Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
của tôi."

Cứ đùa, Rolin lạnh lùng nhìn Jasmine, "Tôi không phải con mồi của bất cứ ai!"

Tôi chỉ thuộc về chính tôi.

"Tốt, chúng ta thử xem!" Jasmine kéo tóc Rolin, mang anh rời bến cảng.

Rolin bị đem tới trước cửa một khu xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố New York.

Mùi gỉ sắt như mùi máu luẩn quẩn trong không khí.

Jasmine đá văng cửa sắt, ném Rolin vào trong.

Đầu đập mạnh vào tường đá, phát ra tiếng vang khi va chạm, Rolin liếc mắt liền thấy gần sát hai bên má trải đầy đình sắt đã bị gỉ. Nguy hiểm, nguy hiểm thật, mém nữa thì bộ óc chỉ số IQ hơn 180 đi tong rồi.

"Rốt cuộc cậu muốn gì?" Rolin giãy dụa đứng lên, hình như mắt cá chân đã bị thương.

"Cậu không muốn biết vì sao Jeff lại hận tôi như vậy sao? Ha ha," Jasmine cười, ánh mắt điên cuồng không che đậy, "Tôi đều nhớ rõ biểu tình thống khổ của từng người bọn chúng, cả âm thanh run rẩy khi cầu xin tha thứ. Hoan nghênh đến nhà của tôi, tiến sĩ."

Rolin im lặng nhìn Jasmine, sau đó mặc kệ để hắn tha đi vào sâu trong nhà kho. Tốc độ của Jasmine quá nhanh, Roin bị thương căn bản không thể theo kịp hắn, đi chưa kịp hai bước liền ngã lăn quay ra đất, bị Jasmine kéo, giống như kéo bao bố, xương sống và xương đùi liên tục va vào mớ sắt phế phẩm trên đường, đau đớn liên tiếp kéo tới, khiến Rolin ngay cả cơ hội hét đau cũng không có.

Mẹ nó, cẳng chân khẳng định đã gãy xương, cứ tiếp tục như vậy, xương sống cũng sẽ gãy đoạn, hoàn toàn bị liệt...

Jasmine ném Rolin xuống cầu thang.

Rolin một đường lăn xuống, rồi cuối cùng cũng dừng lại.

Rolin ho khan, nghĩ thầm xương sườn chắc cũng gãy rồi, hy vọng không đâm vào phổi.

Rolin chật vật ngồi dậy, bàn tay chống xuống sàn nhà, đầu ngón tay tiếp xúc với chất lỏng lạnh lẽo dường như đã khô, mùi của máu.

"A, a, quên mất, tiến sĩ D không có ánh sáng thì không thấy gì hết."

"Xoạch" công tắc đèn bật lên, Rolin lấy tay che ánh sáng bất ngờ rọi đén mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, nhìn quanh bốn phía, đây là một căn phòng màu trắng, vách tường bốn phía được phủ gạch men sứ, rộng khoảng mười lăm mét vuông. Cách Rolin không xa là một chiếc giường giống như giường phẫu thuật. Tìm được chỗ chống đỡ cơ thể, Rolin theo bản năng níu lấy chiếc giường bên cạnh định đứng lên, lại không ngờ chiếc giường bị níu đổ.

Rầm một tiếng, một thiếu niên rớt xuống trước mặt Rolin. Trên người chỉ có duy nhất chiếc áo sơ mi trắng dính bẩn, hai chân đầy dấu vết thâm tím cùng với trọc dịch, toàn thân trên dưới không có chỗ da nào nguyên vẹn. Rolin biết, đứa bé này đã phải chịu mọi tra tấn.

Jasmine lấy mũi chân đá đá vào hai má đã lạnh như băng của cậu bé, giống như đối phương chỉ là một mẩu rác. "Chết rồi sao? Con người chính là như vậy, bị thương chút xíu đã chịu không nổi. Chẳng qua tôi chỉ mới có mười mấy người bạn đến vui đùa một chút..."

