Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giai Kỳ nhận ra người đó, cô ta chỉ là một người hầu trong nhà này, nhưng có vẻ như Triết Hàm có chút thích cô ta. Cũng vì thế cô ta hoàn toàn không để Giai Kỳ vào trong mắt, nhiều lúc còn xem nàng là người giúp việc mà sai bảo.

Nhưng Giai Kỳ nửa điểm cũng không quan tâm, chỉ cần Triết Hàm thích ai, nàng sẵn sàng để nàng ấy ở bên người đó, chỉ cần nàng ấy vui vẻ, nàng cũng sẽ vui theo. Không phải nàng cao thượng, cũng không phải nàng không biết đau lòng, chỉ là cảm xúc của nàng đều bị Triết Hàm siết vỡ, chết lặng rồi...

Một tay đặt lên bụng, một tay chống xuống giường gắng gượng đứng dậy, Giai Kỳ chậm chạp đi ra ngoài.

Cô ta cười lạnh một tiếng, sau đó mỉa mai nói : "Kỳ à, đúng là xui xẻo."

Nghe những lời đọc địa này của cô ta, Giai Kỳ cũng không nói gì, chầm chậm đi ra phòng khách, lúc nàng xuống cầu thang vô cùng cẩn thận.

Lúc xuống đến phòng khách, bắt gặp một bóng lưng quen thuộc, Giai Kỳ hô khẽ một tiếng : "Đới Manh."

Đới Manh quay đầu lại, thấy Giai Kỳ liền mỉm cười, đứng dậy đỡ nàng đi đến ghế ngồi xuống.

"Tiểu Kỳ, cậu đang mang thai, đi đứng cẩn thận một chút."

"Đới Manh, cậu đến tìm mình có việc gì à ?"

"Không có việc gì không đến tìm cậu được sau ?"

Đới Manh đặt tay lên bụng Giai Kỳ, cười cười : "Cậu xem, so với hôm qua lớn thêm một chút rồi, đứa nhỏ này có làm phiền cậu không ?"

"A, không có." Giai Kỳ yếu ớt cười, nói : "Đới Manh, cậu ngày nào cũng đến thăm mẹ con mình, mình rất vui, chỉ là cậu không nên đến đây nhiều quá, người khác sẽ dị nghị đấy."

"Haiz, Tiểu Kỳ, cậu lại lo xa rồi, họ muốn nghĩ sao thì nghĩ, mình cũng không quản nổi họ."

Giai Kỳ gượng cười một tiếng, nhẹ nhàng lấy tay Đới Manh đặt sang một bên.

Đới Manh có chút xấu hổ, đặt nắm tay dưới môi ho một tiếng, sau đó cười cười nói tiếp : "Mình mua rất nhiều đồ, lại không biết con cậu là bé trai hay bé gái, cho nên..."

"Cho nên cậu lại tốn tiền mua đủ thứ đồ đúng không ?"

"Ha ha ha ha, đúng là chỉ có Tiểu Kỳ hiểu mình."

Giai Kỳ thở dài một tiếng nói khẽ : "Mình không cần đâu, cậu không nên mua nhiều như vậy, mình có thể tự lo cho con của mình."

"Tiểu Ky,̀ cậu không ổn chút nào có đúng không ?" Đới Manh sờ sờ gương mặt thiếu sức sống của Giai Kỳ, đau lòng hỏi : "Có phải Ngô Triết Hàm lại đánh cậu ?"

"Không có."

"Đừng chối, dấu tay còn đỏ ửng trên mặt cậu kìa !"

"..."

"Tiểu Kỳ, tại sao cậu cứ thích ôm khổ vào người chứ ? Ngô Triết Hàm có chỗ nào tốt chứ ?"

Giai Kỳ che miệng Đới Manh lại, bất mãn trừng mắt : "Cậu đừng nói bậy, mình không khổ, và đối với mình Hàm chỗ nào cũng tốt cả, chỉ là em ấy có hơi bướng bỉnh một chút thôi."

