Chap5: Vua Kang Daniel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daniel bực tức bỏ về phòng của mình:
-Chết tiệt! Cô dám làm sao...đồ đầu đá! Thần kinh!
Daniel chẳng thể hiểu nổi cô ngốc đó đang suy nghĩ gì mà lại đồng ý với thỏa thuận của Han Geum Ho.
-Hmm! Không quan tâm! Sao mình phải quan tâm khi cô ta tự nguyện làm chứ?
Miệng nói không quan tâm nhưng trong đầu lại bủa vây hàng ngàn ý nghĩ về chuyện của Seo Ri khiến Daniel không thể chịu nổi mà hầm hổ đạp cửa phòng của Han Geum Ho xông vào:
-TÊN BIẾN...
Daniel không thể hét hết câu khi chứng kiến khung cảnh trước mắt. Han Geum Ho nằm nghiêng mình trên giường còn Seo Ri thì ngồi bên cạnh và đang lấy ráy tai cho Geum Ho.
-Hai người...đang làm gì vậy?
-Chú nói tai chú ngứa nên tôi lấy ráy tai cho chú! Tôi lấy được rất nhiều đây này!
Seo Ri hớn hở vừa kể vừa khoe với Daniel.
-Ráy...ráy tai sao?
Daniel vẫn chưa định thần trước cú sốc.
-Được rồi. Tai chú giờ sạch rồi đó ạ!
Seo Ri bước xuống giường, vui vẻ nói với Han Geum Ho. Geum Ho cũng ngồi dậy, điệu bộ thoải mái:
-Tôi có cảm giác như tai của mình nhẹ hẳn đi. Cô tài ghê đó!
Nói xong, Han Geum Ho nhìn Daniel hỏi:
-Mà này! Cậu vào đây làm gì vậy?
Daniel bỗng nổi đóa hơn cả lúc đạp cửa xông vào:
-DỞ HƠI! ĐI NGỦ SỚM ĐI! MAI CHÚNG TA ĐI SỚM ĐÓ.
Nói rồi Daniel đi nhanh ra khỏi phòng. Seo Ri ngơ ngác không hiểu chuyện gì còn Han Geum Ho thì cười thầm:"Cậu ta không thành thật gì hết!"
Đã quá nửa đêm, không gian không chỉ bao trùm bởi màn đêm mà còn bởi sự im lặng khi mà tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ. Han Geum Ho ra khỏi phòng và đi phía bậc thềm có bóng lưng của một người đang trầm ngâm nghĩ suy điều gì đó.
-Bảo chúng tôi đi ngủ sớm mà sao cậu không ngủ?
-Tôi cứ nghĩ hai người sẽ ngủ với nhau. Nhưng có vẻ cậu đã thay đổi suy nghĩ?
Han Geum Ho im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
-Cô gái ấy...là ai? 
*Vài tiếng trước đó*
Seo Ri nằm trên giường, tay run run nắm chặt lấy cổ áo.
-Không phải ta đã thỏa thuận rồi sao? Hay cô không cần giúp nữa?
Seo Ri nghe vậy, tay buông ra khỏi cổ áo, mắt và môi nhắm chặt, cả người run lên vì sợ hãi. Nhưng ý chí muốn cứu ba thoát khỏi địa ngục lại khiến cô không thể từ chối thỏa thuận này. Han Geum Ho từ từ đưa tay mình cởi nút áo Seo Ri. Nhưng khi vừa chạm vào cổ áo, một luồng ánh sáng phát ra cùng với một sức mạnh vô hình phi thường khiến Han Geum Ho giật mình rút tay lại.
"Đây...đây là gì? Một tâm hồn thanh khiết không nhuốm chút bụi trần. Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Sao lại có một linh hồn như thế ở thế giới dơ bẩn này?"
                                **********
-Cậu nói tên cô ấy là Seo Ri? Cô ấy thật sự có một tâm hồn trong sáng và thanh khiết giống như tuyết vậy.
