi ngoại tình với thằng nào trong lúc anh đi công tác mà có?" Rồi anh ta dồn ép Yamagata và làm ầm ĩ lên: "Em nói sự thật đi. Đưa điện thoại cho anh xem mau!" Yamagata cũng chỉ nghe bác sĩ thông báo ngày tháng như vậy, vì không biết cách tính nên không biết giải thích với chồng ra sao, chỉ biết khăng khăng nói, "Em không ngoại tình." Dần dần, cô đâm nghi anh chồng làm gì khuất tất nên mới nghi ngờ mình như vậy, và đã hét thẳng vào mặt chồng nghi vấn đó, cuộc nói chuyện trở thành một cuộc cãi vã lớn.

Đôi bên không bên nào chịu nhượng bộ, cuối cùng anh chồng tuyên bố nếu biết đứa trẻ không phải con anh ta, anh ta sẽ ly hôn ngay lập tức. Cái thai mới ba tháng, chẳng biết có thể kiểm tra được điều đó không, nhưng ngày hôm sau hai vợ chồng đã tới bệnh viện và yêu cầu xét nghiệm DNA.

Lúc đó họ mới được cô y tá chỉ cho cách tính ngày dự sinh và biết mình đã hiểu nhầm tai hại cỡ nào. Đứa trẻ đó được kết tinh trong một đêm mặn nồng sau khi người chồng đi công tác hai tháng trở về. Thật là một đôi vợ chồng bộp chộp. À mà cô bạn Yamagata đó đang làm trong công ty chế tạo máy Adachi đấy... nhưng chuyện này không liên quan gì nhỉ. Nếu cặp đôi nào cũng có thể giống như đôi vợ chồng đó, suy nghĩ gì trong lòng đều nói hết cho nhau nghe thì tốt biết bao. Bởi chỉ trong một ngày họ đã có thể giải tỏa mọi nghi hoặc trong lòng. Nếu vì ngày dự sinh mà nỗi nghi ngờ bạn đời ngoại tình cứ âm ỉ trong lòng, thì chắc chẳng ai có thể chịu được.

Nhưng ngược lại, cũng có người thở phào nhẹ nhõm vì kết quả tính toán sai đó.

Như người anh rể, chồng chị gái cháu vậy.

Trừ mười tháng mười ngày từ ngày 14 tháng Tám, sẽ ra ngày mùng 4 tháng Mười một. Ngày có quan hệ thân mật là ngày 21 tháng Mười một, nên đó không phải là con mình.Hình như anh ta đã nghĩ, đúng hơn là đã nhắc đi nhắc lại với chính mình như vậy.

Cháu chưa từng nói với anh rể rằng đó là con của anh, cũng không thể thú thực danh tính cha của đứa bé với bố mẹ và chị gái được, nên đã nói bừa bố đứa bé là cấp trên của cháu và anh rể cháu thì tin điều đó.

Đứa bé trong bụng cháu chắc chắn là con của anh rể. Nhưng cháu không thể trách cứ gì anh ấy. Bởi chính cháu đã dụ dỗ anh. Bốn năm trước, lần đầu tiên chị gái dẫn anh về nhà, cháu đã thích anh rồi.

Thích ở điểm nào ư? Không hẳn là vẻ ngoài hay tính cách, đó là cảm giác... à không, chính là vì nghề nghiệp của anh ấy. Vì anh ấy là cảnh sát nên cháu đã thích. Từ bé cháu đã thích phim hình sự, nhưng thời điểm cháu mang cảm tình đặc biệt đối với những người trong ngành cảnh sát lại là sau ngày Emily bị giết.

Chắc cô cũng nghe từ ba người kia rồi, ngày hôm đó, theo phân công của Maki, cháu đã chạy tới đồn cảnh sát. Đồn cảnh sát nằm trên đường đi học, ngày nào cháu cũng đi qua, nhưng đó là lần đầu tiên cháu bước chân vào đó. Bởi cháu chưa từng nhặt được đồ rơi hay làm chuyện xấu xa gì.