"Mười mấy? Cậu điên rồi!"

"Tôi không điên." Jasmine lật giường lại, ngồi lên, "Cậu có biết Master của tôi đã từng đối xử với tôi như vậy? Hắn chỉ vào một đám khách làng chơi ở đầu phố Luân Đôn và nói với tôi, "Nếu cậu có thể chịu hết thống khổ này, tôi sẽ chăm sóc lo lắng cho cậu suốt đời."

"Master của cậu..." Rolin nhíu mày...

"Một nam nhân hoàn mỹ lạnh như băng." Jasmine cười, biểu tình hoài niệm đầy chua sót. "Khi tôi trải qua mọi tra tấn và đến trước mặt hắn, hắn không có biểu tình gì mà chỉ nói, a, cậu thật sự đã đi làm a? Nguyên lai hắn không biết, mỗi một câu hắn nói ra, tôi đều coi là thật. Hơn một ngàn năm qua, hắn chỉ hút máu tôi đúng một lần, chính là lúc biến đổi tôi, đối với hắn đó chỉ là hoàn thành một lời hứa mà thôi. Từ đó trở đi, tôi chưa bao giờ được gặp lại hắn, giống như chúng tôi không có chút quan hệ nào vậy." Jasmine cúi đầu nhìn Rolin, nheo mắt lại, không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, "Yên tâm, tôi sẽ không để nhiều người làm cậu đâu. Bởi vì đối với hắn mà nói, cơ thể của cậu căn bản không quan trọng."

"Đối với... "Hắn"?" cẳng chân bị gãy xương của Rolin đau buốt, mồ hôi lạnh tuôn ra.

"Hắn coi trọng cậu như vậy, nếu vào lúc cậu mất máu hoàn toàn mà không được hắn "biến đổi"..." Jasmine bỗng xuất hiện trước mặt Rolin, ánh mắt sắc như dao, "Đây mới là sự trả thù tàn bạo nhất dành cho hắn."

"A —" Rolin hét to một tiếng, cảm giác bụng bị đâm thủng làm Rolin ngưng cả hô hấp, run rẩy cúi đầu, thấy con dao giải phẫu Jasmine đang cầm đâm vào cơ thể mình.

"Vậy nên mới nói con người rất yếu đuối... Một dao này đối với huyết tộc chúng tôi mà nói chẳng là gì." Jasmine chậm rãi rút dao ra, Rolin há miệng, cơ thể bị lưỡi dao xé ra, "Đừng lo, tôi sẽ đâm cậu nhiều dao, nhưng mỗi một dao tôi sẽ tránh những chỗ hiểm, mới đầu cậu sẽ đau lâu thât lâu, rồi dần dần sẽ cảm thấy lạnh, sau đó cho dù tôi có đâm cậu thêm bao nhiêu dao, cậu vẫn sẽ không cảm thấy đau đớn nữa. Bất quá cậu có thể cầu xin tôi, cầu xin tôi biến đổi cậu, tôi rất vui lòng làm Master của cậu nha."

Delicate heart 15

Đè chặt miệng vết thương đang chảy máu, Rolin chỉ cúi đầu im lặng.

Thật xui xẻo...

"Cậu thật bướng bỉnh a." Jasmine nâng lưỡi dao lên bên môi, liếm một đường, "Đã lâu rồi tôi chưa được nếm qua hương vị ngon miệng này. Đã có ai từng nói rằng máu của cậu khiến người ta đói khát chưa?"

Rolin vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn.

Jasmine một tay kéo Rolin từ trên mặt đất dậy, Rolin vẫn chưa đứng thẳng, một dao đã đâm vào bụng.

"A!" Rolin bắt được lưỡi dao, nhưng Jasmine chỉ hờ hững thổi nhẹ vào tai Rolin rồi rút dao ra, máu từ vết thương tí tách nhỏ xuống mặt đất.

