Chương 9: Cuộc Gọi Đầu Tiên (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc bọn họ cũng tới căn nhà kia thêm một lần nữa. Hiện tại lúc này gần bốn giờ sáng, cũng như hôm qua, mọi thứ đều im lìm.

Hai người bọn họ thành công đột nhập vào ngôi nhà, xuống tới căn hầm kia.

Lúc chuẩn bị mở cửa ra, Quý Đông nói:

- Cậu nhớ nhìn kỹ xem có thấy "con ma" kia không nha.

Tùy Ý nuốt nước miếng tập trung tinh thần để nhìn. Cửa mở ra, vẫn ánh đèn màu vàng mờ mờ ảo ảo đó nhưng Quý Đông không thấy gã thanh niên hôm qua đâu cả. Trên giường chỉ có một mình Mỹ Hương nằm sóng soài ở đó.

Hai người bọn họ đi tới kiểm tra tình hình của cô. Có vẻ như cô lại bị hạ thuốc mê.

Hiện tại bọn họ không biết có nên đưa Mỹ Hương tới bệnh viện hay không. Cuối cùng vẫn là Tùy Ý lên tiếng:

- Tôi nghĩ "hồn ma" kia liên tục đưa cô ấy đến đây nhưng không hại cô ấy là có vấn đề.

- Vấn đề gì?

- Tôi không biết. Nhưng tôi đoán đây có thể là mấu chốt để giải quyết vấn đề. Anh nghĩ xem, liệu có phải Mỹ Hương quên mất chuyện gì nên "hồn ma" kia bắt cô ấy phải nhớ lại bằng cách cho cô ấy quay trở về nơi cũ. Theo tôi biết, bất kỳ hành động nào diễn ra trong trò chơi này cũng đều có mục đích.

Xem như Tùy Ý có kinh nghiệm.

Hai người quyết định không mang Mỹ Hương đến bệnh viện mà mang về nhà. Quý Đông cũng tranh thủ chạy đi làm thủ tục xuất viện cho Mỹ Hương, tránh cho hồ sơ bệnh án của cô mang tội danh trốn viện.

Qua giờ cơm trưa rốt cuộc Mỹ Hương cũng tỉnh dậy. Cô ngạc nhiên khi thấy mình nằm ở nhà chứ không phải bệnh viện. Đi ra phòng khách, cô nhìn thấy hai thanh niên đang ở trong nhà mình, Quý Đông thì cô biết rồi, nhưng cậu nhóc trên mặt đầy vết xanh tím kia cô chưa gặp qua bao giờ. Quý Đông nhanh nhẹn giới thiệu:

- Đây là Tùy Ý, hôm qua tôi có kể với cô rồi.

Mỹ Hương khẽ gật đầu rồi ngồi xuống:

- Lại xảy ra chuyện gì sao? Sao tôi lại ở nhà?

Quý Đông đem mọi chuyện kể lại với Mỹ Hương. Cô ôm gối ngồi trên sô pha, không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào đối với chuyện này.

Nhớ tới lời Tùy Ý nói, Quý Đông gợi mở vấn đề:

- Có lẽ không đơn thuần hồn ma kia chỉ định đưa chị về căn hầm đó chỉ để đùa giỡn đâu. Nhất định gã có mục đích.

Mỹ Hương nhíu mày không hiểu.

- Mặc dù biết bắt chị phải nhớ lại quá khứ lúc trước không hay cho lắm. Nhưng chị thử cố nhớ lại xem, liệu chị có quên đi chi tiết nào không?

Chuyện trôi qua đã bảy năm. Ba năm trong bệnh viện tâm thần, bốn năm thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý, có rất nhiều thứ Mỹ Hương đã quên sạch. Cô trốn tránh điều đó đã bảy năm, bây giờ bảo cô nhớ lại, thật sự không thể nhớ tường tận chi tiết được.

Quý Đông nói tiếp:

- Để tháo gỡ chuyện này, chúng ta phải xem xem mục đích của hồn ma kia là gì. Đầu tiên, gã tìm tới chị, khơi gợi quá khứ đau khổ của chị, sau đó gã đưa chị về căn hầm kia để chị trải qua lại cảm giác trong quá khứ đó. Có điều, tại sao phải hạ thuốc mê chị? Nếu muốn chị trải qua lại cảm giác trong quá khứ thì nên để chị tỉnh chứ.

Mỹ Hương ngồi suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Lần đầu tiên tỉnh dậy trong căn hầm đó, là do tôi bị hạ thuốc mê. Tôi nhớ rõ ràng trong bữa tiệc ngày ấy tôi không uống rượu, tôi bị bỏ thuốc.

- Bữa tiệc đó không có camera quay lại sao?

