Chương 7: Cuộc Gọi Đầu Tiên (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban nãy khi ở trên taxi đến đây, Quý Đông đã nói đại khái câu chuyện về Mỹ Hương cho cậu nghe. Lúc nói chuyện đó, sợ tài xế nghe được, hắn phải cố gắng nói thật nhỏ bên tai cậu, bị mấy sợi tóc của cậu chọc vào mặt ngứa chết đi được.

Hai người bắt đầu tìm quanh lối xuống căn hầm kia. Sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng tìm thấy. Quý Đông nhặt một cây gậy đưa cho Tùy Ý:

- Cầm lấy phòng thân.

Cậu nhóc cầm lấy, tới bây giờ Quý Đông mới phát hiện ra từ nãy tới giờ cậu vẫn luôn nắm lấy vạt áo mình. Hình như trên trán cậu ta còn lấm tấm mồ hôi, Quý Đông phì cười:

- Sợ thật sao?

Tùy Ý xấu hổ buông vạt áo hắn ra. Thật muốn đùa với cậu ghê, nhưng tình hình lúc này hắn không thể phí thời gian cho mấy việc ấu trĩ ấy, hắn mở cánh cửa đi xuống tầng hầm.

Mùi ẩm mốc bí bách mau chóng xộc lên đầy khoang mũi hai người. Bọn họ phải đứng bên trên một lát để quen với cái mùi này trước khi xuống.

Trong căn hầm lắp một cái bóng đèn dây tóc màu vàng, ánh đèn mờ nhạt nhưng đủ để Quý Đông nhìn rõ mọi thứ diễn ra trước mắt.

Ở trên giường, hắn nhìn thấy một gã thanh niên tầm tuổi với Tùy Ý, đang cầm dao chuẩn bị đâm lên cổ Mỹ Hương.

Quý Đông vội giật lấy cây gậy trên tay Tùy Ý lao tới nhằm người tên kia mà vung. Gã có dao, Quý Đông không dám khinh địch.

Nhưng khi cây gậy vừa chạm vào, người kia bỗng tan thành một đống tro bụi. Quý Đông dùng lực mạnh vung vào khoảng không nên mất đà đổ ập xuống giường.

Tùy Ý không hiểu có chuyện gì, cậu nhìn thấy Mỹ Hương nằm bất tỉnh, lồng ngực vẫn còn phập phồng chứng minh chưa chết, cậu quay qua nhìn gương mặt tái mét của Quý Đông:

- Anh làm sao vậy?

Quý Đông lắp bắp:

- Lúc nãy cậu có nhìn thấy gì không?

Tùy Ý gật đầu:

- Có, thấy anh tự dưng vung gậy đánh không khí rồi mất đà té ngã. – Trong giọng nói của cậu có chút trêu chọc.

Quý Đông kinh hãi:

- Cậu không nhìn thấy gì thật sao?

Tùy Ý không hiểu ý của hắn.

- Lúc nãy cậu xác định không nhìn thấy gã thanh niên kia sao?

Tùy Ý nhíu mày. Cậu từ nãy tới giờ vẫn luôn đi sát phía sau Quý Đông, những gì hắn nhìn thấy cậu cũng thấy, làm gì có gã thanh niên nào xuất hiện ở đây.

Thấy thái độ của Tùy Ý, Quý Đông biết cậu không nhìn thấy gì thật. Hắn nuốt nước miếng đứng dậy xem xét tình hình của Mỹ Hương. Gương mặt cô tái nhợt nhưng vẫn còn sống.

Hai người xem xét cẩn thận, thử lay vài lần nhưng cô vẫn không tỉnh. Kiểm tra thấy trên người cô không bị thương chỗ nào, Quý Đông vác Mỹ Hương lên vai, quyết định đi tới bệnh viện chứ không báo cảnh sát. Hắn ngại lôi thôi. Nội cái chuyện đột nhập vào nhà người ta cũng đủ để hắn mệt mỏi trong nhà giam một thời gian.

Các bác sĩ kiểm tra thấy chỉ số của Mỹ Hương đều bình thường bèn lấy máu cô đi xét nghiệm thử, họ nghi ngờ cô bị bỏ thuốc mê.

- Thuốc mê sao? – Quý Đông bất ngờ.

Bác sĩ kia vừa hí hoáy viết giấy vừa nói:

- 90% là thuốc mê rồi. Có cần báo cảnh sát không?

Quý Đông xua tay:

- Không cần đâu.

Nói chuyện với bác sĩ xong, hắn ra khỏi phòng dựa lên tường lôi bao thuốc lá trong người ra định hút, chợt nhớ đây là bệnh viện, hắn nhét bao thuốc lại vào người, quay qua hỏi Tùy Ý:

- Xuống căn tin kiếm gì ăn không?

Tùy Ý gật đầu. Từ nãy đến giờ cậu như người vô hình ở bên cạnh hắn.