Han Geum Ho sau một lúc hồi tưởng thì lên tiếng. Còn Daniel thì nhìn về phía xa xăm, nơi màn sương đang hòa cùng bóng đêm.
-Tôi đoán là cậu sẽ không đi cùng chúng tôi. Cậu đâu có đạt được mục đích của mình.
-Tiếc là có. Tôi sẽ đi cùng. Giờ tôi thấy rất tò mò về cô ấy.
Han Geum Ho cười thần bí, nói tiếp:
-Có vẻ khá nguy hiểm, nhưng tôi có cảm giác là sẽ thấy được rất nhiều thứ thú vị. Cậu cũng thấy vậy nên mới giúp cô ấy! Tôi nói có đúng không?
Han Geum Ho quay qua nhìn Daniel. Daniel vẫn không rời ánh mắt trước màn đêm tĩnh lặng.
-Nực cười. Tôi theo cô ta chỉ để có đồ ăn miễn phí thôi.
                                 *********
Sáng hôm sau, họ rời khỏi kỹ viện. Trên đường đi, Seo Ri có vẻ vui mừng và hào hứng lắm.
-Tôi thấy có bạn đồng hành thế này thật là tuyệt vời.
-Đương nhiên rồi! Hai thì tốt hơn một, ba thì tốt hơn hai mà.
Han Geum Ho cũng cười một cách hào hứng.
-Vâng! Nhưng 1o thì tốt hơn 3 nữa! Anh không nghĩ vậy sao? Chúng ta lẽ ra sẽ tìm ra chú ấy sớm hơn nếu chúng ta có đến 10 người đi cùng.
Seo Ri quay qua nói với Daniel.
-Cái gì?
Daniel vẫn chưa hiểu được cô ngốc này đang muốn làm gì. Và thế là, trên suốt đường đi, hễ gặp ai mà Seo Ri nghĩ là có thể đồng hành cùng cô, cô liền đưa ra lời đề nghị đi cùng mình. Điều đó khiến Daniel không chịu được nữa mà phải hét lên:

-CÔ BỊ NGỐC THIỆT HẢ? CÔ KHÔNG BIẾT GÌ VỀ SỨC MẠNH CỦA CÁC VỊ VUA ĐÂU! ĐI CÙNG NHỮNG NGƯỜI NHƯ VỪA RỒI CŨNG LÀ GIẾT HỌ ĐẤY!
Seo Ri dường như vẫn chưa hiểu ra vấn đề:
-Nhưng nếu có nhiều người ta sẽ tìm được nhanh hơn.
-Tức là cô không hề quan tâm tới mạng sống của người khác đúng không? Dù họ có bị đẩy vào hỏa ngục cũng không sao chỉ cần cô tìm được người cô cần hả?
-Không phải thế! Tôi không muốn ai bị thương  hết. Tôi xin lỗi!
Nói rồi Seo Ri cúi mặt lặng lẽ bước đi. Thấy vậy, Han Geum Ho gãi đầu bối rối không biết phải làm sao.
-Ôi trời! Thật là!
Rồi anh bỗng đánh mạnh Daniel một cái:
-Đồ ngốc này! Cậu đang làm cô ấy chán nản kia kìa.
Nói rồi Han Geum Ho chạy đến chỗ Seo Ri, cố gắng vực dậy tinh thần của cô:
-Seo Ri à! Đừng để ý đến lời cậu ta nói! Cậu ta chỉ là một tên nhóc con hư hỏng thôi mà!
Tuy vậy, vẫn không khiến Seo Ri khá hơn:
-Không đâu! Tôi suy nghĩ kĩ rồi. Có lẽ tốt nhất nên đi một mình. Tôi không muốn Daniel và chú Geum Ho chết vì mình.
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng và mọi thứ dường như căng thẳng hơn. Rồi Daniel bỗng nhiên hét lớn, phá tan sự im lặng khó xử:
-AI NÓI AI CHẾT CƠ?
