Korea

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi em đi cuộc sống của gã thu lại chỉ còn hai thứ màu, chỉ là đen với trắng. Muôn vàn sắc hoa nở rộ như lông công không còn.

" Nếu con không kiếm được một cô vợ khác thì để mẹ "

" Mẹ có thể kiếm được một Jung Ami thứ 2 sao ? "

Gã buông dao dĩa xuống, nhấc chiếc áo vest rồi đi ngay. Em rời đi khiến gã biến tính, tính khí vốn dĩ đã thất thường, chỉ vì em mà nhẫn nại ấy vậy mà ..

" Fuck ? Con điên nào suốt ngày nhắn nhầm thế này "

Gã quay số định sẽ mắng cho con nhỏ chuyên làm phiền ấy.

- Tôi không phải bạn trai của cô. Nhắn nhầm cả mấy tháng trời mà cô không nhận ra à.

Đầu dây bên kia im ắng đến lạ, ngay cả tiếng thở cũng không có. Là em đã cố tình thở nhỏ để nghe tiếng gã rõ hơn, như vậy thôi thực sự là quá đủ rồi. Em đã làm thêm ở một siêu thị nhỏ tại con phố gần nhà, vì chưa từng làm công việc chân tay nên khổ sở lắm... còn cùng với nỗi dằn vặt trong tâm trí.

- Con điên !

Gã dập máy rồi vứt xuống cạnh chiếc laptop. Mở ngăn tủ chứa hộp bánh sinh nhật màu đỏ đô đính một chiếc nơ bảng to màu vàng kim thật đẹp. Gã mang bánh đi vứt, chiếc bánh đó an toạ trong tủ cả 6 tháng trời, để lâu đến nỗi bốc mùi. Điều đó chứng tỏ, em xa gã cũng được một thời gian.

" Bánh mua cho em mà "

" Em ơi "

" Về đi "

" Lâu quá rồi "

" Anh không thể ... không thể thở được nữa "

Gã ngồi xụp xuống chống tay lên trán, khóc nấc lên từng cơn một. Hai ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc ở giữa, làn khói đục lan khắp hành lang. Các giáo viên khác đi qua ngạc nhiên đến sợ hãi. Chưa một ai trong trường chứng kiến gã khóc, trên chiếc sơ mi đỏ mận vương chút tàn của thuốc. Gã chống gối đứng dậy, ánh mắt phả lên một nỗi buồn. Khói trong miệng và mũi lan tràn khắp nơi. Nhìn mặt gã dại lắm, không biết là gã đang say thuốc hay say tình...không một ai biết gã yêu em ra sao, không một ai biết vết thương trong tim gã đang sưng lên đang đỏ lên và đang nhiễm trùng.

Đột nhiên đôi mắt gã sáng bừng, nhìn bóng một nữ sinh vừa đi vào phòng hội đồng. Nữ sinh đó mặc chiếc sơ mi nâu kem cùng chiếc yếm retro nâu sậm. Mái tóc highlight màu khói sóng dài xuống tận thắt lưng. Không hiểu tại sao gã lại nghĩ đó là vợ mình, dù gã biết thừa mái tóc em đen nhánh màu hạt nhãn.

" Em học sinh đó là ai thế thầy lý "

Thầy lý khua tay tán mùi thuốc.

" Jung Ami đấy, thầy hút thuốc trong trường đấy à "

" Đâu, em ấy đi đâu rồi với đến đây làm gì "

Gã túm lấy cổ áo gặng hỏi.

" Tôi ... không biết. Tôi chỉ biết em ấy đến đây làm thủ tục thi tốt nghiệp "

Gã không nói không rằng mà chạy thộc mạng ra cổng. Đúng lúc em lên taxi, gã chạy theo đập mạnh vào cửa kính.

" Jung Ami, anh đây. Có anh đây rồi, về đây anh chở che cho em "

" Bác tài, cho xe chạy nhanh lên "

" Về đây anh chở che cho em. "

Chiếc xe chạy nhanh quá gã đuổi không kịp, dựa người vào cột đèn thở dốc. Nếu em chịu quay lại, gã sẽ bảo vệ em trước mẹ...không để một ai bắt nạt vợ gã nữa. Nhưng mới 6 tháng sao em đã dửng dưng thế ?

" Chồng cô à "

" Chồng cũ "

Bác tài cười cười nhìn chiếc nhẫn em đeo trên ngón áp út.

