CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Phụng mệnh của lão đại, chúng tôi đến đây để đưa Trần thiếu gia trở về!"

Một đám người áo đen bao vây ngôi nhà nhỏ của chị Từ, chị Từ cười nói

"Thật xin lỗi, tôi không biết Trần thiếu gia là ai?"

"Vậy sao? Tất cả vào lục soát!"

Bên trong, Trần Lập Nông lo lắng đi qua đi lại

"Làm sao bây giờ? Anh không muốn về gặp cha ngay lúc này!"

"Đi theo tôi!"

Nặc Nhĩ kích hoạt tủ sách, một đường hầm xuất hiện, anh nắm tay cậu đi vào trong, tủ sách trở về vị trí ban đầu

Đường hầm rất tối, cậu không thể nhìn thấy cả ngón tay của mình, một hình ảnh đáng sợ len lỏi trong đầu cậu, run sợ hỏi

"Nặc...Nhĩ, nơi này...có...có...ma....không?"

"Rất nhiều, tôi thường xuyên gặp chúng!" Nặc Nhĩ dửng dưng nói

"Sao??? Anh không ở trong đây nữa, anh thà trở về Thái gia!"

Cậu giật tay Nặc Nhĩ ra, vội tìm đường thoát. Nặc Nhĩ thở dài, bế cậu lên

"Nếu bọn chúng dám chạm vào cậu, tôi sẽ lột da róc thịt chúng!"

"Em nói đấy nhé! Thả anh xuống đi!"

"Đến nơi sẽ thả!"  

Thoáng chốc đã đi đến cuối đường hầm, thật bất ngờ là đường hầm này lại dẫn lên nóc nhà. Trần Lập Nông nằm xuống cười thích thú, chỉ tay lên trời

"1, 2, 3, 4, 5....Thật nhiều sao, đây là lần đầu tiên anh nằm trên nóc nhà đếm sao đấy!"
"Chả có gì thú vị!"

"Mặc kệ anh! Đầu đất!" Cậu búng trán Nặc Nhĩ, tiếp tục đếm sao

"Đồ ngốc!" Anh xoa trán cười

Chị Từ nhìn đám người áo đen trước mặt khoanh tay

"Tôi đã nói là không có. Cho dù các người có tìm khắp ngôi nhà này cũng không có Trần thiếu gia!"

"Hừ. Đi về!" Đám áo đen bỏ đi

Chị Từ đóng cửa rồi thở phào, suýt chút nữa là tiêu rồi!

Trên nóc nhà Nặc Nhĩ nhìn cậu đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. Chờ khi đám áo đen rời xa khỏi nơi này, anh kéo cậu đến mép nóc nhà toan nhảy xuống

"Nè, nè. Chúng ta đi đường hầm được không? Đừng nhảy mà! Cao lắm" Mồ hôi cậu đổ ròng ròng, tay chân run rẩy

"Không thích! Cậu  muốn đi thì đi một mình đi!" Nặc Nhĩ nhướn mày

"Làm ơn đi! Anh sợ lắm!" Cậu sắp khóc đến nơi

"Phiền quá! Ôm cổ tôi cho chắc" 

Nặc Nhĩ bế cậu, từ trên nóc nhà nhảy xuống. Trần Lập Nông nhắm mắt, ôm cổ anh cứng ngắt đến khi đáp xuống đất mà không hề biết. Anh chậc lưỡi, bế cậu vào nhà 

 "Thả được rồi đó!"

"Hehe. Cảm ơn em!" Cậu nhảy phóc xuống đất, gãi đầu cười

"Chị vừa nghĩ ra một trò chơi. Chúng ta đánh bài đi, ai thua cuối cùng sẽ chịu sự trừng phạt của hai người kia!"

Chị Từ hào hứng nói, kéo tay Trần Lập Nông lên phòng. Nặc Nhĩ cẩn thận khóa cửa rồi theo cả hai

Màn thứ nhất: Trần Lập Nông thua

"Tại sao lại thua chứ? Aaaa!" Cậu mếu máo, chỉ vừa mở đầu đã thất bại thảm hại rồi

"Tiểu Nông Nông à! Nhận sự trừng phạt của chị đi!" Chị Từ cười nham hiểm, cù léc cậu

"Hahaha. Nhột quá...dừng lại....hahaha!" Cậu lăn lộn cười sặc sụa

"Tha cho em. Đến Nặc Nhĩ!''

Trần Lập Nông  nuốt nước bọt, cậu cùng tên đáng ghét này thường xuyên cãi nhau, không biết bây giờ hắn có nhân cơ hội này trả thù cậu không. Và đáp án chính là...

