Chương 8: Cuộc Gọi Đầu Tiên (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì Mỹ Hương không có người thân ở đây nên sau khi rời khỏi căn tin, Quý Đông đi làm các thủ tục cho cô. Đến trưa có kết quả xét nghiệm máu, một y tá đưa kết quả cho Quý Đông, nói với hắn:

- Cô ấy xác thực bị bỏ thuốc mê.

Quý Đông ngạc nhiên:

- Là thật sao?

Đáp án này quá bất ngờ, hắn không biết tại sao lại phải bỏ thuốc mê cô.

Đến khi thuốc mê hết tác dụng, Mỹ Hương dần dần tỉnh lại. Quý Đông ngồi bên cạnh mỉm cười trấn an:

- Tỉnh rồi à? Có muốn uống nước không?

Nhìn thấy xung quanh trắng toát, trong không khí còn có mùi thuốc sát trùng nên Mỹ Hương biết ngay đây là bệnh viện. Cô hồi tưởng một chút chuyện xảy ra đêm qua, yếu ớt nói:

- Tôi lại nhìn thấy nó nữa rồi.

Quý Đông gật đầu:

- Tôi cũng nhìn thấy.

Mỹ Hương mở to hai mắt ngạc nhiên. Quý Đông đem chuyện đêm qua kể vắn tắt lại cho cô nghe. Mỹ Hương ứa nước mắt:

- Không ngờ vì tôi nên cậu mới bị cuốn vào chuyện này.

Quý Đông nắm vai an ủi cô, hắn là một người đàn ông, chẳng lẽ lại đi tính toán với phụ nữ chân yếu tay mềm. Hắn hỏi:

- Rốt cuộc tại sao hôm qua cô lại tới căn nhà đó?

Mỹ Hương lắc đầu:

- Tôi không biết. Hôm qua lúc đang làm việc bỗng dưng đầu tôi đau kinh khủng, đành xin quản lý cho nghỉ làm. Về tới nhà uống thuốc xong, ngủ một giấc tới tầm 2 giờ sáng thì có người lay tôi dậy. Tôi mở mắt ra thấy đó chính là gã biến thái kia. Rồi sau đó tôi không còn nhớ gì nữa, khi tỉnh lại thì tôi thấy mình nằm ở đây rồi.

Mỹ Hương nói như vậy, chứng tỏ cô không biết mình từng ở dưới căn hầm kia. Khi nghe Quý Đông thuật lại câu chuyện, sống lưng cô lạnh toát. Cô không ngờ mình đã quay về nơi đó thêm một lần nữa.

Sức khỏe Mỹ Hương không ổn định, cô bị suy nhược cơ thể lẫn thần kinh nên bác sĩ đề nghị cô nhập viện một đêm để quan sát. Nơi đây đông người, cô ở lại cũng thấy an tâm hơn, có điều cô không có người thân bên cạnh.

Quý Đông không hỏi nhiều, hắn muốn liên lạc với người nhà cô nhưng bị cô ngăn cản:

- Mấy năm nay ba mẹ tôi rất đau lòng về tôi rồi, hiện tại tôi không muốn bọn họ lo lắng thêm nữa. Trong thẻ của tôi có ít tiền tiết kiệm, mật khẩu là 4 số cuối điện thoại của tôi, cậu mướn giúp tôi một y tá chăm sóc tôi là được rồi.

Quý Đông không còn cách nào khác đành phải nghe lời cô.

------

Buổi tối, Quý Đông lo lắng cho Mỹ Hương xong mới quay trở về, hắn đưa số điện thoại của mình cho cô y tá trẻ mà hắn thuê chăm sóc Mỹ Hương. Nói là nếu có chuyện gì thì gọi gấp cho hắn. Cô y tá trẻ che miệng cười:

- Anh thương chị ấy ghê, chị ấy thật có phúc.

Quý Đông định thanh minh mình và Mỹ Hương không có quan hệ gì nhưng lại thấy việc này cũng vô nghĩa, hắn chỉ cười cười rồi quay lưng ra về.

Lúc về tới nhà, hắn thấy trước cửa nhà mình có một bóng đen đang ngồi thù lù một đống. Đi lại gần, còn thấy cái bóng kia bày ra một bộ mặt nhàm chán ngậm một que kẹo mút.

Quý Đông đi tới đá đá nhẹ lên người nọ:

- Sao lại ở đây?

Tùy Ý hình như ngồi ở đó cũng lâu rồi, hai chân tê rần đứng lên hơi loạng choạng, cậu nói:

- Tôi gọi cho anh không được.