Jasmine đột nhiên đâm dao vào bả vai Rolin, đau đớn liên tiếp ập tới khiến Rolin ngoại trừ nhăn nhó thì ngay cả sức để hét lên đau cũng không còn. Hai tay Jasmine túm lấy tóc Rolin, kéo đầu anh đến trước mặt mình.

"Van xin tôi đi, nếu không mười nhát dao đang chờ cậu!"

Rolin lắc đầu cười khổ, "Bản thân cậu... cũng biết... làm Huyết tộc rất không thoải mái... sao còn muốn tôi..."

Giây kế tiếp, Rolin liền bay lên không trung, đập vào vách tường, sau đó lưng đau buốt một trận, Rolin bỗng cảm giác vết thương trên bụng nơi bị đâm hai nhát lại không hề thấy đau nữa.

Chuyện này rốt cuộc là tốt? hay không tốt đây?

Có khả năng xương sống gãy rồi...

Jasmine dẫm lên thi thể thiếu niên nọ, đi tới trước mặt Rolin, một tay rút con dao đang cắm trên bả vai Rolin ra, tay còn lại tùy ý nhặt lên con dao khác từ đống hỗn độn trên mặt đất. Rolin còn chưa kịp hít khí lạnh, thì hai tay đã bị đâm xuyên qua, ghim vào tường.

"Tôi rất ghét người quật cường." Jasmine ngồi xổm trước mặt Rolin, ngón tay gõ gõ lên chóp mũi Rolin, "Quật cường sẽ phải trả giá đắt, mà tiền bạc thì không đáng."

Hai bàn tay Rolin run rẩy, cứ mỗi lần run rẩy là mỗi lần lưỡi dao cứa vào thịt, nửa người trên bị kéo căng làm vết thương ở bụng càng chảy nhiều máu.

Mình đang trải qua cuộc khổ nạn giống chúa Jesus sao?

"Cậu chịu đưng... nhiều rồi..." Rolin nhếch miệng cười. Mấy trăm năm qua, cậu luôn đau khổ vì người ấy chưa bao giờ quay đầu lại nhìn cậu.

"Không cần cậu đồng tình! Hiện giờ cậu còn thê thảm hơn tôi!" Jasmine rít lên, thuận tay rút ra con dao đang cắm trên tay trái Rolin, đâm vào lồng ngực anh.

Jasmine nói đúng, sau khi đau đớn đến cực hạn, sẽ không còn cảm thấy đau nữa.

Một dao này không biết có đâm vào tim không... nếu đâm trúng thì tốt rồi...

Rolin hơi lắc đầu, ý thức mơ hồ, ngay cả cơ thể cũng trở nên nhẹ hẫng.

Tất cả đều không quan trọng.

"Rolin! Rolin! Anh đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói hoạt bát dễ nghe vang lên.

"Nghĩ về em a." Anh ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên trán cô.

"Nói dối, anh ngày nào cũng chỉ nghĩ đến tư liệu ở phòng nghiên cứu, không phân tích xong mẫu vật thì cứ ngây ngẩn như cậu nghiên cứu sinh ngốc ngếch."

"Lindsay của anh, không có phòng thí nghiệm anh vẫn có thể sống tốt, nhưng nếu không có em, anh phải làm sao đây?"

"Anh là kẻ đại lừa đảo! Ha ha, bất quá hiện tai anh không thể nói "'không có em anh biết phải làm sao"."

"Sao vậy? Anh còn tưởng phụ nữ đều thích nghe chàng trai của mình nói như vậy chứ."

Phải là không có "hai người" anh phải làm sao. Em có thai rồi, tiến sĩ ngốc à! Chỉ số thông minh của anh đến khi nào mới phát huy a!

Giọng nói ấy ngày càng xa vời, ý thức của Rolin cứ thế bay theo.

Dẫn anh đi đi, Lindsay.

Chúng ta chia lìa đã lâu lắm rồi...

