Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cạnh, "Chưa vượt qua thời kì nguy hiểm, các cậu đã liên lạc với FBI chưa?"

"Liên lạc rồi, họ nói lập tức phái chuyên viên đến xử lý, họ muốn chúng ta không tiếc chi phí nhất định phải cứu người tên Rolin Dandes này. Đây là nhà khoa học rất quan trọng."

"Cho dù cứu sống được thì đã sao? Xương sống đã gãy nát, e là sau này phải phẫu thuật nối dây thần kinh. Hơn nữa tỉ lệ thành công không cao. Nhớ cách một khoảng thời gian ngắn tiêm cho cậu ấy thuốc giảm đau, vết thương trên người cậu ấy nhiều lắm."

Khi Albert vào phòng bệnh, cậu không khỏi sững sờ ngay cửa. Cậu chưa từng nghĩ đến có ngày tiến sĩ quấn đầy băng gạc nằm trên giường bệnh, hơn nữa chỉ có thể dựa vào máy hô hấp để suy trì mạng sống.

Chỉ khi y tá nhắc nhở không được ở lại quá lâu, cậu mới lấy lại tinh thần.

Khi mọi người rời đi hết, Albert mới run rẩy lấy thuốc ra, thậm chí không thể đâm kim tiêm vào.

"Thượng đế ơi, xin ngài phù hộ anh ấy! Xin ngài phù hộ!"

Thuốc chậm rãi được tiêm vào cơ thể Rolin, Albert nuốt nước bọt, chắp hai tay cầu nguyện.

Âm thanh máu tuần hoàn vang lên trong đầu Rolin, dây thần kinh tự động nối lại, từng tế bào phân chia rồi kết hợp lại trong nháy mắt là một loại đau đớn cực độ, toàn cơ thể Rolin cong lên, lồng ngực mất kiểm soát hô hấp mãnh liệt, dụng cụ trong phòng bệnh phát ra âm thanh cao tần, các bác sĩ và y tá phụ trách gấp rút chạy tới, ngay lúc này, rầm một tiếng, nguồn điện trong bệnh viện nháy máy bị cắt.

Albert kinh hoảng, xem xét Rolin đang nằm trên giường bệnh, "Tiến sĩ! Tiến sĩ anh sao rồi!"

Bác sĩ đã tới, dùng đèn pin kiểm tra đồng tử Rolin, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay, "11 giờ 22 phút sáng, xin nén đau thương." Vỗ vai Albert, rồi ra ngoài xử lý bệnh nhân bị hoảng do điện đột ngột bị cắt.

"Trời ạ... Tiến sĩ..." Albert câm lấy tay Rolin, gục đầu xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cửa khép lại, tiếng bác sĩ và y tá chạy trên hành lang, tiếng giường bệnh và dụng cụ di chuyển dường như bị ngăn lại ở thế giới bên ngoài.

Trong giây lát, Albert cảm thấy ngón tay Rolin bóp lấy cổ tay mình, sau một trận co giật, Rolin, người được bác sĩ tuyên bố tử vong ngồi dậy trước hai mắt mở to của Albert.

"Tiến sĩ..."

Chậm rãi bình ổn hô hấp, Rolin cũng thích ứng được với bóng tối trong phòng bệnh.

Anh thử cử động hai chân, cong đầu gối lên. Hai tay tháo hết băng vải quấn quanh người, những vết thương trên da đã biến mất không còn dấu vết.

Tiện tay tháo luôn băng quấn trên đầu, rút máy thở, mình còn sống.

Tất thảy hệt như một giấc mộng.

"Ha... Ha Ha, tiến sĩ, anh còn sống!" cậu nghiên cứu sinh đã muốn tuyệt vọng lộ ra biểu tình mừng như điên.

Câu nói ấy, tựa hồ nhắc Rolin nhớ tới gì đó.

"Feldt đâu rồi? Cậu có thấy Feldt không?" Rolin túm áo Albert hỏi.

