Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Lâm Kiệt lặng người đứng nhìn ngôi mộ trước mắt. Làm ơn ai đó nói cho cậu biết, cậu đang mơ có đúng không?

Một giọt...

Hai giọt...

Ba giọt...

Từng hạt mưa rơi xuống, dần dần càng nặng hạt hơn.

Dư Lâm Kiệt chết lặng, quỳ thụp xuống trước ngôi mộ phủ đầy cỏ xanh ngát. Mưa rơi. Nước mắt cậu cũng rơi. Trời khóc. Cậu cũng khóc.

Không ai đứng trước mộ của "mình" mà vui vẻ nổi.

Dư Lâm Kiệt chết.

Chết vì tai nạn giao thông.

Không hề nuôi một con vật nào.

Cô độc mà chết.

Không một ai bên cạnh.

Dư Lâm Kiệt cúi đầu khóc lớn. Vai cậu run bần bật lên vì nấc. Cậu là Dư Lâm Kiệt trọng sinh lại từ tương lai. Dù cô độc nhưng vẫn từng có đồng đội, vẫn từng được chăm sóc, vẫn từng được bảo vệ che chở...Nhưng vì sao...kiếp này... Cậu khóc. Khóc vì hối hận. Khóc vì nuối tiếc. Khóc vì thương xót. Và khóc vì chính bản thân cậu...

Xem ra hiệu ứng cánh bướm cậu gây nên quá lớn rồi.

Dưới trời mưa lớn, có một bóng người quỳ trước ngôi mộ phủ màu xanh đẹp đến lạ. Người ngồi đó phảng phất bóng dáng cô đơn đến cùng cực.

Khiêm Tư Hàn bước tới, đứng trước người nằm rạp xuống mặt đất ngất đi dưới mưa, lòng thầm mắng cậu không muốn sống nữa, cúi người xốc cậu bế lên tay, nhanh chóng lên xe, chạy về biệt thự gần đó.

----------------

"Ưm..."

Dư Lâm Kiệt nhập nhèm mở mắt, đập thẳng vào mắt là trần nhà xa lạ. Vội vàng lục lại trí nhớ. Sau khi cảm thương xong định đứng dậy đi về thì đầu óc quay cuồng trong mơ hồ, mất thăng bằng nghiêng người, xúi quẩy thế nào lại đập gáy vào tảng đá, cứ thế mà bất tỉnh.

"Tỉnh rồi?"

Giọng nói trầm thấp vang lên, lôi kéo sự chú ý của Dư Lâm Kiệt. Không thì thôi, đã thấy rồi thì Dư Lâm Kiệt lầm tưởng cậu vẫn còn đang mơ ngủ.

"Khiêm...tổng?"

"Gọi Tư Hàn được rồi, tôi cũng không dị nghị cậu gọi Hàn ca."

Dư Lâm Kiệt há mồm.

"Cậu không mơ đâu, đây là thực tại. Có tên nào ngu tới mức thăm mộ dưới trời mưa chớp giật như giật kinh phong không? Lần đầu tôi thấy đấy, ô dù sản xuất ra cũng không phải để trưng." Tên này đi guốc trong bụng người khác đấy à?

Cậu cảm thấy thế giới này thật hoang đường.

"Không cần trưng vẻ mặt đó ra nhìn tôi. Mau ăn cháo rồi uống thuốc đi."

Khiêm Tư Hàn thong thả đi tới đặt chén cháo nghi ngút khói vào tay Dư Lâm Kiệt ép cậu ăn hết, sau đó ném vỉ thuốc rồi đi rót nước ấm đưa cho cậu.

Dư Lâm Kiệt máy móc làm theo, đại não vẫn chưa phân tích kịp chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng không khí yên bình này...thật sự rất thoải mái...

...nếu tên kia không há miệng phát ngôn.

"Cậu đã ngủ suốt hai tuần."

"Cái gì! Anh đùa tôi đúng chứ?"

Dư Lâm Kiệt nhảy dựng, cuống cuồng nhìn Khiêm Tử Hàn, rất nhanh xay xẩm mặt mày, tiếp tục ngất xỉu lần nữa vì kích động. Khiêm Tử Hàn mặt vẫn không đổi cảm xúc mà chỉnh lại tư thế thoải mái nhất cho Dư Lâm Kiệt, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.

-------------

Trưa hôm sau, người nằm trên giường nhúc nhích, bật dậy hốt hoảng tìm lịch cầm tay trên người, lại phát hiện chính mình không mặc quần áo của bản thân mà lại mặc áo của người khác, hơn nữa không mặc quần.

"Khiêm Tử Hàn!"

Hít sâu hét lớn một hơi, Dư Lâm Kiệt cúi đầu ho sù sụ vì sặc nước bọt.

"Có chuyện gì?"

