Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dangerous monster 1

Rolin quay qua Feldt, đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, "Tôi mới không cần anh bảo vệ."

"Nga? Vậy cậu nên nhanh nhanh cải tiến thuốc của cậu đi. Chỉ có thể duy trì năng lực quỷ hút máu trong năm phút thì vô dụng."

Rolin cũng không phản bác, vì biết rõ Feldt nói đúng.

Lúc này, cửa phòng thí nghiệm mở ra, tiếng giày cao gót "cộp cộp" của Melanie làm bầu không khí xấu hổ trong phòng nháy máy tan thành mây khói.

"Melanie? Không phải tôi đã nói cô nên ở nhà nghỉ ngơi rồi sao?" Rolin từ trên ghế đứng dậy, nhìn chiếc cổ quấn băng vải của đối phương, sắc mặt cô vẫn có chút tái nhợt như trước.

"Tôi đâu có đến để làm việc. Nghe nói tiến sĩ đã nhận nuôi Mike nên tôi tới để xem cậu bé!"

"Hả?"

"Không phải tiến sĩ anh đã nói sao? Mike là con trai của tôi và anh, thật vất vả con trai cưng mới trở về, thân là mẹ nó sao tôi có thể vắng mặt chứ?"

Rolin thở dài một hơi, "Melanie, cô đối với tiểu quỷ kia còn tốt hơn đối với tôi!."

Ngay lúc đó, chuông điện thoại reo lên, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lena.

"Thật xin lỗi, tiến sĩ... Tôi nghĩ anh vừa kết thúc một vụ án dài, muốn được nghỉ ngơi thật tốt..."

"Sao vậy, Lena?"

"Có một vụ án mới tương đối hóc búa."

"Hóc búa..." Rolin khẽ hừ một tiếng, "Hiện đang là buổi sáng, nếu phải đi quan sát hiện trường thì cũng chỉ có mình tôi đi."

"Ân... Anh có thể mang theo nghiên cứu sinh của mình, chúng ta cần thu thập một vài mẫu vật."

"Được rồi, không thành vấn đề."

"Nhân tiện... Hi vọng anh mang theo người đủ... gan dạ."

Nhíu mày, Rolin không khỏi buồn cười nói: "Ý cô là hi vọng hắn cường tráng như vận động viên?" (ý Lena muốn nói là 强悍 = gan dạ nhưng Rolin lại nghe ra 健壮 = cường tráng =.=")

"Anh đến rồi sẽ biết."

Cúp máy, Rolin bấm số gọi Albert. "Hắc, mang theo dụng cụ đến phòng thí nghiệm, chúng ta cùng đến hiện trượng gây án."

Cậu nghiên cứu sinh luôn muốn được ra hiện trường vụ án thi triển tài năng nghe được tin này,vẻ mệt mỏi sau một đêm mất ngủ cũng vì vậy mà lập tức bay mất.

Ngoài dự đoán, trong vòng 20 phút Albert đã có mặt ở phòng thí nghiệm.

"Uy, nếu không phải tôi đang bị thương..." Melanie sờ sờ cổ mình, "Công việc bên ngoài cũng không tới phiên cậu."

Albert ngây ngốc cười, trái lại Rolin mang theo nụ cười xấu xa bước ra cửa.

"Hắc, Rolin" giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng độc quyền của Feldt vang lên trong phòng thí nghiệm.

"Cái gì?" Tiến sĩ D có chút khó chịu quay đầu lại, cằm như cũ hơi hất lên, cổ và cằm hình thành góc độ mang một loại mỹ cảm ngoài ý muốn.

"Khi thu thập mẫu vật nhớ tỉ mỉ một chút, nói không chừng tôi có thể nhìn ra đặc thù của hung thủ."

"Biết rồi, ngày nào đó tôi sẽ thiết kế ra thiết bị tinh vi hơn cái năng lực cảm ứng của anh!" Rolin tay đút túi quần, tay quệt miệng đi ra ngoài.