"Không thấy... Tiến sĩ, giờ là ban ngày, sao tôi có thể gặp Feldt ở đây chứ?"

Ban ngày? Đúng rồi, mình được hắn mang tới đây lúc mặt trời bắt đầu mọc.

Chính thời khắc mà bao người cho rằng lãng mạn đẹp đẽ, đối với người ấy chính là địa ngục.

Rolin nhìn quanh bốn phía, bỗng nhảy mạnh từ giường xuống, Albert vươn tay nhưng không túm được Rolin.

"Feldt —- Feldt —-"

Rolin kêu to.

Bốn phía người đến người đi, bác sĩ, y tá, bệnh nhân còn có vô số người thân, đang tiếc không có người anh muốn tìm.

Rolin cảm thấy mình như đang đứng giữa trung tâm thế giới, nhưng lại không thuộc về nơi này.

"Feldt! Anh ở đâu!" Rolin chen qua dòng người bác sĩ và y tá, mở cửa từng phòng bệnh và phòng khám.

Không có, sao lại không có.

Cuối cùng đi tới toilet.

Bên kia cánh cửa là tiếng cười của Feldt.

Hắn từng vô số lần hi vọng người thanh niên quật cường ấy nôn nóng và tha thiết gọi tên mình, giống như bánh xe của số mệnh.

Nhưng không phải hiện tai.

Hắn đang vô lực và vô cùng chật vật, hắn không muốn cậu thấy. Vì thế, ngưng thờ, chỉ sợ Rolin cảm nhận được chút manh mối.

Rolin đẩy cửa từng gian từng gian, cuối cùng đi tới trước gian phòng có Feldt.

Anh dừng lại, giống như linh cảm khám phá trong phòng thí nghiệm, anh biết, Fedlt ở đây.

"Feldt..."

"Đừng vào... cũng đừng nhìn tôi."

Giọng nói khàn khàn giống như lời thì thầm giữa sa mạc, hòa trong không gian như cứa vào trái tim Rolin.

"Anh còn sống không?" Rolin nghe thấy âm thanh hắn dùng hết sức đạp lên cánh cửa.

"Nếu đã chết, tôi còn có thể nói chuyện với cậu sao? Feldt cười, dựa vào tường, vươn tay sờ khuôn mặt lồi lõm vì bị ánh nắng thiêu đốt của mình, thật may mắn, chức năng phổi đã hồi phục một chút, có thể miễn cưỡng hô hấp.

"Tôi vẫn là con người."

"Tôi biết, tôi không biến đổi cậu."

"Ý tôi là..." Rolin xòe tay ra, đặt lên cửa, "Tôi không thể sống lâu như anh, nên tôi không có nhiều thời gian để tìm hiểu một việc hay một người."

"Cho nên?" Feldt nhắm mắt lại, trái tim người kia đập rất nhẹ nhàng và ấm áp, là tiết tấu của tình cảm chân thành.

Delicate heart 17

"Tôi nghĩ tôi hiểu rõ tất cả về anh, bộ dáng tao nhã, bộ dáng làm điên đảo chúng sinh, bộ dáng dửng dưng thờ ơ với tôi, bộ dáng... liều mạng vì tôi, tôi đều đã chứng kiến. Thế nhưng, bộ dáng yếu ớt của anh, tôi chưa từng thấy qua."

"Chính vì vậy tôi không muốn cậu nhìn thấy. Tôi không cần cậu đồng tình hay cảm thông chỉ vì đã cứu cậu hay trông tôi thật đáng thương. Tôi chỉ hy vọng cậu mãi mãi là Rolin, không vì bất kì người nào mà thay đổi mục tiêu." Feldt dùng giọng điệu trầm ổn từ tốn nói.

Rolin cười, vỗ lên ván cửa, "Mục tiêu hiện tại của tôi chính là được nhìn thấy anh. Nếu anh không chịu mở, tôi sẽ phá cửa vào!"

Lắc đầu, bên kia cánh cửa, có người mở chốt cửa ra, "Ngoại trừ cố chấp, cậu còn rất tùy hứng..."