Nhưng Emily đã từng coi cháu là kẻ trộm đấy. Cô không biết chuyện đó ư?

Xin lỗi cô, bụng cháu đau quá, cô đợi cháu năm phút nhé...

Maki cũng đã kể về trò chơi thám hiểm rồi. Kinh khủng thật, những chuyện cậu ấy nói ở buổi họp phụ huynh bất thường đó đã được công bố nguyên xi trên mạng. Có vẻ một vị phụ huynh nào đó đã mang máy ghi âm theo. Lúc này không phải cô cũng đang ghi âm đấy chứ? Mà thôi, sao cũng được...

Người nhận ra việc có thể vào căn biệt thự bỏ hoang đó là cháu. Nhà cháu chuyên trồng nho, nhưng trên đời này cháu ghét nhất là phải phụ giúp việc trồng trọt. Nếu sinh ra trong một gia đình có bố mẹ làm công ăn lương, cháu sẽ không phải làm những việc đó. Nhưng chẳng màng tới ý muốn của cháu, chỉ vì sinh ra trong gia đình nhà nông mà cháu phải làm không công những việc ấy, trên đời này liệu còn có nỗi bất công nào hơn thế. Nhưng cũng không hẳn toàn chuyện khó chịu. Bởi ở đó có căn biệt thự kia. Phía sau cánh đồng nhà cháu là khu đất của biệt thự, nên những lúc bị bắt ra đồng làm, cháu thường tranh thủ giờ nghỉ để đi quanh khu biệt thự như thể nó là vật sở hữu của nhà mình, vẻ ngoài ngôi nhà rất đẹp, chắc bên trong cũng phải đẹp lắm. Nghĩ thế, cháu đã nhiều lần thử đi tìm một khe hở nào đó để nhìn vào trong, nhưng cả cửa sổ lẫn cửa ra vào đều bị bịt kín bởi những tấm ván lớn.

Nếu mang bánh kẹo hoặc cơm hộp tới ăn dưới gốc cây bạch dương trồng cạnh căn biệt thự, chẳng phải sẽ rất giống bữa tiệc trà của một cô bé ngoại quốc sao? Người nghĩ ra điều này là chị cháu. Chị hơn cháu ba tuổi, rất giỏi nghĩ ra những trò chơi khiến tâm trạng trở nên vui vẻ, thời gian đó cháu rất thích chị mình.

Dù sao cũng mất công tới đó, phải mang theo thứ gì hợp với ngôi biệt thự ấy mới được. Thế rồi, đêm trước khi ra đồng, chị cháu sẽ nướng bánh quy hoặc làm những chiếc bánh sandwich rất đẹp cho cháu. Nói là đẹp nhưng nhân bên trong rất bình thường. Bởi siêu thị chốn thôn quê chẳng bao giờ bày bán những món thịt nguội hay pho mát hiếm lạ. Chỉ có trứng, giăm bông, dưa chuột... Và chị đã gói chiếc bánh sandwich bình thường đó vào những tờ giấy bọc rất dễ thương, bọc lại như những chiếc kẹo hoặc cắt thành hình trái tim cho cháu. Rồi chị sẽ gói bánh thêm một lần nữa bằng chiếc khăn tay họa tiết dâu tây có bèo ở mép vải và đặt vào giỏ là hoàn tất.

Chị cháu bị hen suyễn nặng nên rất ít khi bị bố mẹ bắt ra đồng làm việc, nhưng chị luôn làm những món đó cho cháu. Cô không nghe nhầm đâu, là hen suyễn đó. Dù ở thị trấn có không khí trong lành nhất Nhật Bản hay ở bất cứ nơi đâu, thì người mắc bệnh vẫn cứ mắc thôi.

