Chương 10: Cuộc Gọi Đầu Tiên (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn phòng luật của y còn mới, khách hàng chưa nhiều, bởi vậy Quý Đông để lại số điện thoại, ngay lập tức có một cô gái tự xưng là thư ký gọi điện lại sắp xếp cho hắn chiều hôm sau gặp mặt luật sư Đức Dự.

Chờ hắn gọi điện xong, Tùy Ý hỏi:

- Trò chơi cho anh thời hạn bao nhiêu ngày?

- Năm ngày.

- Vậy còn lại mấy ngày?

Quý Đông nhẩm nhẩm tính một lát, nói:

- Hôm nay là ngày thứ ba rồi. Hết hôm nay tôi chỉ còn lại có hai ngày để giải quyết mọi chuyện.

Mặc dù lo lắng nhưng hai người không biết làm gì khác là về nhà chờ đợi tới chiều mai.

Qua một đêm phía Mỹ Hương không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, Quý Đông thầm nghĩ có lẽ hướng suy luận của Tùy Ý chắc đúng rồi. Tên lớp trưởng ấy có lẽ không thoát khỏi liên quan đến vụ việc này.

Buổi chiều, Quý Đông mặc quần áo tây trang lịch sự đến văn phòng tư vấn luật của Đức Dự. Thật ra đây là một trong số ít bộ tây trang mà hắn có, thường đồ lịch sự như thế này chỉ được mặc khi đi dự đám cưới hay tham gia các buổi tiệc có tính chất long trọng mà thôi.

Quần áo chỉn chu khoác lên đúng là thay đổi hẳn diện mạo của một con người. Hắn có cảm giác như mình bước chân ra đường được người ta nể hơn một chút.

Tới nơi, Quý Đông được cô thư ký xinh đẹp đưa vào một căn phòng làm việc có bố cục sắp xếp ngăn nắp trật tự. Giữa căn phòng có treo một bức tranh cán cân công lý nổi bật.

Vị luật sư trẻ tuổi kia đứng dậy lịch sự bắt tay chào hắn. Vừa nhìn hắn nhận ra ngay đây là lớp trưởng cũ của Mỹ Hương. Người này dáng vẻ cao ráo, gương mặt nghiêm khắc nhưng khi cười lên lại cho người ta cảm giác gần gũi.

Thời gian của luật sư được tính bằng tiền bạc. Khi Quý Đông bước chân vào căn phòng này thì đồng nghĩa với việc hắn bị bấm đồng hồ tính tiền rồi. Mỗi giây trôi qua đều tính phí. Đức Dự cũng biết điều đó nên mời hắn ngồi xuống ghế, ân cần hỏi:

- Chẳng hay hôm nay anh đến đây là muốn tư vấn về vấn đề gì?

Quý Đông thả lỏng trạng thái, vừa quan sát Đức Dự vừa đi thẳng vào vấn đề:

- Tôi cũng không có việc gì lớn, chỉ là muốn hỏi một chút chuyện. Chị họ tôi ngày xưa bị một tên biến thái giam cầm, sau đó gã ta bị giết, nhưng gần đây chị ấy phát hiện ra hình như người giam cầm mình có đến hai tên. Bây giờ muốn lật lại bản án thì phải làm như thế nào?

Sắc mặt Đức Dự không có gì thay đổi, gã nói:

- Chuyện xảy ra lâu chưa? Nếu mới đây thì việc điều tra sẽ dễ hơn, còn nếu lâu rồi thì e khó khăn, nhưng không phải là không được. Nghiệp vụ công an bây giờ rất giỏi, chỉ cần cho họ một chút manh mối họ sẽ điều tra ra.

Quý Đông thở dài.

- Chuyện xảy ra bảy năm rồi. Vừa hay người bạn của tôi cũng là bạn cũ của anh. Phan Mỹ Hương lớp Luật K12, anh còn nhớ chứ?

Đức Dự "à" một tiếng, khuôn mặt không có gì thay đổi, gã thản nhiên:

- Hoa khôi của lớp tôi, năm đó tôi cũng được đưa đi lấy lời khai mấy lần. Nghĩ lại cũng thật hối hận, nếu năm đó tôi không tổ chức tiệc sinh nhật thì cô ấy đã không bị nhân cơ hội đông người lộn xộn bị mang đi.

Nói xong, y còn tặc lưỡi ra vẻ hối tiếc lắm. Quý Đông không nhìn thấy vẻ mặt y có gì biến đổi như lo lắng hay hoảng sợ. Cho thấy một là y không liên quan đến vụ này, hai là y có kỹ năng che giấu biểu cảm quá tốt.

Mà thực ra luật sư thì có ai không biết kìm chế cảm xúc bản thân đâu cơ chứ.

Đức Dự mỉm cười:

- Muốn lật lại vụ án này không khó, cốt là có đủ bằng chứng. Vụ việc năm đó tôi cũng biết được không ít, nhưng mà sao đến tận bây giờ cô ấy mới muốn đào lại?


Quý Đông trả lời:

- Bởi vì bây giờ mới có bằng chứng trong tay.

