Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Vị thán phục vài giây, sau đó như chú bé ngoan ngồi chờ taxi, bật nguồn điện thoại di động, từ đầu đến cuối Chu Tư Dịch vẫn không gửi lại bất cứ tin nhắn nào. Từ Vị cất điện thoại trở tại túi, có chút bất đắc dĩ, đến cùng cậu và Chu Tư Dịch vẫn ở hai thế giới khác biệt.

Chu Tư Dịch có thể tuỳ ý tới tìm cậu, Từ Vị lại chỉ có thể bị động tiếp thu. Chu Tư Dịch biến mất, Từ Vị cũng không có năng lực tìm tới hắn, Từ Vị rốt cuộc cũng thông suốt từ hôm qua đến bây giờ bản thân buồn bực là vì cái gì, là bởi quá chênh lệch mà sinh cảm giác nguy hiểm.

Từ Vị không tìm được Chu Tư Dịch.

Xe taxi đi vào thành thị xa lạ, Từ Vị dựa trên cửa sổ. Tình yêu rốt cuộc là gì? Từ Vị đến nay còn chưa hiểu rõ. Cậu tựa trán vào kính xe, cảm thấy chính mình thật sự có điểm ngốc.

Phòng làm việc của Thái Ngọc ở một toà nhà lớn, Từ Vị vào thang máy, có tiểu tỷ tỷ xinh đẹp dẫn cậu đến tận nơi, gian phòng lạnh như băng. Từ Vị ngồi, có loại cảm giác không thật. Thái Ngọc bảo cậu đến trước, Từ Vị cũng chỉ có thể ngồi đợi, vẫn luôn ngồi như thế đến giữa buổi chiểu. Từ Vị liền vừa đói bụng vừa buồn ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Vị cấp tốc nhận.

“Từ Vị?” Giọng nói Chu Tư Dịch có chút khàn, “Đã đến B thị rồi?”

Nước mắt Từ Vị đều đã lưng tròng, “Vừa mới tới.”

“Đang ở đâu vậy?”

“Phòng làm việc của Thái lão sư.” Từ Vị nói.

Trong điện thoại phát ra một âm thanh quen thuộc, “Ai cho hắn dùng điện thoại? Còn không biết tình huống của hắn bây giờ thế nào à?”

Thái Ngọc!

Đầu Từ Vị ong một tiếng, lý do Thái Ngọc vội vàng rời đi là gì?

“Đã ăn trưa chưa?” Chu Tư Dịch nói rất chậm, từng câu từng chữ phát ra.

Từ Vị mím mím môi, “Chu Tư Dịch, anh đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

Từ Vị đùng đùng đứng lên, “Con mẹ nó anh nói dối thêm một câu nữa xem? Anh đến cùng đang ở nơi nào? Anh đang làm gì?”

Âm thanh Từ Vị rất lớn, nổi giận đùng đùng.

Thư ký định mang cơm tiến vào nghe vậy liền dừng bước, đôi mắt Từ Vị đỏ lên, nắm chặt điện thoại, “Anh đang ở đâu?”

“Làm sao vậy? Tính khí lớn như thế?” Chu Tư Dịch chịu đựng tính khí nóng nảy của Từ Vị, “Hai ngày không gặp, em liền đối với tôi bắt đầu hugn ác? Hửm?

Từ Vị nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đem tâm tình cưỡng ép đè xuống, giọng nói Chu Tư Dịch khàn khàn tuyệt đối không phải do chưa tỉnh ngủ. Thái Ngọc tại sao lại ở cạnh Chu Tư Dịch, cổ họng Từ Vị khô khốc, “Anh ở đâu? Bây giờ tôi muốn được gặp anh.”

Chu Tư Dịch ho khan, lập tức nói rằng, “Đừng kích động, tôi không sao.”

“Anh ở đâu?” Từ Vị vẫn kiên trì, “Chu Tư Dịch, nói tôi biết địa chỉ của anh.”

