Chap 42: Lễ hội mùa hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

// Từ hôm nay đến cuối tuần trời nhiều mây, nắng đẹp, khả năng có mưa là 20%. Dự kiến lễ hội Mùa hè năm nay sẽ diễn ta suôn sẻ... //

Tiếng nói của phát thanh viên trên ti vi phát ra lanh lảnh, trong và cao vút, tạo cho người nghe một chút động lực vào buổi sáng. Người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế sofa đối diện vô tuyến truyền hình kia nâng cốc trà của mình lên, thổi nhẹ lên đó rồi khẽ đưa miệng cốc dán vào môi. Hương vị trà mà chị thích thường ngày bỗng nhiên ngọt ngào đến kì lạ. Có lẽ là do thời tiết hôm nay đẹp hơn chăng?

- Ane-san, Sao hôm nay chị dậy sớm thế?

Chuuya bước xuống cầu thang, ngó vào phòng khách, nhìn bóng lưng và mái tóc được búi lên của người đang ngồi trên chiếc ghế đôi diện với ti vi đang hoạt động kia.

- Có sao? Chắc là trời sáng nhanh quá đó nhỉ?

Kouyou với cốc trà trên tay, chị quay đầu lại cười nói với cậu em họ của mình. Nụ cười ấy càng làm cho khuôn mặt xinh đẹp kia thêm kiều diễm hơn. Chuuya sau khi nhận được câu trả lời của chị thì cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Cậu chỉ là lo cho Kouyou đi đường xa về mệt mà lại còn dậy sớm như thế dễ bị ốm nên mới quan tâm, hỏi han như vậy. Nếu chị không sao thì tốt rồi.

Kouyou nói với cậu, rằng đồ ăn sáng và bữa trưa chị đã nấu rồi. Chuuya nghe lời quay lưng, đi về phía chiếc bàn đang để đầy đồ ăn trong phòng gần đó. Vừa thưởng thức vừa ngẫm nghĩ, lâu lắm rồi Chuuya mới ăn sáng với nhiều thứ như thế này. Mọi ngày cậu thường sẽ dành nhiều thời gian vào buổi sáng để làm bento hơn là đồ ăn sáng, vì vậy nên cậu chỉ nấu tạm vài thứ rồi ăn cho qua. Giờ Kouyou có kì nghỉ dài hạn đến hết mùa đông năm nay, Chuuya chuẩn bị được chị vỗ béo rồi.

Tiến tới chỗ bàn bếp để lấy bento và làm thêm hộp nữa, Chuuya bỗng đứng sững lại. Trên bàn bếp có hai hộp bento xếp chồng lên nhau, trông gọn gàng đến lạ. Chuuya có thể hiểu rằng Kouyou đã làm nó nhưng chị đã làm cả hai luôn ư? Hay một trong hai đó chị dành cho người khác? Ở nhà này thì chỉ có cậu là em trai chị, vậy chắc hộp còn lại là dành cho người yêu chị rồi. Chuuya lại ngẫm nghĩ, mà có khi không phải, trông chị chẳng giống đã có người để nhớ thương tẹo nào. Chị có quen ai ở đây đâu, nếu phải đưa đồ ăn thì chị phải bay sang nước ngoài chứ nhỉ?

- Trông em như thế thật sự rất hay đấy. - Kouyou đứng ở cửa bếp, lấy vạt áo che miệng cười. - Chị hay thấy em làm hai hộp bento nên chị cũng làm cả hai luôn cho em đỡ mất thời gian. Chắc là em định làm cho ai đó nhỉ?

Chuuya nghe thấy giọng chị liền quay đầu lại nhìn, cậu ậm ừ vài câu rồi đưa hai hộp bento ấy vào cặp, nhanh chân chạy ra ngoài cửa, tất nhiên là cậu không quên chào Kouyou. Kouyou vẫn đứng đó mỉm cười nhìn hàng loạt động tác mà chắc chắn chị sẽ thấy hành động dành cho biểu cảm ngại ngùng. Đứa em trai của chị thực sự biết yêu rồi.

Kouyou có thể đi guốc trong bụng Chuuya được rồi.

_______________

Dazai miệng nhai con tôm vừa bỏ vào miệng, mặt bắt đầu nhăn lại đôi chút.