Và rồi Daniel vỗ mạnh vào vai Geum Ho:
-Đừng quên chúng ta có Han Geum Ho vị vua cũ của phủ Yumma! Nếu cô cung cấp tất cả mọi thứ hắn muốn. Hắn thậm chí có thể nghiền nát hết 8 tên vua cùng một lúc và đóng hộp chúng lại ấy chứ!
-Điều đó có thật không chú?
Seo Ri nhìn Han Geum Ho với đôi mắt long lanh đầy hi vọng. Điều đó khiến anh không còn cách nào khác ngoài việc đưa ra đáp án mà Seo Ri muốn:
-Đương nhiên rồi! Ta có thể chứ! Đánh chết bọn chúng chả có gì khó khăn với ta cả. Ta sẽ xử lý hết 8 tên vua và thậm chí cả lão diêm đế rồi sau đó cắt chúng ra thành từng lát!!!
-Chú là số một! Chú là cừ nhất!
Seo Ri dường như phấn chấn hơn khi nghe Geum Ho an ủi. Còn Daniel như muốn cạn lời với anh ta:"Bằng cách quái quỷ nào mà cậu có thể cắt họ ra thành từng lát chứ?" Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ lại xuất hiện trên khuôn mặt ngây thơ của Seo Ri lại khiến Daniel cảm thấy vô cùng an lòng.
                                  ********
Tại Diêm Phủ
-Cô chính là người Choi gửi tới?
Người hỏi là một chàng trai với phong thái nho nhã điềm đạm, sâu trong ánh mắt là sự ấm áp và bao dung. Uri nhìn chàng trai đang tiến về phía mình, thầm nghĩ:"Hmm...một anh chàng đẹp trai..."
-Choi? Ý anh là tên quan tòa đó sao?
-Cô sẽ được gặp diêm đế. Nếu không muốn bị tiêu diệt thì hãy cẩn thận lời ăn tiếng nói!
Uri có vẻ bất an trước lời cảnh báo của chàng trai:"Hừm...Tiêu diệt sao?"
Chàng trai dẫn Uri đến nơi có một bức màn lớn, Uri có thể thấy bóng của một người đang ngồi bên trong bức màn.
-Thưa ngài, cô gái đã được đưa tới rồi ạ!
  Không khí bỗng trở nên khác lạ. Uri có thể cảm nhận được sự u ám đáng sợ đang bao quanh mình. Phía sau bức màn, một giọng nói vang lên:
-Ngươi! Mẹ ngươi tên là gì?
-Hang...Hang Ah!
Rồi bỗng có một lực kéo vô cùng lớn kéo Uri về phía bức màn. Rất nhanh sau đó, cô đã ngồi gọn trong lòng của một người đàn ông. Đó là người có bá khí ngút trời, đôi mắt đen như hút được hết mọi thứ. Là Diêm Đế-người đứng đầu địa ngục này. Diêm Đế nở nụ cười ranh mãnh:
-Ta đã đợi em lâu rồi...Cô dâu của ta!
Nói rồi Diêm Đế ra lệnh cho chàng trai đã đưa Uri đến:
-Vua Yumma! Nghe lệnh ta! Ta sẽ làm lễ chào mừng cho vợ chưa cưới của ta. Hãy tập trung các vị vua lại!
-Vâng! Thưa ngài!
                               ********
-Thật là ngạc nhiên khi gặp được một người sống ở nơi này. Hình như là đã 1700 năm rồi, kể từ lúc ta còn sống nhỉ?
-1700 năm? Nghĩa là chú đã chết được 1700 năm rồi sao? Tại sao chú không được hồi sinh?
-Vì hắn ta đã được thăng chức lên làm thần. Chỉ một số ít người mới có vinh hạnh đó thôi đấy!
Daniel giải đáp thắc mắc của Seo Ri.
-Woa! Chú thật là tuyệt vời!
-Hehe! Đó đâu phải là chuyện to tát. Hình như đã từng có linh hồn sống xuống đây do một vài lầm lẫn...khoảng 17 hay 18 năm trước thì phải.
-Linh hồn sống?