Đức Dự cười rộ lên:

- Có thể cho tôi xem một chút được không?

Quý Đông gật đầu:

- Có thể. Vật chứng là bao cao su của thủ phạm để lại. Năm đó cảnh sát lục soát khắp căn hầm kia nhưng không tìm thấy được cái gì cái gì khác. Có điều chị họ tôi nói cô ấy bí mật nhét nó dưới một khe gạch. Anh cũng biết cô ấy điên loạn mấy năm nay nên chi tiết này bị quên mất, tới gần đây cô ấy mới nhớ ra. Có phải tôi chỉ cần báo cảnh sát, cảnh sát lấy được lệnh khám nhà là sẽ tìm được không? Chỉ cần lấy bao cao su kia đem đi giám định DNA là sẽ ra.

- Đúng vậy, chỉ cần mẫu DNA sẽ biết ngay người từng sử dụng nó.

Quý Đông đẩy ghế đứng dậy chìa tay ra:

- Vậy tôi thuê anh làm luật sư cho tôi vụ này nhé. Dù sao cũng là bạn cũ, mong anh hết lòng giúp đỡ Mỹ Hương.

Đức Dự vui vẻ nắm lấy tay Quý Đông.

- Chắc chắn rồi, tôi sẽ cố hết sức cho vụ này.

Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Quý Đông quay lại, nói:

- Nếu năm đó không xảy ra chuyện kia, có lẽ bây giờ Mỹ Hương cũng đã trở thành luật sư hoặc là một nhân viên làm việc cho toà án. Nói chung là một công việc được người ta coi trọng chứ không phải làm nhân viên quán karaoke hết bị người này trêu ghẹo đến người kia bỡn cợt.

Đức Dự cười tiếc nuối:

- Đúng vậy, năm đó cô ấy vừa xinh đẹp vừa học giỏi, ai cũng đoán tương lai cô ấy rất xán lạn.

Ra khỏi văn phòng luật sư, Quý Đông bấm điện thoại gọi cho Tùy Ý.

- Thái độ của anh ta tôi không nhìn ra có điểm nào đáng nghi cả, cảm giác anh ta đứng ngoài cuộc.

Bên kia Tùy Ý âm u trả lời:

- Trong cuộc hay ngoài cuộc tối nay sẽ rõ.

-------

Màn đêm nhanh chóng buông xuống.

Trong căn biệt thự rộng lớn, giữa màn đêm tĩnh mịch có bóng một người đàn ông lén lút đột nhập. Y quen đường cũ, một đường đi thẳng xuống nơi cần đến. Trong lúc y đang rọi đèn pin thăm dò khắp nơi thì chiếc đèn sợi tóc bỗng dưng được bật sáng. Y hốt hoảng quay phắt người lại.

Trong mắt y hằn lên tia dữ tợn, vừa nghiến răng vừa nói:

- Mày lừa tao!

Quý Đông nhàn nhã bước từ trên mấy bậc thang xuống:

- Chỉ trách mày có tật giật mình.

Đức Dự lúc này mới biết được chẳng có cái bao cao su nào được giấu ở đây cả. Y là người rất cẩn thận, sao có thể tuỳ tiện quăng đồ lung tung, chẳng qua chiều nay y hơi chút lo lắng, dù sao chuyện cũng trôi qua bảy năm, y không thể nhớ rõ lúc ấy mình có để quên thứ gì không.

Không ngờ lại chui đầu vào rọ.

Quý Đông nhún vai:

- Còn tưởng mày sẽ đem theo vài người, hóa ra chỉ có một mình.

Đức Dự nhìn phía sau lưng Quý Đông, không thấy ai phía sau, y cười:

- Hóa ra mày cũng chỉ đến có một mình.

Quý Đông gãi đầu:

- Vốn dĩ cũng định báo cảnh sát, nhưng chưa có chứng cớ gì hết, mà tao cũng không chắc chắn đêm này mày xuất hiện ở đây, nhưng không sao, mày tới đây xem như là một bằng chứng quan trọng rồi.

Với kinh nghiệm đánh nhau lâu năm của mình, Quý Đông tin tưởng hắn sẽ dễ dàng tóm cổ tên công tử suốt ngày ngồi trong văn phòng kia.

Tưởng là Đức Dự sẽ hoảng sợ ai ngờ y nhếch mép cười:

- Mày cho là tao sẽ bất cẩn như vậy à?

Quý Đông nhíu mày không hiểu rõ lời Đức Dự. Y lôi điện thoại trong túi quần ra đưa tới trước mặt Quý Đông. Quý Đông nhìn thấy người bị trói nằm bất tỉnh trong góc phòng là Mỹ Hương.

Bằng cách nào trong thời gian ngắn như vậy y đã bắt cóc được Mỹ Hương rồi? Quý Đông khiếp sợ trợn mắt nhìn y.

Nói như vậy nghĩa là Đức Dự một mặt đến đây để dụ Quý Đông, một mặt khác đã bắt Mỹ Hương làm con tin để khống chế hắn sao? Rốt cuộc là ai lừa ai?

