[36-41] Khống chế khu C

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khống chế khu C [1]

Trong nhà tù Rome, phần lớn các tù nhân đều đang chờ mong lễ Giáng Sinh sắp tới. Buổi tối, từng tổ nhóm đều bắt đầu tổ chức tập luyện các tiết mục biểu diễn ăn mừng. Đây là hoạt động đặc sắc nhất trong tù của bọn họ. Các tiết mục từ ca hát tới khiêu vũ gì cũng có.

Với Phong Bạch, năm đầu tiên là được hò hét với những người anh em thân thiết.

Ngày đó cậu ta đóng vai một cô gái thoát y, động tác cực kỳ cợt nhả cởi quần áo, cánh môi thoa son hồng nhuận cắn một điếu thuốc lá, chỉ mặc một chiếc váy ngắn đứng trên sân khấu làm điệu làm bộ hát hò. Khi cậu ta hát, nửa thân trên đều bị cậu ta cởi ra, trần trụi lắc lư dưới ánh đèn sáng, tựa như một con gà trắng ởn.

Lúc ấy Hàn Sâm cũng ở đó, ngồi hàng cuối với một đám anh em khác. Trông thấy bộ dáng Phong Bạch, hắn không nén được ý cười.

Phong Bạch thật sự biết ăn chơi, mọi người cũng bị cậu ta ảnh hưởng, cười khúc khích.

Năm thứ hai bắt đầu bán ma túy trong tù, cậu ta không tham gia xã đoàn nữa, có thời gian thì tìm kiếm khách hàng, mở rộng công việc buôn bán của mình.

Tối hôm đó vẫn là thời gian các tổ nhóm hoạt động. Vào lúc Hàn Sâm đang ngồi trên ghế salon trong phòng lấy lòng Nietzsche, ôm vòng eo thon gầy của Nietzsche mạnh mẽ thúc lên thì Phong Bạch lại mặt đầy hứng khởi đi xem náo nhiệt.

Hàn Sâm dường như không có hứng thú gì với mấy cái hoạt động giải trí, trừ lúc không thể không vắng mặt, chẳng hạn như lúc Phong Bạch năn nỉ hắn nhất định phải cùng tham gia, hắn mới tới.

Mà Phong Bạch lại là người rất thích xem náo nhiệt. Càng là chuyện tạp nham cậu ta lại càng cảm thấy hấp dẫn không chịu được.

Cậu ta là một tay buôn ma túy trời sinh, vì tìm kiếm cảm giác kích thích khi thi hành tội ác, cậu ta chẳng hề để ý sống chết, một mực kiêu ngạo bảo với Hàn Sâm:

Bạch thiếu gia đây đi tới chỗ nào chỗ ấy sẽ có ma túy.

Buôn lậu ma túy là tội ác, nhưng cũng là thú vui của cậu ta.

Phong Bạch nguyện vì nó mà mạo hiểm tính mạng.

Không thể không nói, điểm này đúng là rất biến thái, cũng là đặc điểm "nam tính" duy nhất trên người Phong Bạch.

...

Trong một căn phòng tập diễn rộng lớn, tất cả đám đàn ông da đen đang tập hip-hop giữa phòng, trên cái trán đen thùi lùi đội khăn trùm đầu xanh xanh đỏ đỏ, tựa như những con khỉ bị lửa hun qua nhảy trên nhảy dưới.

Âm nhạc trong phòng sôi động, cộng thêm âm hưởng xung quanh, nghe rất tuyệt.

Phong Bạch lười nhác đi ra sân bãi, chân trái gác lên đùi phải, uể oải dựa vào cánh cửa bên cạnh, rút một điếu thuốc trên vành tai xuống ngậm vào miệng, sau đó cậu ta móc cái bật lửa trong túi ra châm thuốc.

Phong Bạch ngẩng đầu lên rít sâu hai hơi, không chịu được hấp dẫn từ đám người bên kia, cuối cùng vẫn quyết định lắc hông đi vào.

"Anh Phong!"

Một thanh niên Trung Quốc dáng vẻ thô lỗ bỗng hô lên rồi phất phất tay với cậu ta. Vì phòng diễn tập rất nhiều người, bọn họ lại đang bận nhảy, nên không ai trông thấy vẻ mặt vui mừng của Phong Bạch.

Phong Bạch cười cười, cậu thanh niên kia vẫy tay, sau đó ra hiệu cho Phong Bạch đi ra đấy. Phong Bạch gật đầu nhanh chóng đi theo.

"Có mang đồ đến không?"

Hai người nhanh chóng đi đến một nơi hẻo lánh không bị ánh đèn chiếu tới. Giữa tia sáng mờ mờ, cậu thanh niên dựa vào vách tường, nhìn chằm chằm Phong Bạch. Tàn lửa trên điếu thuốc của Phong Bạch lập lòe trong bóng tối.

