✓Chương 221- 230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
để như vậy bắt mạch hay không "

Tôn lão nghe vậy ho nhẹ một tiếng đáp lại: "Sợ rằng không được vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến kết quả chẩn mạch."

Lão còn tưởng rằng là vị gia chủ trẻ tuổi này bởi vì không có cách nào chìm vào giấc ngủ trong một khoảng thời gian dài cho nên thân thể rốt cuộc không nhịn được nữa mà phát bệnh, lão hoàn tòan không nghĩ tới người bệnh không phải hắn mà là một cô gái.

Tư Dạ Hàn do dự một chút, lúc này mới dùng chút ít lực đem cánh tay của mình rút ra sau đó đem tay của cô nhẹ nhàng đặt ở trên gối bắt mạch.

Sau khi anh đưa tay rút ra trong nháy mắt, khóe mắt của cô có giọt nước mắt ủy khuất lăn xuống.

Tôn lão không dám thờ ơ cũng không để cho học trò của mình đi chuẩn mạch mà tự mình làm cho cô.

Lần này chẩn mạch này thời gian khá dài, cho tới khi thần sắc tiểu đồ đệ một bên càng ngày càng khẩn trương, trong đầu nghĩ chẳng lẽ là có triệu chứng gì đó để cho sư phụ cảm thấy khó giải quyết hay sao.

Tôn lão xem ba lần rốt cục mới nhìn về phía Tư Dạ Hàn mở miệng nói: "Tư tiên sinh xin ngài yên tâm, vị tiểu thư này chẳng qua là bị cảm lạnh sốt lên, chỉ cần uống chút thuốc hạ sốt rất nhanh liền sẽ khôi phục như bình thường."

Sau khi Tôn lão chuẩn đoán kết thúc, Tư Dạ Hàn liếc nhìn Oản Oản khóc lóc ủy khuất đến mức đem gối làm ướt, lập tức đem cánh tay của mình tới cho cô ôm lấy lần nữa, lúc này mới nhìn về phía Tôn lão mở miệng nói: "Để phòng ngừa vạn nhất, xin phiền Tôn lão ngài ở tạm đây một đêm."

Nghe được đoạn đối thoại của hai người, con ngươi tiểu đồ đệ bên cạnh Tôn lão cũng sắp rơi xuống, khám xong không phải chỉ lên cơn sốt thôi sao.

Loại bệnh nhẹ này tự mình ở nhà cầm nhiệt kế đo một chút không phải là được rồi sao, lại có thể đem thần y Tôn Bách Thảo đã sớm nửa ẩn cư mời qua, còn phải ở lại quan sát một đêm! 

Tiểu đồ đệ há miệng dường như muốn nói điều gì đó, bất quá liền thấy sư phụ bên cạnh lắc đầu ra hiệu hắn không cần nhiều lời.

Tiếp đó, Tôn lão đứng dậy mở miệng nói: "Vậy thì làm phiền Tư tiên sinh rồi."


Chương 226: Có thể mềm mại lại thoải mái sờ soạng nữa 

Lúc Diệp Oản Oản tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Trong phòng lớn đầy yên tĩnh, ngoài cửa sổ bầu trời sáng trong vắt xanh thẳm, trong không khí quanh quẩn mùi cỏ cây cùng hương đất mới.

Bên ngoài có con chim tước đầu cành tung tăng kêu to, rầm rầm đạp nước cất cánh rất nhanh liền bay đi rất xa.

"Tỉnh rồi sao?"

Diệp Oản Oản đang kinh ngạc nhìn chim nhỏ ngoài cửa sổ bay xa đến ngẩn người đột nhiên  bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp.

Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện ra Tư Dạ Hàn đang ngồi trên ghế gần mép giường của cô, trong bàn tay cầm mấy phần văn kiện, một tay khác lại đang bị cô vững vàng ôm vào trong lòng, chỗ mà bàn tay anh đang đặt vào là một trong những địa điểm trọng yếu của cô – ngực.