Mỹ Hương lắc đầu:

- Gần mười năm trước việc lắp camera chống trộm không có phổ biến như bây giờ. Với lại, buổi tiệc đó tổ chức tại nhà riêng, lại càng không có camera giám sát.

Những tình tiết về vụ án năm ấy đều lưu ở sở cảnh sát, bác sĩ Khả cũng không nắm được toàn bộ, cho nên có những việc Quý Đông phải trực tiếp hỏi Mỹ Hương.

Tùy Ý yên lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng:

- Người mời chị đến bữa tiệc năm xưa là ai?

- Lớp trưởng lớp đại học năm xưa. – Mỹ Hương trả lời. – Năm đó cảnh sát cũng tiến hành điều tra cậu ta lẫn những người có mặt trong bữa tiệc, nhưng người thì say bí tỉ, người không uống thì về sớm, rốt cuộc không tra ra được cái gì.

Ngày trước Mỹ Hương không phải người có giao thiệp rộng trong lớp, nhưng cô có thành tích học tập đáng nể và ngoại hình xinh đẹp nên cũng thường được bạn bè săn đón.

Bả vai Tùy Ý hơi chùng xuống, cậu ngả người dựa hẳn vào lưng ghế.

- Thường thì với cương vị là chủ nhà, người ta sẽ giữ tỉnh táo đến cuối bữa tiệc, việc gã Hoài Tân đưa chị đi, tên lớp trưởng kia nhất định phải biết, nhất là trong hoàn cảnh chị hôn mê bất tỉnh, tại sao trong hai năm chị mất tích, gã không nói việc này cho cảnh sát?

Quý Đông nghi hoặc:

- Ý cậu là gã lớp trưởng kia biết được mọi chuyện nhưng bao che cho Hoài Tân?

Tùy Ý lắc đầu:

- Không chắc chắn, chỉ là nghi ngờ thôi. Cảnh sát cũng không phải đồ ngốc, không phải chỉ một hai câu nói dối là gạt được họ. Có lẽ thời điểm đó họ đã điều tra gã rồi nhưng không có bằng chứng thì không làm gì được. Hai năm sau người thì chết, người thì không tỉnh táo, còn tra được cái gì nữa.

Tùy Ý chỉ nói "không tỉnh táo" chứ không nói thẳng ra là "bị điên".

Quý Đông thuật lại mọi chuyện:

- Bây giờ thiết lập lại toàn bộ vụ án là như thế này. Vào ngày 10 tháng 3 năm X, cô Mỹ Hương đến nhà bạn học tham gia tiệc sinh nhật. Trong bữa tiệc, cô Mỹ Hương bị chuốc thuốc mê mang đi. Những người tham gia bữa tiệc hôm ấy đều không hay biết chuyện này. Sau năm ngày không liên lạc được với con gái, ba mẹ cô Mỹ Hương đã từ quê lên thành phố báo án. Tuy nhiên, manh mối để lại quá ít ỏi, không ai biết cô Mỹ Hương bị bắt cóc hay đã bị giết hại. Vụ mất tích dần dần chìm vào quên lãng. Hai năm sau, người ta tìm thấy cô bị giam giữ dưới căn hầm nhà bạn học Hoài Tân, dựa theo lời khai lúc mê lúc tỉnh của cô, người ta xác định cô bị bắt cóc từ bữa tiệc hôm ấy. Những người liên quan bị gọi tới đồn để thẩm vấn thêm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, chỉ làm cho đúng thủ tục, bởi vì thủ phạm đã chết, vụ án xem như khép lại.

Ngừng một chút, Quý Đông nói tiếp:

- Chúng ta cho là như vậy, Mỹ Hương cũng nghĩ như vậy.

Mỹ Hương gật đầu:

- Đúng vậy, trong suốt thời gian ở dưới căn hầm đó, tôi chỉ thấy có một mình gã. Ngoài gã ra, không có bất kỳ sự hiện diện của người khác.

Quý Đông ngẫm nghĩ:

- Người ta có câu ác giả ác báo, gã Hoài Tân làm chuyện trái với luân thường đạo lý, gã chết là đúng. Chỉ có ai chết oan ức tức tưởi, đem theo oán niệm mới thành ma quỷ đi báo oán, tại sao gã lại thành quỷ? Lẽ nào trong vụ án này có điều gì khuất tất?

- Tôi không biết. – Mỹ Hương cảm thấy rất mơ hồ.

Tùy Ý gãi gãi mũi:

- Chị muốn giải quyết triệt để vấn đề của chị thì chị buộc phải nhớ lại tình tiết cũ.