“Mới ra khỏi phòng phẫu thuật đã gọi điện thoại, cậu không muốn sống nữa à?” Thái Ngọc đoạt điện thoại của Chu Tư Dịch, hắn rất nhức đầu, chỉ chỉ điện thoại giọng khàn khàn nói, “Là vị kia nhà tôi.”

Thái Ngọc đang giương nanh múa vuốt trong nháy mắt bất động, im lặng nửa ngày, Thái Ngọc đưa điện thoại trả cho Chu Tư Dịch, “…”

Chu Tư Dịch cầm điện thoại lên, “Bệnh viện Nhân Xuyên.”

Từ Vị mang theo đàn guitar cầm ba lô lao nhanh ra đường, đón xe đến thẳng bệnh viện Nhân Xuyên. Ngón tay Từ Vị không nhịn được phát run, cậu không biết Chu Tư Dịch đã xảy ra chuyện gì, làm sao phải phẫu thuật? Làm sao phải nằm viện? Chu Tư Dịch nhập viện lúc nào? Còn lừa cậu!

Khốn kiếp!

Chu cáo già khốn kiếp!

Xe đến bệnh viện, Từ Vị trả tiền xong liền chạy vào trong, tại cửa đụng phải Vương Á. Từ Vị dừng bước, lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nhìn người trước mặt.

Vương Á rất lúng túng cười cười, “Chu tổng không muốn cậu biết, xin lỗi.”

Kẻ cầm đầu là Chu Tư Dịch, Từ Vị không thể giận chó đánh mèo. Từ Vị gật đầu cùng Vương Á đi vào bên trong, vẫn là không có nói chuyện.

Thời điểm đứng trước cửa phòng bệnh, Từ Vị siết chặt đàn guitar trong tay, cậu lúc này mới nhận ra chính mình vẫn luôn ôm đàn guitar cầm ba lô. Hệt như tên ngốc.

“Anh ấy vừa mới làm phẫu thuật.” Vương Á thấp giọng dặn dò.

Từ Vị đặt đàn guitar cùng ba lô xuống, đi vào phòng bệnh, Chu Tư Dịch đang nằm yên tĩnh trên giưỡng bệnh, sắc mặt trắng bệch. Một gương mặt không có chút khí sắc hồng hào, hắn đang ngủ.

Lòng Từ Vị đau như cắt, mím mím môi đi tới nhìn tờ giấy ghi thông tin trên giường bệnh. Chữ viết kia rồng bay phượng múa, Từ Vị hoàn toàn không hiểu, đỉnh đầu truyền đến tiếng nói khàn khàn, “Bảo bối.”

Từ Vị ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tư Dịch, Chu Tư Dịch cười híp mắt nhìn cậu, “Lại đây.”

Từ Vị muốn cắn chết hắn, cậu đi tới trước mặt Chu Tư Dịch, khom lưng nhìn chằm chằm hắn, mở miệng liền không nhịn được nghẹn ngào, sau đó không thể nói lời nào, cậu ngồi sụp xuống.

Ngón tay vẫn đang phát run, vai Từ Vị rung rung.

“Từ Vị?”

“Tên khốn nhà anh!” Từ Vị hung hăng mắng, cuối cùng cũng bộc phát.

Chu Tư Dịch nhếch miệng lên.

Từ Vị lau mặt một cái, đứng lên hung ác trừng Chu Tư Dịch, “Anh là tên lừa đảo.”

Chu Tư Dịch thu lại nụ cười, rơi vào trầm mặc, Từ Vị cúi đầu hôn lên môi hắn, là một cái hôn rất nhẹ. Khoảng cách vô cùng gần, Từ Vị cắn răng hỏi, “Anh làm sao vậy?”

“Bị gãy chân quá mất mặt, không muốn để em biết.”

Từ Vị: “? ? ? ? ? ? ?”

Chu Tư Dịch xoa nhẹ tóc Từ Vị, “Ăn cơm chưa?”

