Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lên, biểu cảm lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.

A Nênh cầm một chùm chìa khóa, lạch cạch mở cánh cửa song sắt phòng giam, mở ra. Tất cả mọi người ùa vào bên trong, đứng vây quanh người tù nhân. Đối phương vẫn giữ nguyên biểu cảm trên gương mặt mình, miệng mở ra nói một tràng bằng tiếng Trung Quốc.

- Đây là Việt Nam ! - Đăng ngay lập tức gắt lên trước khi người tù nhân dứt câu. - Đừng bắt tụi tao phải nghe tiếng Hoa, nghe như l*n ấy !

- Đồng chí Đăng, đây là nơi quân ngũ, không được phép chửi thề. - Hoài nhắc nhở, nhưng biểu cảm trên mặt dù lạnh lùng cũng không che giấu nổi sự tức giận. Ngay cả Quốc cũng cảm thấy bực tức khi đối phương dám nói tiếng mẹ đẻ của họ trên mảnh đất của dân tộc mình, điều đó chẳng khác gì mình phải học tiếng Hoa để giao tiếp với người láng giềng phía bắc ở trên chính mảnh đất quê hương.

Mọi người chưa kịp hỏi cung gì tù binh mà đã bị tù binh chọc tức lại chỉ bằng một câu nói bằng tiếng Hoa.

- Đủ rồi. - Kiệt gắt lên. - Việc chúng ta đến đây là để khai thác thông tin từ tù nhân, không phải để dạy dỗ đạo lý với tên này.

- Để tôi. - A Nênh tiến đến trước mặt tù nhân, từ tốn nói một câu tiếng Anh. - Can you speak English ? (Mày biết nói tiếng Anh chứ ?)

Tên tù nhân nhướn mày nhìn A Nênh, vẻ mặt khinh khỉnh không đáp lại.

- Hắn cứng đầu quá. - Quốc lên tiếng. - Có nên tra tấn hắn để lấy lời khai không ?

- Khó lắm. - Hoài nói. - Bộ đội đặc chủng của bất kỳ quân đội nào trên thế giới đều đã đuọc huấn luyện rất kĩ càng, được xây dựng một tinh thần bất khuất ngoan cường, nhất định tên này có chết cũng sẽ không hé răng nói một lời nào đâu.

- Có đấy. - Trung ngẫm nghĩ một hồi rồi nói. - Có cách tra tấn mà hắn không chịu nổi đâu. Nhưng trước mắt phải trói hắn lại đã.

Tất cả mọi người dòm Trung với vẻ mặt hoài nghi, đoạn Nhân và Hiển xung phong tiến tới, tìm được một cuộn dây thừng, cẩn thận tiến về phía tên tù nhân kia.

Tên tù nhân Trung Quốc nhìn lướt qua Đăng và Hiển, ngay khi hai người đó bước vào tầm hành động của mình liền động thủ, một chân quạt tới, đập trúng chân của Đăng, khiến cậu ta mất đà, ngã bổ nhào ra đất. Hiển kinh hồn bạt vía, né được cú quét chân của tên tù nhân, song bị hắn tiện tay đấm một cú vào ngay giữa hai chân. Chịu hai cú đánh hiểm trong ngày, Hiển nhăn mặt đau đớn, trợn tròn mắt, ngã gục xuống đất.

Tất cả mọi người bị hành động của tên tù nhân làm cho bất ngờ, song mọi người nhanh chóng phản ứng lại với tình hình. Kiệt, Hoài và A Nênh đồng loạt lao tới, một người dùng tay chém vào gáy tên tù binh, một người đá thúc vào mặt của gã, người còn lại dùng chân sút vào hạ bộ của gã, khiến tên tù nhân sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

- Quốc ! - Trung nói. - Kiếm cho tao xô nước !

Quốc nghe vậy, nhất thời không biết phản ứng sao, cuối cùng cũng lục đục chạy khỏi phòng giam, tìm được một cái nhà vệ sinh. May mà ở đây vẫn được cung cấp nước từ nhà ga Đồng Đăng, thậm chí còn tìm được một cái xô để đựng nước, liền hứng đầy nước vào xô, rồi lững thững xách vào phòng giam.

