Chương 60: Bình giấm chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau hai người ngồi xe về lại trường đại học, đi vào chương trình học bình thường.

Hội học sinh tuyển người mới, quan trọng nhất phải qua được vòng phỏng vấn.

Vòng đầu thì vào tối thứ tư, vòng hai thì tối thứ sáu.

Phỏng vấn vào clb văn nghệ giải trí gồm 1 trưởng ba và 2 phó ban, nhưng nghe nói bên tổng hội sẽ có người đến, nhưng không biết đó là ai.

Tối thứ ba, Jungkook nhìn người đang ăn cơm ngồi trước mặt mình, cảm thấy tình tình anh lạnh nhạt như vậy chắc sẽ không đến tìm náo nhiệt đâu, nên không có hỏi anh.

Chỉ chớp mắt đã đến tối thứ tư, Jungkook cùng mấy người cán bộ phụ trách duy trì trật tự thu đơn dự tuyển.

Jungkook ngồi ở gần cửa xem xét các đơn vừa thu, đột nhiên một bàn tay thò đến che mất con chữ, cậu ngẩng đầu nhìn, một gương mặt đẹp trai lập tức phóng to xuất hiện trước mặt cậu, nhìn khá quen mắt nhưng cậu không nhớ là mình đã gặp cậu thanh niên này ở đâu.

"Không nhận ra tôi sao, tôi là Do Yoon Wook, đàn anh à."

Jungkook ngơ nửa ngày mới nhớ ra: "À, thì ra là cậu, da của cậu...." Trắng đến lóa cả mắt.

Do Yoon Wook cào cào tóc: "Trời sinh tôi rất dễ ăn nắng, nhưng chỉ cần dưỡng tốt vài ngày sẽ trắng lại, thế nào có phải là đẹp trai đến ngây người hay không?"

Jungkook lạnh nhạt nói: "Tôi không có mắt thẩm mỹ, cậu có thể hỏi người khác."

Người bên cạnh hét chói tai, thật là đẹp trai, rất là đẹp trai.

Do Yoon Wook cười, cúi đầu muốn nói gì đó bên tai cậu, nhưng Jungkook nhanh chóng lùi lại phía sau, vẻ mặt cậu ta liền có chút bị tổn thương: "Không đến mức đó chứ đàn anh, làm như tôi là hổ dữ không bằng."

Jungkook ngồi thẳng lưng, thu gom xấp giấy trên bàn lại: "Xin lỗi, tôi đã có người yêu, muốn có khoảng cách với người khác nếu không người yêu tôi sẽ ghen."
Lúc đầu Do Yoon Wook hơi sửng sốt sau lại cười nhạo thành tiếng: "Mới ngắn ngủi mấy ngày mà anh đã có người yêu? Anh không cần vì từ chối tôi lại tự tạo cho mình một người yêu đó chứ?"

Jungkook vừa định mở miệng, thì bị một cánh tay chắc khỏe ôm lấy, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc: "Tối nay phỏng vấn xong, cùng nhau đi ăn khuya không?"

Jungkook rất bất ngờ rằng anh sẽ có mặt ở đây, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói lời đồng ý: "Dạ, có điều chắc sẽ bận đến mười giờ, có được không?"

Taehyung gật đầu.

Hai người nói chuyện không coi ai ra gì, khiến cho mọi người xung quanh xôn xao cả lên.

"Trời ạ, hội trưởng hội học sinh là hoa đã có chủ, còn là đàn anh ở câu lạc bộ văn nghệ!"

"Hu hu hu... Tôi thất tình rồi!"

"Hai người thật xứng đôi, tôi đau lòng quá đi!"
Jungkook nghe được lời bàn tán xung quanh mới có phản ứng, hai người bọn họ vậy là đã đứng trước mặt mọi người công khai mối quan hệ, trong lòng lập tức có chút ngọt ngào.