-Ừm! Cô là người sống vì cô tới đây mang cả thể xác và một linh hồn còn tồn tại. Nói cách khác, một linh hồn không có thể xác để tồn tại thì gọi là linh hồn sống.
-Vậy chuyện gì đã xảy ra với anh ta?
-Lúc đó, Pungdo Dae Jae đang là diêm đế chứ không phải Pa Sun, diêm đế hiện tại. Khi công chúa Hang Ah, nàng công chúa thứ 7 của Wonshi Chun Jon, một trong ba vị thần tối cao tới đây làm cô dâu của Pungdo Dae Jae và cô ấy đã yêu linh hồn sống đó rồi cùng anh ta chạy trốn tới trần gian 1 ngày trước đám cưới.
"Hang Ah? Tên giống mẹ mình" Seo Ri suy nghĩ khi nghe tên của vị công chúa trong câu chuyện của Geum Ho.
-Nhưng tôi thấy rất tuyệt vời mà. Tình yêu giữa thiên thần và người trần. Thật giống trong phim đúng không?
Seo Ri có vẻ thích thú với chuyện tình thần phàm. Còn Geum Ho thì xua tay nói:
-Không hẳn. Tình yêu của họ không có kết thúc tốt đẹp.
Daniel tiếp lời Geum Ho:
-Thiên thần, người đã rời bỏ vị trí tối cao của mình trên thiên giới như vậy chắc chắn sẽ chết vì hình phạt. Tóm lại, cô ấy sẽ sống một cuộc sống ngắn ngủi và sẽ chết mãi mãi. Không bao giờ được tái sinh.
-À, tôi hiểu rồi! Nhưng mà, chú Geum Ho là một vị thần, vậy cả Daniel cũng là thần, phải không?
Daniel đột nhiên giật mình, còn Han Geum Ho thì cười phá lên:
-Haha...Đương nhiên không phải! Chỉ có Diêm Đế, 8 vị vua và con của họ mới là thần thôi. Một tên lang thang như cậu ta sao có thể là một trong số bọn họ được chứ. Phải không, Daniel?
-À, ừm!
-Nhưng tôi thích Daniel! Anh ấy đánh nhau rất giỏi. Anh ấy còn có thể hạ gục đám lính canh nữa.
-Dù sao cậu ta cũng chỉ là một tên găng-xtơ mà thôi.
-Cái gì? Cậu dám bảo ai là găng-xtơ hả?
Và rồi cả hai lại bắt đầu chí chóe với nhau. Đi được một lúc, họ ghé vào một quán ăn. Bên trong có khá nhiều khách và họ đang bàn tán chuyện của địa ngục.
-Người đáng sợ nhất địa ngục này là Diêm Đế, nhỉ?
-Cậu đã nhìn thấy Diêm Đế rồi sao?
-Phải nhìn thấy mới được sao? Đứng đầu đương nhiên phải đáng sợ nhất rồi.
-Anh trai à, anh chẳng biết gì cả. Ông ta có thể mạnh nhất nhưng có người còn đáng sợ hơn kìa.
-Ai chứ?
-Vua Kang Daniel của ngục phủ MooGan!
-Đừng nói lên cái tên đó nó nữa! Mới nghe thôi mà đã nổi da gà rồi.
-Đừng nói về vua Kang Daniel nữa. Tôi nghe nói nếu như có ai nhắc tới ông ta, ông ta lập tức xuất hiện bên cạnh người đó đó.
Nãy giờ im lặng nghe những vị khách bàn tán, Seo Ri giờ mới lên tiếng:
-Vua Kang Daniel? Ngục phủ MooGan? Ông ta đáng sợ vậy sao?
-Đáng sợ không đủ. Phải nói ông ta là nỗi kinh hoàng.
Han Geum Ho nghiêm túc nói.
-Ở mỗi ngục phủ, họ đều tuyển chọn rất nghiêm ngặt và người lãnh đạo phải là người mạnh nhất. Cho nên, cô cũng biết vua Kang Daniel mạnh và đáng sợ như thế nào rồi đấy. Từ khi ông ta lên cai quản, ngục phủ đó đã trở thành nơi đáng sợ và tồi tệ nhất.