Diệp Oản Oản cả kinh, vội vàng đem tay của Tư Dạ Hàn buông lỏng, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện cổ họng của mình giống như từng bị lửa thiêu, môi cũng khô nứt.

"Đừng động."

Tư Dạ Hàn thả văn kiện trong tay xuống, dùng bông gòn dính nước chấm chấm một chút lên môi cô, sau đó đỡ cô lên đem một ly nước trên đầu giường đưa tới môi cô.

Diệp Oản Oản theo bản năng liền há miệng ra, nhiệt độ thích hợp của nước chảy qua cổ họng đang khô khốc nhất thời làm cho cô thư thái không ít.

"Em làm sao vậy?" Uống nước xong Diệp Oản Oản nghi ngờ hỏi.

Cô không phải là đang ở phòng khách làm bài tập sao, làm sao đùng một cái trong chớp mắt lại trong phòng ngủ thế này, hơn nữa còn ngủ một mạch từ tối đến sáng nữa.

"Lên cơn sốt." Tư Dạ Hàn trả lời sắc mặt dường như lạnh đi một tí: "Chính em không có cảm giác gì sao?"

Biểu tình của Diệp Oản Oản bởi vì mới vừa giảm sốt tỉnh lại vẫn còn có chút ngơ ngác, lẩm bẩm nói: "Tối hôm qua em có chút không thoải mái hoa mắt chóng mặt, em còn tưởng rằng là do em làm đề toán nên liền không chú ý lắm."

Phát hiện biểu tình của Tư Dạ Hàn lạnh lùng, Diệp Oản Oản theo bản năng hướng vào trong chăn rụt một cái.

Tư Dạ Hàn cuối cùng vẫn không nói gì, hàn ý trên người mới vừa tan lại cứng rắn quay lại, nhấn chuông trong tay kêu gọi người giúp việc.

Diệp Oản Oản có chút kỳ quái nhìn người đàn ông trước mắt, làm sao cô vừa tỉnh lại anh đã ở nơi này rồi, vừa vặn qua tới sao?

Rất nhanh ngoài cửa phòng có tiếng người giúp việc vang lên, sau đó họ tiến vào bưng một chén cháo.

Tư Dạ Hàn tự mình đưa tay nhận lấy: "Em nên ăn một chút gì đi."

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Tư Dạ Hàn thoạt nhìn mặc dù vẫn là rất dọa người nhưng giọng nói dường như so với bình thường nhu hòa hơn một chút.

Diệp Oản Oản nhìn tô cháo trắng nhạt nhẽo vô vị, rõ ràng không cảm thấy hứng thú nhưng vẫn là cau mày ngoan ngoãn ăn.

"Còn có khó chịu chỗ nào nữa không?"

Diệp Oản Oản lắc đầu một cái. chẳng qua là trên người không có chút khí lực gì thôi.

Sau đó liền trầm mặc, hai người ai cũng không nói gì thêm.

Diệp Oản Oản lầm bầm đánh vỡ yên lặng: "Em tối hôm qua thật giống như nằm mơ vậy."

"Nằm mơ thấy cái gì vậy"

Diệp Oản Oản nhớ lại mở miệng: "Một cơn ác mộng nhưng đó là một cơn ác mộng đẹp nha, em không nhớ hết, nhưng bất quá giấc mơ đó thật là đẹp"

Nhìn lấy vẻ mặt say mê của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái hỏi lại: "Phải không "

Diệp Oản Oản gật đầu: "Em nằm mơ thấy Đại Bạch để cho em sờ móng vuốt của nó rồi, rất mềm mại lại còn được thoải mái sờ soạng nữa!"

Kết quả không nghĩ tới khi cô tỉnh lại cái mà cô ôm là tay của Tư Dạ Hàn, làm cho cô cảm thấy có chút tiếc nuối.

Người nào đó bị biến thành Đại Bạch rồi bị cô ôm suốt một đêm: "..."