Jasmine bắt lấy ánh mắt đã mê man của Rolin, mơ màng nhưng mạnh mẽ.

"Tại sao không van xin tôi? Tại sao?! Cậu không sợ chết ư? Tất cả con người đều sơ chết mà!"

So với cái chết, đánh mất em khiến anh sợ hãi hơn... Lindsay...

"Ha... ha..." Jasmine buông tay, Rolin vô lực ngã xuống đất.

"Vì sao... Vì sao tôi lại muốn yêu thương người ấy?" Jasmine nghiêng đầu, ngồi xổm dưới đất, nhìn Rolin, "Vì sao tôi muốn chịu hết mọi thống khổ này chỉ vì muốn hắn nhìn tôi? Vì sao hắn lại luôn khinh thường tôi? Vì sao tôi không thể chống lại sức hấp dẫn của hắn? Vì sao hắn lại coi trọng cậu hơn tất cả? Gần một ngàn năm qua tôi luôn yêu hắn, vậy mà lại thua một con người chỉ mới tồn tại trên thế giới này hơn hai mươi năm?"

Ngay sau đó, Jasmine cảm thấy cổ mình bị bóp chặt, còn chưa kịp biết người phía sau là ai, nửa người trên bị ấn vào tường, trong chớp mắt, mọi đồ vật sắc nhọn trong phòng bay đến găm vào trong người hắn.

Chậm rãi xoay đầu, Jasmine nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ quỷ mị như đến từ địa ngục, ánh mắt âm u lạnh lẽo như tử thần, "Sao lại là anh..."

"Người kia của cậu, vĩnh viễn sẽ không đến đâu."

Đó là lời nguyền rủa tàn nhẫn nhất trên đời.

Jasmine chưa kịp lộ ra thần sắc bi thương tuyệt vọng, trái tim đã bị moi ra khỏi cơ thể.

Giống như rác rưởi, người đàn ông vứt trái tim lên mặt tường cứng rắn, trái tim vỡ nát thành trăm mạnh rơi đầy trên đất.

"Rolin! Rolin! Mau mở mắt ra! Cậu không được ngủ!"

Là ai đang nói...

"Rolin!" Feldt nhìn cộng sự đang lạnh ngắc như băng, mỗi một lần hô hấp là một sự tra tấn.

Chuyện Feldt sợ hãi nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy Rolin, giây phút hắn phải kháng cự lại bản năng đã đến.

Xin lỗi, thật sự xin lỗi...

Tôi không thể chấp nhận cái chết của cậu.

Feldt nâng cổ Rolin lên, lộ ra răng nanh.

Tôi biết từ nay về sau, cậu sẽ căm hận tôi tới tận xương tủy, nhưng tôi không thể kháng cự sự cám dỗ này – dù cho sau này chúng ta sẽ không thể gặp lại, nhưng ít ra, tôi biết cậu vẫn tồn tại trên thế gian này.

Khi đầu nhọn của răng nanh chạm vào da thịt Rolin, trái tim Feldt đau nhói, ngực phập phồng run rẩy.

"Không được... biến đổi... tôi..."

Rolin dùng hết khí lực nâng mí mắt nặng trĩu của mình lên.

Feldt cố gắng cười, giống như đang trấn an đứa bé sợ hãi bị tiêm, "Nhưng cậu sẽ chết."

"Tôi... sắp được gặp cô ấy rồi..." Rolin nhẹ nuốt nước miếng, như thể đang cố hết sức để thở.

"Đứa ngốc, cậu không thể tiếp tục làm việc gì sau khi chết." Feldt cau mày, cơ thể rũ xuống, khẽ hôn lên mi mắt Roliln, "Chỉ khi còn sống, cậu mới có thể tiếp tục yêu cô ấy."

"Tôi... không muốn...không được biến đổi tôi..." Rolin vươn tay cầm lấy cánh tay Feldt.