Thường thì căn tin của bệnh viện đồ ăn bán khá mắc nên không đông khách cho lắm. Người nhà bệnh nhân vốn luôn tiết kiệm tiền đóng viện phí nên tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó, họ chủ yếu ra ngoài mua cơm hoặc nhận cơm từ thiện.

Quý Đông gọi hai phần ăn sáng đầy dinh dưỡng kèm hai ly sữa nóng. Đồ ăn mang ra, hai người không nói câu nào im lặng ăn hết sạch.

Cả hai đều là thanh niên, một người 20, một người 25 tuổi nên lúc nào cũng bừng bừng khí thế, sức ăn rất lớn.

Cơm no rượu say, Quý Đông ngã người ra sau ghế dựa, thỏa mãn nói:

- Sẵn tiện đang ở bệnh viện có muốn đi kiểm tra vết thương một chút không?

Qua một đêm, mấy vết đánh nhau của Tùy Ý tím bầm trông rất dễ sợ, cậu đi tới đâu đều bị người ta ngoái nhìn theo tới đó.

Tùy Ý lắc đầu. Cậu biết rõ bản thân mình có ổn hay không. Dù sao đây không phải là lần đầu tiên đánh nhau, mấy vết bầm này nhìn qua thì ghê nhưng để qua mấy ngày thì không sao rồi.

Quý Đông lại hỏi:

- Bây giờ cậu định về nhà hay đi đâu? Đám người kia liệu có tới tìm cậu nữa không?

Tùy Ý lấy khăn giấy tao nhã lau miệng. Mặc dù bên ngoài cậu trông bất cần đời nhưng thực chất bên trong phong thái cao quý của con nhà giàu vẫn ăn sâu vào xương tuỷ. Cho nên từng hành động gắp đồ ăn lẫn lau miệng đều rất thanh tao. Cậu nói:

- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.

Quý Đông khẽ "hừ" lạnh, tay chân ngứa ngáy muốn đánh cậu một cái. Nghĩ tới bác sĩ Khả, hắn nén lại. Dù sao cũng chỉ là một đứa con nít, hắn không thèm chấp.

Tùy Ý uống cạn nửa ly sữa, hỏi:

- Tối qua anh nhìn thấy có người trong căn hầm đó thật sao?

Từ lúc phát hiện ra vụ việc, bọn họ lo đưa Mỹ Hương ra khỏi đó, xong còn đưa cô tới bệnh viện thăm khám, quần quật cả buổi giờ mới có thời gian nghiêm túc nói về chuyện này. Quý Đông ngồi thẳng dậy.

- Tối qua cậu quả thật không nhìn thấy ai ngoài chúng ta sao?

Tùy Ý lắc đầu.

Quý Đông nhớ tới lời bác sĩ Khả nhờ cậy mình lôi kéo tiếp cận cậu, cho nên hắn đi vòng qua kéo ghế ngồi sát cậu thần bí kể chuyện. Hắn muốn kéo gần khoảng cách với thằng nhóc này lại.

Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, Quý Đông lôi một lúc hai cái điện thoại ra xem, người gọi hắn không phải là khách hàng mà là một người bạn. Hai người trao đổi vài câu đơn giản. Lúc nghe điện thoại, hắn thấy Tùy Ý nhíu mày cầm lấy cái điện thoại cổ lổ sĩ kia quan sát rất kỹ.

Nói chuyện xong, hắn hỏi:

- Sao? Thích đồ cổ à?

Hỏi xong mới thấy sắc mặt Tùy Ý khó coi vô cùng, thậm chí trên trán cậu còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Mãi sau cậu mới khó khăn nói ra mấy chữ:

- Ở đâu anh có cái điện thoại này?

Quý Đông cười:

- Mua chứ ở đâu. Sao thế? Nếu cậu thích thì anh Đông tặng cho cậu.

Tùy Ý nhìn vào mắt hắn nghiêm túc hỏi:

- Từ lúc mua cái điện thoại này, có thấy điều gì bất thường xảy ra không?... Ai là người liên lạc đầu tiên với anh? Sau đó có chuyện gì xảy ra không?

Quý Đông thản nhiên:

- Mỹ Hương.

Tùy Ý gật đầu với vẻ mặt "thì ra là vậy". Quý Đông thấy thái độ của cậu lạ lùng bèn hỏi:

- Làm sao vậy? Sao vẻ mặt cậu nghiêm túc thế?

Tùy Ý không suy nghĩ mà nói:

- Anh tiêu đời rồi!

Quý Đông hơi ngạc nhiên khi nghe mấy lời này, Tùy Ý nhếch mép cười:

- Bạn gái cũ của tôi đã chết vì chiếc điện thoại này.

Quý Đông không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy. Hắn dồn dập hỏi:

- Chết vì chiếc điện thoại này nghĩa là sao?

- Có phải anh nhận được một tin nhắn kỳ lạ không?

Quý Đông nhớ tới tin nhắn nói về "Trò Chơi Ma Quỷ" liền gật đầu.