"Cậu đừng cho là Ngô Triết Hàm còn nhỏ nữa, cô ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, cô ta hiện tại chỉ muốn rời xa khỏi vòng tay bảo vệ của cậu thôi."

"Mặc kệ em ấy muốn đi đâu, mình vẫn sẽ bảo vệ em ấy đến cùng !"

Thấy được sự quan tâm trong mắt Giai Kỳ, Đới Manh lại càng giận dữ : "Cậu điên rồi !"

Giai Kỳ cúi đầu xuống, không nói gì cả, vẫn như trước giữa nguyên sự yên lặng.

Đới Manh phát hiện mình có hơi lớn tiếng, đành dịu giọng xuống : "Tiểu Kỳ, mình xin lỗi."

"Không sao, mình không để tâm đâu."

"Tiểu Kỳ mình..."

Đới Manh còn chưa nói dứt câu đã nghe tiếng giày cao gót nện mạnh xuống sàn nhà, sau đó là tiếng cười lanh lảnh phát ra.

"Triết Hàm chị xem, chị vừa mới đi vắng một chút, cô ta đã dẫn nhân tình về nhà kìa !"

Giai Kỳ nhìn thấy tia khinh miệt trong mắt Triết Hàm, vội vã đứng dậy, cố gắng biện minh : "Không có, Hàm, chị với Đới Manh là trong sạch !"

"Tôi quan tâm sau ?"

Triết Hàm nhấc nhấc môi : "Chị lẳng lơ như thế nào, chẳng lẽ tôi không biết ? Đêm nào cũng ở dưới thân tôi rên tỉ, còn cố tỏ ra thanh cao làm gì ? Có khi đứa con trong bụng của chị chính là con của cô ta cũng không chừng."

"Hàm, chị..."

Triết Hàm nhấc chân lướt qua Giai Kỳ, cố tình đụng mạnh vai mình vào vai nàng.

Giai Kỳ lảo đảo lùi về sau, va cả người vào cạnh bàn, theo bản năng đưa tay ôm bụng mình, mím chặt môi, đem tiếng rên rỉ đau đớn nuốt xuống cổ họng.

"Tiểu Kỳ, cậu không sao đó chứ ?"

"Không sao..."

Giai Kỳ tránh né sự thân thiết của Đới Manh, yếu ớt nói : "Cậu cũng nên về nhà đi, đừng nên ở đây nữa, sẽ không tốt cho cậu đâu."

"Mình mặc kệ, cậu đang mệt mỏi như vậy, sao mình có thể bỏ cậu lại được chứ ?"

"Mình đã nói đừng quan tâm đến mình nữa mà !"

Giai Kỳ nói như thét lên, hai vai run rẩy, cố kìm nén tiếng nức nỡ thoát ra ngoài.

Đới Manh nhìn nàng thật lâu, trong mắt đều là tang thương, nhưng nửa câu oán trách cũng không có, chỉ đơn giản là nhìn Giai Kỳ như thế.

Nhìn thấy ánh mắt của Đới Manh, Giai Kỳ cũng xót xa, nàng cúi thấp đầu xuống, nàng không dám đối diện với ánh mắt tràn ngập bi thương của nàng ấy, tất cả đều do nàng không tốt.

"Mình về cũng được, nhưng cậu nên chú ý ăn uống..."

Đới Manh nhìn Giai Kỳ một lượt, đau đớn nói : "Cậu gầy đi quá, muốn sinh đứa nhỏ khỏe mạnh, cậu nên ăn nhiều một chút."

"Mình biết rồi, cảm ơn."

Đới Manh để lại những túi đồ mình vừa mới mua, sau đó chậm chạp xoay người, nhưng đi được vài bước lại quay lại nhìn Giai Kỳ một cái.

Giai Kỳ tránh né ánh nhìn đầy tình cảm của Đới Manh, nàng không dám đối mặt và cũng không xứng đáng với tình yêu cao thượng mà Đới Manh dành cho mình.

Đới Manh nhìn Giai Kỳ một lúc rồi mới luyến tiếc xoay người đi.

_______________
Hết Chương 2





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net