Một ngày đầu tháng Sáu, vào giờ giải lao, cháu mang theo bánh quy chị nướng cho, một mình tiến về phía tòa biệt thự. Đi từ phía cánh đồng thì sẽ tới mặt sau của tòa nhà, và ngày hôm đó mặt sau tòa nhà ấy có chút khác thường. Mọi khi cánh cửa phía sau nhà sẽ bị tấm ván lớn che kín không nhìn thấy, nhưng hôm đó cánh cửa hiện ra rõ ràng trước mắt cháu. Cánh cửa làm bằng gỗ màu nâu đen, trên cửa có gắn tay nắm cửa màu vàng kim.

Biết đâu cửa không khóa cũng nên. Vừa háo hức nghĩ thế, cháu vừa vặn tay nắm cửa, thì thấy cửa đã bị khóa. Cháu hơi thất vọng, nhưng nhìn thấy lỗ khóa với phần trên tròn và phần dưới hình thang bên dưới nắm cửa, cháu nhớ ra đã từng xem trên ti vi cảnh có người dùng kẹp tăm nhét vào ổ khóa này và mở ra được. Cháu bèn tháo kẹp tăm đang kẹp tóc mái của mình xuống, làm thử với không mấy hy vọng, nhưng khi di chuyển kẹp tăm lần theo các nấc bên trong lỗ khóa, cảm thấy kẹp tăm bị mắc vào chỗ nào đó, cháu bèn giữ nguyên vị trí kẹp và chầm chậm xoay thì chợt ổ khóa kêu tách một tiếng và cửa được mở ra. Toàn bộ quá trình không mất tới một phút.

Khẽ khàng mở cánh cửa nặng trịch, trước mắt cháu là phòng bếp. Ở đó chỉ bày những món đồ mô phỏng đại khái, không có bát đũa xoong chảo gì, nhưng phía bên trong có một thứ giống như quầy bar bằng gỗ, cháu chợt có cảm giác như thể mình vừa lạc tới một đất nước xa lạ nào đó vậy.

Nhưng cháu không có can đảm bước vào bên trong một mình. Đầu tiên cháu nghĩ hay là kể cho chị nghe, nhưng rồi lại lưỡng lự về việc dẫn chị tới nơi đầy bụi bặm này. Bệnh tình chị trở nặng thì sẽ phiền phức lắm. Vì thế ngày hôm sau cháu kể cho Maki nghe. Bởi tuy chưa được bằng chị cháu, nhưng Maki cũng đã đề xuất rất nhiều trò chơi vui cho cả nhóm.

Có những trò cần rất nhiều người chơi, nhưng nếu việc lẻn vào khu biệt thự bị các anh chị lớp trên hoặc người lớn biết thì nguy, nên chúng cháu quyết định sẽ đi thành nhóm nhỏ, cuối cùng chỉ rủ các bạn cùng lớp ở khu phía Tây thị trấn. Đó đồng thời cũng là những thành viên đã có mặt trong ngày xảy ra vụ án.

Cháu mở khóa và ngay khi cả năm đứa nín thở bước vào bên trong, cả bọn bắt đầu hét tướng lên vì thích thú. Đó là lần đầu tiên cháu nhìn tận mắt lò sưởi, giường công chúa và bồn tắm gắn bốn chân hình chân mèo. Ở nhà Emily cũng có nhiều thứ lần đầu tiên cháu nhìn thấy trong đời, nhưng không có gì khiến lòng cháu trống trải bằng việc thấy một món đồ xinh đẹp thuộc sở hữu của người khác. Đương nhiên, căn biệt thự đó không phải của cháu, nhưng nó cũng không thuộc về ai trong số năm đứa chúng cháu cả. Vả lại, ngay cả Emily cũng nói đó là lần đầu tiên bạn ấy nhìn thấy lò sưởi. Căn biệt thự trở thành lâu đài, và là căn cứ bí mật của tất cả chúng cháu.