Albert cứ vậy theo Rolin đi tới nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô Wasington.

Xung quanh là nhân viên FBI, nhưng không có đặc vụ nào là Huyết tộc – đó là đượng nhiên, giữa ban ngày ban mặt ai mà tự nguyện ra ngoài làm pháo xì chứ. Một đặc vụ từ trong đi ra, chào hỏi Rolin.

"Tiến sĩ D... khuyên anh nên đeo khẩu trang trước rồi hãy vào..."

Nghe vậy, Rolin chỉ biết cảnh tượng bên trong vô cùng thê thảm, "Tôi biết rồi, việc còn lại giao cho tôi, sau khi chúng tôi thu thập mẫu vật ở hiện trường xong, phiền các anh đem thi thể về phòng thí nghiệm của tôi."

"Không thành vấn đề."

Trao đổi xong, Albert theo Rolin vào nhà kho.

Chỉ mới vừa tới cửa, họ đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Rolin nhanh nhẹn bước vào, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ nhìn thấy máu bắn tung tóe khắp nơi, Rolin rút trong túi ra đôi bao tay plastic, đồng thời đeo khẩu trang lên.

Khi thi thể hiện ra trước mắt họ, Rolin nghe thấy Albert phía sau đang phát ra tiếng nôn khan.

"Không được nôn tại hiện trường, muốn nôn ra ngoài nôn đi!"

Như nhận được ơn đại xá, Albert liền buông vali xông ra ngoài.

Thứ duy nhất còn có thể nhận ra từ thi thể trước mắt, đó là một thiếu niên. Cơ thể bị xé làm đôi, không cần nghĩ nhiều, trên thế giới này sinh vật nào lại có quái lực như vậy, Rolin chỉ có thể trả lời là quỷ hút máu.

Người bị hại từ cổ trở xuống, cơ thể bị xé toạc tới bụng.

Rolin cẩn thận tới bên cạnh thi thể, anh có thể dễ dàng đoán được, toàn bộ nội tạng của cỗ thi thể kia đều đã bị lấy đi rồi.

"Thật là.. không phải chỉ có hứng thú với máu thôi sao..." Khẽ thở dài, Rolin bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Từ túi áo lấy ra cặp mắt kính, hơi híp mắt nhìn, một sợi tóc trắng dài vướng trên khung sắt cửa ra vào.

"Xem ra cậu quá nóng vội a." Rolin bước tới, dùng nhíp gắp sợi tóc xuống, bỏ vào túi đựng vật chứng.

Hơn một tiếng sau, Rolin xách vali đi ra, thấy Albert vẫn đứng nôn khan cách đó không xa, một đặc vụ bên cạnh vừa đưa nước vừa giúp hắn vỗ vỗ lưng.

"Biểu hiện không sai nha, Albert." Rolin cười cười, đi ra xe của mình, cậu nghiên cứu sinh đáng thương giờ phút này ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi.

Trở lại phòng thí nghiệm, Feldt vẫn siêng năng ngồi trước máy tính đánh bài bridge , Rolin đẩy cửa vào, ném túi vật chứng chính xác ngay trước mặt Feldt.

Tiếp đó, Albert sắc mặt tái nhợt cũng đi vào, phía sau là nhân viên FBI đem thi thể tới.

"Xem ra tình hình rất không ổn a!" Melanie cũng đi qua.

Đợi nhóm nhân viên rời đi, Rolin vỗ vỗ bả vai Albert nói: "Cậu trước về nghỉ ngơi chút đi."

"Tiến sĩ... Tôi..."

"Ân, cậu so với trong tưởng tượng của tôi vẫn khá hơn nhiều. Lần đầu tiên tôi mang Melanie tới quan sát hiện trường, cô ta trực tiếp té xỉu."

Albert nhẹ nhõm thở ra một hơi, "Vậy, tôi về nghỉ chút, tối tôi nhất định sẽ quay lại xử lý việc ban ngày."