Tư Dạ Hàn hít sâu một hơi ngay sau đó nhéo mi tâm một cái, cầm chén cháo đứng lên nói: "Em nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Xoay người lại trong nháy mắt mở miệng nói một câu: "Dưỡng bệnh cho tốt rồi có thể trở về nhà."

Cho đến khi Tư Dạ Hàn đã đi ra khỏi phòng rồi, Diệp Oản Oản mới phản ứng lại được điều anh mới nói là cái gì.

Trong lúc cô hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Tư Dạ Hàn lại có thể đồng ý cho cô trở về nhà rồi!


Chương 227: Mở ra hậu cung ba ngàn người

Diệp Oản Oản biết có thể trở về nhà ngay lập tức sức khỏe tốt lên rất nhiều.

Đo lại nhiệt độ cơ thể, lại có thêm Tôn lão chuẩn mạch cho cô xác định cô đã không có việc gì, sau đó quả nhiên Tư Dạ Hàn phái Hứa Dịch lái xe đưa cô trở về nhà mình.

Hai đời làm người, có lẽ gần nổi nhớ, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy cha mẹ mình, cô đột nhiên có một sự căng thẳng không rõ.

Sau khi phá sản cha mẹ cô liền đến ở nhờ cậu của cô, cho nên hiện giờ hai người họ đang ở tại nhà của cậu.

Cậu cô Lương Gia Hào bình thường vô năng, tốt nghiệp trường đại học bình thường, trong người không có sở trường đặc biệt, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có cái thành tựu lớn nào, lúc trước muốn cưới vợ đón dâu đều là cha mẹ cô lấy tiền ra giúp đỡ an bài, phòng tân hôn cũng là sản nghiệp dưới danh nghĩa của cha cô.

Mấy năm qua dưới sự giúp đỡ của cha cô, cậu cô ngày càng tốt hơn, hiện giờ Lương Gia Hào đã có một công ty riêng trở thành một ông chủ nhỏ, cuộc sống hằng ngày khá dễ chịu, mợ cô thành phu nhân, chuyên tâm ở nhà dạy con gái mình đọc sách học hành.

Nếu cô nhớ không lầm em họ của cô Lương Thư Hàm năm nay cũng học cấp ba và đang chuẩn bị tham gia kì thi đại học giống như cô.

Lương Thư Hàm tính tình kiêu căng tùy hứng, dù ở bất kì nơi nào cũng thích đua đòi hơn thua với cô, chỉ cần là cô có đồ chơi mới nào, sẽ luôn nghĩ mọi cách cũng phải lấy được.

Mẹ cô từ nhỏ rất thương yêu cậu cô cho nên đối với con gái của em trai mình cũng rất yêu thương, trên cơ bản nếu cô có đồ gì thì Lương Thư Hàm cũng sẽ được chuẩn bị một phần y chang như vậy, mẹ cô đối xử với Lương Thư Hàm như con gái ruột của mình, vì vậy cô đã từng nhiều lần ghen ghét rồi xảy ra mâu thuẫn với mẹ mình rất nhiều.

Sau khi xảy ra chuyện, người đầu tiên mà mẹ cô nghĩ tới có thể đi đến cậy nhờ là em trai thân thiết nhất của mình...

Diệp Oản Oản đang còn chìm trong suy nghĩ của mình thì xe đã nhanh chóng chạy đến một khu biệt thự.

Xung quanh khu biệt thự được trồng nhiều cây xanh nhìn qua cũng không tồi, mỗi một khu đều là một nhà độc lập bên ngoài đều có một hoa viên nhỏ.

Xa xa liền thấy được kiến trúc quen thuộc, Diệp Oản Oản vội vàng bảo Hứa Dịch dừng xe lại.

Cô đang muốn xuống xe, Hứa Dịch đang ngồi phía trước ghế điều khiển đột nhiên có biểu tình ai oán mà quay đầu nhìn về phía cô.