Khi có được căn cứ bí mật trong tay rồi, Emily bèn đề xuất một trò chơi rất thú vị. Cậu ấy nói, chúng mình hãy giấu báu vật vào trong lò sưởi đi. Không chỉ vậy, hãy giả như vật báu ấy là di vật của ai đó rồi giấu cùng bức thư gửi cho người ấy. Vốn đang trong độ tuổi nói dối một cách hồn nhiên, chúng cháu say mê với trò chơi, mỗi đứa mang một bộ gồm vật báu và giấy viết thư đến, rồi ngồi viết thư trong phòng khách của căn biệt thự. Cháu quyết định giả như chị mình đã chết.

Chị ơi, cảm ơn chị đã luôn tốt với em. Em sẽ cố gắng để bố mẹ không quá đau khổ, chị hãy yên nghỉ nơi thiên đường chị nhé.

Cháu nhớ nội dung bức thư dạo đó kiểu như vậy. Trong lúc viết, tâm trạng cháu giống như chị gái thực sự đã chết, nước mắt dâng lên. Cháu bỏ bức thư ấy cùng tấm thiệp có gắn hoa khô ép được chị gái mua cho nhân chuyến du lịch tham quan cuối khóa vào trong một chiếc hộp rất xinh - nghe nói ban đầu đựng bánh quy - do Emily mang từ nhà đến.

Chúng cháu nhét thư vào phong bì dán kín, nhưng báu vật thì có cho nhau xem. Báu vật của Sae là một chiếc khăn tay, Maki là bút chì kim, Akiko là móc khóa, nói chung đều là những thứ rất trẻ con, chỉ riêng báu vật của Emily là khác. Đó là một chiếc nhẫn màu bạc có gắn viên đá đỏ. Ngay cả mấy đứa trẻ quê mùa như chúng cháu cũng biết đó không phải đồ chơi. Cháu đã quen nhìn những món đồ quý giá của Emily, nhưng vẫn bị chiếc nhẫn đó thu hút ngay lập tức.

"Tớ đeo thử được không?" Cháu vô tư đưa tay ra, nhưng Emily nói một câu như thể câu thoại của nàng công chúa trong truyện cổ tích: "Chiếc nhẫn này ngoài tớ ra không ai được phép đeo cả." Rồi Emily cẩn thận cất nó vào hộp trước mắt chúng cháu.

Nếu thế thì còn đem đến đây làm gì.Lời lầm bầm gần như khó chịu cháu nói phía sau lưng Emily đang lúi húi cất chiếc hộp chứa báu vật của mọi người vào trong lò sưởi, hình như đã bị Emily nghe thấy.

Khoảng một tuần sau đó, Emily tới nhà tìm cháu.

Quá trưa ngày Chủ nhật, vì trời mưa suốt từ sáng đâm cháu nghĩ chắc hôm nay mọi người không tới biệt thự đâu. Nhưng trong lúc cháu nằm trong phòng đọc truyện tranh thì Emily tới. Chúng cháu không thân nhau lắm, nên cháu đã rất ngạc nhiên khi thấy Emily một mình đến nhà mình như vậy. Khi cháu ra cửa gặp, Emily thì thầm nhưng điệu bộ vô cùng hoảng hốt.

"Mẹ tớ đang đi tìm cái nhẫn. Yuka đi cùng tớ tới biệt thự lấy về được không?"

Chiếc nhẫn chính là báu vật của Emily. "Cậu lén giấu mẹ mang nó tới đó hả?" Cháu hỏi, thì nhận được câu trả lời phức tạp: "Tuy nó được cất trong tủ đồ của mẹ nhưng nó là đồ của tớ." Ở nhà cháu, mẹ cháu cũng hay nói khi nào chúng cháu lớn lên thì mẹ sẽ cho chị cháu chiếc nhẫn cưới của mẹ, còn cháu sẽ được nhận chiếc nhẫn của bà, nên cháu nghĩ chắc chiếc nhẫn này của Emily cũng như vậy.