Vừa dứt lời, liền cảm thấy người trước mắt lao vào ngực hắn, một nụ hôn điên cuồng ập đến.

Feldt ôm lấy thân thể đối phương, đôi môi ấm áp mạnh mẽ mút lấy môi hắn, Feldt có hơi giật mình, đây giống như giấc mơ ngọt ngào có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Dục vọng được châm ngòi, Feldt ôm chặt người trong lòng, hé miệng, đầu lưỡi tiến vào bắt lấy đầu lưỡi không kiên nhẫn của đối phương.

Sau một hồi dây dưa kịch liệt, Rolin chậm rãi rời khỏi khoang miệng đối phương, cúi nhìn Feldt.

"Làm cậu sợ rồi?" Giọng Feldt rất nhẹ.

Trong toilet không có ánh đèn, Rolin dần thích ứng được với bóng tối, đầu ngón tay anh vuốt lên vết bỏng trên mặt Feldt, cười khẽ. "Đúng là bị anh dọa sợ rồi. Bởi cho dù có sẹo, nhìn anh vẫn thật mê người."

"Cậu cũng làm tôi giật mình" Feldt ôm chặt hơn nữa, làm Rolin áp sát vào mình, "Kỹ thuật hôn của cậu rất tốt."

Rolin thờ ơ nhướn mày, cúi đầu ngậm lấy cằm Feldt, khiến vị huyết tộc luôn phải kiềm chế suốt thời gian qua không khỏi ngẩng đầu lên, cổ họng tràn ra tiếng thở dài. Rolin tinh tế hôn lên cổ hắn, gối đầu lên vai Feldt.

"Đừng để tôi không tìm được anh."

"Ừ."

"Tìm kiếm... là quá trình rất đau khổ."

"Tôi biết mà."

Rolin cụng trán đối phương, nghiêm túc nhìn Feldt, "Thì ra anh thật lòng... yêu tôi."

"Câu này, phải là tôi nói với cậu đi?" Feldt cười, ánh mắt như nuông chiều đứa nhỏ.

"Nếu tôi thừa nhận, anh cho tôi vật này nhé?" Rolin khéo léo lấy lọ thủy tinh đeo trên cổ Feldt xuống.

"Tôi có thể cho cậu mọi thứ." Feldt nhìn Rolin, lông mi đối phương rủ xuống thật quyến rũ.

"Nhưng tôi không thể cho anh nhiều." Rolin nhắm mắt lại, áp mặt mình lên làn da bị thương tổn của Feldt.

"Không sao." Ngón tay Feldt luồn vào mái tóc Rolin, "Hãy để tôi ôm cậu giống như bây giờ."

Rolin im lặng, lẳng lặng để Feldt ôm lấy, lắng nghe hô hấp nhẹ nhàng của hắn, như đại dương hoàn toàn yên tĩnh.

Đỉnh đầu vụt sáng, bệnh viện có điện lại. Thế giới bề bộn bên ngoài tựa như đã quay về quỹ đạo của nó.

Trên sân thượng bệnh viện, mái tóc thiếu niên vẽ lên một đường cong trong gió, trên mặt là nét mỉm cười, đứng dựa vào thùng nước, nhìn những tòa nhà san sát nhau phía xa, "Tiên sinh, việc ngài nhờ tôi đã làm tốt."

"Cám ơn."

Màn đêm lại buông xuống, Lena đi giày cao gót cùng cộng sự đến bệnh viện.

Bác sĩ Howkins có chút căng thẳng tiếp đón họ.

"Thật xin lỗi, vì vài lý do ngoài ý muốn, bệnh viện bị mất điện khoảng nửa tiếng, chúng tôi cũng không biết thi thể của đặc vụ D như thế nào..."

Lena cười phất tay, "Không sao, cậu ấy về nhà rồi."

"Về nhà..."

Đôi mắt nhìn Lena tràn đầy nghi hoặc, Lena mỉm cười, tiếp lấy văn kiện cộng sự đưa tới, "Mời ngài ký tên."