Diệp Oản Oản bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng hỏi lại: "Trợ lý Hứa có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Cô không hiểu tại sao Hứa Dịch lại có bộ dạng như chuẩn bị trăn trối như thế này?

Hứa Dịch tiếp tục u oán mà nhìn chằm chằm cô: "Diệp tiểu thư, tôi còn độc thân còn chưa có cưới vợ nữa......"

Diệp Oản Oản: "Cho nên?"

Hứa Dịch: "Ít nhất cô phải để cho tôi sống đến ngày cưới được vợ, có được không?"

Anh ta không lâu trước đây còn nói ông chủ có nguyên tắc có giới hạn cuối cùng, trăm triệu lần không nghĩ tới chỉ trong một đêm ông chủ anh thế nhưng trực tiếp đáp ứng cho Diệp Oản Oản trở lại nhà mình.

Hôm nay thời điểm ra khỏi cửa, để phòng ngừa vạn nhất, anh cũng đã nói với Tư Dạ Hàn xin mang nhiều người hơn, một tấc cũng không rời để đi theo cô, kết quả chính là ông chủ chỉ phái có mình anh làm tài xế.

Ý tứ này, rõ ràng chính là không tính toán muốn giám thị hành tung của Diệp Oản Oản sao.

Nhưng nếu Oản Oản mất tích không thấy bóng dáng thì anh ta vẫn người xui xẻo nhất a!

Diệp Oản Oản nghe vậy khóe miệng cong lên nói: "Anh nếu không yên tâm thì cứ đi theo tôi!"

"Thật sự có thể chứ?" Đôi mắt của Hứa Dịch lập tức sáng lên.

Diệp Oản Oản: "Có thể, nhiều lắm bị ba mẹ tôi hiểu lầm thành bạn trai tôi mà thôi!"

Hứa Dịch: "... Tôi cảm thấy tôi ở trong xe chờ cô thì tốt hơn!"

Diệp Oản Oản nhìn phía chân trời, thần sắc nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không trốn đâu, bởi vì tôi không còn muốn chết. Một ngày kia có thể đạt được tự do, tôi muốn nuôi dưỡng một trăm tám mươi kiểu tiểu bạch kiểm, thu thập thật nhiều người cho đủ ba ngàn người trong hậu cung của tôi a~"

Hứa Dịch: "......!!!"

Trời ạ! Bà cô nhỏ của tôi! Đừng nói lời đáng sợ như vậy có được không?

Mấu chốt chính là những lời nói như vậy lại để cho anh ta nghe được!

Anh ta một chút đều không muốn nghe!

Diệp Oản Oản này có phải phát sốt quá cao đem đầu óc mình bị hỏng luôn rồi hay không?

Diệp Oản Oản nhìn Hứa Dịch đang bị dọa choáng váng câu môi cười cười, cô biết Hứa Dịch sẽ không dám nói lại cho Tư Dạ Hàn, cô cũng không sợ Hứa Dịch biết điều đó, dù sao cô có ngụy trang hay không thì Tư Dạ Hàn cùng thủ hạ của mình đều sẽ không tin tưởng cô.


Chương 228: Hứa Dịch bị thu mua

Ánh mắt Diệp Oản Oản lóe lên nhìn qua Hứa Dịch,  đây cũng là thời điểm mà cô nên lôi kéo hoặc đi tìm đồng minh nha...

Dưới tầm mắt đang bị chấn động quá độ của Hứa Dịch, bộ dạng của Diệp Oản Oản thẳng thắn thành khẩn mở miệng nói: "Hứa quản gia, tôi cũng không nghĩ muốn giấu giếm gì với anh nữa, tất cả những chuyện tôi làm hiện giờ xác thật đều là vì bảo vệ tính mạng của mình. Bất quá, bảo vệ được sinh mệnh của tôi cũng là bảo vệ được anh nha. Tôi biết Tư Dạ Hàn đem hết thảy công việc liên quan đến tôi đều giao cho anh phụ trách, nếu tôi xảy ra bất kì vấn đề gì thì người đầu tiên dính xui xẻo chính là anh, cho nên, không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác có được không?"