"Tất nhiên ~ " Phong Bạch nhẹ giọng cười cười, "Đây đều là hàng nhà, do chính bọn anh tự tinh luyện, độ tinh khiết cao, lại cực kỳ sạch sẽ, một viên 200 đô la."

"Cho em ba viên."

Thanh niên nhanh chóng nhét tiền vào lòng bàn tay Phong Bạch.

Phong Bạch cúi đầu đếm, xác định đủ rồi mới cười cười, móc mấy tờ giấy bạc nhỏ từ túi quần sau mông ra, đưa ba viên cho cậu ta.

Cậu thanh niên cầm lấy ma túy, hưng phấn cười cười, vỗ vỗ bả vai Phong Bạch nói:

"Anh Phong, chỗ em còn mấy người nữa muốn mua, tháng này bên anh còn hàng chứ?"

Phong Bạch nâng một tay kẹp điếu thuốc, rít sâu một hơi rồi lắc đầu nói:

"Xin lỗi, cuối tháng chỉ thừa mấy viên này thôi. Đây là hàng anh đặc biệt giữ lại cho chú, chứ không đã bán xong lâu rồi ~ "

Thanh niên gật đầu: "Vậy cảm ơn anh nhiều anh Phong."

Phong Bạch cười khúc khích, huých huých cậu thanh niên:

"Đáng ghét, là anh em thì nhớ quan tâm đến chuyện làm ăn của anh là được rồi, cảm ơn làm mẹ gì chứ ~ "

Thanh niên cầm hàng rời đi, còn Phong Bạch vẫn dựa vào góc tường hút thuốc lá. Bỗng cậu ta ném điếu thuốc xuống đất, nhấc chân giẫm lên rồi xoay gót định rời khỏi.

"Oái! Đệch..."

Phong Bạch vừa xoay người, bỗng một đôi tay vươn ra bịt chặt miệng cậu ta, kéo Phong Bạch gầy yếu vào toilet. Rầm —- một tiếng, cửa đóng sầm lại.

"Mẹ nó! Thằng nào? Thằng chó nào không có mắt dám bắt tao?! Tao lại chơi chết mẹ mày, chết bố mày, chết tổ tông mười tám đời nhà mày giờ!"

Phong Bạch đạp đạp chân, ra sức giãy giụa, lại phát hiện chính mình bị người ta giữ chặt lấy, động đậy không nổi, đành chửi oang oang lên, mồm miệng sắc lẹm như một con mèo rừng lên cơn điên.

"Bốp bốp —-"

Một gã đàn ông vung tay cho Phong Bạch hai tát.

"Mẹ mày, câm mồm cho tao! Thằng ẻo lả chết tiệt! Mày mà nói thêm một câu nữa tao lập tức xé luôn cái mồm mày ra."

Người kia cũng chẳng thua hung tợn mắng chửi Phong Bạch.

Người đàn ông kia ra tay rất nặng, bàn tay còn thô to, Phong Bạch lập tức cảm thấy khóe miệng trào lên mùi máu, lỗ tai vang lên ong ong, đại não choáng váng.

Phong Bạch ngẩng đầu, không chút sợ hãi nhổ một bãi lên mặt cái kẻ vừa tát mình kia, nhếch môi cười hừ hừ nói:

"Mày cứ chờ đó cho tao. Ông nội Bạch đây trước giờ còn chưa từng bị người ta tát, giờ tao sẽ nhớ kỹ cái mặt lợn của mày! Chờ ông nội Bạch đây kiếm được cơ hội, không giết chết mày tao không phải họ Bạch nữa!"

"Mày vốn không phải họ Bạch."

Đờ... Nói thuận miệng, Phong Bạch ảo não nghĩ.

Bên cạnh bỗng vang lên tiếng cười trầm thấp, tất cả mọi người im bặt lại. Hai người đứng cạnh Phong Bạch cũng rối rít nhường đường, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đi ra, hai tay đút túi, cười tà tà nhìn Phong Bạch.

Phong Bạch hiện không thể cử động, cả người cậu bị giữ chặt sau cửa phòng rửa tay. Phong Bạch hung tợn trừng mắt, vẻ mặt ác độc nhìn người kia.

Người tới một đầu tóc đen, đôi mắt màu nâu, da thịt trắng nõn. Trên cổ hắn đeo một chiếc dây chuyền kim cương tinh tế, dưới ánh đèn lóe sáng lên, hai chân thon dài, dáng người cao vừa phải, không mập không ốm, là tướng mạo điển hình của người Trung Quốc. Hắn ta cười tà tà, dáng vẻ rất đẹp, nhưng xem chừng là một cậu ấm ăn chơi.