-Ah! Vậy chú bị đá ra khỏi ngục phủ Yumma là do chú yếu hơn Gyu Han!
-Đúng rồi đấy!
Daniel im lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng.
-Này này, chúng ta đang nói về chuyện của vua Kang Daniel mà.
-Haha...xin lỗi! Vậy ông ta trông như thế nào?
Seo Ri nhanh chóng quay trở lại với chuyện của vua Kang Daniel.
-Hmm...Khi ta còn là vua của Yumma, ông ta vẫn chưa tới đó. Nên ta không chắc lắm. Nhưng...Theo lời đồn, trên đầu ông ta không mọc tóc mà là một bầy giun, mắt ông ta như mắt lợn, mũi thì to và nhọn như mỏ diều hâu, miệng thì ngoác ra tới tận mang tai. Cô nghĩ sao, kinh tởm quá phải không?
-V...vâng!
Han Geum Ho tiếp tục câu chuyện:
-Bên cạnh đó, vua Kang Daniel, vị vua cai quản việc tái sinh của con người luôn mang trong mình 3 thanh kiếm. Một với dây đeo hình người, khi chém vào ai thì người đó sẽ tái sinh thành người, tên thanh kiếm là Uhmangdo. Hai là với dây đeo hình con trâu, sẽ khiến người ta tái sinh thành động vật, tên là Jungupdo. Và cuối cùng là thanh kiếm với dây đeo hình hoa sen, tiêu hủy sự sống và được gọi là Hukyundo. Đó là 3 thanh kiếm tượng trưng cho quyền lực của vua Kang Daniel.
Vừa dứt câu, cả Han Geum Ho lẫn Seo Ri đều nhìn về phía Daniel nãy giờ vẫn im lặng.
-Gì? Sao hai người lại nhìn tôi?
-Daniel cũng có 3 thanh kiếm giống hệt...Đừng nói là...
Daniel nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh. Sự hồi hộp lo sợ như sắp bị ai đó biết bí mật của mình. Seo Ri và Geum Ho vẫn bàng hoàng nhìn Daniel.
-Đừng nói là...
-Không thể nào...sao cậu ta...
Bầu không khí vẫn đang căng thẳng thì bỗng dưng cả hai cười phá lên:
-Không thể nào! Daniel là 1 trong 8 vị vua? Chết cười mất!
-Haha! Đừng nói là vua, hắn còn không phải là thần nữa!
Cả hai ôm bụng tiếp tục cười như được mùa:
-Tên ngốc tham ăn này không thể nào là vua được!
-Tôi đoán anh là fan cuồng của vua Kang Daniel nên mới bắt chước ông ấy hả? Dễ thương quá!
-Hahaha! Cậu nghĩ cậu sẽ giống được vua Kang Daniel khi ăn mặc giống ông ta sao?
Daniel không chịu nổi nữa, tức giận hét lên:
-IM ĐI! TÔI CÓ CHỖ NÀO KHÔNG BẰNG ÔNG TA HẢ?
*********
Cốc...cốc...cốc....
-Mời vào!
-Sao ai cô cũng cho vào thế hả?
-A! Daniel!
Seo Ri hớn hở khi trông thấy Daniel, mặc cho sự quở trách của cậu ấy.
-Chú Geum Ho đâu?
-Tên đó giờ đang mải uống với các cô gái. Hắn thật chẳng thay đổi chút nào cả.
Daniel tiến đến chiếc bàn gần chỗ Seo Ri đang đứng, ngồi xuống, nói tiếp:
-Mà này! Bông băng đâu?
-Bông băng? Làm gì?
Vẫn khuôn mặt ngây thơ ngơ ngác, Seo Ri hỏi.
-Mang tới đây!
Seo Ri mặc dù vẫn còn thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Daniel nhanh chóng đem hộp bông băng đến.
-Đây nè! Mà anh bị thương hả?
-Không phải đầu cô bị xước sao?
-Sao?