Đó là giấy đồng ý xuất viện.

Khi hai đặc vụ FBI rời đi, y tá khó hiểu nhìn bác sĩ Howkins đang ngốc lăng tại chỗ.

Rolin và Feldt ngồi ở ghế sau xe taxi, ngồi cạnh tài xế là Albert, người này vì mệt mỏi nên đã dựa vào cửa kính ngủ.

"Annabella và Jeff đâu rồi?" Rolin vẽ vòng tròn trên màn hơi nước đọng trên cửa sổ.

"Lena phụ trách đưa bọn họ tới tòa án Nhật Quang."

"Còn Jasmine?"

"Hắn chết rồi. Khu xưởng sau đó bị cháy, thi thể đã bị thiêu hủy." Feldt nắm lấy ngón tay Rolin, nhíu mày.

Trên nóc tòa nhà bên đường, Oliver Larsson lặng yên nhìn bọn họ rời đi: Feldt, ngươi giết Huyết hệ của ta thật dứt khoát a.

Khéo léo nghiêng đầu, Feldt mỉm cười: Muốn báo thù cho hắn sao?

Oliver xoay người, ánh đèn thành thị chiếu lên bóng lưng hắn như một bức tranh rực rỡ: Hắn không đáng. Nhưng đã là thuộc hạ của ta, ta sẽ không giao cho bất kỳ ai.

"Sao vậy?" Rolin lấy khuỷu tay đụng Feldt.

"Không có gì."

Vừa mở cửa phòng thí nghiệm, liền thấy Melanie chống nạng và Mike ra đón.

"Tiến sĩ! Tôi chỉ nghỉ ngơi vài ngày thôi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy! Anh có khỏe không?" Tiếng giày cao gót của Melanie được thay thế bằng tiếng nạng khiến Rolin nghe có chút không quen.

Mike dứt khoát ôm lấy chân anh, dũng ngữ điệu có chút tủi thân nói: "Tiến sĩ... lâu rồi Albet không cho em thức ăn!"

Rolin xoa đầu Mike, bỗng có cảm giác "Mình đã trở về rồi".

"Được rồi, được rồi!" Rolin vỗ tay, "Tối nay chúng ta sẽ viết hết báo cáo cho vụ án này. Albert cậu phụ trách báo cáo giám định bằng chứng, Melanie giúp tôi trông coi Albert, hy vọng cậu ta có thể hoàn thành trong một lần, không được mắc lỗi. Tôi cũng ở đây viết báo cáo."

Mọi người lập tức ngồi vào trước máy tính, bắt đầu làm việc.

Rolin mở mail, thấy trong đó có một bức thư gửi đến từ FBI, tựa đề "Nhắc nhở: Mời đến tham dự buổi đánh giá chuyên ngành vào tháng sau." Rolin đóng trang web, quay đầu nhìn Feldt ngồi cách đó không xa đang lật xem tạp chí.

"Sao vậy?"

"Sao anh không về nhà? Trời còn chưa sáng mà?"

"Tôi sợ khi cậu muốn tìm tôi lại không tìm được a." Feldt lên giọng, là loại biểu tình không thể phân biệt thật giả, hắn giơ tạp chí lên, ngón tay chỉ tấm hình bên trên, "Hóa ra cậu đạt được không ít giải thưởng."

Rolin không trả lời hắn, quay đầu nhanh nhẹn gõ bàn phím.

Rạng sáng, mọi tài liệu đã hoàn thành. Albert ngủ say ngay chỗ ngồi của mình, Melanie gọi cậu dậy rồi hai người cùng nhau về nhà. Mike không biết đã về phòng ngủ lúc nào. Rolin đi đến phía sau Feldt, dùng đầu gối huých vào lưng hắn, "Tôi muốn đi ngủ!"

"Hả?" Feldt đóng sách lại, cười nói, "Ý cậu muốn mời tôi ngủ cùng sao?"

Rolin nhếch miệng, đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa.