Quý Đông rút điện thoại ra thấy thông báo có năm cuộc gọi nhỡ, hắn vỗ trán:

- Ở trong bệnh viện sợ ảnh hưởng tới người khác nên tôi tắt chuông.

- Nhà tôi bị bọn nó bao vây rồi, tối nay tôi ngủ ở đây.

Quý Đông nhìn bộ quần áo nhàu nhĩ mặc từ tối hôm qua của cậu, trong lòng hơi buồn cười nhưng sợ đụng chạm tới lòng tự ái của cậu nên mở rộng cổng ra:

- Vào đi! - Hắn không dẫn cậu lên phòng ngủ mà hỏi: - Ăn gì chưa?

Tùy Ý lắc đầu. Quý Đông mở tủ lạnh lấy trứng và rau ra nấu cho cậu một tô mì. Tùy Ý không phải là người kén ăn, cậu nhanh chóng xử lý sạch sẽ.

Lúc này Quý Đông mới cẩn thận suy nghĩ kỹ. Thằng nhóc này bên ngoài trông có vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng thực chất hình như vẫn là một đứa trẻ con đơn thuần. Chỉ cần thuận theo cậu ta thì không khó ở chung lắm. Từ tối hôm qua tới nay, cậu ta cũng chưa tỏ thái độ gì quá đáng với hắn. Hắn nghĩ mình có thể từ từ tiếp cận rồi kết bạn với cậu ta được.

Hoặc có lẽ cậu ta chỉ chống đối với người nhà mà thôi.

Ăn uống xong, Quý Đông đem chén bát rửa sạch rồi mới dắt Tùy Ý lên phòng. Hắn kiếm một bộ quần áo ngủ đưa cho cậu thay. Vóc dáng hai người xêm xêm nhau nên quần áo tương đối vừa vặn.

Lúc Quý Đông đang lên mạng tìm hiểu về trò chơi kia thì Tùy Ý hỏi:

- Còn thuốc lá không?

Quý Đông ngạc nhiên:

- Cậu cũng hút thuốc à?

Cậu gật đầu. Quý Đông đứng dậy lục trong túi quần ra một bao thuốc ném cho cậu:

- Hút ít thôi, coi chừng ung thư phổi.

Tùy Ý mở cửa ban công ra châm lửa hút thuốc. Quý Đông đưa mắt quan sát cậu. Hắn phát hiện ra, thằng nhóc này trông rất cô đơn, cảm giác như sự nổi loạn của nó chỉ để che dấu sự cô đơn yếu đuối của nó mà thôi.

Hút liền một lúc hai điếu thuốc xong, Tùy Ý quay vào nằm lên giường đắp chăn định ngủ. Quý Đông muốn nhân cơ hội lân la nói chuyện làm thân với cậu thì nghe cậu nói:

- Từ bây giờ anh lo ngủ đủ giấc đi, bởi vì cái trò chơi kia sẽ liên tục quấy rối anh đấy.

Quý Đông thấy cậu không muốn trò chuyện với mình đành nhắm mắt lại ngủ.

Tới ba giờ sáng, bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên dồn dập. Quý Đông mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình. Thấy số lạ hắn định không bắt máy thì Tùy Ý bên cạnh lên tiếng:

- Anh nghe đi.

Hắn uể oải vừa bấm nút nghe thì bên kia có giọng một cô gái trẻ vang lên:

- Anh Đông phải không ạ? Bạn gái của anh mất tích rồi, tôi không tìm thấy.

Quý Đông sực tỉnh ngồi bật dậy. Hắn nhận ra đây là giọng nói của cô y tá hắn thuê. Hắn hỏi lại xác nhận:

- Đã tìm kỹ chưa?

Cô y tá lo lắng nói:

- Đã tìm kỹ rồi. Tôi đã báo cáo lên trên, các bộ phận cũng đã tham gia tìm kiếm nhưng không thấy người. Kiểm tra lại camera thì thấy cô ấy đã tự ý đi ra khỏi bệnh viện.

Quý Đông kêu lên:

- Trốn viện sao?

- Bọn tôi cũng ngạc nhiên lắm, nhưng hình ảnh trên camera đúng là cô ấy.

- Được rồi, tôi sẽ giải quyết vụ này, các cô cứ làm tròn trách nhiệm của mình đi.

Tùy Ý lúc này cũng ngồi dậy, giọng ngái ngủ:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Quý Đông quay qua hỏi cậu:

- Như thế nào mới thắng trong trò chơi này?