Vị này không thể là do Chuuya nấu được.

Hắn len lén liếc mắt lên nhìn thiếu niên tóc cam ngồi trước mặt vẫn đang ăn ngon lành, thầm suy nghĩ. Hắn đoán chắc Kouyou đã về rồi bởi cái vị này thì chỉ có chị là sở trường thôi.

Vậy là hắn hết cơ hội qua nhà cậu ăn trực rồi.

Dazai khẽ thở dài rồi tiếp tục gắp cơm cho vào miệng. Giờ ăn trưa hôm nay ồn ào lạ thường. Mọi người đang bàn tán nói chuyện về lễ hội mùa hè được tổ chức vào cuối tuần kia. Ai nấy đều vui vẻ muốn cùng bạn bè đi dạo, ăn uống và ngắm pháo hoa. Dazai âm thầm lắng nghe, trong lòng hắn cũng muốn cùng Chuuya dạo chơi giống như vậy.

Dazai hơi dừng hành động ăn uống của mình lại, ra vẻ rất nghiêm trọng mở miệng hỏi:

- Chuuya?

- Hở?

Chuuya ngậm đũa, nhướn mày lên nhìn. Trước mắt cậu giờ đây là vẻ mặt rất là nghiêm túc của bạn thân mình. Hơi khó hiểu, cậu hỏi lại:

- Chuyện gì? Vẻ mặt đó là sao?

- Ha ha, không có gì đâu. - Dazai cười xòa. - Cuối tuần này cậu đi chơi lễ mùa hè với tôi nhé?

- Đi chơi? Không rủ cả hai nhóc kia đi sao? - Chuuya lại hỏi.

- Hừm, tôi nghĩ là hai đứa nó sẽ hẹn hò vào ngày ấy chứ nhỉ? - Dazai ra vẻ ngẫm nghĩ. Thực ra là hắn muốn buổi hôm đấy chỉ có hắn là Chuuya đi cùng nhau thôi.

- Vậy còn Ane-san thì sao? Đi cùng được chứ? - Chuuya vẫn hỏi tiếp.

- Chị ấy mới về, cậu không cho chị ấy nghỉ được hả? - Dazai lại viện cớ tiếp.

- À... - Chuuya bắt đầu cảm thấy có lỗi. - Vậy cũng được.

- Quyết định vậy nhé? - Dazai bắt đầu vui vẻ trở lại như thường ngày. - Cậu không được trốn đâu đấy!

- Đừng nói như thể hẹn đi đánh nhau như thế. - Chuuya nói một cách ghét bỏ. - Mà nếu có đánh nhau thật thì ta không hèn đến nỗi chạy trốn đâu.

Buổi ăn trưa của hai người hôm đó đột nhiên "tăng động" lạ thường. Trong lòng Chuuya vốn chỉ nghĩ rằng chỉ là đi chơi bình thường thôi, còn Dazai thì ngược lại. Cảm giác đi chơi lễ hội với người mình thích thật tuyệt đến nhường nào. Mong chờ tới cuối tuần quá đi thôi~

________________

Dòng người đông đúc náo nhiệt vội vã băng qua nhau. Ai nấy đều diện lên mình những bộ yukata có màu sắc và hoa văn tuyệt đẹp. Mọi người đều cười nói vui vẻ, kể cho nhau những câu chuyện, ưu phiền thường ngày. Hôm nay quả là một ngày nghỉ đáng nhớ trong năm.

Lễ hội mùa hè đi kèm với bắn pháo hoa vào buổi tối. Các khu vực được phép bắn pháo sẽ mở ra các quầy ăn, quầy vui chơi cho người tham gia lễ hội có một ngày nghỉ thoải mái. Ngay từ lúc chiều, các khu vực ấy đã đón được rất nhiều khách. Một phần là mọi người đều háo hức cho ngày cuối tuần này, phần còn lại có lẽ là những tiết mục ngoài lề được tổ chức ở đây.

Dazai cũng thuộc những người đến sớm vào chiều. Khác với mọi người, hắn muốn tìm hiểu xem ở nơi này có chỗ nào quang cảnh đẹp, hữu tình, rất thích hợp để hắn tự tử hay không. Dạo hết buổi chiều, Dazai đã có hai chỗ đẹp để thực hiện ước mơ của mình: Con sông chảy qua gần đó và ngôi đền trên núi ngay cạnh. Hắn đã rất tự hào về "chiến lợi phẩm" hôm nay.