"Tiến sĩ..." Mike nằm trên giường ngóc đầu dậy, "Cho dù anh có khóa cửa thì Feldt tiên sinh vẫn có thể vào."

"Ngủ ngon." Rolin nhíu mày cởi áo khoác, nằm xuống đắp chăn. Mệt chết được, đặc biệt là mắt, hơn nữa báo cáo vụ án không thể so với báo cáo nghiên cứu, đối với Rolin thật sự rất tẻ nhạt. Trở mình, Rolin liền ngủ say.

Lúc Feldt vào, Rolin đã ngủ rất say.

Cười khẽ, Feldt nhấc góc chăn rồi nằm vào.

Trong mơ màng, Rolin cảm giác hai chân mình đang chen vào giữa hai đầu gối của ai đó, hoàn toàn không giống với xúc cảm mềm mại của phụ nữ, đôi môi bá đạo lướt qua mặt và cổ, cánh tay mạnh mẽ dễ dàng ôm trọn lấy anh, còn có nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường nữa, Rolin biết, là Feldt. Rolin cảm giác nếu như mình mở mắt, chắc chắn sẽ không biết phải làm sao.

Nhưng mỗi lần môi Feldt hôn xuống, trong khoảnh khắc như chạm đến quả bom ở nơi sâu nhất trong nội tâm Rolin, lo sợ cùng kích thích ùa đến, măc cho Rolin vất vả kìm nén dục vọng sắp nổ tung kia... thế nhưng Rolin không ghét hắn...

Hô hấp Rolin dần trở nên dồn dập, đầu lưỡi Feldt xâm nhập khoang miệng Rolin, điên cuồng khuấy đảo mọi chống cự, trong nháy mắt, áo ngủ bị xé xuống một cách thô bạo, Rolin theo bản năng giữ lấy hai tay Feldt.

"Mike ở đây!" Rolin bị bức đến không thể thối lui, mở to mắt nhìn đối phương, ánh mắt mê loạn làm Feldt có xúc động muốn nổi điên.

"Nó ra ngoài chơi máy tính từ lâu rồi." Feldt gục đầu xuống, hôn rải rác lên khóe miệng tới vành tai Rolin.

Khó khăn nghiêng mặt qua, Rolin không thấy bóng dáng Mike trên giường nhỏ, chăn cũng chưa gấp, chỉ cuộn ở một bên..

Feldt nắm chặt hai tay, bỗng dùng sức cắn lên vai Rolin.

"A!" Tiến sĩ cắn răng, hung hăng trừng đối phương, nhưng trong mắt Feldt có mê lực khiến người lóa mắt, mạnh mẽ hôn xuống như đang biểu đạt sự bất mãn "Cậu dám không tập trung a."

Hai tay Feldt vuốt ve cánh mông Rolin, mà Rolin cũng để mặc hắn làm loạn, ngay khi ngón tay Feldt luồn vào quần Rolin, Rolin mạnh xoay người, đè Feldt dưới thân.

Sợi tóc ngắn trên trán lướt qua chóp mũi Feldt, khóe miệng có chút hương vị bướng bỉnh, "Dựa vào cái gì mà anh thượng tôi?"

"Dựa vào tôi yêu cậu!" Feldt vừa giữ lấy gáy Rolin, mở môi Rolin ra, vừa ôm lấy hai vai đẩy Rolin trở về giường nệm mềm mại.

Giây phút ấy, Rolin biết mình không thể tiếp tục khiêu khích vị Huyết tộc tính tình có vẻ tốt này. Hắn có thể mỉm cười đối với sự cố chấp và ngang bướng của mình, chỉ vì hắn bao dung. Hắn cần một thứ gì đó có thể chứng minh quyền lực của hắn, mình không thể ngăn được chuyện này mãi.

Thời điểm khi Feldt sắp tiến vào, Rolin kinh hoàng muốn bảo vệ cơ thể mình, anh không ngờ một người đàn ông lại có thể dùng phương thức điên cuồng mà lại khó có thể chống cự này để chinh phục một người đàn ông khác, lại càng không ngờ người đàn ông bị chinh phục ấy chính là mình!