Lúc này, Do Yoon Wook bị bơ một bên mở miệng tự giễu: "Thì ra đàn anh không có lừa tôi, tôi cũng không có làm chuyện đào góc tường của người khác, nhìn người này không kém hơn tôi chút nào, tôi thua cũng không oan, vậy chúc phúc cho hai người!"

Jungkook kinh ngạc, mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn cậu."

Do Yoon Wook cười một cái, xoay người bỏ đi.

Jungkook vội vàng gọi cậu ta lại: "Cậu là người thứ ba phỏng vấn, cậu muốn đi đâu?"

Nhưng trả lời cậu chỉ là bóng lưng một tay cắm túi một tay vẫy vẫy với cậu, tiêu sái rời đi.

"Đàn em bây giờ thật sự có cá tính." Jungkook lắc đầu cảm thán.
Taehyung nhướng mày: "Em thích loại người như thế?"

Jungkook cảm nhận được trong không khí có mùi dấm chua, cậu mỉm cười "Em chỉ thích anh."

Người nào đó được vuốt lông rất hài lòng.

"Đúng rồi, sao anh lại đến chỗ này?"

"Đến đây tuyên bố chủ quyền, thuận tiện xem một chút."

Taehyung nhìn về hướng Do Yoon Wook mới rời đi, hừ mũi một cái.

Tin tức hội trưởng hội học sinh và cán bộ văn nghệ yêu đương, giống như có cánh bay khắp trường đại học.

Taehyung có tiếng cao lãnh, không ai dám dám đến trước mặt anh trêu chọc, cho nên Jungkook lập tức trở thành đối tượng bát quái của hội học sinh.

Có người chúc phúc, có người lại không thuận mắt, ví dụ như những nam nữ sinh thầm thích Taehyung, đặc biệt là trưởng câu lạc bộ văn nghệ giải trí, Hwang Eun Na, mới đầu còn nói cười với cậu, bây giờ thì trực tiếp làm mặt lạnh, có việc gì nặng nhọc toàn bộ đều để một mình cậu đi làm, người trong clb nhìn cũng không nhìn được nữa.

Jungkook yên lặng làm việc, cũng không có oán giận tố khổ với Taehyung, mãi đến khi kỳ tuyển người mới hoàn thành, cậu lập tức đưa đơn từ chức.

Hwang Eun Na ngồi ở văn phòng, chân đẹp bắt chéo, nhướng mày nhìn cậu: "Cậu phải biết rằng, rời khỏi đây rồi, sau này có muốn vào cũng không được."

Jungkook mỉm cười: "Tôi biết."

Sắc mặt Hwang Eun Na khẽ biến, giọng nói không còn ngạo mạn như vừa rồi: "Cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ, rời khỏi rồi không có được phân ngạch, sau này bình phẩm đánh giá cậu cũng không được ưu tiên, cũng đừng nói, sau này có giải thi đấu, cậu cũng không có cách nào để tham gia trực tiếp, còn phải tham gia tuyển chọn."

Jungkook gật đầu "Đàn chị, tôi đã nghĩ kỹ rồi."

Hwang Eun Na thả chân xuống, nét ngạo mạn trên mặt cũng tan biến: "Bạn học Jeon, tôi biết ở hội học sinh có một số tin đồn không tốt, nhưng tôi cảm thấy cậu không cần bởi vì những chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tương lai của mình."

Người trước mắt cậu đây chính là người tạo ra tin đồn khó nghe nhất, nhưng Jungkook biết, ghen ghét sẽ làm người thêm xấu xí, cậu cảm thấy không cần thiết phải so đo cùng cô ta: "Cảm ơn đàn chị, một năm qua đã chiếu cố tôi, tôi không hối hận về quyết định này."

Nhìn Jungkook đi ra cửa, Hwang Eun Na cuối cùng cũng đã biết hối hận.

Jungkook là thiên tài múa đương đại nổi danh cả nước, là học viên được giáo viên yêu thích, mỗi lần có buổi biểu diễn lớn, chỉ điểm danh cậu lên sân khấu, bây giờ cái cây rụng tiền của giáo viên chủ nhiệm bị mình đuổi đi, kinh phí của hoạt động tiếp theo nên làm sao bây giờ?