Nặc Nhĩ chỉ vào má anh, chị Từ phì cười, mắt cậu muốn nổ đom đóm

"Nhanh lên!'' Nặc Nhĩ lên tiếng

Trần Lập Nông  bò đến chỗ Nặc Nhĩ, hôn một cái chụt lên má anh rồi làm mặt quỷ nhìn anh

Màn thứ hai: Chị Từ thua

"Hahaha. Em sẽ trả thù!" Trần Lập Nông  vỗ tay, cù léc lại chị Từ

"Được rồi! Nhột quá...haha!"

"Nể tình lúc nãy, em tha cho chị! Nặc Nhĩ, đến em đấy!"

"Hoành thánh do chị làm!''

"Được!" Chị Từ gật đầu 

Cả ba chơi rất lâu nhưng chị Từ và Trần Lập Nông luôn là người thua, Nặc Nhĩ luôn là người chiến thắng

"Chị Từ, có khi nào...!" Ánh mắt cậu bắn qua phía Nặc Nhĩ

"Rất có thể!" Chị Từ gật đầu

Chị Từ và Trần Lập Nông đồng loạt đứng dậy, lấy gối đánh Nặc Nhĩ. Trận chiến gối bông bắt đầu

"Nặc Nhĩ! Hôm nay chị sẽ cho em biết tay!" Chị Từ đập gối vào lưng Nặc Nhĩ

"Chết này! Chết này!" Trần Lập Nông đập gối vào thân anh

"Hai người được lắm!" Anh cũng không chịu thua, lao vào trận chiến

Chỉ trong chốc lát, Trần Lập Nông nằm xuống giường cười nói

"Hôm nay chơi vui quá! Cảm ơn hai người!"  

 "Cậu bé ngốc! Có gì đâu mà cảm ơn! Mà tiểu Nông Nông này..."

Chị Từ xoay qua thì thấy cậu đã ngủ say, đá lông nheo nhìn Nặc Nhĩ

"Thằng bé có vẻ mệt lắm rồi! Chị giao thằng bé cho em!"

"Để cậu ta ngủ cùng chị đi!" Nặc Nhĩ nhìn cậu nói

"Chị có thói quen ngủ một mình!" Chị Từ chống hông trừng mắt nhìn anh

"Được rồi! Đừng có nhìn em như thế!"

Nặc Nhĩ thở dài bế Trần Lập Nông đến phòng anh, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường sau đó ôm cậu vào lòng, cười

"Nông Nông ngốc!"

Những nụ hôn vụn vặt của anh dịu dàng in lên trán, mí mắt, mũi và má cậu. Đến khi dừng lại trước đôi môi nhỏ xinh của cậu, hơi thở anh bắt đầu hỗn loạn, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trưa

Đôi môi anh dán vào môi cậu, cẩn trọng mút cánh môi mềm mại. Lưỡi anh dễ dàng chui vào trong miệng cậu, từng chút từng chút nếm lấy hương vị ngọt ngào, liếm láp chiếc lưỡi đinh hương của cậu

Một cảm giác ham muốn chiếm hữu cậu đang mãnh liệt dâng trào trong anh, vật phía dưới cũng đã sẵn sàng. Nặc Nhĩ vội dứt môi ra, ôm cậu vào lòng, nhắm mắt để quên đi cái cảm giác tội lỗi đó, tự nhủ

"Nặc Nhĩ, mày không thể làm thế với cậu ấy, cậu ấy sẽ hận mày suốt đời!"

Đêm nay là một đêm vô cùng khó khăn đối với Nặc Nhĩ

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Chị Từ, trong thời gian này em đã làm phiền chị rồi!" Trần Lập Nông cười áy náy

"Ngốc quá, em ở đây chị thật sự rất vui!'' Chị Từ bẹo má cậu 

"Chán ngắt!" Nặc Nhĩ bĩu môi

"Tên đáng ghét!" Cậu nhéo tay anh

Cộc! Cộc!

"Nông Nông! Em núp sau phòng bếp đi"

Nặc Nhĩ đứng dậy mở cửa nhìn người trước mặt hỏi

"Ông là ai?"

Thái Từ  Khôn không để tâm đến lời nói của Nặc Nhĩ, ngang ngược đi vào nhà, bọn thuộc hạ phía sau khống chế lấy chị Từ và Nặc Nhĩ

"Thả chúng tôi ra! Ông muốn làm gì?" Nặc Nhĩ tức giận nói

Trần Lập Nông núp sau phòng bếp, lờ mờ cũng đoán ra được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài

Cạch!