"Ân ha, chúc cậu có thể ngủ được." Rolin xấu bụng mà bổ sung một câu.

"Sợi tóc này quả thực có mùi vị đồng loại của tôi." Feldt đem vật chứng trả lại cho Rolin.

"Còn gì nữa không?"

"Còn gì nữa? Trên này không có chút máu hay mảnh da nào của hung thủ, cậu hi vọng tôi có thể nhìn ra cái gì chứ?" Feldt buồn cười khoanh tay nói, "Từ khi biết được năng lực của tôi, tiến sĩ D càng lúc càng lười rồi ha?"

"Hừ!" Rolin một tay đẩy ghế xoay của đối phương ra xa bàn máy, từ ngăn tủ lấy ra một ống tiêm, bĩu môi nói, "Đặc vụ Fedlt này, đã tới giờ làm nhiệm vụ hiến máu rồi."

"Nếu là cho Mike, tôi không ngại a!"

Rolin cười cười, một bên tà ý mà đem kim đâm vào da thịt Feldt, một bên dùng giọng điệu nghiêm trang hỏi: "Anh có biết cơ thể người chết chẳng những bị xé thành hai khúc, lồng ngực và khoang bụng đều bị hung thủ xé toạc, hơn nữa toàn bộ nội tạng đều bị lấy đi."

"Hử?" Feldt hơi ngẩng đầu lên, liền thấy Rolin đang cúi xuống.

"Anh nói, hung thủ có phải dùng tay không để xé khoang bụng nạn nhân?"

"Có khả năng."

"Như vậy, hắn cũng mang bao tay giống tôi lúc khám nghiệm tử thi sao?"

"Huyết tộc... trời sinh đều thích hưởng thụ cảm giác khi máu dính trên da thịt mình."

"Cám ơn." Nháy mắt khi đối phương vừa dứt lời, Rolin liền mạnh tay rút kim tiêm ra, sau đó đi ra bàn mổ.

"Loại đau đớn này, tôi hầu như không – có – cảm – giác." Feldt dùng giọng bằng bằng nhưng lại giống như đang động viên trò đùa dai của đứa trẻ nói.

"Nhưng chí ít cũng cho tôi cảm giác hả hê." Rolin đã đeo mắt kính lên, chuẩn bị lấy mẫu ở vùng gần khoang bụng.

Nghiêng đầu, Feldt nhìn Rolin.

Feldt phát hiện mình rất thích nhìn bộ dạng hết sức chuyên chú này của người cộng sự, bộ dạng kia cho Feldt cảm giác thứ trong mắt Rolin cũng chính là toàn bộ thế giới của hắn.

"Anh cũng thích hưởng thụ cảm giác khi máu dính trên da thịt mình sao?" Rolin nhẹ nhàng bóc xuống lớp màng dính dấu vân tay.

"Tôi sao? Tôi rất sợ cảm giác đó."

"Hửm?" Rolin ngẩng đầu lên, trên mặt Feldt vẫn là nụ cười thản nhiên như trước.

"Cho nên, vĩnh viễn... vĩnh viễn đừng để máu cậu dính trên người tôi." Feldt khẽ lẩm bẩm như đang than vãn.

Tới trước máy quét, Rolin để máy quét qua đầu ngón tay giữa để đưa dấu vân tay vào máy tính, Rolin lần đầu tiên phát hiện chính mình đột nhiên mất đi hứng thú khiêu khích đối phương.

Không may, không tìm được đối tượng ăn khớp trong kho dữ liệu dấu vân tay.

Lúc này, Feldt từ ghế xoay đứng lên, chậm rãi đi tới bàn mổ, ngón tay men theo miệng vết thương vỗ nhẹ.

Sau đó, Melanie luôn ngồi trước máy tính tìm tư liệu cũng đã đi tới, dường như muốn nói gì, Rolin hướng cô làm dấu đừng lên tiếng.