Sớm biết thế này thì cô đã không nên phân cao thấp cùng cậu ấy, nguyên nhân nhỏ, thất bại lớn.

Hwang Eun Na đang ở văn phòng hối hận thế nào, Jungkook không biết cũng không cần biết, cho dù cậu có biết cũng chỉ cười cho qua.

Hôm nay, Jungkook ở thư viện bị người nào đó bắt được.

Bận rộn mấy ngày cũng không gặp được người yêu, đôi mắt Jungkook nhấp nháy tỏa sáng, nắm lấy tay áo, nhỏ giọng lại vui vẻ nói: "Sao anh lại ở đây? Cuộc thi xong rồi à?"
Taehyung giơ tay sờ sờ đầu cậu: "Xong rồi, có chuyện muốn hỏi em, nghe nói em đã rời khỏi clb văn nghệ? Có người bắt nạt em sao?"

Anh đại diện trường đi tham gia cuộc thi liên quan đến tin học nhiều ngày, hôm nay mới về lại trường đã nghe hội phó báo lại, người yêu nhỏ của anh đã rời khỏi clb văn nghệ.
Tiểu gia hỏa này không phải là người làm việc bỏ giữa chừng, ngoài chuyện đoán có người ức hϊếp cậu ra thì cuối cùng anh cũng không nghĩ được khả năng nào khác.

Jungkook không ngờ tin tức của anh lại nhanh nhạy đến thế, cậu di di mũi chân dưới mặt đất: "Em định là đợi anh về rồi nói cho anh biết, không có ai ức hϊếp em, đó là quyết định của em, từ nhỏ đến lớn em đều tập múa, múa là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống của em, nhưng không phải là toàn bộ cuộc sống của em, em cũng nghĩ muốn làm những chuyện khác."
Đây là cậu đã do dự rất lâu mới quyết định, sau khi nói ra, trừ vui mừng còn có chút thấp thỏm, cậu ngẩng đầu hỏi: "Anh sẽ cảm thấy suy nghĩ của em quá ngây thơ không?"

Ánh mắt Taehyung mang theo dịu dàng cùng yêu chiều: "Không đâu, em là chính em là được rồi."

Jungkook vui mừng sâu trong đáy lòng, gật đầu thật mạnh.

Bỗng nhiên, người trước mắt khom lưng, mũi anh kề sát mũi cậu, hơi thở giao hòa đầy mờ ám: "Vừa rồi em nói, nhảy múa là chuyện quan trọng nhất cuộc đời em, vậy còn...?"

Jungkook mở to đôi mắt, muốn tránh né ánh mắt nóng bỏng của Taehyung, nhưng anh đã chống tay lên kệ sách phía sau lưng cậu, vây cậu vào trong không thể nào trốn tránh.

Người này!

Cậu trừng mắt liếc anh, lại sợ bị bạn học qua lại nhìn thấy, đành phải ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng thì thầm: "Còn có anh."
Nói xong cậu liền lùi lại, ánh mắt không được tự nhiên nhìn khắp nơi.

Taehyung cong môi, ý cười ngập tràn đáy mắt.

Thấy anh cười đẹp đến như vậy, Jungkook nhìn khắp trái phái, đột nhiên lấy hết can đảm, ôm lấy eo anh, dựa vào trong ngực anh: "Em nhớ anh, Taehyung."

Rất ít khi có thể nghe được lời âu yếm từ trong miệng cậu như vậy, Taehyung tình sinh ý động, ôm lấy cậu.

Ngay khi Jungkook còn đang cảm thụ được ấm áp của anh, bên tai liền truyền đến giọng nói khàn khàn lại đầy kiềm chế: "Kookie, anh muốn em."

Dứt lời, một cái gì đó cứng cáp thẳng đứng, chào hỏi với bụng nhỏ của cậu.

Jungkook còn đang ngốc: "Nhưng, nhưng ở đây là thư viện...."

"Theo anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net