"A!" Đau đớn khi cơ thể bị khuếch trương và lo sợ làm toàn thân Rolin căng cứng.

Feldt ngừng tiến nhập, dùng sức nâng hạ thân Rolin lên, dục vọng bùng nổ trong nháy mắt, thế nhưng hắn lại ngừng lại.

Delicate heart 18

"Có người từng ôm cậu sao?" Ánh mắt Feltd tà mị điên cuồng.

"Nói thừa! Đương nhiên không có!" Rolin đặt đầu trên bả vai đối phương, nặng nề thở dốc, căn bản không biết phải làm thế nào để thả lỏng bản thân, nếu có thể, cậu thật hy vọng khí lực của Feltd không lớn như vậy, hay ít nhất nếu hai người được đổi vị trí, Rolin sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Feltd yêu thương hôn lên cổ Rolin, "Nếu tôi là người đầu tiên, vậy cậu phải học cách thả lỏng đi. Nhà khoa học phải có can đảm khám phá những thứ mình chưa biết a."

"A!" Rolin thấp giọng thét lên, không ngờ trong một giây ấy Feltd đã đi vào.

Ông trời ơi, ngay cả nhà khoa học cũng sẽ không có khát vọng để mà "khám phá" loại sự tình này đi!

Sự mềm mại và ấm áp trong cơ thể Rolin khiến Feltd thỏa mãn thở dài một tiếng, ánh mắt mê ly làm Rolin có chút ngẩn người, cậu chưa từng nghĩ mình có thể khiến người đàn ông bất vi sở động này bộc lộ ra biểu tình như vậy.

Thậm chí cậu có một loại ảo giác, bàn tay đang thăm dò khắp cơ thể mình đang dần nóng lên.

Hai chân Rolin bị nâng cao gác lên hai vai Feltd, tư thế này khiến cậu không thể không nhấc thân trên lên để phản đối, "Tôi nói anh – "

Nháy mắt, Rolin như bị điện giật mà ngã trở về, há to miệng không thể thốt lên một lời.

Feldt phóng túng đâm vào, mỗi một lần ra vào đều là một hồi va chạm điên cuồng.

Rolin cơ hồ không thể chịu nổi, nhưng là một câu "Tôi không được rồi" cũng không nói nên lời, cuối cùng đành để bản thân chịu đựng đau đớn.

Tốc độ xâm nhập làm Rolin không kịp cảm nhận được cơn khoái cảm phía trước, thì đợt xâm nhập tiếp theo đã điên cuồng tiến đến.

Cậu biết bản thân chỉ có thể buông hết thảy tự tôn cùng cố chấp, để mà yêu thương người đàn ông của riêng mình này.

Dần dần, sự tiếp nhận và sự xâm nhập đã hòa hợp với nhau.

Rolin ôm chặt Feldt, đối phương đáp lại bằng một nụ hôn điên cuồng rồi cùng nhau đạt tới cao trào.

Bất kể là Jeff hay Anna Bella, hoặc là Jasmine, dưới góc nhìn nhân loại mà nói, thì họ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Thế nhưng, thật ra, so với người bình thường, họ vẫn yếu ớt hơn.

"I have a delicate heart." (Tôi có một trái tim mong manh dễ vỡ/ nhạy cảm ;__;) Feltd phủ phục trên người Rolin, nhìn khuôn mặt say ngủ của đối phương, hôn lên mi mắt cậu, "Nếu cậu từ chối tôi, tôi thật sự sẽ không biết phải làm gì."

Lúc đó, khe hở giữa gối đầu và ván đầu giường ánh lên ánh sáng của kim loại.

Feltd vươn tay kéo nó ra, nhẹ nhàng nâng lên.

Nụ cười của cô gái vĩnh viễn sẽ không thay đổi theo thời gian.

"Lindsay, tôi sẽ yêu cậu ấy nhiều hơn cô."

