Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy thành viên của Tổ Đặc chiến số 2, vũ trang đầy đủ, súng đạn lên nòng rời khỏi kho vũ khí, đi theo đội hình hướng về phía nam của thị trấn, thu hút rất nhiều sự chú ý của các chiến sĩ đang đi đường. Phần lớn những chiến sĩ trong doanh trại đều không biết rằng có kẻ đột nhập vào doanh trại, mà Thượng tướng Bình cũng đã yêu cầu mọi người phải giữ bí mật về chuyện này, vậy nên rất nhiều người bắt đầu bàn tán về sự xuất hiện của những thành viên đặc chiến ở giữa đường phố thế này.

Mọi người đi về phía nam, rời khỏi khu vực doanh trại, tiến vào khu vực bỏ hoang của thị trấn, tâm trí cực kì căng thẳng, sẵn sàng cho một cuộc chạm trán bất kỳ lúc nào. A Nênh đã nhận được chỉ thị đặc biệt của Thượng tướng Bình, báo cáo cho thấy ba tên do thám người Trung Quốc vẫn đang ở vị trí cũ, hiện giờ quân đội vẫn đang lùng bắt hai tên còn lại, nhưng nhiều khả năng bọn chúng vẫn còn quanh quẩn ở khu vực bỏ hoang, chưa vào trong thị trấn, vậy nên mọi người phải hết sức cẩn thận, đề phòng một trận phục kích.

Nhà cửa ở đây hoang tàn đổ nát. Khắp đường phố là xác của những chiếc xe cộ, những vệt máu khô, bộ xương trắng của những người đã khuất nằm rải rác trên những con đường rải nhựa lác đác vài ổ gà, ổ voi. Địa hình như vậy rất có lợi cho kẻ thù phục kích, mọi người cảnh giác cao độ, súng đạn lên nòng, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Thần kinh căng như dây đàn, tim đập thình thịch, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ bị đối phương tập kích. Những kẻ mà mọi người sắp đối mắt là bộ đội đặc chủng, là tinh hoa của quân đội Trung Quốc, chỉ một người trong số chúng cũng làm mười hai chiến sĩ Việt Nam nằm liệt giường, chỉ sợ bảy người của Tổ Đặc chiến cũng không phải đối thủ của ba tên người Trung Quốc kia.

Toàn đội đến một giao lộ thì dừng bước. Phía bên kia đường, một nhóm ba người mặc quân phục của bộ đội Việt Nam đang ngồi nấp đằng sau một cây cột điện, hai kẻ cầm súng, chăm chú quan sát xung quanh, người còn lại thì đang hí hoáy với bộ đàm, miệng mở ra như đang liên lạc với ai đó.

- Kế hoạch thế nào ? - Kiệt hỏi.

- Tập trung lại đây ! - A Nênh ra hiệu. - Tôi sẽ bắn tỉa hạ gục một tên, để hai tên còn lại phát hiện mình bị tấn công sẽ nhanh chóng rút vào cửa hàng trong nhà. Chúng ta chia làm hai đội, một đội tấn công từ cửa trước vào trong, đội còn lại đi vào trong hẻm nhỏ đằng kia, tấn công từ phía sau ngôi nhà. Mọi người hiểu chứ ?

Mọi người gật gù, tỏ vẻ đã hiểu kế hoạch. Quốc, Trung, và Kiệt tham gia vào đội đánh từ phía mặt tiền ở cửa hàng, liền nấp thật kĩ đằng sau xác chiếc xe hơi, nín thở quan sát ba người Nhân, Hải và Hoàng Anh nhanh nhẹn sang bên kia đường, rồi nhanh chóng đi vào cái hẻm nhỏ đằng sau cửa hàng kia. Đám lính Trung Quốc vẫn không biết rằng có kẻ đột nhập.

"Chúng tôi đã vào vị trí, hết." Giọng nói của Hoàng Anh vang lên trên bộ đàm của bốn người ở đội phục kích từ trước cửa hàng.

