Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
học nổi tiếng."

Feldt xoay người phủ lên người Rolin, hôn lên mặt đối phương, "Họ nhất định rất yêu cậu, nếu không ở nơi nhiều người như vậy, là ai đem cậu đẩy lên boong thuyền đây?"

Rolin kéo ra một nụ cười ác ý, đẩy Feldt ra, "Anh tốt nhất bỏ ý đồ mượn cớ an ủi tôi mà giở trò đi."

Đối phương lơ đễnh cười cười, cầm tay Rolin, khẽ hôn lên lòng bàn tay cậu, "Nếu có thể, tôi thật muốn vĩnh viễn cùng cậu nằm ngốc ở trên giường."

"Anh đã thành công an ủi tôi, tôi sẽ tham dự buổi diễn thuyết kia. Nếu đại dương là nơi cuối cùng mà cha mẹ tôi thuộc về, thì tôi không nên sợ hãi nó."

Cửa phòng ngủ bị gõ vang, rất khẽ, lại có chút lúng túng.

Rolin cười xoay đầu lại, "Sao vậy Mike?"

"Tiến sĩ... Em thật sự đói bụng sắp chết a...."

Lấy khuỷu tay đụng đụng Feldt, Rolin cười xấu xa nói: "Cho con ăn đi kìa!"

Sáng sớm ngày hôm sau, Feldt ngồi trên giường, nhìn Rolin đứng trước gương sửa sang lại quần áo, ngay cả đầu tóc cũng chưa bao giờ gọn gàng như thế. Đối với việc tham dự buổi diễn thuyết của vị Giáo sư đã mở mang kiến thức cho mình này, Rolin vẫn tương đối thận trọng.

"Tôi cứ thế này bị cậu vứt bỏ sao?" Feldt đưa tay vuốt lại mái tóc mình, khuỷu tay chống trên gối đầu, một bộ dáng tao nhã đẹp mắt.

Rolin đi tới bên giường, ngón tay nâng cằm Feldt, nhếch miệng cười xấu xa nói: "Ngoan ngoãn ở lại, chờ tôi về thương anh."

Vừa muốn xoay người, Feldt lại giữ lấy cậu.

"Sao vậy?" Rolin quay lại có chút khó hiểu.

Feldt khẽ lắc đầu, buông lỏng tay ra.

Ngay lúc này tôi đang rất hạnh phúc, cho nên khi nhìn bóng lưng cậu, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.

Tựa hồ hiểu được điều đó, Rolin nhoài người về phía Feldt, vươn dài cánh tay lấy vật dưới gối đầu ra.

Sau đó lật người lại, ngửa mặt nằm lên đùi Feldt, Rolin để vật kia lên tay đối phương.

"Tôi biết cậu đã từng trải qua mất mát."

"Ừm."

"Nét mặt đó đã từng là thứ quý giá và quan trọng nhất đối với tôi."

Feldt nhẹ nhàng gật đầu, anh đã sớm đoán được.

"Hiện tại tôi giao nó cho anh." Rolin nhẹ nhàng kéo mặt Feldt lại, dùng trán cọ cọ chóp mũi đối phương.

"Đứa ngốc, y phục cậu nhăn hết rồi kìa." Vị Huyết tộc tao nhã đưa tay nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo của người trong lòng.

Chín giờ ba mươi sáng, Rolin đi tới bến tàu.

Du thuyền đồ sộ hiệu Baeleon lấp lánh trong ánh mắt mọi người. Trên du thuyền được trang bị thư viện, quán bar, khu mua sắm, được mệnh danh là một trong ba du thuyền xa xỉ nhất New York.

Giáo sư Carmelo có thể diễn thuyết trên chiếc du thuyền này, xem ra nhà tài trợ cho hạng mục nghiên cứu của ông cũng không tầm thường a.

Rolin lên thuyền, đưa thư mời của mình ra, một người phục vụ cung kính đưa Rolin lên boong tàu, đi qua hành lang dài, lên thang máy, lúc này mới đến được phòng của mình.

Nước biển dưới ánh mắt trời nhẹ nhàng dập dờn gợn sóng, giống như một thiếu nữ nhu thuận, không mảy may có chút mùi vị của nguy hiểm.

Theo tiếng còi kéo dài, du thuyền chậm rãi rời bến tàu, Rolin đứng bên cửa sổ nhìn lục địa xa dần. Cứ ngây ngốc trong phòng như vậy tựa hồ có chút vô vị, đã như vậy, không bằng đi xuống lầu giải trí một chút.

Chơi mấy ván bi-a, thưởng thức một bữa cơm trưa, mới vừa cùng vài mỹ nhân nói chuyện vài câu, liền nhận được điện thoại Feldt gọi tới, này khiến Rolin nổi da gà toàn thân.

"Cùng nói chuyện với những cô gái xinh đẹp thế nào?"

"Không tồi." Rolin đành phải bưng ly rượu đi vào nơi ít người hơn, cậu thật nghi ngờ không biết có phải Feldt đã âm thầm cùng lên du thuyền này rồi không.

"Thấy khó hiểu vì sao tôi lại biết cậu đang làm gì a?"

"Đúng vậy, tôi không hiểu." Rolin sờ sờ mũi, cậu bỗng cảm thấy cho dù Feldt không ở bên cạnh thì anh ta cũng có thể dễ dàng bắt lấy mình.

"Tôi dựa theo giọng nói của cậu."

"Thật vậy sao? Tôi đây phải..." Rolin thất thần, nhìn một thiếu niên mặc lễ phục đang đi qua đoàn người.

Đó là cậu thiếu niên đã gặp ở buổi tiệc của Jasmine, chính Rolin còn tạo cơ hội cho cậu ta tham dự kỳ thi tuyển.

Chỉ là cậu thiếu niên ngày ấy giờ phút này mặt tràn đầy tự tin, bày ra nụ cười giảo hoạt, so với cậu bé ngượng ngùng thiếu tự tin ở buổi tiệc của Jasmine như hai người khác nhau.

"Lát nữa sẽ tán gẫu với anh sau." Rolin cúp điện thoại, lặng lẽ đi theo sau thiếu niên kia, ngoài dự liệu là, cậu ta lại đi tới bên cạnh Giáo sư Carmelo, hai người dường như bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Giáo sư Carmelo đã già hơn rất nhiều so với bảy tám năm trước, nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt lại càng làm tăng thêm vẻ học giả trí tuệ, ý khen ngợi trong mắt ông khiến Rolin thấy rất quen thuộc, nhiều năm về trước, chính cậu cũng đã từng nói chuyện với Giáo sư Carmelo như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net