Thuộc hạ đưa súng lên đầu chị Từ và Nặc Nhĩ, giọng anh vang lên đều đều

"Ta cho con 3 giây để bước ra! Nếu không con sẽ là người gián tiếp kết thúc cuộc sống của họ!

"Một...Hai!''

Phập!

"BỎ SÚNG XUỐNG!"  

Cậu phóng dao về phía hai tên thuộc hạ đang giữ lấy chị Từ và Nặc Nhĩ quát. Đôi mắt long lên sòng sọc, từng tia máu hằn lên trong đôi mắt, cả người tỏa ra khí nóng hừng hực

Bọn thuộc hạ không hẹn mà khẽ run, lo sợ nhìn Thái Từ Khôn  

"Thả họ ra! Mang thiếu gia về!"Thái Từ Khôn ra lệnh

"Chị Từ, em không sao đâu! Nặc Nhĩ, đừng lo lắng!" Cậu cười trấn an rồi xoay người đi

Về đến nhà, cậu không nói một lời, trở về phòng của mình vùi đầu vào đám gấu bông. Vòng tay rắn chắc kéo cậu vào lồng ngực quen thuộc, hít lấy hương thơm trên tóc cậu, anh ôn nhu gọi

"Nông nhi!"

Cậu không phải là người có tính khí trẻ con, khẽ "Dạ" một tiếng

"Tại sao không trở về phòng của chúng ta?"

"Phòng của chúng ta" tức là phòng Thái Từ Khôn, từ khi cậu đến Hắc gia cho dù anh có đồng ý hay không, cậu đều leo lên giường ngủ cùng anh. Thoạt đầu anh vô cùng khó chịu, đem cậu bỏ ngoài phòng, đến sáng mở cửa phòng thì lại bắt gặp cậu đang tựa người vào cửa ngủ. Cuối cùng anh đành phải đầu hàng với bản tính bướng bỉnh của cậu, cho phép cậu ngủ cùng anh

"Đột nhiên con muốn ở đây" Cậu nói

"Ta muốn con!"

 Bàn tay thô ráp của anh từ lúc nào đã cởi sạch quần áo cả hai, anh đặt cậu ngồi lên đùi, vật cứng rắn từ từ đâm vào trong cơ thể cậu, không hề có sự chuẩn bị. Mi tâm cậu nhíu chặt, cấu vào vai anh

"Đau...đau...cha dừng...lại!"

Chiếc lưỡi điêu luyện của anh liếm láp chiếc cổ trơn nhẵn của cậu. Nụ hoa hồng đang run rẩy vươn cao, anh cắn nhẹ rồi cầm cả hai cho vào miệng

"Ư...aaa...Ưm...!" Cậu che miệng, cố kiềm nén tiếng rên xấu hổ

Thả hai nụ hồng đầy nước bọt và dấu răng, anh nâng cậu cao lên rồi nắm eo cậu đâm mạnh xuống, vật cứng rắn cứ thế tiến vào

"AAAA!!!!"

Mỗi khi cùng anh làm chuyện này, cậu dường như đã đánh mất cả lý trí, cả bản thân mình. Cậu có thể giao cả thân xác, trái tim thậm chí cả tính mạng mình cho anh vì đơn giản cậu yêu anh
Anh chạy nước rút trong cơ thể cậu, đem dòng nước nóng ấm phun vào trong, nằm xuống ôm cậu, sờ mặt cậu

"Nói yêu ta!"

"Con yêu người!" Cậu hạnh phúc nói

"Người con yêu chỉ có thể làThái Từ Khôn ta. Nếu con dám yêu bất kì người nào khác, cho dù là phụ nữ, ta sẽ móc tim kẻ đó cho con ăn, lấy máu kẻ đó cho con uống!"

Lời đe dọa của anh vô cùng độc ác và tàn bạo, anh kéo cằm cậu lên, ép buộc cậ̣u phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen không thấy đáy của anh

"Con biết rồi!" Cậu gật đầu

"Ngoan lắm!" 

"Cha, có điều này con muốn hỏi người từ rất lâu rồi...Cha mẹ ruột của con là do ai giết? Hiện giờ họ đang ở đâu? Và tại sao người lại biết con?" Cậu sợ sệt hỏi

"Cha mẹ con là do người luôn ở bên cạnh con giết, bọn họ hiện tại ở đâu ta không biết, con là do ta nhặt từ hiện trường mang về!"Thái Từ Khôn vỗ đầu cậu
"Người chắc hẳn rất thân thiết với cha con nên người đã nuôi dưỡng con đến tận bây giờ!" 

"Đúng vậy, rất thân thiết!" Anh siết chặt eo cậu cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net