- Mày muốn giết người diệt khẩu? – Quý Đông hỏi.

- Là bọn mày ép tao. Chuyện đã qua lâu như vậy sao cứ cố gắng đào lại làm gì?

Quý Đông nắm chặt tay làm các khớp tay trắng bệch:

- Vậy để coi mày đánh thắng tao không đã.

Hắn không sợ phải đánh nhau, dù sao trước khi tới đây hắn đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này rồi. Đức Dự lắc đầu:

- Không, tao không đánh nhau với mày. Bây giờ con nhỏ đó đang ở trong tay tao, chỉ cần tao xảy ra chuyện thì con nhỏ đó cũng đừng hòng sống sót, mày nghĩ tao không chuẩn bị gì trước khi tới sao?

Đức Dự là luật sư, hẳn phải rất am hiểu về luật pháp, Quý Đông không biết y có chuẩn bị thêm các kế hoạch khác không, hắn cũng không dám manh động. Buộc phải ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Đức Dự.

Y tịch thu điện thoại của Quý Đông, trói hắn lại rồi lôi hắn lên xe chạy về phía ngoại ô.

Để bảo vệ an toàn cho Mỹ Hương, Quý Đông nhịn nhục ngoan ngoãn.

Xe chạy khỏi thành phố, đến vùng ngoại ô, đi thêm vài cây số nữa thì đến một căn nhà cấp bốn. Xung quanh nơi này rất thưa thớt nhà cửa, có động tĩnh gì cũng không ai biết đến.

Quý Đông bị kéo vào trong nhà.

Hắn nhìn thấy Mỹ Hương nằm sóng xoài trong góc nhà, miệng bị nhét giẻ, trên mặt có vài vết thâm tím, dường như vừa bị bạo hành. Hắn quay lại trừng Đức Dự:

- Mày có phải là con người không?

Đức Dự ném Quý Đông vào góc nhà phía Mỹ Hương đang ngồi.

Đồng thời y đi tới tháo giẻ ra khỏi miệng Mỹ Hương, tát vào mặt cô một cái, mắng:

- Con chó cái này! Dám gài bẫy tao.

Mỹ Hương nước mắt giàn giụa lắc đầu:

- Không có, tôi không có gài bẫy cậu...

Quý Đông vươn chân đạp lên đùi Đức Dự:

- Là tự tao làm, không liên quan tới cô ấy.

Đúng thật là việc này chỉ có Quý Đông và Tùy Ý lên kế hoạch, không liên quan đến Mỹ Hương, hắn cũng không ngờ tới việc Mỹ Hương sẽ bị bắt cóc.

Đức Dự dùng sức liên tiếp đạp lên ngực lên bụng Quý Đông, hắn có cảm giác như xương sườn bị nứt ra đau nhói, Đức Dự cười mỉa mai:

- Ả nói với mày những gì?

Quý Đông bị đánh tới choáng váng, nhưng hắn vẫn cố nói:

- Ngoài chuyện đó ra thì còn có chuyện gì nữa. Mày chắc chắn còn hiểu rõ hơn cả tao.

Đức Dự vỗ vỗ vào má Quý Đông:

- Tất nhiên tao phải hiểu rõ hơn mày rồi.

Gã đi tới tiếp tục cho Mỹ Hương thêm một bạt tai cực mạnh, khiến đầu óc cô quay mòng mòng:

- Tao đã cố gắng không có bất kỳ quan hệ gì với mày mà mày vẫn không buông tha cho tao à.

Mỹ Hương nỗ lực lắc đầu:

- Không, tôi không có nói gì với cậu ta hết... Tôi thề. Xin... Xin cậu ta cho tôi...

Chuyện này nếu không xử lý hai người này để bịt đầu mối thì quả thật giống như thả hổ về rừng. Đức Dự sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Mỹ Hương cũng đoán được ý đồ của Đức Dự, cô khổ sở lên tiếng:

- Xin cậu tha cho tôi, tôi quả thực không có nói gì với cậu ta. Tôi không hề biết cậu ta đã đoán ra những gì.

Đức Dự túm tóc Mỹ Hương để mặt cô ngước hẳn lên cao:

- Mày tưởng tao tin mày à. Đáng lẽ ra tao nên trừ khử mày từ lâu rồi. Mày là đồ quỷ cái.

Quý Đông im lặng nghe đối thoại của bọn họ. Sau khi dùng vài lời mang tính sát thương cao mắng nhiếc Mỹ Hương xong, Đức Dự quay sang hỏi Quý Đông:

- Mày có biết người đứng sau tất cả việc này là ai không?

Hai chân mày Quý Đông nhíu càng ngày càng sâu. Đức Dự cười:

- Loại con gái có vẻ ngoài thanh tao đơn thuần như thế này rất dễ lừa gạt mọi người phải không? Ai cũng nghĩ năm đó cô ta bị giam cầm thật à? Trước khi mày chết, tao không ngại kể cho mày nghe một chút sự thật.

Quý Đông mở lớn hai mắt lên nhìn Đức Dự. Y thản nhiên ngồi trên ghế rít một điếu thuốc rồi bình thản kể lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net