Trong phòng giam, mọi người đều đứng vây quanh tên tù nhân, lúc này y đã bị trói chặt vào ghế, tay bị đưa lên cao rồi trói lại, bàn chân cũng được kéo thẳng ra, mu bàn chân ngửa lên, vẫn còn bất tỉnh nhân sự.

- Đánh thức hắn đi. - Trung nói. Quốc gật đầu, cầm xô nước tạt thẳng vào mặt tên tù nhân.

Tên tù nhân mở trừng con mắt, ánh mắt vô cảm nhưng tức giận, tay chân cựa quậy như muốn đánh nhau, nhưng đã bị trói chặt vào chiếc ghế, không tài nào nhúc nhích được. Y nhìn tình trạng cơ thể của mình, đoạn hướng ánh mắt về phía mọi người, nhất là Trung, mở miệng nói gì đó bằng tiếng Hoa.

- Ở đây có ai biết nói tiếng Hoa không ? - Trung hỏi. Mọi người nhìn nhau. Không ngờ lại phải chịu nhún nhường kiếm một người biết nói tiếng Hoa để giao tiếp với kẻ thù trên đất nước mình.

- Tôi. - A Nênh không chần chừ tiến lên nói. - Nhưng tôi chỉ học tiếng Quảng Đông, còn tù nhân này lại nói tiếng phổ thông, sẽ hơi khó hiểu một chút.

- Kệ kệ, không sao hết. - Thịnh thúc giục. - Tôi muốn xem cảnh tên này bị tra tấn lắm rồi, chắc là sẽ vui lắm đây.

Mọi người : "..."

- Được rồi. - Trung nói. - Ở đây có thứ gì đó mỏng mỏng không ? Lông chim ? Hoặc là lá cây ?

- Lá cây phải ra ngoài lượm, mệt lắm. - Đăng nói, đoạn chỉ tay vào đũng quần của mình. - Lông chim thì tao có đầy, cả một khu rừng luôn.

Mọi người : "..."

- Im lặng đi Đăng. - Hiển nhăn mặt, tỏ rõ vẻ ghê tởm.

- Ghê quá Đăng. - Trung cũng nhìn Đăng, lộ rõ vẻ kì thị, đoạn ra ngoài một lát, nhanh chóng kiếm được một cái bao tay, liền quay trở lại, đeo lên tay. - Đồng chí A Nênh, ban nãy tù nhân nói gì vậy ?

- Hắn nói là "Bọn mày sẽ chẳng bao giờ tra tấn được tao đâu, lũ khỉ" - A Nênh nói.

- Hắn dám nói tụi mình là lũ khỉ ! - Đăng tức lên, muốn lao vào đập tên tù nhân, song Kiệt đứng đằng sau nhanh chóng ngăn lại.

Trung bình tĩnh đứng trước mặt tên tù nhân, nói :

- Chắc chắn chứ ?

A Nênh liền dịch sang tiếng Hoa. Tù nhân nhướn mày nhìn Trung, tỏ vẻ khó hiểu. Trung nhanh chóng đeo bao tay, đoạn giơ ngón tay ra, gãi gãi ở mu bàn chân y. Ngay tức khắc, tên tù nhân cựa quậy, mặt như đang nín nhịn thứ gì đó song không được, liền ngửa cổ ra bật thành tiếng cười.

Quốc khoanh tay vô cảm nhìn Trung thực hiện biện pháp tra tấn tù nhân, thầm phục Trung quá thông minh khi nghĩ ra viện pháp tra khảo này. Không cần dùng nắm đấm hay vũ lực, không gây ra bất cứ thương tổn nào trên cơ thể đối phương nhưng lại gây ám ảnh tâm lí cho kẻ thù. Cười khi bị kích thích làm nhột là một phản xạ tự nhiên không có chủ đích, tâm trí con người không thể nào kiểm soát được. Người ta thường nói "Một nụ cười bằng mười liều thuốc bổ" nhưng tiếng cười ở đây lại có thể đoạt đi sinh mạng của người bị làm nhột. Cười quá nhiều khiến cho con người không thể hô hấp được, cuối cùng phổi không được tiếp nhận đủ oxy để vận chuyển lên não, dẫn đến sinh ra ảo giác, cuối cùng làm cho con người bị ngạt thở đến chết.