" Mất đi chàng trai đó cô sẽ hối hận cả đời "

Em cười mỉa mai không nói câu nào.

" Sống đến từng này tuổi, tôi nhìn người chưa sai bao giờ đâu "

Trước khi em xuống xe bác tài còn cố nói chêm thêm một câu chắc nịch. Em đang sống trong hối hận đây còn gì ! Chả lẽ lại muốn em chết đi ... ?

Ngồi bên bàn trà trên ban công khách sạn. Em lắp sim, mở lại chiếc sim cũ đã bỏ xó. Môi em run lên, bàn tay cũng không còn vững liền đánh rơi tách trà xuống nền. 6 tháng qua cũng như em, gã đã gọi điện và nhắn tin cho em hàng ngày.

" Bánh gato vị dâu em thích này, được gói đẹp lắm đấy. Về đây đón sinh nhật cùng anh nhé "

" Hôm nay anh lại uống rượu, từ lúc em đi ngày nào anh cũng uống. Rượu làm vợ anh thay em rồi. "

" Anh đã nhập viện vì đau dạ dày mãn tính, có lẽ do anh uống rượu nhiều quá "

" Mệt không ? Về với anh nhé "

" Em biết gì không, thầy lý và cô Han đã giới thiệu cho anh một cô nàng. Rất xinh đẹp, rất sexy ... "

" Em đang ghen đúng không ? Đấy ! Về với anh "

" Hôm nay anh dọn dẹp lại ngăn kéo bàn làm việc. Trong đó toàn thuốc lá thôi, vì thuốc và vì rượu mà giọng anh đã hạ xuống mấy tone rồi. Về đây cai rượu và thuốc giúp anh "

" Anh lại nhập viện vì uống nhiều thuốc giảm đau ... "

" Anh bị bệnh về họng bởi hút thuốc và uống rượu "

" Jung Ami, ở chỗ em thế nào. Mệt mỏi quá thì về đây, anh bế em, thơm em, yêu em, anh nuôi em "

Em thấy mình thật tệ, đã để gã ra nông nỗi này. Trong tư tưởng, có hai luồng suy nghĩ đang chạy ngang qua đầu. Về hay không về ?

Jungkook từ đợt đó cũng không còn liên lạc với em, thi thoảng có hỏi han qua insta mới biết hắn đã về LA phong bạt cùng gió mạnh. Còn gã vẫn chôn mình trên đất Đại Hàn, chờ trong vô vọng...

" Dù có muôn vàn kiếp, điệp trùng muôn vàn khơi như sóng biển. Anh vẫn luôn yêu em "

2 Ngày diễn ra kỳ thi tốt nghiệp.

Bước ra khỏi phòng thi em nắm chắc phần thắng trong tay mình.

" Jung Ami "

Không cần biết là ai, em liền chạy đi. Chạy thật nhanh ra khỏi đám đông để tìm taxi. Tới ngã ba cũng văng vắng người, em cúi rạp vỗ ngực lấy hơi.

" Làm ơn ... "

Gã phi nhanh tới đỡ lấy đầu em, hôn em trong cơn dại. Bàn tay gã bấu chặt thật chặt vào eo em. Nụ hôn phảng phất mùi thuốc, không phải là thuốc lá mà là thuốc tây. Có lẽ để cải thiện sức khoẻ gã đã phải uống nhiều thuốc. Trong cơn mê man, cả em và gã đều đi vào một miền xúc cảm vừa lạ vừa quen...nhưng lúc này lý trí đã chiến thắng. Em đẩy gã mạnh thật mạnh rồi chạy lên taxi. Một mình gã bàng hoàng nhìn theo bánh xe, sao lần này gã không đuổi theo. Sao lần này ánh mắt gã lạnh thế. Ánh mắt đó khiến em lo sợ, thật ích kỷ. Em muốn rời xa gã nhưng lại muốn gã luôn yêu em.

" Nào có ai tàn nhẫn hơn em "

Gã nhìn xuống lòng bàn tay mình, chiếc hoa tai ngọc trên tay gã lăn xuống mặt đường. Nó lăn đi xa, lăn đi mất. Giống như em.

Em bay về Mỹ, còn gã quyết định từ bỏ. Nhưng chiếc nhẫn cưới chưa một lần nào gã tháo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net