Trời dần ngả màu, hoàng hôn nhanh chóng kết thúc để màu đêm vội vàng bước tới nơi đây. Đèn lồng, đèn điện được treo ở mỗi quầy hàng thắp lên sáng trưng. Ánh sáng ấy kéo dài trên những sợi dây nối nhau cột ở mỗi biển hàng. Người ngày càng đông, tiếng ồn ào náo nhiệt ngày càng rõ. Chủ của các quầy hàng cũng vất vả hơn bao giờ hết.

- Oi! Chuuya~

Đôi mắt nâu sẫm thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đằng xa, Dazai lớn tiếng gọi, tay đưa lên vẫy vẫy ra dấu. Chuuya cũng nhận ra, nhanh chóng đi về phía hắn đang đứng.

- Con sên chậm chạp chết đi được! Tôi đứng đợi mỏi cả chân nè. - Dazai tỏ vẻ mệt mỏi, than vãn ngay sau khi Chuuya đến ngay cạnh.

- Thì đừng đứng, ở đây có nhiều quầy hàng để mi vào ngồi mà. - Chuuya đưa ra lời khuyên.

- Xì! Lời khuyên của sên thật bổ ích, tôi sẽ lắng nghe. - Dazai nói. - Tìm được Chuuya chẳng khó tí tẹo nào, màu yukata và tóc của cậu giống hệt nhau, nó khiến mắt tôi bị nhiễm bẩn mất rồi.

- Ta sẽ đánh giá cao về lời khen này. - Chuuya khoanh tay, gườm gườm liếc Dazai từ chân cho tới đầu. - Yukata nhạt hơn tóc của mi có nhiêu đâu mà lên giọng?

- Ít ra vẫn hơn cậu. - Dazai nói, giọng đầy chế giễu.

- Dazai-kun, lâu lắm rồi không gặp nhỉ? - Kouyou xuất hiện từ phía sau Chuuya, miệng mỉm cười thân thiện chào người em mình cũng coi như ruột thịt. Chị diện lên bộ yukata cùng màu với bộ kimono thường ngày chị hay mặc. Khác với mọi ngày đó, chị để cho tóc của mình tự do chứ không búi lên nữa.

- Ane-san... - Mặt Dazai thoáng chút ngạc nhiên nhưng hắn vẫn thân thiết chào lại. - Quả là lâu lắm rồi mới gặp lại chị ha?

- Phư phư... - Kouyou lấy vạt áo che miệng cười. - Có chị ở đây hai đứa không nói chuyện thoải mái lắm nhỉ? Thôi thì chị sẽ dạo quanh khu này một vòng vậy.

Nói rồi chị vẫy tay tạm biệt hai đứa em của mình. Ngay sau khi chị quay lưng, Dazai là quay sang chỉ trích Chuuya:

- Sao chị ấy vẫn tới kìa? Cậu bất hiếu tới nỗi không cho chị ấy nghỉ luôn sao?

- Nói gì đấy, tên khốn này! Chị ấy bảo muốn đi đấy chứ! - Chuuya vặc lại.

- Chậc, thôi bỏ đi. - Dazai gãi gãi đầu rồi ngửa mặt nhìn trời. - Như này chắc là sắp bắn pháo hoa rồi.

- Chưa đâu. - Chuuya lấy điện thoại ra nhìn giờ. - 9 giờ mới bắt đầu cơ, bây giờ vẫn còn sớm đấy.

- Thế thì chúng ta đi quanh đây chơi đi, coi như là chờ đến lúc đấy? - Dazai đưa ra gợi ý.

- Ha, được thôi. - Chuuya dường như đã đồng ý ngay khi hắn dứt lời.

Hai người sau đấy kéo nhau đi hết quầy này đến quầy khác. Lúc thì ăn, khi thì chơi. Nhưng chủ yếu là dùng tiền trong túi của Chuuya. Khi được hỏi rằng tiền làm thêm của mình đâu thì Dazai đã nói rằng tháng này chưa được nhận lương. Chuuya không tin đâu nhưng cậu vẫn không nói gì mà bỏ qua cho hắn.