Seo Ri chợt nhớ ra, lúc nãy trên đường đi, cô đã đỡ dùm một bà lão đang bị một đám người vừa ném đá vào người vừa mỉa mai. Sau đó cô còn cho tiền bà lão. Điều đó làm Daniel giận dỗi đòi vào quán ăn ăn uống cho hả giận.
-Đồ ngốc! Đừng chỉ biết lo cho người khác. Phải biết chăm sóc bản thân một chút chứ.
Vừa nói Daniel vừa nhẹ nhàng vén tóc mái của Seo Ri làm lộ ra một vết đỏ trên trán. Daniel tiến tới gần hơn để nhìn rõ vết ửng đỏ trên trán Seo Ri rồi nhẹ nhàng thoa thuốc và dán một miếng băng lên. Khoảng cách bây giờ gần đến mức, chỉ cần một trong hai người tiến đến một chút nữa thì mắt có thể chạm mắt, mũi chạm mũi và môi chạm môi.
-Cô ngốc này! Phải giữ an toàn cho bản thân chứ. Nếu lúc trở về mà cô mang theo nỗi sợ ở đây thì sao hả?
Mặt Seo Ri đỏ bừng và giọng run run, cô cảm tưởng cơ thể mình như mất hết sức lực. Người con trai trước mắt quá đỗi dịu dàng và ôn nhu, lại còn nhìn cô bằng ánh mắt vừa trách mắng nhưng cũng vừa lo lắng ấy. Thử hỏi, trái tim yếu đuối của thiếu nữ làm sao chống đỡ nổi.
-Tôi...tôi ổn mà. Không còn đau nữa.
Seo Ri cúi mặt tránh ánh mắt của Daniel. Để bản thân được trấn an trở lại, Seo Ri tìm chủ đề để nói:
-Này! Về vua Daniel...Tôi hy vọng ông ấy sẽ ủng hộ chúng ta.
-Điều đó là không thể!
Không để Seo Ri hy vọng quá lâu, Daniel thẳng thắn nói.
-Đừng mong chờ điều gì ở ông ta cả. Như Geum Ho đã nói, ông ta là một người độc ác, dã man và đáng sợ nhất địa ngục này đấy! Ông ta sẽ không bao giờ giúp cô đâu!
Dừng lại một lúc, Daniel bỗng gõ nhẹ lên đầu Seo Ri:
-Lo đi ngủ đi! Đừng có ở đó mà suy nghĩ những chuyện không đâu, đồ ngốc!
-Sao anh đánh tôi? Đau quá!
Seo Ri vừa xoa đầu vừa nói. Daniel không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười rồi rời khỏi phòng. Seo Ri nhìn theo bóng lưng của Daniel.
-Hứ! Chỉ có anh gọi tôi là đồ ngốc thôi đó.
Lúc này, tim Seo Ri bỗng đập nhanh hơn. Đưa tay chạm vào tim rồi sao đó lại chạm vào trán, nơi vừa được dán băng, Seo Ri cảm thấy mọi thứ thật lạ lẫm:
-Lạ thật! Cảm giác này lạ thật...Nhưng mình không cảm thấy khó chịu...
**********
Tại phủ của Diêm Đế, hầu như tất cả các vị vua đều đã tập hợp đầy đủ.
-Mọi người đã tới đủ chưa?
Diêm Đế đưa mắt quan sát phía dưới và hỏi.
-Còn một người nữa vẫn chưa tới ạ!
-Biết mà! Tên vua chậm chạp ấy!
-Ah, thật là! Lần này ngài nên xử phạt hắn ta đi. Chỉ vì ngày dung túng nên hắn luôn như vậy.
Các vị vua đang bàn tán về người vắng mặt thì bỗng cánh cửa sắt lớn từ từ mở ra và có tiến chân bước vào. Diêm Đế cười nhẹ, ánh mắt hướng về phía người đang ung dung bước vào:
-Cuối cùng cũng tới rồi. Chào mừng ngươi trở về, Kang Daniel!
*******


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net