Hứa Dịch nhìn cô gái trước mắt mình phảng phất có sự thay đổi nào đó mà trước giờ mình chưa nhận ra, tức khắc sắc mặt khẽ biến hỏi lại: "Hợp tác? Có ý tứ gì?"

Hai mắt Diệp Oản Oản híp lại: "Tôi không muốn lại xuất hiện loại sai lầm giống như hôm ở Cẩm Viên vừa rồi, càng không muốn đụng phải tình huống làm Tư Dạ Hàn có khả năng muốn giết người như vậy nữa. Anh ở bên Tư Dạ Dàn nhiều năm như vậy, đối với mọi cấm kỵ của anh ấy cũng là người hiểu biết nhất, nếu trong thời khắc mấu chốt anh có thể chỉ điểm cho tôi vài câu, tránh cho chọc giận anh ấy thì đối với tôi hay là Hứa quản gia đều là tốt nhất, anh cảm thấy thế nào?"

Diệp Oản Oản nói những vấn đề này lại làm cho Hứa Dịch hãi hùng khiếp vía.

Này chẳng phải là tương đương bảo hắn làm nội gian ở bên trong sao!?

Cô gái Diệp Oản Oản này lá gan cũng quá lớn!

Diệp Oản Oản mắt nhìn Hứa Dịch tự nhiên biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không nhanh không chậm mà sâu kín mở miệng: "Đừng dùng biểu tình này mà nhìn tôi chứ, thứ nhất tôi sẽ không làm lộ ra bất kì điều cơ mật nào của anh, thứ hai tôi cũng sẽ không làm chuyện gì có hại đối với ông chủ của anh, cho dù Tư Dạ Hàn có biết chuyện gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn đối với anh cả."

Diệp Oản Oản nói xong dừng một chút, ánh mắt chuyển động tiếp tục mở miệng nói: "Huống chi, tôi rất có thể sẽ trở thành chủ mẫu Tư gia trong tương lai cũng sẽ là nữ chủ nhân tương lai của anh. Tính đến hiện tại, tôi cũng là nữ nhân duy nhất mà Tư Dạ Hàn đưa tới trước mặt lão phu nhân, về sau nếu là anh không cẩn thận chọc tức Tư Dạ Hàn hoặc là gây ra họa gì, tôi đều có thể thổi gió bên tai giúp anh nói chuyện, củng cố địa vị cho anh, tính mạng của anh liền vô ưu. Cho dù ngày nào đó tôi cùng Tư Dạ Hàn gây sự náo loạn với nhau, tôi cũng sẽ không gọi anh đến canh chừng tôi vào thời điểm đó tránh cho anh bị giận cá chém thớt."

Nghe Diệp Oản Oản nói những lời này Hứa Dịch lại lần nữa kinh ngạc.

Không chỉ là kinh ngạc mà quả thực là trợn mắt há hốc mồm.

Lời nữ nhân này nói ra thật sự là quá mê hoặc nhân tâm, chỉ trong nháy mắt hắn thật sự động tâm rồi!

Chính là...... Vì sao hắn lại cảm giác được mình là như đại tổng quản đang được sủng phi của thánh thượng thu mua chứ!

"Hứa quản gia, anh suy xét một chút đi." Diệp Oản Oản nói xong, liền xuống xe.

Nếu đối phương là Lưu Ảnh thì cô không có khả năng nói những lời như vậy.

Nhưng Hứa Dịch không giống với Lưu Ảnh, Hứa Dịch là người khéo đưa đẩy, tâm tư linh hoạt, lại là người thân cận nhất bên người của Tư Dạ Hàn, nếu cô có thể có được sự trợ giúp của Hứa Dịch, ngày sau hoạt động sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Hứa Dịch ngốc lăng ngồi ở trên ghế điều khiển nhìn Diệp Oản Oản rời đi lâm vào trầm tư.