Dừng lại ở một quầy hàng trò chơi, Dazai và Chuuya đã thách thức với nhau rằng người kia sẽ thua mình trong lĩnh vực bắn súng này. Không ai chịu ai, cả hai quyết định sẽ phân thắng thua ở trò chơi bắn súng lấy quà này. Hai người đều chơi rất tốt, tốt đến nỗi khiến quầy hàng đó phải đóng cửa luôn. Các quầy hàng khác thấy thế liền từ chối đuổi người.

- Tại Chuuya hết mà giờ chẳng được chơi nữa. - Ôm một đống phần thưởng trong tay, Dazai thở dài than vãn.

- Không phải mi khơi mào trước à? - Chuuya nhất quyết không nhận lỗi, bởi cậu không có lỗi. Muốn đưa tay lên đánh vào đầu hắn nhưng vì đống phần thưởng đang ôm, cậu quyết định nhẫn nhịn.

Sau khi phát hết đống phần thưởng sau trò chơi kia cho những đưa trẻ trên đường đi, cả hai đến quầy vớt cá và lại quyết định thắng thua lần nữa ở đấy. Lần này có vẻ khác biệt rất lớn với lần trước. Dazai chơi rất tốt, chẳng mấy chốc cá đã đầy chậu. Chuuya thì bị rách vợt liên tục, dường như nó không muốn cho cậu thắng kẻ kia. Cậu tức tối tới nỗi, nếu có năng lực cậu sẽ phá tan chỗ này.

- Trông Chuuya khổ sở chưa kìa~ Có cần tôi đây chia sẻ không thế? - Dazai mở miệng chế giễu.

- Im mồm đi, ta đập chết giờ! - Chuuya như muốn gào lên.

Lượn qua vài (chục) quầy hàng nữa thì cuối cùng cũng đã đến thời khắc bắn pháo hoa. Mọi người đều háo hức nhìn những chùm hoa trên bầu trời và hai bạn trẻ cũng thế. Dazai phấn khích nói với Chuuya:

- Ra bờ sông đi, ở đó ngắm rõ lắm đấy!

- Nhưng ở đó đông lắm, có cả thuyền chèo ra nữa kìa. - Chuuya nói. - Ta biết có một chỗ vắng người đấy.

- Đâu? - Dazai hơi thất vọng hỏi.

- Đây. - Chuuya giơ điện thoại ra, trong đấy là hình ảnh một ngôi đền. - Chigiri và Hakino-san đã nói cho ta chỗ này đấy.

- À, chỗ này tôi có ghé qua hồi chiều rồi. - Dazai nhận ra, sau đó đột nhiên thắc mắc. - Mà, Chigiri mà cậu nói đến lúc nãy là Chigiri Hyoma-san của Câu lạc bộ bóng đá sao?

- Ừ. - Chuuya không hề phủ nhận. - Cái cậu xinh đẹp ấy đấy.

Tám nhảm một hồi nữa, cả hai bắt đầu đi lên ngôi đền kia. Lượn từ nãy tới giờ ở các quầy hàng nhưng có lẽ hai người không hề mệt một chút nào. Đến khi yên vị trên chiếc ghế gỗ ở đích đến kia, Dazai mới than mỏi chân. Chuuya chưa kịp nói năng gì với hắn thì pháo hoa đã ngắt tiếng nói của cậu.

Một loạt những bông hoa sáng lung linh nở trên trời. Chúng cứ nối đuôi nhau thắp sáng cả màn đêm. Phải chăng, biết được lễ hội ngày hôm nay nên mặt trăng không xuất hiện? Những bông hoa kia nở rực đầy sức sáng chói, Chuuya có thể tự nhủ rằng chúng còn sáng hơn cả một rừng đom đóm Dazai tìm được cho cậu. Tiếng nổ đoàng đoàng vang lên mãi không dứt. Nhưng đối với những người đi xem lễ hội này thì tiếng nổ đó không ồn ào một chút nào. Nó như âm thanh giải thoát cho những ưu phiền trong lòng mỗi người, khiến họ nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

- Sáng quá~ Không biết có pháo hoa nào hình con sên không nhỉ? - Dazai đột nhiên cười khúc khích.

- Hả? Làm gì có pháo hoa hình con sên mà đòi? - Chuuya khó hiểu.