"Hung thủ là nam tóc vàng, cao từ một mét tám đến một mét chín, không phải huyết tộc thuần chủng." Feldt chậm rãi mở mắt, "Xin lỗi, tôi chỉ biết được vậy thôi."

"Ân" Rolin nhướng nhướng mi, "Tốt hơn nhiều so với việc đối chiếu dấu vân tay rồi. Melanie, cô muốn nói gì?"

"Tôi đã xác định được thân phận của nạn nhân, tên Al Garner. Nhân tiện, Lena vừa gọi đến nói ba tháng trước cô ấy từng xử lý qua một thi thể như thế này, có điều nạn nhân lại là nữ."

"Sau đó thì sao?" Rolin nhếch khóe miệng, anh biết Melanie nhất định là đã tra được cái gì đó rồi.

"Al Garner là trợ lí của người mẫu Shade Smith nổi tiếng thế giới, và cô gái chết ba tháng trước kia lại là người trang điểm của Shade. Tôi dám chắc, cho dù Shade không phải là hung thủ, nhưng hai cái chết thê thảm này nhất định có liên quan tới hắn."

"Shade Smith? Chính là người thường xuyên xuất hiện trên tạp trí thời trang nam giới?" Rolin híp mắt.

"Trên thực tế thì chỉ cần là tạp trí thời trang, Shade đều có mặt." Melanie bổ sung, "Shade còn quảng cáo đồ lót đàn ông."

"A, tôi nhớ ra rồi, tôi có mua cái quần lót kia, mặc vào rất thoải mái a." Rolin bừng tỉnh, "Đợi một chút, hung thủ là tóc vàng đúng không, hơn nữa người mẫu chắc chắn phải cao hơn một mét tám..."

Dangerous monster 2

"Tiếc là, có rất nhiều người phù hợp với điều kiện này." Feldt đứng dậy, đi tới cửa phòng thí nghiệm, "Trời tối rồi, tôi muốn ra ngoài kiếm ăn."

Feldt đi rồi, Melanie cũng quay sang Rolin, "Tiến sĩ, không cần nghỉ ngơi sao?"

"Ân, tôi muốn ra ngoài một lát." Rolin lấy áo khoác vắt trên ghế, "Nếu đứa nhỏ tỉnh, nhớ đem chén máu cho nó uống."

Rảo bước trong đêm, xung quanh là nam nữ quần áo chỉnh tề, tiếng nhạc disco vang lên nhẹ nhàng trong không khí, Rolin rút một điều thuốc, dừng lại trước cửa quán bar Express.

Vẩn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, Rolin gọi cho mình một phần bò beefsteak. Thật ra tới đây có rất ít người ăn thịt bò, thông thường chỉ là uống chút rượu, nghe nhạc jazz hoặc là nói chuyện phiếm.

Nữ ca sĩ trên sân khấu vẫn nhập tâm vào bài hát, trừ những mẫu vật trong phòng thí nghiệm ra, Rolin nghĩ kia có lẽ là thứ duy nhất thu hút mình trên đời này.

Có người tới trước mặt anh, chậm rãi ngồi xuống.

"Cậu thích cô gái kia sao?"

Rolin khẽ cười một tiếng, "Tôi chỉ thích diễn xuất của cô ấy thôi."

Ngồi đối diện anh chính là Feldt, người kia luôn im lặng xuất hiên và biến mất không một tiếng động.

"Ra vậy." Thanh âm của Feldt rất nhẹ, kì lạ là Rolin lại nghe được rất rõ ràng, "Bò beefsteak có mùi vị như thế nào?"

"A, tôi quên mất, trên đời này ngoại trừ máu tươi, anh không thể nếm được những mùi vị khác." Rolin cười, dùng nĩa xiên lấy một ít thịt bò, quơ quơ trước mặt Feldt.