- Chuẩn bị chiến đấu. Hết. - A Nênh dứt khoát đáp lại, rồi nằm xuống, trở về trạng thái bắn tỉa, hướng nòng súng AK - 47 về phía một người lính Trung Quốc. Tên lính kia vẫn đăm chiêu nhìn xung quanh, không hề hay biết tử thần ập đến với mình.

Bất chợt tên lính thứ hai hét lên, rồi nhào tới đẩy tên lính thứ nhất ngã lăn qua một bên.

Khoảnh khắc đó, A Nênh bóp cò súng, nòng súng sáng rực, một viên đạn bắn ra, cắt ngang qua không khí, phá vỡ bầu không khí im lặng của góc phố, găm trúng vào mạn sườn của gã lính thứ hai.

Không khí nhất thời rối loạn. A Nênh nổ súng nhưng lại bị đám bộ đội Trung Quốc phát hiện ra, kết quả là không thể đoạt mạng của đối phương, lại còn bị đối phương phát hiện. Bọn chúng vớ lấy khẩu QBZ - 95, miệng hét lên thứ tiếng Trung Quốc, nã đạn ầm ầm về phía chiếc xe nơi mọi người đang nấp. Đạn đoàng đoàng bắn tới, tất cả mọi người chỉ biết cúi đầu xuống, chứng kiến cơn mưa thủy tinh bị bắn vỡ từ xác chiếc xe, rũ xuống như mưa.

Được một lúc, tiếng súng vừa dứt. Kiệt khẽ nhỏm đầu lên, giây tiếp theo liền hướng súng AK - 47, điên cuồng khạc hết một băng đạn. Chỉ nghe phía bên đối phương đang gào thét thứ gì đó.

- Bọn chúng đang rút vào trong cửa hàng. - A Nênh nói, ngồi bật dậy, nói vào bộ đàm. - Hoàng Anh, Hải, Nhân, bọn chúng đang rút vào trong, mọi người tấn công luôn đi.

"Rõ !". Tiếng Hoàng Anh đáp lại, giây sau liền nghe tiếng đạp cửa, rồi tiếng súng vang lên ở phía bên kia bộ đàm.

- Đi nào ! - A Nênh nói, rồi dẫn đầu toàn đội băng qua ngã tư, đến trước cửa hàng kia, nhanh chóng nghe được bên trong có tiếng hỗn loạn.

Cả đội nhanh chóng phân chia đội hình chiến đấu. Quốc và Trung qua phía bên cánh trái của cửa hàng, giương súng khẽ nhòm vào. Cả ba tên súng đang nấp trong quầy tính tiền, gào thét, nã đạn vào đội bên trong cửa hàng. Cậu liền hướng súng vào bên trong cửa hàng, nòng súng hướng về phía một trong những tên lính, lẳng lặng bóp cò.

Đoàng, đoàng, đoàng.

Từng luồng đạn sáng chói khạc ra từ nòng súng. Cả bốn người đồng loại khai hỏa, tiếng súng đạn vang lên đinh tai nhức óc. Hai trong ba tên ngã gục xuống vũng máu, tên còn lại thấy mình đã không còn cơ hội, đành liều mạng xông ra cửa trước. Quốc hướng súng vào tên kia, xong tên kia cứ như là một con sóc, phi lên quầy hàng rồi thoăn thoắt di chuyển trong bóng tối, không tài nào ngắm bắn được.

Tên đó nhanh chóng nấp vào góc khuất tên nóc tủ kính, để lại không gian bên trong cửa hàng tĩnh mịch đến đáng sợ.

A Nênh ở cánh bên kia cửa hàng nói vào bộ đàm cho đội trong nhà ngừng bắn, đoạn đưa tay ra kí hiệu với Quốc và Trung, ra hiệu lệnh chuẩn bị tấn công nhà.

Quốc căng thẳng gật đầu, thần kinh căng như dây đàn, sẵn sàng chiến đấu.