Cho dù có là bộ đội đặc công ngoan cường hiển hách cũng chưa chắc có thể chịu đựng nổi hình thức tra tấn này.

Trung cù vào mu bàn chân của tù nhân không tới nửa phút, tên tù nhân đã bị chọc cười đến cạn kiệt sức lực, thở hổn hển, cuối cùng gầm lên một câu bằng tiếng Hoa.

- Hắn nói gì ? - Trung hỏi.

- Hắn nói là hắn đầu hàng rồi, tha cho hắn đi. - A Nênh nói, lạnh lùng nhìn tên tù nhân đang sức cùng lực kiệt. Trung nghe vậy, cũng buông tha cho tên tù nhân, im lặng chờ đợi tên tù nhân bình tĩnh trở lại thì tra hỏi.

Tên tù nhân nhìn vào mắt Trung, thở dốc liên tục, vừa thở vừa nói ngắt quãng.

- Hắn nói rằng dù gì người Việt Nam cũng sẽ phải triển khai chiến dịch Hằng Nga. - A Nênh nhanh chóng dịch lại. - Đó là một điều tất yếu, bất kể quốc gia nào trên thế giới cũng phải triển khai kế hoạch đó trên lãnh thổ dân tộc mình, nếu như muốn triệt để tiêu diệt zombie.

- Tất nhiên là người Việt Nam chúng tôi sẽ triển khai kế sách đó của người Trung Quốc. - Trung nói và được A Nênh phiên dịch. - Nhưng không phải là lúc này. Trên lãnh thổ của chúng tôi vẫn còn rất nhiều đồng bào còn sống sót đang chờ được giải cứu. Chẳng phải chính phủ các quốc gia Liên Hiệp Quốc đã cùng nhau kí kết công văn khẩn, nhiệm vụ hàng đầu của mỗi nước là tự điều động quân đội của mình đến giải cứu công dân hay sao ? Chúng tôi phải đợi đến khi mọi người được cứu hết thì mới ném bom rải thảm lên lãnh thổ nước mình chứ.

- Nhưng nếu đợi đến khi chúng ta giải cứu được tất cả mọi người thì zombie đã tiến hóa đến mức có thể đối địch với nhân loại. - Tù binh nói và được dịch sang tiếng Việt. - Chúng tôi chủ trương rằng thà hi sinh một phần nhỏ những người còn sống để cứu lấy toàn bộ phần còn lại.

- Nhưng làm sao mà phía Trung Quốc có thể chắc chắn kế hoạch này có thể thành công. - Trung nghi vấn. - Ai cũng biết nếu một con zombie xổng ra ngoài thì đại dịch vẫn có thể bùng phát trở lại, thậm chí là còn nguy hiểm hơn trước nữa.

- Chính phủ Trung Quốc đã thử nghiệm chiến dịch Hằng Nga ở hai thành phố Hong Kong và Thâm Quyến. - Tù binh nói. - Nơi rừng núi thì dùng đạn lửa, thành thị thì dùng vũ khí hạt nhân loại nhỏ đã qua cải tiến, sức công phá yếu hơn quả Little Boy. Kết quả là toàn bộ zombie ở hai khu vực đó đã bị xóa sổ, sau đó sử dụng công nghệ lọc sạch bụi phóng xạ của Nhật Bản và chuẩn bị hồi hương đồng bào còn sống sót ở trung tâm tị nạn của nước tôi. Vì thế nhân loại, đặc biệt là Việt Nam phải triển khai chiến dịch Hằng Nga càng nhanh càng tốt, bởi vì nước tôi đang muốn hướng tới là quốc gia đầu tiên xóa sổ hoàn toàn zombie, và chúng tôi cũng không muốn bị zombie của nước bạn tràn sang tấn công nữa.

Toàn đội lặng thinh trước lời nói của người lính đối phương. Chính phủ Trung Quốc cứ thế mà thực hiện chiến dịch Hằng Nga, mặc cho đồng bào của họ vẫn phải cố gắng sinh tồn ở vùng lây nhiễm. Ngay cả một đứa trẻ cũng biết rằng nếu cứ ném bom rải thảm như vậy, hệ sinh thái hàng triệu năm của địa cầu sẽ bị hủy hoại, lúc đó loài người sẽ trực tiếp tiêu diệt chính mình.