"Nhưng tôi cầu xin cậu hãy sống, xin cậu hãy sống..." Feldt ôm lấy Rolin, ôm chặt anh vào ngực, ngón tay luồn vào mái tóc anh, tựa như bất luận bản thân có cố gắng bao nhiêu, cũng không thể giữ lại hơi ấm của người trong lòng.

"Anh... thật sự... yêu tôi sao..." Rolin gối đầu lên vai Feldt, hơi thở mỏng manh khi nói chuyện phả lên tai đối phương.

Đối phương chỉ ôm chặt anh.

Có lẽ là do giây phút tử vong đã đến gần, nên các giác quan của Rolin bỗng trở nên rõ ràng.

Cái ôm run rẩy của Feldt, chất lỏng chảy xuống từ gương mặt hắn nhanh chóng hóa thành băng khi rơi vào không khí, thậm chí ngay cả thân nhiệt vĩnh viễn thấp hơn thân nhiệt người thường thế nhưng lại làm Rolin cảm thấy ấm áp.

Hít một hơi, máu theo khoang miệng trào ra.

"Nếu anh... thật sự yêu tôi, hãy để tôi làm điều tôi muốn đi..." Rolin vươn tay ôm lấy Feldt, nhưng lại không đủ sức.

Feldt nhắm mắt lại, "Nếu đã như vậy, tôi sẽ không biến đổi cậu. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chết — trừ phi tôi chết trước cậu."

Rolin nghe thấy tiếng "roẹt", tựa như có vật gì đó bị xé rách, trong lúc mơ hồ Rolin thấy Feldt quấn một tấm vải đen lên người mình, sau đó đi tới ôm Rolin lên.

Tiếng gió vút qua bên tai, do tốc độ quá nhanh nên ngay cả thanh âm cũng không nghe được.

"Không được ngủ!"

Feldt chưa từng dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với Rolin, này làm tiến sĩ thấy có chút khó chịu.

Không biết khi nào họ đã ở dưới bầu trời thành phố, từ nóc tòa nhà này đáp xuống nóc tòa nhà khác.

Rolin không biết Feldt muốn đem anh tới đâu, anh cũng không muốn biết.

Tôi ghét anh, Feldt.

Vì tôi tin anh, nên luôn luôn tìm bằng chứng để phủ nhận anh.

Tia nắng ban mai xuất hiện nơi đường chân trời.

Rolin hít khí lạnh, anh bỗng nhiên hiểu được Feldt nói "Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chết – trừ phi tôi chết trước cậu" là có ý gì.

Ánh nắng giống như lưỡi dao đâm xuyên qua kẽ hở của mảnh vải đen, Rolin có thể nghe thấy tiếng cháy "xèo xèo".

Rolin bỗng có ảo giác, thứ đang bị thiêu đốt, lại chính là sinh mạng của mình.

Cảm nhận sâu sắc này khiến Rolin sợ hãi.

Feldt dùng hết hơi sức cuối cùng của mình lao vào bệnh viện.

Y tá trực đại sảnh khó hiểu nhìn thần sắc người đàn ông đang khoác mảnh vải đen này.

Rút thẻ FBI đặt trên mặt bàn.

Giọng nói khàn khàn chỉ phát ra hai tiếng "Cứu hắn!"

Nhìn người đàn ông người đầy máu, y tá quyết định nhanh chóng gọi điện: "Bác sĩ Howkins, bác sĩ Howkins, đây là CZ152!"

Rất nhanh liền nghe thấy tiếng bác sĩ và y tá chạy ra từ hành lang, Rolin được đưa lên giường, mơ hồ nhìn một loại ánh đèn vụt qua trên đầu.

Feldt... Anh ở đâu...

Y tá trực đại sảnh quay lại muốn hỏi gì đó, lại phát hiện người đàn ông trong mảnh vải đen đã mất dạng.

"Ha... Ha..." Trong phòng vệ sinh ở bệnh viện, Feldt đứng bên bồn rửa tay, ra sức hô hấp, nhưng lại không thể hấp thụ dưỡng khí vào phổi.