------

Xuống xe, Diệp Oản Oản dựa vào ký ức tìm được nhà cậu cô.

Ở trước cửa đứng nửa ngày, cô vẫn quyết định từ sau hoa viên nhỏ lặng lẽ đi vào.

Cô không nghĩ tới muốn kinh động những người khác, cô chỉ muốn đứng ở xa xa mà nhìn cha mẹ, cô muốn biết họ sống như thế nào.

hông nghĩ tới mới vừa đi vào, cô liền thấy được hình bóng quen thuộc của mẹ mình.

Diệp Oản Oản theo bản năng mà tiến đến phía sau một cái cây lớn, xuyên qua khe hở nhìn mẹ mình.

Chỉ thấy mẹ cô khuôn mặt mỹ lệ ban đầu giờ đã già nua không ít, thân thể cũng gầy đến mức một trận gió lớn thổi qua liền có thể bị cuốn đi, giờ phút này đang bưng một thau lớn chứa đầy quần áo ra bên ngoài phơi nắng.

Diệp Oản Oản nhìn thoáng qua liền biết những cái đó không chỉ là quần áo của cha mẹ cô, cái màu hồng phấn kia rõ ràng là của Lương Thư Hàm, còn có kia cái tây trang màu xanh ngọc cùng váy dài màu đỏ rực hẳn là của cậu cùng mợ cô...


Chương 229: Người ngoài

Mẹ cô cư nhiên lại tự mình đi giặt quần áo cho cả nhà cậu cô sao?

Diệp Oản Oản nhíu chặt mày lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến.

Chỉ thấy một nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá tóc cuộn sóng từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm một kiện váy màu đỏ, biểu tình rất là không vui mà đi hướng mẹ cô mở miệng nói: "Chị à quần áo của em sao lại biến thành như vậy?"

Mẹ cô quay đầu lại nhìn nữ nhân, liếc mắt một cái mắt nhìn váy trong tay cô ta, thần sắc có chút kinh ngạc: "Này... như thế nào lại bị kéo ra như vậy?"

"Chị có phải dùng máy giặt giặt đúng không?" Mợ cô – Phương Tú Mẫn sắc mặt khó coi hỏi.

"Chị lúc ấy có hỏi em, em nói có thể bỏ vào giặt vì vậy chị liền bỏ vào."

Phương Tú Mẫn tức khắc kích động mà kinh hô: "Sao có thể giặt như vậy cơ chứ, đây chính là tơ tằm! Lúc ấy em đang dạy học cho Hàm Hàm, không chú ý nghe liền thuận miệng đáp ứng một câu, nhưng chị à, chị tốt xấu gì cũng đã từng mặc qua không biết là bao nhiêu bộ quần áo cao cấp rồi, như thế nào bây giờ chất liệu cao cấp như vậy cũng nhận không ra?"

Lương Uyển Quân thần sắc có chút xấu hổ nói: "Thực xin lỗi em, gần đây chị phải thức đêm chế tạo gấp đồ đính thủ công cho khách hàng cho nên nhìn đồ có chút mơ hồ...... Em nói cho chị biết bộ này bao nhiêu tiền chị sẽ bồi cho em!"

Phương Tú Mẫn đau lòng mà nhìn quần áo trong tay mình, nghe vậy lời mẹ cô nói liền trào phúng đáp lại: "Một vạn tệ đó chị định lấy cái gì để bồi thường đây? Chị làm ra những đồ giá rẻ mạt đó dù có làm một trăm cái cũng không đủ mua một cái này đâu!"

"Chị cùng Thiệu Đình tạm thời là không nhiều tiền như vậy, chờ Mộ Phàm trở về......"

Phương Tú Mẫn vẻ mặt không kiên nhẫn, con ngươi lộ ra khinh thường hắt hủi mà xua xua tay, một bộ tư thái hào phóng không so đo nói: "Thôi khỏi đi, Mộ Phàm cũng là người làm công ăn lương, mỗi tháng tiền tiêu xài cho chính mình còn không đủ? Cái áo này cũng không cần chị bồi thường nữa bằng không Gia Hào trở về có khi còn nói em làm khó dễ chị đó!"