"Lịch."

Hai người vô cùng ăn ý phối hợp, một chìa ra quyển lịch nhỏ, một đưa tay nhận quyển lịch.

"Cư nhiên còn đúng hai ngày nữa!"

Cậu bất tỉnh, bất tỉnh tới tận hai tuần! Lại còn thêm cả hôm qua vì sốc mà bất tỉnh mất thêm một ngày nữa...

"Lúc bất tỉnh tôi có sốt không?"

Khiêm Tử Hàn nhìn cậu, gật đầu. Đoạn ngắt luôn lời cậu muốn nói tiếp. "Cậu kích phát dị năng rồi."

Ồ, kích phát rồi.

...

"Anh vừa nói cái gì!"

Dư Lâm Kiệt hiện tại đã khỏe, bật người dậy, thô bạo phi tới đu bám trên người Khiêm Tử Hàn truy hỏi. Khiêm tổng hơi choáng vì sự đu bám đột ngột kia, nhưng mau chóng ngầu lòi đứng vững như cột nhà, đỡ luôn cả cậu vào lòng ôm.

"Tôi nói cậu, kích, phát, dị, năng, rồi."

"Làm sao anh biết?"

"Giống cậu."

"Anh cũng..."

"Trọng sinh."

Dư Lâm Kiệt hóa đá.

"Đừng bất tỉnh nữa. Thu dọn đồ đạc về lại thành phố F. Đêm nay xuất phát."

Khiêm-đi-guốc-trong-bụng thành công ngưng Dư Lâm Kiệt đang chuẩn bị ngất lần nữa. Với bộ não xử lí thông tin chậm nhưng tiếp thu lại cực nhanh khiến cậu nhanh chóng hiểu được vấn đề, Khiêm Tử Hàn cũng là trọng sinh. Nhưng làm sao hắn biết cậu trọng sinh?

Như hiểu được ánh mắt tò mò của Dư Lâm Kiệt, Khiêm Tử Hàn nhàn nhạt nói. "Trực giác."

Anh muốn thử cảm giác được thồn rau diếp vào họng chứ? Nói nhiều một tẹo anh sẽ chết sao?

Tất nhiên đây chỉ là tiếng lòng. Cậu chưa muốn mất đi đồng minh vừa tìm được đâu.

"Anh biết chuyện mạt thế đúng chứ?"

Gật.

"Anh sống lâu ở mạt thế kiếp trước không?"

Lại gật.

"Trên mười năm chứ?"

Tiếp tục gật.

"Anh nói một câu sẽ chết hay sao?"

Dư Lâm Kiệt tức giận đùng đùng hét thẳng vào mặt Khiêm Tử Hàn. Tên này có vấn đề về não bộ thì phải? Lúc thì nói như bắn rap, lúc thì nhàm chán tới mức phát ra âm thanh cũng không thèm, chỉ đưa hành động để minh họa.

Lạy trúa trên kout turn down for watch.

"Khoan, tại sao chiều nay lại không xuất phát luôn mà còn phải chờ tới đêm?"

"Hôm nay là ngày lễ. Đi chiều sẽ tắc đường. Tôi cũng có công việc cần phải giải quyết."

"Vậy thì để tôi gọi cho Hàn Thiên Kì đón tôi là được rồi."

"Tống Mặc Vũ nói tôi Hàn tỷ dặn phải chiếu cố cậu." Khiêm Tử Hàn nhún vai, ném cho Dư Lâm Kiệt một tờ giấy. "Tống Mặc Thần nói đây là nơi có thứ cậu cần."

Chưa để Dư Lâm Kiệt kịp tiêu hóa mọi chuyện, Khiêm Tử Hàn tiếp tục nả pháo. "Hai anh em cậu ta cũng là trọng sinh."

"Ầy, tôi biết mà." Ngoài dự kiến, Dư Lâm Kiệt phất tay tỏ vẻ cậu biết chuyện này lâu rồi. Hắn nói làm gì cho thừa thãi.

Bởi mới nói, đầu năm nay thịnh hành trò trọng sinh, người người trọng sinh nhà nhà trọng sinh, trọng sinh bây giờ quá rớt giá rồi a.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi. Tôi có việc, khoảng gần tối sẽ về, nếu đói có đồ ăn sẵn dưới tủ lạnh."

Đợi cho Khiêm Tư Hàn đi được một lúc lâu, Dư Lâm Kiệt mới giật mình tự vò đầu tự hỏi. "Thế quái nào mà một người mới gặp nhau có đúng một lần lại chăm sóc mình như chuyện thường tình vậy?"

Đột nhiên bản thân cậu tự hỏi, sao lại có cảm giác cậu đã quên mất chuyện gì quan trọng rồi?

Mạt thế còn cách hai ngày...

-End Chương 7-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net