Ngón tay Feldt co giật, đầu ngón tay găm vào gạch sứ.

Không được gấp... không được gấp...

Tia tử ngoại đã hủy hoại chức năng hô hấp của phổi, tuy có được khả năng khép kín của huyết tộc, nhưng cũng rất khó để chữa trị vết thương như vậy trong khoảng thời gian ngắn.

Feldt loạng choạng mở cửa một gian phòng, ngồi trên bồn cầu. Gian nan nhấc cánh tay lên, đóng cửa lại.

Ngẩng đầu nhìn trần nhà trơn nhẵn, Feldt biết, nếu phổi không thể khôi phục trước khi cơ thể hết dưỡng khí, hắn sẽ trở thành huyết tộc đầu tiên chết trong WC bệnh viện.

Thật là không có mỹ cảnh mà...

Delicate heart 16

Cười khẽ, Feldt ngửa người ra sau, tựa vào bồn nước.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng này, hắn có đủ kinh nghiệm suýt chết dưới ánh mặt trời. Mỗi lần hắn đều sợ hãi như vậy, thời điểm tử vong đến gần lại có thứ gì đó thúc đẩy, làm hắn dốc sức trốn chạy khỏi ánh nắng mặt trời.

Chỉ có lúc này đây, hắn cảm thấy mình như con bươm bướm đang bốc cháy, chẳng sợ kết cục cuối cùng là tan biến, ít ra hắn cũng đã đi tới điểm cuối cùng...

Càng chế nhạo hơn là, rõ ràng bản thân đã không thể động đậy, ngay giây phút gần như tắt thở này, hắn lại có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm trong phòng phẫu thuật.

"Mau truyền máu!"

"Chuẩn bị khâu miệng vết thương!"

"Không có nhịp tim!"

"Chuẩn bị kích điện!"

"Một! Hai! Ba!"

"Vẫn không có nhịp tim!"

"Tiếp tục!"

"Một! Hai! Ba!"

"Vẫn không có!"

Feldt nhắm hai mắt lại.

Nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm đó còn lớn hơn so với đối mặt với mặt trời.

"Chuẩn bị mở ngực!"

...

"Tim đập rồi!"

"Tiếp tục phẫu thuật!"

Feldt hít sâu một hơi, cảm thấy như vừa trải qua một màn thẩm tra và phán quyết sinh tử, cuối cùng lại được sống sót.

Nhịp tim của Rolin không mạnh lắm, nhưng Feldt cảm thấy cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm rồi...

Cuối cùng cũng có thể...

Suy nghĩ bắt đầu mông lung, không khí mỏng manh chậm rãi tiến vào phổi.

"Rolin, anh thật sự muốn đi cùng em sao?''

"Đương nhiên. Anh luôn nghĩ về em." Rolin nhìn cô gái đứng dưới tán cây, tươi cười dịu dàng.

"Anh không có gì để lưu luyến sao?" Cô gái hơi nghiêng đầu, ánh mắt có phần bí hiểm.

"Không có." Rolin bước đến ôm lấy cô. Bao ngày trôi qua, anh vẫn luôn nhớ về cô như vậy.

"Thật sự không có? Điểm em thích nhất ở anh, chính là anh sẽ không lừa dối người khác, kể cả anh."

Rolin không trả lời, chỉ ôm chặt cô.

"Đừng e sợ sự thật, anh yêu." Cô gái nâng đầu Rolin lên, nhìn vào hai mắt anh, "Bây giờ đi cùng em, anh thật sự sẽ không nuối tiếc chứ?"

Trong giây lát, Rolin nhớ đến Feldt ôm mình xuyên qua ánh nắng ban mai thẳng tiến vào thành phố.

Mỗi lần khi thấy khuôn mặt nghiêng của người kia đang ngước nhìn trời sao, liền suy đoán hắn đang truy tìm thứ gì.

