Chương 49: Không phải điều em muốn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 49: Không phải điều em muốn (3)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Tin tức Hứa Ngôn Tịch bị thiên kim tiểu thư của Hồng Kông Lý thị điên cuồng theo đuổi nhanh chóng loan ra khắp trên dưới Đông Đường. Vài nhóm chat nội bộ trong tập đoàn còn đăng lên ảnh chụp "có vẻ" thân mật của Hứa Ngôn Tịch cùng Lý Uyển Lộ, mà không hiểu vì sao, sau đó mấy bức ảnh này đều bị gỡ xuống.

Mặc kệ tin đồn bên ngoài như thế nào, người trong cuộc là Hứa Ngôn Tịch biết rõ, người cậu thích không phải Lý Uyển Lộ. Về sau chưa dám nói, nhưng bây giờ khẳng định không có khả năng.

Lôi Uy tất nhiên cũng biết điều này, nhưng hắn lại dùng ngữ khí sung sướng khi người gặp nạn, nói với Hứa Ngôn Tịch: "Cậu kết hôn với Lý Uyển Lộ, còn tốt hơn là ở cùng một chỗ với anh tôi".

Lúc ấy, Hứa Ngôn Tịch mới thực sự cảm nhận được có nguy cơ đến gần.

Hứa Ngôn Tịch cùng với Lôi Khiếu, thật sự đã xuất hiện một vài vấn đề không nhỏ, cho dù cậu vẫn luôn một mực xem nhẹ điều đó.

Đối với Lôi Khiếu, mặc dù Hứa Ngôn Tịch chưa bao giờ dám để lòng mình vững tin, nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn nguyện ý lựa chọn tin tưởng Lôi Khiếu. Dù sao trong một mối quan hệ yêu đương, nếu như ngay cả điều cơ bản nhất như tin tưởng lẫn nhau cũng không làm được, vậy bọn họ nên kết thúc đi thì tốt hơn.

Chỉ là, niềm tin trong tiềm thức này lại khiến Hứa Ngôn Tịch có cảm giác, mình đang bước qua một chiếc cầu độc mộc, ở phía dưới là vực sâu vạn trượng, ngay cả chiếc cầu ấy cũng đang run run rẩy rẩy, nguy hiểm bất kham (chịu không được).

Hứa Ngôn Tịch từ nhỏ đã luôn mạnh mẽ. Cái đích mà Hứa Ngôn Tịch hướng tới, là một ngày có thể cùng Lôi Khiếu kề vai sát cánh, chứ không phải là quan hệ lệ thuộc như hiện tại. Cho nên, Hứa Ngôn Tịch mới đem tất cả tinh lực đặt vào mấy công ty đầu tư.

Thế mà đôi khi, có người muốn tránh né sự thật, thì cũng sẽ có kẻ đem sự thật đã chôn thật sâu ấy đào lên, dù người kia có muốn hay không.

Hôm đó, Hứa Ngôn Tịch vốn có việc phải ra ngoài; mười một, mười hai giờ chưa chắc đã trở lại Lôi trạch. Nhưng mới đi được nửa đường, Hứa Ngôn Tịch bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Lôi Uy.

"Có việc gấp, mau trở về Lôi trạch."

Hứa Ngôn Tịch đọc được dòng này, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp. Bàn giao lại công việc cho đồng sự, Hứa Ngôn Tịch lái xe trở lại.

Về đến nơi, Hứa Ngôn Tịch hỏi chuyện người giúp việc dưới lầu, người này nói cho Hứa Ngôn Tịch biết, Lôi Uy cùng Lôi Khiếu đang nghị sự trong thư phòng, ai cũng không được lên tầng.

Hứa Ngôn Tịch gật đầu ra hiệu đã biết, trong lòng lại lo lắng hai người kia xảy ra xung đột mâu thuẫn, lại nhẹ nhàng đi lên.

Đến bên ngoài thư phòng, cửa phòng chẳng biết vì sao không đóng chặt, khép hờ để chừa lại một cái khe nhỏ, khiến cho người ngoài có thể nghe được bên trong đang nói gì. Tiếng tranh luận kịch liệt của Lôi Khiếu cùng Lôi Uy bắt đầu rõ ràng rành mạch truyền ra.

Hứa Ngôn Tịch biết mình đứng đây nghe lén cũng không phải hành vi quang minh chính đại gì, nhưng bất kỳ người nào là đối tượng được nhắc đến trong câu chuyện, đều nhất định muốn biết đối phương đang nói gì về mình. Cuộc đối thoại bên trong, từng từ từng chữ đều lọt vào tai Hứa Ngôn Tịch.

"Ca, anh định giấu diếm Ngôn Tịch chuyện anh sắp đính hôn tới khi nào? Đối phương đang không ngừng tạo áp lực, muốn anh công bố hôn lễ, Ngôn Tịch sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này."

Lôi Khiếu do dự một chút, thấp giọng nói: "Việc này, em không cần quan tâm."

Lôi Uy hừ lạnh một tiếng: "Ca, anh tốt nhất nên buông tay đi thôi. Ngôn Tịch cuối cùng chọn em hay Lý Uyển Lộ cũng đều tốt cả."

"Đừng để cậu ta lún quá sâu, vật cực tất phản*, anh biết mà."

(*Vật cực tất phản: sự việc phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại, già néo đứt dây).

"Uy tử, đừng quá phận, chuyện giữa anh và cậu ta, em biết cái gì?"

"Ca, người khác không hiểu anh, em còn không hiểu anh sao?"

Nói đến đây, ánh mắt Lôi Uy như có như không liếc qua khe cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy có bóng người đứng ngoài. Nếu như không nhầm, người đứng ngoài cửa lúc này là Hứa Ngôn Tịch.