Quốc và Trung dẫn đầu, chầm chậm bước qua đống ngổn ngang của cửa hàng, đoạn quay phắt lại, hướng nòng súng AK - 47 lên phía nóc tủ kính, chuẩn bị bóp cò. Chẳng có ai ở đó cả.

Quốc nín thở. Ban nãy cậu vừa mới thấy tên bộ đội Trung Quốc kia nấp ở đây xong, bây giờ hắn đã nhanh chóng biến mất. Nhưng trong cửa hàng bé tẹo này, lấy đâu ra chỗ trốn nữa. Quốc liền đề cao cảnh giác, không gian trong cửa hàng yên tĩnh đến mức cậu còn có thể cảm nhận được nhịp tim của chính mình, sự im ắng đẩy cậu vào sự căng thẳng đến cao độ.

Bất chợt Quốc cảm nhận một luồng gió vụt qua mặt, giây tiếp theo một bóng người cao lớn xuất hiện chắn trước tầm mắt cậu.

- Quốc, coi chừng ! - Trung hét lên. Quốc nhanh chóng ý thức được trước mắt mình chính là tên lính do thám người Trung Quốc, định giương súng lên bắn, nhưng đối phương nhanh như cắt, tay không chém vào tay Quốc, khiến cậu đau đớn buông súng ra. Tên kia liền nhảy lên, một chân tung ra hướng thẳng vào mặt Quốc mà đạp một cú, khiến cậu mất đà, ngã sang một bên.

Quốc ngã đập đầu vào một quầy hàng, con mắt hoa lên, cảm thấy hình ảnh của đối phương bỗng chốc nhân lên thành bốn, năm người. Cậu nhanh chóng khôi phục thần trí, nhanh chóng nhận ra Trung cũng bị hạ gục, đang nằm một xó ở phía bên kia cửa hàng.

Kiệt thấy thành viên đội mình bị thương liền xông vào, định nã súng thì cũng bị tên kia hất văng vũ khí trên tay, đoạn vung tay lên, nhắm thẳng vào gáy Kiệt mà chém. Kiệt vung tay lên, nhanh như chớp chộp đến cổ đối phương.

Kiệt cứng cỏi nhận một quyền của tên lính Trung Quốc, tay khi đấm thẳng vào ngực đối phương. Đối phương né được, một tay nắm lấy cổ tay Kiệt, xông tới dùng một chân định húc vào bụng Kiệt. Kiệt nhảy lên né tránh cú đá của đối phương, sức bật kinh người nhảy lên khỏi mặt đất, rút tay ra khỏi tay của đối phương, một chân tung ra nhắm thẳng vào mặt của đối phương mà đá. Đối phương nhanh như cắt chộp lấy bàn chân Kiệt, khiến anh ta mất đà, từ trên không lao thẳng xuống đất. Đối phương không bỏ qua một giây, liền nhào tới định vớ lấy khẩu AK - 47 bị rơi xuống đất, định kết liễu Kiệt.

A Nênh phóng một con dao tới, găm trúng vào tay của tên lính. Gã lính rống lên kinh hoàng, đau đớn rút dao ra khỏi bàn tay, phát hiện A Nênh đứng trước cửa liền điên cuồng xông tới, lấy đà bật lên cách mặt đất đến một mét, thân thể to lớn như một trái núi đổ ập xuống đầu A Nênh.

Kiệt lúc này đã nhanh chóng khôi phục lại thần trí, đứng lên, định xông vào hỗ trợ A Nênh nhưng do dự, cuối cùng rút khẩu súng ngắn, ngắm bắn đối phương, đợi chờ thời cơ nổ súng.

A Nênh lộn một cái ngay tại chỗ, tránh thoát sự tấn công của đối phương. Chân đối phương vừa chạm đất, A Nênh đã dùng một tay chống đất, bật mạnh người dậy, đôi chân hung ác quét tới xương đùi đối phương. Đối phương cả kinh, nhảy bật lên lấy đà nhưng vẫn chậm một nhịp, liền bị chân A Nênh quét qua làm mất đà, ngã xuống đất. Kiệt chớp lấy thời cơ hướng khẩu súng ngắn về phía đầu gã bộ đội Trung Quốc, không chần chừ một giây bóp cò, viên đạn hung ác găm vào đầu đối phương, để lại một lỗ lớn trên đầu hắn.