"Thật xin lỗi, Lindsay... Anh không thể bỏ hắn lại... Xin lỗi..."

Thì ra tôi không thể bỏ lại anh! Thì ra tôi muốn được gặp lại anh!

"Anh vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với em." Lindsay từng bước lui về sau, Rolin nhìn cô, nhưng không cách nào tiến lên phía trước.

Cô mỉm cười với anh như lời từ biệt, như nụ cười thuần khiết sáu năm về trước.

Một chiếc xe đen đậu trước khu xưởng vùng ngoại ô.

Một thiếu niên bước xuống xe, lấy di động ra, nhìn quanh bốn phía, nhíu mày, "Tiên sinh, tôi ngửi thấy mùi máu."

Đi qua cánh cửa sắt đã hỏng, dùng chân gạt mớ phế liệu trên đường bước đi, thiếu niên đến trước cầu thang dẫn xuống dưới, "A... A, tôi ghét nhất nơi tối tăm."

"Nếu sau này cậu muốn trở thành huyết hệ của tôi, cậu sẽ quen với bóng tối thôi." Đầu bên kia điện thoại, giọng nói lạnh lẽo mang khí chất khiến người khác bất giác cảm thấy tự ti.

Thiếu niên mở đèn pin, từ từ đi xuống, trước mắt dần dần sáng lên.

Hắn hít một hơi khí lạnh, cảnh tượng trước mắt khiến hắn há hốc miệng không nói nên lời.

"Sao vậy?"

"Tôi... thấy... đều là máu..."

"Jasmine đâu?"

"..." Thiếu niên nuốt một ngụm nước bọt, "Hắn... chết rồi... Bị ghim vào tường, tôi đoán nửa người đã nát bấy... trên người còn bị... rất nhiều thứ đâm vào..."

"Xem ra Feldt thật sự nổi điên rồi a."

"Tiên sinh, ngài không tức giận sao? Jasmine là Huyết hệ của ngài..." Thiếu niên tiến đến trước quả tim nát vụn, nhíu mày.

"Hắn nên biết ơn người kết liễu hắn là Feldt," trong điện thoại, một giọng cười man rợ truyền qua, "Nếu là tôi, tôi sẽ không để hắn chết đâu."

"Ngài sẽ làm hắn sống không bằng chết, bởi hắn đã làm hại tiến sĩ D?"

Người trong điện thoại cười khẽ, "Gọi điện tới phòng thí nghiệm của cậu ta, nói nghiên cứu sinh mang theo thuốc đi cứu hắn. Năm phút cũng đủ để hồi phục mọi vết thương."

"Tôi hiểu." Thiếu niên quay đầu nhìn hai mắt trừng lớn của Jasmine, thở dài.

Không nên vượt quá giới hạn nhằm theo đuổi thứ không thuộc về mình.

Xoạch một tiếng, bật lửa rơi xuống đất, ngọn lửa lan theo xăng cháy phừng lên.

Thiếu niên biến mất ở cuối ngọn lửa.

Albert đang buồn chán ngồi trong phòng thí nghiệm nhìn bài luận văn của mình trên màn hình máy tính.

Không biết tiến sĩ và Feldt đi đâu mất, điện thoại cũng không gọi được.

Vào lúc này, cửa phòng ngủ đùng một cái mở ra, Mike còn buồn ngủ thò đầu ra ngó, "Albert... Em đói bụng..."

"Đói bụng á?" lông mi Albert run run, mở tủ lạnh, bên trong đã hết máu, không lẽ mình lại phải có nghĩa vụ hiến máu?

Lúc đó, cậu nhận được một cuộc gọi, biểu cảm lập tức trở nên ngưng trọng, từ tủ thuốc lấy ra mấy ống thủy tinh rồi vội vã rời phòng thí nghiệm. "Mike, em đi ngủ trước đi!"

Trong bệnh viện, bác sĩ Howkins đang kiểm tra giấy tờ, nói với y tá bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net