"Ca, anh rốt cuộc có bao nhiêu thật lòng với người khác?"

"Với Lam Khánh, với Quyền thúc, ngay cả thằng em họ như em có quan hệ thân thích với anh, anh có lúc nào không dùng đến thước đo lợi ích để cân nhắc hay chưa?"

"Tất nhiên em không nói anh không có tình cảm, nhưng từ trước đến nay, có ai không nghi ngờ cái gọi là 'Chân tình' của anh chứ."

"Ca, anh nói thật một câu đi, anh có yêu Hứa Ngôn Tịch không?"

"Nếu như không phải đống rối tinh rối mù ở mấy công ty đầu tư cần một người tuyệt đối tin tưởng đứng ra xử lý, anh sẽ cùng Hứa Ngôn Tịch dây dưa đến mức độ này?"

"Kế hoạch ban đầu của anh là khống chế mẹ của Hứa Ngôn Tịch. Chỉ cần mẹ cậu ta vẫn sống dưới sự che chở của Đông Đường, Hứa Ngôn Tịch sẽ không bao giờ có cơ hội phản bội Đông Đường."

"Có điều, hiển nhiên anh đã tính sai rồi. Hứa mẫu không thể đợi được đến khi anh hoàn thành kế hoạch tẩy trắng Đông Đường, thêm một Từ Hiển Đông hùng hổ dọa người xuất hiện nữa, khiến toàn bộ kế hoạch của anh nhiễu loạn."

"Anh vốn quen với việc đem hết thảy đều nắm giữ trong lòng bàn tay, lúc này lại bắt đầu lo lắng việc không nắm chắc được Hứa Ngôn Tịch."

"Anh biết Hứa Ngôn Tịch coi trọng tình cảm. Cho nên phải khiến Hứa Ngôn Tịch triệt triệt để để yêu anh, mới có thể chắc chắn cậu ta sẽ không phản bội anh."

"Không biết em nói có đúng hay không, đại ca?"

Ngôn từ của Lôi Uy vô cùng sắc bén, giống như lột trần tất cả nghi vấn không rõ ràng trong lòng Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch đứng ở ngoài cửa, hai tay nắm chặt, lưng dựa vào tường, dùng hết toàn lực ngăn chặn hô hấp đã bắt đầu hỗn loạn.

Kỳ thật, Hứa Ngôn Tịch biết rõ, nếu như lúc này rời khỏi đây, không nghe nữa, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng, Hứa Ngôn Tịch thật sự không làm được.

Bởi vì cậu thực sự muốn biết đáp án của Lôi Khiếu.

Chỉ là, Lôi Khiếu lại để Hứa Ngôn Tịch thất vọng rồi.

Lúc Hứa Ngôn Tịch còn đang trầm mặc, thanh âm trầm thấp của Lôi Khiếu truyền ra.

"Những lời em nói, anh không phủ nhận."

Dù Lôi Uy đạt được đáp án mong muốn, cũng không có nghĩa là phẫn nộ trong lòng hắn ít hơn Hứa Ngôn Tịch.

Lôi Uy nắm lấy cổ áo Lôi Khiếu.

"Mẹ nó, nếu như anh không phải là đại ca, tôi lập tức liều mạng với anh!"

Trong phòng bỗng vang lên tiếng đổ vỡ do va chạm, Hứa Ngôn Tịch thậm chí còn nghe được rõ ràng tiếng của nắm đấm chạm vào da thịt.

Hứa Ngôn Tịch không có hứng thú với trận ẩu đả phía sau này, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Hai anh em kia coi cậu là cái gì chứ?

Hứa Ngôn Tịch cười khổ, chợt thấy hốc mắt rất chua, nhưng lại không có giọt nước mắt nào chảy xuống.

Hứa Ngôn Tịch tháo kính mắt, chật vật xoa trán.

Bên tai lại vang lên câu nói của người nọ, đã từng giúp Hứa Ngôn Tịch chống đỡ cả thế giới khi mẹ cậu qua đời...

"Mẹ em đã mất, vậy thì về sau, ý nghĩa sinh mệnh của em hãy để tôi mang đến cho em."

"Để tôi thay bà, yêu em, bảo vệ em."

Vốn dĩ còn cảm thấy có chút chân thành, hôm nay đã bị sự thật tàn nhẫn đạp nát.

Ý nghĩa sinh mệnh con mẹ nó.

Yêu con mẹ nó.

Bảo vệ con mẹ nó.

Lôi Khiếu từng nói như vậy, bây giờ xem ra lại vô cùng châm chọc.

Mà châm chọc hơn nữa là, Hứa Ngôn Tịch khi ấy thật sự đã tin.

Cậu thực sự đã tin.

Xoay người, mặc kệ tất cả, Hứa Ngôn Tịch rời khỏi Lôi trạch.

Bước chân rất bình tĩnh, vẻ mặt rất bình thường.

Không ai có thể nhìn ra, giờ này khắc này, nội tâm Hứa Ngôn Tịch đang sụp đổ.

Có điều, ngay cả Hứa Ngôn Tịch còn không quan tâm, vậy thì người khác quan tâm hay không, cũng có nghĩa lý gì đâu?

Hứa Ngôn Tịch ngồi vào ghế lái, gạt cần điều khiển, chiếc xe lao vút đi trong đêm đen mịt mờ.

Đến khi Hứa Ngôn Tịch tỉnh táo lại, cậu đã dừng trước cửa nhà Lý Uyển Lộ.

Chẳng biết vì sao, Lý Uyển Lộ giống như có giác quan thứ sáu, ngay tại lúc Hứa Ngôn Tịch còn đang do dự có nên ấn chuông hay không, Lý Uyển Lộ mở cửa.

"Hứa Ngôn Tịch?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net