- Có muốn nghe chuyện cũ không? – Tùy Ý thản nhiên giống như ban nãy cậu không hề hoảng hốt khi nhìn thấy chiếc điện thoại kia vậy.

Quý Đông dỏng lai lên nghe cậu nói.

- Lúc cô ấy kể cho tôi về trò chơi này, tôi không hề tin. Nhưng ngay sau đó có những thứ rất kỳ lạ xảy ra. Cuối cùng cô ấy không vượt qua được nên đã bị trừng phạt. Mà lúc giao kèo với ma quỷ, hình phạt cô ấy chọn để trao đổi chính là dùng tính mạng mình. Cô ấy ngã từ tầng 20 xuống, cả người không còn nguyên vẹn. Sau đó tôi có đi điều tra sơ về trò chơi này, cuối cùng phát hiện ra người được chọn để tham gia trò chơi này có hai loại, một là loại dựa vào duyên số ngẫu nhiên, một loại là người có dục vọng cuồng cháy về một thứ gì đó. Thứ dục vọng này mạnh mẽ đến mức thu hút ma quỷ tìm đến, hai bên sẽ tiến hành giao dịch với nhau. Anh tham gia trò chơi của nó, nếu thắng, anh sẽ có thứ anh muốn, nếu thua, nó sẽ nuốt linh hồn của anh. Thứ anh đụng phải không đơn giản chỉ là hồn ma bóng quế bình thường, mà nó là quỷ, nó có hình dáng, nó biết cầm nắm. Nó có thể giết người.

Quý Đông lắng nghe chăm chú, sau đó cười phá lên:

- Đùa à? Tôi làm gì có giao dịch với ai. Từ hôm qua đến bây giờ tôi đang còn hoang mang về mấy thứ này đây.

Tùy Ý chú ý quan sát xem Quý Đông có nói dối không, kết quả không tìm thấy manh mối gì.

- Vậy anh thuộc loại thứ nhất, là loại được chọn ngẫu nhiên. Thường thì loại này rất hiếm người gặp phải.

Quý Đông tò mò:

- Vậy cậu có biết dục vọng mãnh liệt của bạn gái cũ cậu là gì không?

- Cô ấy muốn có một đôi chân lành lặn để đi lại như người bình thường. – Tùy Ý trả lời.

Quý Đông không thể ngờ được một tên nhóc đẹp trai kiêu ngạo như Tùy Ý lại yêu một cô gái tàn tật. Hắn không phải chê bai người tàn tật, nhưng trường hợp này rất hiếm có, ai cũng sẽ ngạc nhiên như hắn thôi.

Ngừng một hồi, hắn hỏi tiếp:

- Năm nay cậu mới 20 tuổi, vậy năm đó hai người bao nhiêu tuổi? Yêu sớm à?

Tùy Ý thản nhiên:

- Năm đó tôi 16 tuổi, còn cô ấy 24. Cô ấy là cô giáo dạy vẽ của tôi.

Quý Đông lại trợn mắt lần nữa, không ngờ tên nhóc này lại yêu cô giáo của mình.

- Cô ấy rất dịu dàng, là người đối xử tốt nhất với tôi trong nhiều năm qua. Lúc tôi nói tôi thích cô ấy, cô ấy bảo cô không xứng với tôi, tôi biết cô ấy có thích tôi nhưng cô ấy tự ti, sau đó thì cô ấy quyết định tham gia trò chơi kia.

Có lẽ cô giáo ấy thấy mình không xứng với cậu nên mới khát khao có đôi chân lành lặn, mới tiến hành giao dịch với quỷ dữ.

Quý Đông chưa biết nhiều về Tùy Ý nhưng hắn đại khái hiểu rõ cậu lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, cô giáo kia chính là ngọn lửa sưởi ấm cho cậu, hắn thở dài tiếc rẻ cho mối tình oan trái này.

Mãi lâu sau, Tùy Ý đứng dậy:

- Tôi về đây, mọi chuyện còn lại anh tự giải quyết đi. Cái trò chơi này không đơn giản đâu. Tuy tôi không biết cách thức nó hoạt động nhưng tôi biết thứ nó cần ở anh không có gì khác ngoài linh hồn.

Quý Đông giật lấy chiếc điện thoại của cậu nhập số của mình vào.

- Có chuyện gì cứ gọi cho anh Đông.

Tùy Ý lấy lại điện thoại rồi quay người đi thẳng. Quý Đông ngồi xuống cau mày suy nghĩ. Mặc dù Tùy Ý nói không nhiều, nhưng có hai điều khiến hắn lưu ý. Đó chính là trò chơi này có thật và người muốn chơi phải tiến hành giao dịch linh hồn với ma quỷ.

Hắn thề là hắn chưa từng làm chuyện này. Vậy hắn là một trong số ít những người được lựa chọn ngẫu nhiên. Việc này được tính là may mắn hay xui xẻo đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net