Tùy Ý cau mày suy nghĩ rồi nói:

- Giải quyết triệt để được vấn đề. Anh xem lại yêu cầu trò chơi đặt ra cho anh đi.

Quý Đông mở điện thoại xem lại tin nhắn ngu ngốc kia. Hắn thấy trên đó viết rõ:

"Nhiệm vụ đầu tiên: Tìm ra chân tướng sự thật bị che giấu."

Tùy Ýnói:

- Như vậy anh cần phải tìm ra chân tướngsự thật bị che giấu, nghĩa là trong việc này có một sự thật nào đó chưa đượcđưa ra ánh sáng, mà nhiệm vụ của anh là tìm ra nó, để từ đó cô gái kia khôngcòn bị bóng ma đeo bám nữa.

Quý Đông trợn mắt:

- Tôi đâu phải thầy pháp, cũng không phảinhân viên điều tra.

- Anh có thể mời thầy pháp. Nhưng... Tôi nghĩkhông ăn thua đâu. Chấp niệm của bóng ma kia đối với cô gái kia rất lớn, chỉ emời thầy pháp đến chỉ khiến gã càng thêm tức giận, nếu gã trực tiếp giết chếtcô ta, anh coi như cũng tiêu đời luôn.

Quý Đông cau mày:

- Lúc trước bạn gái cũ của cậu, cô giáokia trải qua như thế nào?

Tùy Ý mím môi một lát mới nói:

- Trò đầu tiên cô ấy vượt qua được,nhưng trò thứ hai thì không. Ở trò đầu, có một bé gái tám tuổi bị xe đụng, chếtoan. Người gây ra vụ tai nạn bỏ chạy không chịu trách nhiệm. Nhiệm vụ của cô ấylà khuyên người kia đi tự thú. Khi gã đi tự thú rồi, oan hồn cô bé ấy mới siêuthoát.

Quý Đông khó hiểu:

- Nhưng vấn đề ở đây tên biến thái HoàiTân đáng chết kia đã chết rồi, bây giờ gã cứ quấn lấy Mỹ Hương, thực sự cô ấycũng không phải là người có lỗi, pháp luật cũng đâu xử tội cô ấy. Gã chết đâuoan ức gì.

- Người khi sống là tên biến thái, anhhi vọng khi chết đi gã sẽ hết biến thái à?

Quý Đông cứng họng, Tùy Ý tiếp tục:

- Cho nên anh đang đối mặt với một tênquỷ biến thái, độ khó nhất định sẽ lớn hơn hẳn với độ khó của cô giáo tôi. Mỗimột nhiệm vụ của mỗi người đều khác nhau, độ khó cũng khác nhau.

Quý Đông vò đầu rồi đứng dậy lấy đồ dài mặc vào, Tùy Ý hỏi:

- Anh định đi đâu?

- Tôi không biết, chắc là tới căn nhàkia tìm xem. Nếu cô ấy quay lại đó thì chứng minh dưới căn hầm đó nhất định cóđiều gì đó cần kiểm tra.

Tùy Ý cũng leo xuống giường.

- Cậu muốn đi theo à?

- Cho tôi mượn một bộ quần áo của anh.

Quý Đông không ngăn cản cậu, lấy bộ đồ trẻ trung nhất của mình đưa cho cậu mặc.Một chiếc quần jeans xanh đậm và một chiếc áo thun có in hình pokemon giữa ngực.Tùy Ý xụ mặt:

- Anh bao nhiêu tuổi rồi còn mặc đồ trẻcon này? – Tuy không hài lòng nhưng cậu cũng không đôi co mà mặc vào.

Cái áo này không phải của Quý Đông mua mà là của bạn gái cũ tặng. Hắn cũng mớichỉ mặc một lần cho cô vui.

Lúc Tùy Ý cởi áo ra, hắn liếc mắt qua nhìn thấy trên lưng cậu có mấy vết sẹo vằnvện, có vẻ như do chiến tích đánh nhau để lại.

Quý Đông vừa thay quần vừa hỏi:

- Không sợ nữa sao?

Hắn vẫn nhớ hình ảnh tối qua cậu bám chặt lấy tay áo hắn, cả người đầm đìa mồhôi. Rõ ràng cậu rất sợ ma.

Tùy Ý gương mặt sắc lạnh trả lời:

- Tôi muốn xem kẻ đứng đằng sau năm đógiết chết người tôi yêu mạnh như thế nào.

Cậu rất thẳng thắn, Quý Đông cũng không có hỏi thêm. Hai người xoay đầu rời khỏinhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net