- Mọi người không sao chứ ? - Kiệt giắt khẩu súng vào thắt lưng, nắm tay kéo Quốc, Nhân và A Nênh dứng dậy.

- Cảm ơn, tôi không cần. - A Nênh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, chống tay chậm rãi đứng dậy.

- Nhiệm vụ xong chưa ? - Quốc lúc này vẫn còn hơi choáng váng, hỏi.

- Chưa biết. - A Nênh nói. - Để tôi liên lạc về Bộ chỉ huy xem thông tin của hai tên còn lại như thế nào. Nếu bọn chúng vẫn chưa bị bắt thì chúng ta sẽ bắt chúng. Mọi người, ra ngoài hết đi.

Lúc này Nhân, Hoàng Anh và Hải mới từ cánh cửa đằng sau quầy tính tiền bước ra, mặt ai nấy đều tươi cười rạng rỡ như thể vừa mới hoàn thành nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ bắt người dễ thật đấy. - Nhân nói. - Còn dễ hơn cả hồi ở Tân Hải nữa.

- Đừng vội mừng. - A Nênh khẽ nhắc nhở, mọi người lập tức chỉnh đốn tác phong, trở về tư thế nghiêm trang. Toàn đội cầm súng lên, tâm tình thả lỏng một chút, lần lượt bước ra khỏi cửa hàng.

Bỗng nhiên bộ đàm kêu rè rè một cái, thông báo có người liên lạc tới. A Nênh liền đưa tay xuống, điều chỉnh âm lượng cho mọi người cùng nghe.

"Tổ Đặc chiến, các đồng chí phải cẩn thận. Theo hình ảnh chúng tôi thu được từ camera, hai tên người Trung Quốc kia đang trở về vị trí của mọi người, hiện tại vẫn chưa định vị được vị trí, vậy nên mọi người phải cẩn thận ... "

Người nói trong bộ đàm còn chưa dứt lời, một tiếng Đoàng vang lên như muốn xé rách không trung. Giây tiếp theo, đầu của Hải nổ tung, óc não văng ra tung tóe, toàn thân đổ sụp xuống đất.

- Coi chừng ! Có phục kích ! - Kiệt quát lên, đánh động mọi người. Toàn đội nhanh chóng trở về tư thế chiến đấu, cố tảng lờ hình ảnh Hải đang nằm gục trên vũng máu, sinh mệnh giây trước vẫn còn hơi thở của sự sống, giây sau đã trở thành một xác chết không đầu, máu loang ra đỏ thẫm cả vỉa hè.

Tiếng nổ súng lại vang lên lần nữa. Tất cả mọi ngườu liền theo phản xạ liền nhảy ra hai bên dù không nhìn thấy viên đạn bắn ra từ đâu.

- Tôi trúng đạn rồi ! - Hoàng Anh hét lên, nằm một góc, mặt nhăn nhó nhìn cẳng chân mình. Một lỗ thủng lớn trên bắp đùi anh ta, máu đỏ thẫm từ từ loang ra từ chỗ bắp chân.

Tiếng Đoàng lại vang lên lần nữa. Lần này đội hình rối loạn thật sự. Quốc trở nên lo sợ hoàn toàn. Lúc ở trung tâm tị nạn, cậu từng học rằng nã súng vào nhau chưa chắc đã đoạt mạng người, nhưng khi bị một sát thủ bắn tỉa thì chỉ có duy nhất một nước là chết.

Và giờ đội của Quốc đang bị bắn tỉa phục kích, cậu thực sự rối loạn, không xác định được vị trí tay súng bắn tỉa kia ở đâu.