Cái giá phải trả cho một trận triền miên này là một ngày một đêm ngủ mê mệt.

Tiếng chuông điện thoại kéo đại não đang suy nghĩ miên man của Rolin về với thực tại.

Cố gắng mở mắt, khuôn mặt nghiêng anh tuấn của Feltd hiện rõ ràng trước mắt, ngay cả hơi thở vững vàng cũng từng đợt phả lên môi Rolin, giống như vô tình trêu ghẹo.

Rolin thử cử động cơ thể mình, rất đau, cậu trừng mắt nhìn trần nhà hồi lâu, rồi nghiêng mặt cắn một phát lên chóp mũi Feldt cho hả giận.

Nhưng lại không nghe thấy tiếng kêu như trong tưởng tượng, đối phương lại nhéo một cái trên lưng cậu, Tiến sĩ đáng thương nhăn nhó, "Làm sao vậy?" bả vai và xương quai xanh của Feldt lộ ra dưới chăn, cường kiện lại tuyệt đẹp, Rolin ngây ngốc nửa giây, lúc này mới phát giác chuông điện thoại đã ngừng lại.

Rolin cắn môi dưới, muốn ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện cánh tay Feldt đang đặt trên bụng mình, lúc này, chuông điện thoại lại vang lên.

Feldt rất thức thời vươn tay lấy điện thoại đưa cho Rolin.

"Đây là Tiến sĩ D." Rolin nghe thấy giọng nói của đối phương, khóe miệng hiện ra ý cười, "Đã lâu không gặp, Jennifer, Giáo sư Carmelo có khỏe không? Tôi nhớ là... ngày mai? Đương nhiên tôi sẽ đi!"

Lúc này, ngón tay Feldt nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết đêm qua để lại trên cổ Rolin, Tiến sĩ không khỏi né đi, lại vô ý động đến nơi đã sử dụng quá mức bên dưới, đau đến hít sâu một hơi.

Hiểu rõ sự đau đớn của Rolin, bàn tay vốn có ý muốn khiêu khích lại chậm rãi trượt xuống thắt lưng cậu, dùng lực vừa đủ xoa bóp cơ bắp rắn chắc.

Rolin híp mắt, tiếp tục trò chuyện với đối phương.

"Cái gì? Địa điểm là trên du thuyền? Tôi... được rồi, tôi sẽ đi... tôi sẽ đi..." Rolin ngắt điện thoại ném bên cạnh gối đầu, thư thái hưởng thụ sự phục vụ của Feldt.

"Phải đi tham dự buổi diễn thuyết của vị giáo sư đại học của cậu sao?" Feldt tựa trán lên vai Rolin.

"Ân..."

"Nhưng cậu không muốn đi, vì địa điểm là trên du thuyền." Feldt ôn nhu hôn lên đầu vai Rolin.

"Ân, cha mẹ tôi chết vì tai nạn trên biển." Rolin rất thẳng thắn thừa nhận.

"Đừng nói như vẻ cậu chưa từng trải qua vụ tai nạn trên biển kia." Ngón tay Feldt gạt sợi tóc rũ xuống mắt Rolin, "Cậu được phát hiện khi đang một mình trôi nổi trên một bong thuyền."

Rolin khẽ hít một hơi, giữ lấy bàn tay đang xoa bóp cho mình.

"Tôi cái gì cũng không nhớ rõ, trừ bỏ cảm giác sợ hãi đại dương. Cha mẹ tôi chết như thế nào? Họ rơi xuống biển hay cùng chiếc du thuyền kia chìm vào lòng đại dương... Tôi cũng không biết... Sau này khi xem tin tức, báo chí nói dưới đáy chiếc du thuyền kia bị phần tử khủng bố cài bom, mục tiêu là một viên chức nhà nước quan trọng. So với những người vô danh khác thì cha mẹ tôi còn có may mắn được nhắc đến một chút. Nếu không tôi cũng không biết họ là các nhà khảo cổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net