Cháu ngay lập tức hiểu ra lý do Emily tới tìm mình. Bởi chỉ có mình cháu mở được khóa cửa biệt thự bằng kẹp tăm. Nhìn cháu tháo chiếc kẹp tăm đang kẹp tóc mái của mình xuống và mở khóa, đứa nào cũng nói muốn làm thử. Vì thế cả bọn lần lượt thử mở, nhưng không hiểu sao chẳng đứa nào mở được. Cùng một chiếc kẹp tăm ấy. Chỉ cần đưa kẹp tăm vào một ngách bên trong lỗ khóa rồi vặn thôi, nhưng dù cháu có giải thích thế nào, mấy đứa cũng không tìm được cái ngách ấy. Akiko ngốc nghếch không tính, nhưng cháu ngạc nhiên khi ngay cả Maki và Emily - những đứa dễ dàng làm được mọi bài tập trên lớp - cũng không thể mở được. Lúc đó Sae chợt cất tiếng nói:

"Vì Yuka rất khéo léo mà."

Một đứa làm gì cũng chỉ ở mức trung bình như cháu chưa bao giờ nghĩ bản thân mình khéo léo, nhưng nghĩ kỹ đúng là từ nhỏ cháu đã giỏi mấy thứ kiểu cảm nhận thế này. Lực bàn tay yếu nhưng cháu vẫn mở được nắp những chai lọ vặn chặt, cháu còn rất giỏi gỡ những sợi dây đã rối tung và lắp ghép những mô hình được tặng kèm các cuốn tạp chí truyện tranh nữa.

Cháu cùng Emily tới biệt thự, mở cửa sau một cách dễ dàng, tiến vào phòng khách nơi có lò sưởi. "Cảm ơn cậu nhé. Cậu chờ tớ chút nhé." Vừa nói Emily vừa chui đầu vào trong lò sưởi, rồi một lúc sau, cậu ấy nói "Không thấy", đoạn ngoảnh mặt lại phía cháu.

Cháu thò đầu nhìn vào, nhưng cũng không thấy chiếc hộp vốn đặt ở góc phía trước bên phải đâu. "Đúng là không có thật." Vừa nói cháu vừa thò đầu ra khỏi lò sưởi, thì thấy Emily đang nhìn mình chằm chằm.

"Là cậu lấy đúng không?"

Ban đầu cháu không hiểu cậu ấy đang nói gì, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy, cháu hiểu ra mình đang bị nghi ngờ. Lòng bứt rứt vì không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, cháu hét lên đáp trả: "Không phải tớ." Tức thì Emily cũng nói với giọng đanh thép.

"Chắc chắn là cậu. Bởi chỉ có cậu mới mở được cánh cửa nhà này. Cậu giận vì tớ không cho cậu đeo thử nên đã làm thế đúng không? Cậu làm thế là ăn trộm đấy. Vả lại, tớ biết tỏng ra rồi, rằng ngoài ra cậu còn ăn trộm những thứ khác nữa. Cậu đã ăn trộm cục tẩy của Sae đúng không? Tớ đã thấy cậu lén lút dùng cục tẩy mà Sae đánh mất. Nếu cậu không chịu trả lại nhẫn, tớ sẽ mách bố tớ."

Nói xong, Emily khóc váng lên. "Trả lại nhẫn cho tớ đi. Đồ ăn trộm, đồ ăn trộm..." Vừa khóc cậu ấy vừa gào lên như thế. Có nhiều câu cháu muốn đáp trả, nhưng cháu nghĩ, dù nói gì chắc cũng vô ích thôi.