Phong Bạch cũng chẳng phải đèn cạn dầu, cậu ta chỉ hơi sửng sốt một chút rồi rống lên:

"Mẹ nó mày là thằng nào?! Thèm đ*t hả! Mau thả ông đây ra!"

Hắn ra bỗng đưa tay bóp cằm Phong Bạch, dữ tợn nói:

"Sao nào, có vẻ mày rất thích nói chữ đ*t nhỉ."

"Đ*t mẹ mày!"

Phong Bạch không hề sợ hãi chửi thêm. Có thể nói qua bao nhiêu năm, trải qua bao kỳ sinh, bao tình huống nguy hiểm, khẩn trương, kích thích, bị kẻ thù vây quanh, đồng chí Phong Bạch đã rèn được một tinh thần chửi đổng chói lóa, vượt khỏi châu Á, vươn ra bốn bể, làm nên sự nghiệp vĩ đại trên thế giới này.

Dường như hắn ta cảm thấy Phong Bạch rất thú vị, chợt cười lên một tiếng, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nói:

"Tao chính là Hồng Kiện, mẹ tao chết rồi, mày định chơi bà thế nào đây."

Phong Bạch cau mày, thầm nghĩ mình đã tới hạn rồi sao, khi không lại gặp phải thằng chết tiệt này. Cậu ta dùng sức vùng vẫy, hung dữ nói:

"Biết điều thì mau thả tao ra!"

Hồng Kiện cười lạnh một tiếng:

"Tại sao tao phải thả mày. Lần trước tao đã nhắc nhở mày đừng có làm trò trên địa bàn của tao. Mày tưởng mày bán ma túy bên này mà tao không biết?!"

"Mẹ mày, tao thích bán đâu thì bán, liên quan đếch gì đến mày!"

Hồng Kiện nhíu mày, ác ý nhìn Phong Bạch một cái. Bỗng hắn ta kéo một tên đàn em lại, làm tiết mục tháo cà vạt, rồi một tay túm lấy Phong Bạch thoải mái đi về phía toilet.

"Các cậu ra ngoài hết đi, trông chừng trước cửa, đừng để người khác vào. Hôm nay anh phải dạy dỗ thằng ranh con này một chút."

Hồng Kiện quay đầu nói một tiếng, sau đó nhanh chóng bước vào toilet, đóng cửa lại. Hắn ta nắm vuốt cổ Phong Bạch, dùng sức ấn cậu vào vách tường, hai ba phát lanh lẹ trói chặt cổ tay cậu ta.

"Đệch! Thả tao ra! Thằng đĩ đực! Tao chơi chết mẹ mày!"

Thấy Phong Bạch đến nước này mà vẫn có thể lắm mồm đến thế, Hồng Kiện đưa mắt nhìn chằm chằm cậu ta. Chợt hắn nhẹ giọng cười cười, tụt quần Phong Bạch xuống, cánh môi dán bên tai Phong Bạch, nhẹ nhàng nói:

"Không phải mày bảo thích bán chỗ nào thì bán sao? Hiện giờ mày đang ở trên địa bàn của tao, tao mua mày vậy."

"Cút!"

Phong Bạch cong đầu gối, đạp một phát ra sau lưng, hung hăng muốn đá vào giữa đùi Hồng Kiện.

Hồng Kiện phản ứng rất nhanh, không chỉ mau chóng tránh khỏi mà còn ôm Phong Bạch vào ngực, ngồi lên bồn cầu, cưỡng ép cởi quần lót cậu ta xuống, kéo hai chân không thể kháng cự của Phong Bạch ra.

"Mẹ nó mày định thật hả?!" Phong Bạch khó tin nhìn mặt Hồng Kiện, "Đệch mẹ nó không phải người ta bảo mày không xơi đàn ông sao?!"

Phong Bạch không thích chơi với người da trắng, cho nên vẫn luôn lăn lộn với đám người bên khu C. Một đám đàn ông tụ tập một chỗ, nhất là người Trung Quốc, thì chỉ có ngồi bóc hạt dưa rút điếu cày, tựa chân tường phơi nắng, nhàm chán buôn dưa lê. Phong Bạch vì thế cũng biệt chuyện Hồng Kiện không xơi nam giới.

Hồng Kiện cúi đầu nhìn bắp chân Phong Bạch, chậc chậc than thở hai tiếng:

"Mày thật là đàn ông hả? Thứ lẳng lơ, cái chân này so với chân đàn bà còn đẹp hơn í. Tao quả thật không xơi đàn ông, nhưng tao cũng chẳng định coi mày là đàn ông mà..."

Dứt lời, Hồng Kiện đưa tay sờ soạng chân Phong Bạch, từ trên xuống dưới.

"Mả mẹ nhà mày! Hồng Kiện, mày cứ thử động vào một đầu ngón tay của tao xem!... Oái..."