Trên mặt đối phương vẫn là nụ cười bình tĩnh, nhưng hắn bỗng dưng vươn tay nắm lấy cổ tay Rolin, sau đó cúi đầu, tao nhã đem miếng thịt bò nhỏ bỏ vào miệng.

"Này!" Rolin mấp máy miệng không biết nói gì.

"Tuy là không nếm được mùi vị, nhưng cảm giác cũng không tồi. Ăn cơm tối xong, cậu tính làm gì, tiến sĩ D?" Feldt ngả lưng dựa vào ghế, cứ như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.

Rolin cắt miếng thịt trong dĩa, tức giận nói: "Ngủ."

"Nha." Fedlt gật đầu, mái tóc vàng rung động theo, tạo ra một loại phong độ mê người, "Tôi lại nghĩ cậu sẽ tới bắt chuyện với nữ ca sĩ kia."

Rolin không trả lời, chỉ im lặng ăn thịt bò.

Vài phút sau, Rolin ăn xong bữa tối, để lại tiền dưới dĩa rồi đứng dậy rời đi.

Feldt cứ như vậy công khai đi sát theo sau anh, trong chốc lát, vẻ bề ngoài tuấn mĩ làm hơn nửa số người trong quán bar đều đem tầm mắt chuyển lên người hắn.

Loại cảm giác này khiến Rolin có chút khó chịu, giống như Feldt là mặt trời chói lóa, mà anh chỉ là cái bóng của tên kia.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Chỉ có cái bóng mới có thể giống như anh bình an mà ở ngoài cái thế giới ồn ào kia.

Vừa đi tới con đường đối diện quán bar, Feldt lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

"Trên đường bây giờ vẫn còn nhiều người, cho nên tôi mãnh liệt đề nghị anh lần sau đừng tùy tiện sự dụng năng lực của mình." Roiln vươn ngón tay ấn ấn lên ngực Feldt, đang muốn xoay người rời đi, đối phương lại lần nữa nắm chặt tay cậu.

"Tại sao không theo đuổi cô ta? Cùng cô ấy nói chuyện, nắm tay cô ấy... rồi hôn cô ấy? Chỉ lẳng lặng quan sát thôi sao? Sinh mệnh của cậu vốn đã ngắn ngủi, vì cái gì không chịu nắm bắt chứ?"

Rolin thử vặn vẹo cổ tay mình, đáng tiếc với sức mạnh của huyết tộc, cho dù chỉ là nắm nhẹ thôi thì người bình thường cũng không có khả năng giãy ra, "Feldt, những người anh quen biết đều có sinh mệnh ngắn ngủi, anh sợ hãi sẽ mất đi họ, cho nên mới có thể đem đặc vụ Lena biến đổi thành huyết tộc đúng không? Anh cho rằng như vậy anh sẽ không mất đi cô ấy, nhưng có thể khi cô ấy bị anh biến đổi, cô ấy đã mất đi quyền lợi của một người bình thường, hơn nữa vì mang trong người dòng máu của anh, nên cô ấy không cách nào tiếp tục làm cộng sự của anh, anh cuối cùng vẫn phải mất đi cô ấy!"

Ngón tay Feldt trong khắc này bỗng buông lỏng, Rolin rút tay mình ra, đi ngang qua Feldt, bước nhanh bỏ đi.

Có Melanie hay xen vào chuyện của người khác là đủ rồi, tôi và cô gái kia như thế nào thì liên quan gì tới anh!

Đi được một lát, Rolin bỗng ngừng lại, nhíu mày, xoay người, thấy Feldt vẫn đang đứng đó, đầu hơi ngẩng lên, giống như tìm thấy cái gì đó xuyên qua các tòa nhà cao ốc thành phố.

Không ngừng có người đi qua hắn, không ngừng phát ra âm thanh tán thưởng.

Hắn tồn tại trong mắt mọi người, thế nhưng toàn bộ thế giới này dường như lại không còn ở trong mắt hắn.