- Cho dù là zombie tiến hóa đến mức nào đi chăng nữa thì Việt Nam vẫn sẽ đợi đến khi nào cứu được hết tất cả các đồng bào còn sống sót. - Kiệt nói và được A Nênh dịch sang tiếng Hoa. - Chúng tôi không sợ zombie tiến hóa mà đánh bại cho chúng tôi. Nếu bọn chúng tiến hóa đến mức đó, nhân dân Việt Nam sẽ đứng lên chống lại zombie, dù chúng có hùng mạnh như thế nào đi chăng nữa.

- Đúng vậy. - Hoài nói. - Nhân dân nước tôi dù vũ khí không hiện đại như Trung Quốc nhưng vẫn dám đối mặt với bọn chúng, chẳng lẽ Trung Quốc lại sợ hãi zombie mà cuống cuồng triển khai chiến dịch Hằng Nga, bỏ mặc đồng bào của mình ?

- Lẽ ra chúng ta không nên gây chiến cho nhau. - Quốc bây giờ mới lên tiếng. - Bởi kẻ thù chung của toàn nhân loại là zombie, chúng ta phải cùng hợp tác với nhau để diệt trừ đại nạn của toàn bộ loài người chứ.

- Cho dù có muốn hòa hoãn với nước tôi hay không thì cũng đã quá trễ. - Tên tù nhân bình tĩnh nói. - Quân đội Trung Quốc đã đi trước quân đội Việt Nam một nước cờ.

- Ý hắn là sao ? - Tín lên tiếng, nắm tay co lại thành nắm đấm. A Nênh nhanh chóng dịch cho tên tù nhân.

- Đồng đội của tôi đã kịp điện đàm về cho doanh trại tất cả mọi thứ mà chúng tôi do thám từ quân Việt Nam. - Tên tù nhân nói. - Quân đội Trung Quốc sẽ tấn công vào Việt Nam nhanh thôi.

Mọi người sững sờ. Quốc chợt nhớ ra trong lúc thực hiện nhiệm vụ, một người lính của đối phương đã liên tục nói vào bộ đàm, mặc cho tình hình giao chiến lúc đó khá là căng thẳng. Chẳng lẽ đơn vị của cậu đã đến trễ mất một bước ? Chẳng lẽ ...

- Chẳng lẽ cái chết của Hải là vô ích sao ? - Các thành viên của đội Hải Long không giấu nổi biểu cảm, muốn khóc nhưng không được. Hoài không thể kìm nén cảm xúc nữa, ánh mắt long sòng sọc, lao lên như muốn ăn tươi nuốt sống tù binh.

- Hoài, bình tĩnh ! - Kiệt nhanh chóng giữ được Hoài lại, cố gắng trấn an anh ta, ánh mắt hướng về phía tên tù nhân mà ngầm cảnh cáo. - Chúng ta có nhiệm vụ phải làm.

Tên tù nhân phát hiện ánh mắt của Kiệt, khóe miệng hơi nhếch lên, bằng một chất giọng trầm lặng, nói một tràng dài bằng tiếng Hoa.

Y chưa dứt lời, A Nênh bất chợt biến sắc, bàn tay nắm lại, biểu cảm trở nên giận dữ, cuối cùng xông tới, túm lấy áo tên tù nhân, đánh liên tục vào mặt y. Tên tù nhân không cách nào tránh né được, bị đánh đến sưng vù mặt mày, cuối cùng bị bất tỉnh nhân sự. Từ lỗ mũi, máu từ từ rỉ ra, song A Nênh vẫn chưa dừng tay, liên tục trút xuống y những cú đấm, khiến mọi người phải can ngăn.

- Hắn đã nói gì ? - Trung bình tĩnh hỏi.

- Hắn dám nói là ... - A Nênh không giấu nổi cơn tức giận, nói. - ... "Đừng tốn công vô ích, Việt Nam mãi mãi là một tỉnh lẻ của Trung Quốc, chúng tôi chỉ đang cố thống nhất đại lục mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net