- Tôi trúng đạn rồi ! - Nhân gầm lên, gắng hết sức lết vào nấp đằng sau cột đèn để tránh bị trúng đạn.

- Tất cả ổn định đội hình ! - Cả Kiệt hô lên. Giây tiếp theo, Kiệt giương súng về phía một ngôi nhà mặt tiền cách đó vài trăm mét, tiếng đạn khạc ra đinh tai nhức óc, rung động tâm can những người đứng xung quanh.

- Bọn chúng đang rút theo hướng ba giờ ! - A Nênh nói vào bộ đàm, giọng điệu bình tĩnh dứt khoát. - Cho phép thực hiện nhiệm vụ.

"Xác nhận nhiệm vụ." Tiếng bộ đàm truyền về. "Bằng mọi giá phải tiêu diệt hai người kia. Bảo trọng."

- Bọn chúng đang rút lui ! - Kiệt nói. - Hướng ba giờ !

- Chia hai đội ! - A Nênh ra lệnh. - Quốc dẫn Nhân, Trung dẫn Hoàng Anh trở về doanh trại !

- Không cần ! - Nhân nói. - Tôi tự đi được ! Quốc mau đi thực hiện nhiệm vụ đi !

Quốc gật đầu, rồi thay vội băng đạn mới, cùng Kiệt và A Nênh chạy về phía đông. Cậu căng mắt cũng chưa thể phát hiện được hai tên người Trung Quốc đang nấp ở đâu, nhưng súng đạn sẵn sàng, sẵn sàng tiêu diệt kẻ thù bất cứ lúc nào.

Cả ba người chạy dọc theo con đường nhựa ngổn ngang gạch vụn, dẫn ra một khu rừng um tùm, xanh mướt. Ngay khi A Nênh dừng lại để phán đoán đường đi của hai gã Trung Quốc thì từ đằng sau một lùm cây, ánh sáng chói lòa từ khẩu súng bắn ra, hung hăng đòi đoạt mạng cả ba người.

Cả Kiệt, Quốc và A Nênh theo phản xạ liền nấp vào một chiếc xe, hướng súng bóp cò, nã đạn về phía bụi cây, không trật một viên. Lá cây bay tứ tung, ngay tức khắc hai bóng người xuất hiện từ trong bụi cây nhảy ra, nã đạn về phía ba người, khiến cả ba phải nấp lại vị trí cũ, đoạn nhanh chóng chạy trốn vào rừng.

- Tất cả, đuổi theo ! - A Nênh ra lệnh. Đây là cơ hội duy nhất để mọi người tiêu diệt kẻ địch, bịt miệng ngăn không cho bọn do thám cung cấp những gì mà bọn chúng đã thu hoạch được ở doanh trại, nhất quyết không để tên lính chạy thoát.

Mọi người rút vào sâu trong rừng. Khu rừng rậm rạp, nắng chiều chói chang chiếu qua cành lá, cành cây khô khốc rải rác trên mặt đất, đạp chân lên liền phát ra tiếng gãy giòn tan.

Quốc phát hiện hai bóng người đang chạy trước mình ba trăm mét, thoắt ẩn thoắt hiển sau những thân cây vững chắc, lợi dụng bụi cây liên tục di chuyển. Quốc nâng súng lên dự định bắn tỉa, lặng lẽ hít sâu một hơi, cảm giác căng thẳng liền dịu xuống một chút. Cậu liền đứng lại, xác định kẻ địch dù đang chuyển động liên tục nhưng vẫn di chuyển theo một đường thẳng, giơ nòng súng lên, mắt xác định hồng tâm với nòng súng tạo thành một đường thẳng tắp với đầu của kẻ địch đi đằng sau. Ngón trỏ tròng qua vuốt ve cò súng, đại não cậu bị vây trong trạng thái trống rỗng ngắn ngủi, mạnh mẽ bóp cò.

Đoàng !

Tiếng súng vang lên, giây tiếp theo người Trung Quốc đi sau liền ngã xuống, sinh mệnh nhanh chóng rời bỏ thân xác người kia.