Rolin thở ra một hơi thật dài, đi qua chỗ Feldt đang đứng, cách hắn chừng nửa mét thì dừng lại.

"Tôi thừa nhận tôi đã nói những lời không nên nói, tôi xin lỗi."

Feldt giống như không nghe thấy, vẫn duy trì tư thế kia, giống như một pho tượng vô cùng hoàn mỹ.

"Không muốn mất đi người quan trọng đối với mình... đây là bản tính trời sinh của con người. Về điều đó, anh và người bình thường không có gì khác biệt." Rolin sờ sờ gáy, nói thật xin lỗi không phải sở trường của anh, nhưng lại không biết tại sao, nếu Feldt không tha thứ cho mình, Rolin lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Ánh mắt đối phương vẫn như cũ phóng thật xa, Rolin bỗng cảm thấy trái tim mình run rẩy.

Mình như thế nào lại có thể quên, Feldt đã sống một quãng thời gian rất dài, mà sống càng lâu thì thứ mất đi lại càng nhiều.

"Tôi... Tôi thật sự... Thực xin lỗi."

Một giậy sau, Feldt một mực vẫn không nhúc nhích kia lại đột nhiên phá lên cười "Ha ha", thanh âm kia trầm thấp mà dễ nghe, khiến không ít người đi đường chú ý.

Nhíu mày, Rolin khó hiểu nói: "Hắc, anh cười cái gì?"

"Tôi chỉ muốn thử thôi, không nghĩ tới cậu lại thực sự quay lại xin lỗi tôi." Ngón trỏ Feldt lướt nhẹ qua mũi Rolin, tư thế kia như đang nói...em trai, em còn quá non!

Hơi nghiêng đầu, Rolin cũng không chán ghét mà né tránh như trong tưởng tượng của Feldt, ngược lại vẫn duy trì tư thế cũ, hai tay đút túi, "Nhưng anh thật sự buồn, không phải sao?"

"Tôi quả thật rất buồn, nhưng lời cậu nói là thật, nên không cần xin lỗi tôi đâu." Feldt quay đầu lại, cười cười.

"Đúng vậy, tôi là nhà khoa học, tôi chỉ tìm hiểu thực tế của thế giới này, cho nên thật xin lỗi, tôi không hiểu..."

"Như vậy tốt lắm, tôi thích cậu như vậy."

Rolin mấp máy miệng, nghiêng đầu cười cười, "Hắc, cái gì gọi là "tôi thích cậu như vậy"? Có cảm giác như một phút trước còn là chuyện buồn, hiện tại lại biến thành khung cảnh tình yêu lãng mạn rồi."

Ngay lúc đó, Feldt bỗng nghiêng người tới trước, khuôn mặt tuấn mĩ nghiêng qua một góc độ tinh tế, môi Rolin liền bị đầu lưỡi đối phương tách ra, làn môi mềm mại của đối phương làm hắn không tự chủ được mà đưa đầu lưỡi tiến vào bên trong thăm dò.

Trong khi ngón tay Feldt chậm rãi len qua kẽ tay Rolin muốn kéo anh vào lòng, Rolin liền cắn mạnh xuống, nhưng lại không nghĩ tới đối phương đã lui ra trước một bước, Rolin ngược lại lại cắn ngay vào lưỡi mình.

"Ngô.." Anh trừng to mắt nhìn người đàn ông tươi cười dịu dàng trước mắt, thật muốn tung một quyền vào mặt hắn, "Tôi nhớ tôi đã nói với anh rồi."

"Cậu đã nói tôi không được dụ dỗ cậu."

Không để ý tới đầu lưỡi đau buốt, Rolin nhảy lên nắm cổ áo đối phương, "Vậy anh con mẹ nó tại sao lại làm vậy!"

"Tôi không có dụ dỗ cậu," Feldt không nhanh không chậm trả lời.

"Cái gì?!"