Lúc này, một cô gái diện mạo kiều mỹ, ăn mặc một thân váy thục nữ từ trong phòng đi ra, biểu tình ngạo mạn mà liếc mắt nhìn Lương Uyển Quân một cái: "Cô, về sau tất cả các bộ quần áo này cô đều dùng tay giặt hết đi, đỡ cho việc lại làm hỏng cái gì nữa, hơn nữa âm thanh của máy giặt thật sự là quá lớn ồn muốn chết, làm sao cháu có thể ôn tập được?"

Phương Tú Mẫn vừa thấy nữ nhi bảo bối của mình đến lập tức khẩn trương mà đi qua: "Bảo bối, con ra đây làm cái gì vậy, hiện tại chuyện quan trọng nhất mà con cần làm chính là chuyên tâm ôn tập nha!"

Phương Tú Mẫn nói xong lập tức có chút không cao hứng mà nhìn về phía mẹ cô, mặt lộ vẻ xin lỗi mà mở miệng nói: "Chị à, thật là không tốt lắm nếu em nói như thế này nhưng Hàm Hàm chuẩn bị thi đại học, một chút tạp âm đều nghe không được nếu không sẽ phân tâm, vì vậy chỉ có thể phiền toái chị dùng tay của mình đi giặt đồ một chút vậy. Vốn dĩ trong nhà có bảo mẫu cho nên cũng không cần chị tới làm loại sự tình này, nhưng thật sự là hiện giờ trong nhà người ở đông tiền tiêu dùng lại lớn, em đành phải cho bảo mẫu nghỉ việc, bên này em lại muốn chiếu cố Hàm Hàm bồi dưỡng nó đi học, thật sự không tiện để làm việc gì nữa cả, vì vậy chỉ có thể để chị vất vả một chút, chị à chị sẽ không để ý chứ?"

Lương Uyển Quân mím môi nói: "Không có gì, để chị đi giặt đồ cho."

Nguyên bản Uyển Quân cũng không muốn ở chỗ này ăn không trả tiền, giặt quần áo hay nấu cơm gì đó đều nằm trong khả năng cho phép cho nên bà cũng tự nguyện hỗ trợ.

Một bên Lương Thư Hàm nghe vậy bất mãn mà nhíu mày: "Mẹ, mẹ làm gì phải đối cô khách khí như vậy, bọn họ ăn tại nhà chúng ta, ở cũng tại nhà chúng ta, chúng ta chỉ muốn ăn thì phải trả tiền vì vậy muốn để cho cô đi giặt một vài món quần áo mà thôi, đâu có chuyện gì quá khó khăn đâu? Con cực kì ghét trong nhà có người ngoài, phiền muốn chết luôn!"

Phương Tú Mẫn vội vàng nói: "Bảo bối ngoan, nếu vậy con cách xa cô của con một chút, không có việc gì không cần ra ngoài làm ảnh hưởng tới con, con phải chuyên tâm học tập, không thể phân tâm, ngàn vạn lần đừng để cho con giống như chị họ của mình nha!"

Lương Thư Hàm tức khắc đầy mặt khinh thường: "Mẹ đang nói giỡn sao? Sao lại có thể lấy Diệp Oản Oản ra so sánh cùng con được!"


Chương 230: Nuôi người rảnh rỗi

Phương Tú Mẫn nhìn con gái xinh đẹp lại ưu tú của mình, mặt đầy biểu tình tự hào nói: "Được được mẹ sai rồi, con gái của mẹ xinh đẹp lại ưu tú như vậy chờ con thi đậu Đế Truyền, mẹ sẽ nói ba con đi tìm cô Mỹ Huyên để cho con có thể đi đến Hoàng Thiên thực tập!"

"Thật vậy chăng? Con thật sự có thể đi Hoàng Thiên thực tập

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net