Từ Vị kéo ghế tựa ngồi xuống, vẫn nhìn chăm chú vào Chu Tư Dịch, “Là ai làm?”

“Không phải ai hết, tai nạn xe thôi, vết thương hôm qua có chút nặng phải phẫu thuật.”

“Thái lão sư nhận điện thoại trước mặt tôi.” Từ Vị nói, “Chu Tư Dịch, anh cam thấy tôi rất dễ lừa sao?”

“Cô ấy quả là thành sự không đủ bại sự có thừa.” Chu Tư Dịch cảm thán, đối diện tầm mắt của Từ Vị, “Tôi đánh anh trai đến mức phải nằm trong phòng ICU, cha tôi liền đánh gãy chân tôi.”

Từ Vị bỗng nhiên đứng dậy, một thân sát khí lao ra khỏi phòng, liền va phải Thái Ngọc đang đứng ở cửa, Từ Vị trong nháy mắt tỉnh táo, “Thái lão sư.”

“Cậu tới rồi?” Thái Ngọc cũng cảm thấy lúng túng, “Muốn đi đâu?”

Từ Vị muốn diệt toàn bộ Chu gia, nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm. Chu Tư Dịch đánh Chu đại thiếu khẳng định có lý do, Chu Tư Dịch sẽ không tự nhiên gây sự. Từ Vị rất biết bao che khuyết điểm, Chu lão gia đánh Chu Tư Dịch thì chính là ông ta không đúng.

Lão già kia lại đem con trai đánh đến gãy chân? Này là cha cái chó má gì!

“Cô mau ngăn cậu ấy lại.” Chu Tư Dịch nói.

Thái Ngọc không hiểu ra làm sao.

“Chu Sâm chết cũng đáng đời, không có chuyện gì đánh hắn làm gì? Còn ngại bẩn tay, lão già nhà cậu thật quá không ra gì.” Thái Ngọc vào cửa liền mắng, “Lão bất tử cậy già lên mặt, không nói đạo lý.”

Từ Vị hoàn toàn tán thành!

Chu Tư Dịch đau đầu, “Chu Sâm đã qua cơn nguy kịch chưa?”

“Ai biết? Ta quản hắn sống chết làm gì.”

“Cô không có chuyện gì thì về trước đi.” Ánh mắt Chu Tư Dịch chìm xuống, “Tôi tự có chừng mực.”

Thái Ngọc còn muốn nói điều gì, chuyện liên quan đến Chu gia đều loạn thành một đoàn, người ngoài rất khó nhúng tay, “Nếu cần giúp đỡ thì gọi cho tôi.”

“Được.”

Thái Ngọc nhìn sang Từ Vị, nói rằng, “Hôm nay cậu cứ ở đây đi, sáng sớm mai qua phòng làm việc.”

Bộ dáng này của Từ Vị bây giờ nhất định sẽ không đi.

“Mau đi tiễn lão sư.” Chu Tư Dịch vỗ xuống tay Từ Vị.

Từ Vị liền vội vàng đứng lên cùng Thái Ngọc đi ra cửa, đi tới thang máy, Thái Ngọc quay đầu nhìn Từ Vị, nói rằng, “Cậu là đứa trẻ tốt.”

Từ Vị cho là nàng còn có lời muốn nói, kết quả nàng nói xong câu này liền quay người bước đi.

Từ Vị đứng ngẩn người ở hành lang, vừa quay lại phòng bệnh đã ngửi thấy múi thơm của đồ ăn, Từ Vị nhíu mày nhìn về phía Chu Tư Dịch.

“Mau tới ăn cơm.”

Từ Vị nuốt không trôi cục tức này, sờ sờ trán Chu Tư Dịch, nắm chặt tay hắn hôn nhẹ lên khoé miệng, cậu đem mặt chôn ở lòng bàn tay Chu Tư Dịch.

Tôi nhất định sẽ không để anh lại bị người ta khi dễ.