"Tôi nói tôi không có dụ dỗ cậu, là cậu nói chúng ta giống như trong "khung cảnh tình yêu lãng mạn". Feldt một bộ "Cậu tức giận cái gì?" chế trụ hai cổ tay Rolin, nhẹ nhàng dùng sức, tay đối phương bị đau liền mở ra, mà cổ áo vốn tỉ mỉ của Feldt rốt cục cũng được cứu.

Rolin lắc lắc cổ tay vừa định nói thêm gì đó, thì Feldt đã mất dạng.

Dùng sức lau môi mình, Rolin nghĩ trước khi ngủ nhất định phải đánh răng thật nhiều lần.

Trên nóc tòa cao ốc phía xa, Feldt ngồi đó, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, từng động tác thậm chí từng biểu tình nhỏ trên mặt Rolin hắn vẫn có thể thấy rõ ràng vô cùng.

Trở lại phòng thí nghiệm, Rolin liền thấy Mike đang ngồi ở chỗ Albert vừa uống "sữa bò" vừa đánh bài bridge trên mạng.

Điều này làm Rolin không khỏi bốc hỏa, anh đi tới, đóng cửa sổ trang web, Mike ngây ngốc ngước nhìn vị tiến sĩ, chỉ thấy anh lộ ra nụ cười khiến người khác nổi gai óc nói: "Trẻ con không nên đam mê internet, đặc biệt là bài bridge trên mạng."

"Nhưng là Feldt nói đánh bài bridge rất hữu ích cho phát triển trí tuệ..."

"Lời hắn nói tuyệt đối không thể tin!" Rolin lấy trong ngăn kéo của Albert ra quyển "Bộ luật Nhật Quang", nhét vào lòng Mike nói, "Em bây giờ đã là huyết tộc, cùng với đi làm cái trò "phát triển trí tuệ" không thực tế kia thì không bằng phải biết rõ cái gì mình có thể làm và cái gì mình không thể làm!"

Lông mày Mike nhíu chặt lại với nhau, nhìn vị tiến sĩ nổi giận lôi đình chạy ào vào toilet bắt đầu đánh răng cật lực.

Melanie đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa đi tới bên Mike nói: "Đại khái là mới cãi nhau với Feldt."

"Hắc, tiến sĩ, tôi đã tra được lịch trình hoạt động ngày mai của Shade Smith, tôi nghĩ chắc anh sẽ muốn đi tìm hắn!" Nói xong, Melanie khoác áo ra về.

Dangerous monster 3

Rolin từ phòng tắm đi ra, cầm tờ lịch trình đi về phòng ngủ, vốn đã muốn đóng cửa lại, nhưng lại chợt nghĩ tới điều gì đó, anh lại mở cửa ra, nói với Mike đang lật xem cuốn "Bộ luật Nhật Quang": "Ngoan ngoãn đọc sách, không được chơi game online!"

Mike mấp máy miệng: "Nhưng mà..." Có rất nhiều chữ em không biết.. Nói còn chưa xong, vị tiến sĩ đã đóng cửa lại.

Cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon. Lúc thức dậy bỗng thấy có cái gì đó cuộn tròn dưới chân mình, đưa tay dụi mắt, anh mới ý thức được hiện tại đã là ban ngày.

"Mike... Mike..." Rolin xoa nhẹ đầu đứa nhỏ, "Sao không ngủ trong chăn... Anh quên mất, em không – cảm thấy lạnh."

"Không phải... Bởi vì tướng ngủ của tiến sĩ quá khó coi, chiếm hết cả giường..."

Rolin đen mặt, "Thằng quỷ nhỏ, anh đồng ý thu nhận và giúp đỡ em là tốt lắm rồi, còn dám chê tướng ngủ anh khó coi! Coi chừng anh rút hết máu em đem làm thí nghiệm!"

Vào phòng thí nghiệm, kim đồng hồ cho thấy đã là buổi chiều, Rolin gật đầu, nghĩ thầm vẫn còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net