- Có chứ, tôi thấy nó hằng ngày luôn ấy. Nó tỏa sáng hơn cả mặt trời cơ. - Dazai thầm thầm bí bí nói.

- Mi nằm mơ à? Ta đi với mi hằng ngày có thấy cái gì đâu? - Đầu Chuuya xuất hiện dấu hỏi chấm to đùng.

"Làm sao mà cậu thấy được, đó là cậu mà." Dazai nghĩ thầm.

- Về được chưa? - Chuuya lên tiếng hỏi.

- Hả? Sao về sớm thế? - Dazai ngẩn ra.

- Mai còn có bài kiểm tra, về sớm để còn ôn bài. - Chuuya đứng lên khỏi ghế. - Gần 10 giờ rồi, sớm cái gì nữa?

- Được rồi~ - Dazai thở dài rồi cũng đứng dậy, cùng cậu đi xuống dưới chân núi.

Nhìn hàng bậc thang dài thẳng tắp trước mặt, Dazai tự hỏi vì sao mình lại có thể leo lên đây được hay đến thế. Giờ bước chân xuống, lơ mơ một cái là ước mơ của hắn được hoàn thiện luôn chứ chẳng đùa.

Hai người cùng nhau đi xuống từng bậc thang. Đi được một đoạn, Dazai nghe được tiếng tặc lưỡi nhỏ của người đang đi cùng mình. Hắn quay sang, nhìn vẻ mặt có chút nhăn nhó của Chuuya rồi nhìn xuống nơi tầm mắt cậu đang nhìn.

- Hử? Chân cậu bị sao à? - Dazai lên tiếng hỏi.

- Chậc, chẳng sao đâu. - Chuuya khó chịu trả lời.

- Đỏ hết như này mà bảo không sao á? - Dazai ngồi xuống quan sát đôi chân bắt đầu đỏ lên vì đi dép không quen của cậu. - Con sên có chắc là đi được không đấy?

- Hả? Mi đang xem thường ta đó à? - Nhìn thấy cách quan tâm này của Dazai, Chuuya thoáng chút rợn người. - Nếu cảm thấy phiền thì cứ về trước đi, ta về một mình cũng được.

- Sao tôi có thể bỏ người đã bao tôi cả buổi tối nay được chứ? - Dazai ra vẻ mặt uy tín nói. - Tôi sẽ đưa cậu về mà cậu không cần phải dùng chân để đi.

- Bằng cách nào? - Chuuya hỏi lại, đầy khó hiểu và không thể tin vào tai mình. - Mi sẽ cõng ta à? Chuyện ngàn năm có một đấy sao?

- Không, tôi sẽ không cõng cậu đâu.

Nói rồi, Dazai cúi người xuống. Vẫn nhanh như lần đầu, hắn dùng một tay quật đầu gối sau của Chuuya khiến cậu ngã rồi dùng tay còn lại đỡ lấy phần bả vai. Tác phong nhanh nhẹn như thế khiến Chuuya dù có trải qua bao nhiêu lần cũng không thể quen được.

- Tôi sẽ đưa cậu về bằng cách này cơ. - Dazai nói.

Mặt Chuuya thoáng chút đỏ lên. Gì cơ? Như này về á? Phải đi qua bao nhiều người mà hắn mang mình về nhà bằng cách này sao? Chuuya luống cuống bảo hắn thả mình xuống, để cậu tự đi nhưng hắn nào có chịu. Dazai mặc kệ những lời nói của cậu, vẫn ung dung, thong thả như vậy mà đi. Chuuya chỉ còn cách quay mặt sang, úp vào lồng ngực của hắn như cách cậu đã làm vào lần đầu tiên Dazai bế cậu như thế này. Nếu Dazai không nhục thì cậu sẽ nhục.

Lễ hội mùa hè hôm đó có người muốn hủy tình nghĩa anh em với thanh mai trúc mã lâu năm của mình.

Gần thi HSG cái lời văn bay hết, OOC quá trời quá đất luôn (༎ຶ ෴ ༎ຶ)

Tuôi biết các bạn sẽ thất vọng vì đợi gần 1 tháng rồi mà chap mới lại thiếu chất xám như thế này. Mong các bạn không giận tuôi ༎ຶ‿༎ຶ
Thi xong tôi sẽ bão, hứa đấy.

15/02/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net