“Không sao đâu, mau ăn cơm đi.” Ánh mắt Chu Tư Dịch ảm đạm, “Từ Vị.”

“Ừm.”

Chu Tư Dịch xoa tóc Từ Vị, nói rằng, “Ông ấy sẽ phải trả giá thật đắt, em không cần quan tâm.”

“Ăn cơm.” Chu Tư Dịch nhấn mạnh, giọng điệu ra lệnh.

Từ Vị buông Chu Tư Dịch ra vùi đầu ăn cơm, cũng không nói thêm gì.

Suốt buổi chiều Chu Tư Dịch đều ngủ, Từ Vị tìm kiếm thông tin về Chu thị trên mạng. Vợ hiện tại của Chu Doanh An cũng tức là mẹ của Chu Sâm, mẹ của Chu Tư Dịch đã xảy ra chuyện gì? Chu Tư Dịch đánh Chu Sâm, đến cùng là dạng cha như nào lại có thể đánh gãy chân con ruột? Con mẹ nó não ông ta tàn rồi à?

Tư liệu trên internet có hạn, Từ Vị không tìm được gì nhiều.

Cậu nhìn sang Chu Tư Dịch sắc mặt tái nhợt, không ý thức được khẽ chạm vào đôi môi của hắn. Đến người quan trọng còn không bảo vệ được, Từ Vị còn tính là đàn ông không?

Tay đột nhiên bị nắm chặt, Từ Vị muốn rút tay lại cũng đã chậm, cậu liền va phải đôi mắt nhu tình của Chu Tư Dịch, cổ họng khô khốc.

“Anh Dịch.”

“Em biết tại sao năm ấy lúc mười sáu tuổi tôi biết mình là đồng tính luyến ái không?”

Từ Vị mím mím môi, “Chu Tư Dịch?”

“Là do Chu Sâm.”

Sấm sét giữa trời quang, Từ Vị giật mình trố mắt nhìn Chu Tư Dịch, đầu óc trống rỗng.

Chu Tư Dịch rơi vào trầm mặc, một hồi lâu mới nói tiếp, “Bọn họ khiến tôi buồn nôn.”

Từ Vị không biết nên nói cái gì. Chu Tư Dịch cùng Chu Sâm? Bọn họ là anh em.

“Chuyện này rồi sẽ phải kết thúc, tôi cũng không muốn tránh.”

Từ Vị vẫn chưa thể tiếp thu, cậu không biết nên đối diện với cục diện này như thế nào.

Chu Tư Dịch không phải là không có năng lực, hắn chỉ là không muốn tranh giành, lười tranh giành. Hắn không có ham muốn gì đối với tiền, hắn đối với tất thảy đều không có dục vọng, Từ Vị biết, hắn sống vô dục vô cầu.

Mười ba tuổi hắn bị đưa đến Chu gia, ăn nhờ ở đậu, sống cũng không dễ dàng.

“Đến mức độ nào rồi?”

“Hắn ép tôi khẩu giao.”

Từ Vị cảm thấy Chu Tư Dịch đem Chu Sâm đánh đến nằm trong ICU cũng không có gì là thiệt thòi, ngay bây giờ Từ Vị muốn tiễn hắn đến gặp diêm vương! Cái tên khốn kiếp này!

“Đệt!”

“Chê tôi bẩn?”

Từ Vị giơ tay áp hai bên má Chu Tư Dịch, “Anh nói cho tôi biết hắn đang nằm ở viện nào? Tôi giết hắn.”

“Hồi đó đánh gãy tay hắn, tôi liền bị đưa ra nước ngoài.” Chu Tư Dịch không rời mắt khỏi Từ Vị, thế giới khi ấy là một mảnh tăm tối, mà lòng bàn tay Từ Vị lại ấm áp, không hề lạnh lẽo, “Trước khi biết em, tôi cảm thấy mình thật buồn nôn, dơ bẩn đến cực điểm. Cha mẹ tôi, mọi người bên cạnh tôi, đều sống trong thế giới bẩn thỉu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net