Cháu muốn đáp trả gì ư? Ví dụ như chuyện cục tẩy. Cục tẩy mà Sae đánh mất là thứ mà mọi cô bé ở khu phía Tây thị trấn đều có. Bởi đấy là quà tặng cho tất cả mọi người dự buổi tiệc Giáng sinh cho trẻ em năm trước đó mà. Sau khi biết Sae bị mất cục tẩy, tình cờ Emily lại thấy cháu dùng một cục tẩy y hệt, mọi chuyện chỉ có thế. Vả lại, cháu đâu có dùng lén lút gì.

Giờ nghĩ lại, nếu người dùng cục tẩy đó là Maki hay Akiko, chắc Emily cũng sẽ nghĩ họ là kẻ trộm thôi.

Theo cô, một đôi mắt "hau háu" là một đôi mắt như thế nào? Từ hồi nhỏ, cháu đã thường xuyên bị mẹ nói rằng mình có một đôi mắt như thế. Chị gái và cháu đều có mắt một mí, nhưng chỉ mình cháu bị mẹ nói vậy.

Có lần, đang đi cùng mẹ trên phố thì cháu gặp đứa bạn cùng lớp đang cầm que kem trên tay. Cháu chỉ vẫy chào nó một cách bình thường, vậy mà mẹ thốt lên một câu vẻ chán nản: "Đừng nhìn món đồ của người khác với vẻ thèm thuồng như thế nữa. Trông con thật là hèn kém." Hôm đó quả thật trời rất nóng, nên nhìn chiếc kem cháu đã nghĩ, có kem ăn thích thật. Nhưng cháu cũng không thèm muốn đến thế.

Cháu nghĩ, nếu thế sao mẹ không sinh ra con với một đôi mắt to rõ hơn đi. Năm lớp ba, lớp bốn, thị lực của cháu giảm sút nghiêm trọng, cháu thường xuyên phải đeo kính với độ cận không phù hợp, vừa nheo mắt vừa nhìn mọi vật, chắc vì thế nên người ngoài nhìn sẽ thấy đôi mắt cháu có vẻ hau háu ấy.

Xin lỗi cô, cháu lạc đề mất rồi. Chúng ta đang nói dở chuyện ăn trộm nhỉ.

Nổi giận vì Emily cứ khóc mãi, cháu nói, "Mặc kệ cậu đấy", rồi ra khỏi biệt thự về nhà.

Tối đó Emily cùng bố đến nhà cháu. Người tiếp họ là mẹ cháu. Cháu vùi mình trong nhà vệ sinh, lo lắng không yên nghĩ không lẽ cậu ấy thực sự mách người lớn rằng cháu đã ăn trộm, thì chợt nghe mẹ gọi bằng một giọng dịu dàng đến không ngờ.

Vào phòng khách, cháu bắt gặp ánh mắt của người ngoài hành tinh mắt to tròn. Là chồng của cô đấy ạ. Đám trẻ con ở thị trấn này đều lén gọi chú ấy như vậy cả. Cô đừng cười, chúng cháu cũng từng gọi cô như thế đó. Ôi, xin lỗi cô, cháu kể tiếp đây.

Hai người đó tới để trả lại báu vật cho cháu. Nghe nói khi bị cháu bỏ lại một mình ở biệt thự, Emily đã rất bối rối không biết làm sao. Bởi nhẫn đã mất, cửa cũng không khóa được. Nếu để lộ chuyện mình lén đem nhẫn ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ bị mẹ giận, thế nên cậu ấy không dám nói với mẹ, mà dùng điện thoại công cộng gần biệt thự để gọi tới công ty chế tạo máy Adachi, nhờ bố đang đi làm trong ngày nghỉ ở đó giúp.

Bố cậu ấy vội từ công ty đến đón. Hai bố con đang đứng trước của biệt thự nghe Emily kể đầu đuôi mọi chuyện cho tới lúc ấy, thì một chiếc xe của văn phòng bất động sản ở thị trấn bên cạnh ghé tới. Ông chú bên văn phòng bất động sản đó buổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net