Tên còn lại thấy đồng đội của mình bị bắn tỉa hạ gục thì thất kinh, liền quay qua đằng sau nã đạn, khiến Quốc không thể giữ nguyên vị trí của mình, liền nấp vào một gốc cây để né đạn. Tiếng đạn vang lên ầm ầm cả một vùng rừng núi, lá cây, cành khô rơi rụng như mưa. Ngay khi tiếng súng vừa dứt, cậu liền ló đầu ra khỏi gốc cây, phát hiện tên còn lại đã nhanh chóng khuất dạng.

- Đừng đứng đực ra đó ! - Kiệt thúc giục Quốc. - Mau đuôi theo hắn !

Quốc rời khỏi gốc cây, nhanh chóng chạy vào rừng truy kích tên còn lại. Đường rừng ở đây không phải là con đường bằng phẳng mà là đường núi, địa hình gồ ghề, phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể nhấc chân lên mà chạy. Chạy đuổi theo được bốn trăm mét, Quốc bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chân cẳng bắt đầu trở nên tê dại, may mà ý chí kiên cường thì vẫn còn, cậu cố nén sự đau nhức truyền từ cẳng chân, dồn lực tiếp tục chạy cùng với Kiệt và A Nênh, đuổi bắt binh sĩ đối phương.

- Mau chia ra ! - A Nênh vừa thở vừa nói. - Kiệt đánh bọc sường trái, tôi sườn phải, Quốc đánh từ đằng sau ! Không được để hắn chạy thoát !

- Rõ ! - Quốc và Kiệt hai miệng một lời. Sau đó ba người nhanh chóng tản ra, thoáng chốc đã không còn thấy hai người Kiệt và A Nênh nữa.

Quốc chạy hồng hộc được thêm năm phút, thoáng mắt đã nhìn thấy phía trước có một khu vực kiến trúc, xung quanh được bao bọc bởi hàng rào điện, trên tường có treo cờ Trung Hoa màu đỏ có năm ngôi sao vàng, ý thức được rằng sắp chạy tới doanh trại của quân đội Trung Quốc. Trái tim cậu đập thình thịch, mồ hôi túa ra như suối, mệt đến độ cổ họng khô rang, may mà cậu có thể lực kiên cường của bộ đội đặc công nên mới có thể chiến đấu được. Nhìn thấy quân đội Trung Hoa đang đóng quân ngay trên mảnh đất quê hương của mình, tâm trí Quốc dần sôi sục, như được tiếp thêm sức mạnh liền dồn nén cơn mệt mỏi xuống, tiếp tục truy kích người lính Trung Quốc, quyết không để hắn sống sót.

Thế nhưng mắt quét qua một khoảng lại chẳng thấy đối phương đâu, Quốc cảm thấy bắt đầu lo lắng. Cậu chỉ sợ rằng tên đó mà chạy về căn cứ của đối phương kịp thời, toàn bộ ba ngàn chiến sĩ ở Đồng Đăng sẽ gặp nguy hiểm. Không ai biết những người lính do thám của đối phương đã khám phá được những thông tin gì về doanh trại của Việt Nam, chỉ cần những thông tin ấy rơi vào tay của những người chỉ huy quân đội đối phương, Trung Quốc sẽ đi trước một bước, sẽ trở nên bất lợi hơn cho quân ta.

Bất chợt từ trên một cành cây có bóng người nhảy xuống, ngồi cưỡi lên người Quốc, hai chân siết chặt lấy cổ nhằm làm ngạt thở Quốc. Quốc cố gắng chống cự, mắt thấy phía trước có một mỏm đá, không cần suy nghĩ nhiều, hướng về phía đó, nghiêng người mình về phía trước hòng làm mất đà ngã xuống để đối phương trên đầu mình bị đập đầu vào đá. Đối phương nhận ra mục đích của Quốc, liền nhảy ra khỏi người cậu, nè được tảng đá kia.