Mỹ Hương nhìn Tùy Ý chằm chằm. Chuyện cũ trôi qua bảy năm, mỗi lần nhớ tới trái tim cô như bị bóp nghẹn. Cô đã mất tất cả. Nhưng nếu cô không phối hợp, chỉ sợ mọi chuyện còn khó chịu hơn.

Sau một hồi lâu, Mỹ Hương nói:

- Quả thật tôi không nhớ được điều gì cả.

Tùy Ý im lặng. Trò chuyện thêm đôi ba câu, cậu nói muốn hút thuốc nên ra phía cầu thang. Quý Đông thấy cậu mãi không quay vào thì đi ra tìm.

Hắn nhìn thấy Tùy Ý ngồi trên bậc cầu thang, ánh mắt đăm chiêu nghịch cái bật lửa. Không ngửi thấy mùi khói thuốc trong không khí, hắn đoán nãy giờ cậu vẫn chưa hút:

- Cậu đang nghĩ gì vậy?

Tùy Ý trả lời:

- Tôi nghĩ có người thứ hai liên quan đến vụ này.

- Cậu vẫn nghi ngờ tay lớp trưởng đó à?

- Ừ, anh nghĩ xem, anh có dám bỏ thuốc mê một cô gái ở nhà bạn anh không? Hơn nữa lại trong một bữa tiệc đông người, sẽ rất dễ bị phát hiện, trừ phi anh được người ta hậu thuẫn. Làm lớp trưởng thì mối quan hệ với bạn bè trong lớp sẽ khá tốt, không thể có chuyện gã bị Hoài Tân uy hiếp được, tôi nghi gã là tòng phạm. Về mục đích thì hiện tại vẫn chưa rõ.

Ngừng một lát, Tùy Ý nói tiếp:

- Ngoại hình của Mỹ Hương khá xinh đẹp, nếu gã lớp trưởng là tòng phạm với Hoài Tân, tôi nghĩ gã cũng đã không ít lần lên giường với cô ta.

- Nhưng Mỹ Hương nói trong thời gian ở dưới tầng hầm, cô ấy không gặp gỡ ai khác ngoài Hoài Tân cơ mà.

Tùy Ý vò điếu thuốc trong tay:

- Anh có biết hội chứng "cưỡng bức người bất tỉnh" không? Có thể gã mắc hội chứng đó, cho nên chỉ quan hệ với Mỹ Hương khi cô ta bị chuốc thuốc mê. Còn người chuốc, có thể là Hoài Tân, việc này đơn giản thôi, trộn thuốc vào đồ ăn thức uống là được.

Quý Đông từng nghe qua hội chứng này rồi, có người còn cưỡng gian cả tử thi nữa cơ. Người biến thái trên đời này quả thực rất nhiều.

- Mặc dù đây mới chỉ là nghi ngờ của tôi, nhưng chúng ta có thể phát triển suy luận theo hướng này. – Tùy Ý tiếp lời.

Quý Đông không phản bác lại lời cậu. Hắn còn thầm khen ngợi đầu óc của cậu khá linh hoạt nhạy bén.

Hai người đi vào hỏi Mỹ Hương địa chỉ của tên lớp trưởng kia. Mỹ Hương không biết y còn ở căn nhà lúc trước không. Cô cũng chẳng có tài khoản mạng xã hội của người nọ.

Về việc này Quý Đông đành phải gọi điện nhờ vả bác sĩ Khả. Bác sĩ Khả sau khi gọi điện hỏi một số người trong cơ quan điều tra, cuối cùng cũng có được trang facebook cá nhân của y.

Với sự phát triển công nghệ thông tin hiện tại, rất dễ để điều tra về một người. Tên lớp trưởng ấy tên là Đức Dự, hiện tại tự mở một văn phòng luật nho nhỏ. Trên trang cá nhân, y còn đăng hình công khai với một cô gái xinh đẹp, nói là cuối năm sẽ tổ chức đám cưới.

Tùy Ý nói với Quý Đông:

- Tôi đoán như thế này. Đều là thủ phạm trong vụ án năm xưa, nhưng gã Hoài Tân bị trả giá đắt, còn tên Đức Dự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, công việc thăng tiến, tình yêu hoàn mỹ, khiến cho gã Hoài Tân kia vừa tức vừa hận. Gã muốn tên đó phải chịu kết cục như gã. Từ đó sinh ra oán hận trở thành quỷ.

- Vậy tại sao gã không tìm đến tên lớp trưởng cho nhanh mà phải thông qua Mỹ Hương?

- Có lẽ vì không quấy phá được? Nếu ai cũng dễ dàng bị quỷ tấn công thì nhân loại tuyệt chủng lâu rồi. – Tùy Ý nói.

Nếu công việc của y là tư vấn luật thì dễ rồi. Giả làm khách hàng là sẽ tiếp cận được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net