Người kia vừa nhảy khỏi người Quốc liền xông về phía cậu. Quốc lúc này còn nằm trên mặt đất, thấy tên kia đánh tới liền bật lên như một cái lò xo, vung súng trong tay tới nện kẻ kia. Đối phương thấp người tránh thoát, nhảy lên kéo Quốc bổ nhào xuống, một quyền đánh vào trên mặt cậu.

Quả đấm kia quả thực không chút nương tay, đánh cho Quốc sao bay đầy mắt, trong miệng lập tức tràn ngập mùi máu tươi, Quốc hô to một tiếng, tóm lấy quần áo kẻ kia, vung nắm đấm về phía hắn, người nọ lại nghiêng đầu tránh thoát, cậu lại dùng sức lắc thắt lưng, hất kẻ đang cưỡi trên người mình xuống đất, hung hăng thúc cùi chỏ vào bụng của hắn. Hai người tách nhau ra, trừng mắt nhìn chằm chằm đối phương.

Quốc phun một ngụm nước bọt xuống đất, tất cả đều là máu, nghiến răng nhìn đối phương, cay nghiến nói ra từng chữ : "Nợ máu phải trả bằng máu."

Đối phương cũng không chịu thua, cười nhan hiểm, nói ra một tràng bằng tiếng Trung Quốc.

- Đây là Việt Nam, mau im miệng lại ! - Quốc cay nghiến nói, cảm thấy lòng tự tôn dân tộc đang bị xúc phạm, liền rút khẩu súng ngắn chĩa thẳng vào trán của gã lính đối phương.

- Quốc ! Đừng bắn ! - Từ xa vọng lên tiếng hét của Kiệt ngăn cản, nhưng đã không kịp. Quốc không một chút lưu tình, thẳng tay nã một phát súng, tên lính đối phương ngã rầm xuống đất, trên trán liền xuất hiện một lỗ máu.

- Mau chạy đi ! - A Nênh xuất hiện nói. Giây tiếp theo, có tiếng súng máy từ phía doanh trại Trung Quốc bắn tới, nã vào trong rừng, hướng đường đạn càng lúc càng đến gần. Cả ba người liền dồn hết tốc lực, mau chóng đạp rừng chạy về doanh trại của quân đội Việt Nam.

Cả ba người chạy một hồi, cuối cùng cũng tránh khỏi tầm bắn của đạn súng máy, mắt thấy thị trấn Đồng Đăng với lá cờ đỏ sao vàng phấp phới tung bay trong gió, liền cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm đi không ít. Cuối cùng mọi người cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.

***

Tổ Đặc chiến số 2 đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nhưng lại hi sinh Hải, Hoàng Anh và Nhân đều bị thương. Hoàng Anh bị trúng đạn vào chỗ hiểm, vĩnh viễn không thể thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, chính thức bị giáng cấp xuống thành binh chủng bộ binh. Nhân bị thương nhẹ hơn, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện.

Toàn Tổ Đặc chiến số 2 mang thi thể của Hải, tổ chức một đám tang nho nhỏ cho anh ta ở trong khuôn viên của doanh trại. Mọi người đều cố nén đau thương, bởi thực tế tàn khốc vô cảm sẽ không bao giờ chờ họ thương tiếc cho đồng đội của mình.

***

Sáng hôm sau, toàn đội nhận lệnh đi thẩm vấn tù binh.

Nơi giam giữ tên lính do thám của kẻ thù là một đồn công an nằm gần đối diện với nhà ga Đồng Đăng. Toàn đội chen chúc đi vào bên trong hành lang dài và hẹp, đến một phòng giam tối om, ẩm ướt, ở đó có một phòng tạm giam nhỏ, đằng sau chấn song sắt vừa to vừa dày kia có một người đang ngồi trên chiếc giường, trên người đầy thương tích và vết bầm dập, song ánh mắt nghiêm nghị không hề có một chút nao núng nào. Thấy có người đến, đối phương ngẩng đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net