Phong Bạch còn chưa nói hết câu, Hồng Kiện đã túm tóc cậu, bờ môi ấm áp đè lên, hung hăng cắn môi Phong Bạch, một tay luồn xuống phía dưới, xòe năm ngón tay nắn bóp cái mông nhỏ của cậu ta.

Phong Bạch chỉ có thể khó chịu ứ ứm, nói không ra câu. Cậu định dùng tay hất văng cái cái móng heo đang vuốt mông mình xuống, nhưng hai tay cậu đã bị cột chặt sau lưng.

Sau đó Phong Bạch cảm rất khó chịu, tựa như có cái gì muốn chui vào mình! Hơn nữa còn... nóng hầm hập!

Phong Bạch hung ác trừng Hồng Kiện, vùng vẫy hai lần nhưng vô dụng. Hồng Kiện một tay giữ eo cậu, một tay khác đỡ dương vật của mình, không chút do dự đâm tới.

"Này đĩ cưng, tao không động vào đầu ngón tay mày, tao chỉ muốn động vào cái lỗ này trên người mày thôi." Hồng Kiện cợt nhả nói.

"Ư..."

Phong Bạch bị đâm đau muốn chết, sắc mặt tái nhợt nhìn Hồng Kiện, trên trán túa một lớp mồ hôi mỏng. Hồng Kiện mới dứt lời, cậu ta đã vừa hít khí vừa chửi mắng xối xả:

"Mả mẹ nhà mày Hồng Kiện... Đây là lần đầu tiên của ông nội Bạch mày đấy... Đệch..."

Hồng Kiện sững sờ một chút, sau lại cười lạnh nói:

"Lần đầu tiên càng tốt, để mày ghi nhớ bài học này, xem mày có còn dám giương oai trên địa bàn của tao nữa không."

Đờ mờ, thế nếu có chục đứa giương oai trên chỗ mày thì mày định tinh tẫn nhân vong chắc?!

Hồng Kiện vừa dứt lời đã giữ chặt lấy eo Phong Bạch, đâm thẳng vào.

Phong Bạch hít sâu một hơi:

"Nhẹ chút... đậu má... nhẹ chút...!! Ông đây..."

Hồng Kiện một bên tàn nhẫn đâm vào, một bên bóp cằm Phong Bạch, cười tà nói:

"Bình thường nhìn mày rất ẻo lả, đi đường toàn lắc mông, không ngờ làm cũng rất được."

Phong Bạch vừa thống khổ thở hổn hển vừa nhe răng trợn mắt nói:

"Họ Hồng! Tao nói cho mày biết! Tốt nhất mày đừng có rơi vào tay tao, nếu không tao nhất định sẽ chơi chết mày! Á...!!"

Hồng Kiện bỗng cắn ngực Phong Bạch:

"Thật sao, đến lúc đó để xem mày có bản lĩnh không đã."

Hồng Kiện giày vò rất lâu, bắt Phong Bạch loay xoay mấy hồi, thử đủ loại tư thế, lăn lộn hơn một giờ mới kết thúc.

Hồng Kiện cởi cà vạt cột tay Phong Bạch ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cậu, lạnh lẽo nói:

"Về sau đừng bán ma túy ở chỗ tao nữa. Bên này là địa bàn của Hồng Kiện tao, không phải chỗ mày muốn làm gì thì làm. Tao mà gặp mày lần nào thì tao sẽ chơi mày lần đấy."

Dứt lời Hồng Kiện rút ra một xấp tiền, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của Phong Bạch, cười tà nói:

"Nhưng mà nếu cưng vì "chuyện khác" mà tới đây, vậy anh sẽ thỏa mãn cưng nhé, cục cưng..."

"Cả nhà mày mới là cục cứt đấy! Đi chết đi... Áu..."

Phong Bạch vịn vách tường muốn mắng nhưng phát hiện trên thân đau đớn vô cùng, bắp đùi trắng nõn thon gầy nhớp nháp, phía sau đau rát, có lẽ đã bị thương, nứt ra rồi.

"Ngủ ngon, cục cưng ~ "

Hồng Kiện ghé tới hôn Phong Bạch một cái rồi bật cười rời đi.

Phong Bạch một bên chậm chạp mặc quần áo vào, một bên nghiến răng hít khí, hung tợn trợn trừng bóng lưng Hồng Kiện, rồi lại cúi đầu nhìn xấp tiền trên đất kia.

"Hứ, có tiền ngu sao không cầm."

Phong Bạch cầm số tiền kia lên, tựa bên cửa phòng rửa tay nghiêm túc đếm đếm. Một xấp dài, chẳng ít đâu.

"Chậc, thằng nhãi này đúng là có tiền mà."

Phong Bạch nhìn xấp tiền kia, tự nói với mình mấy câu rồi bình tĩnh đút vào trong túi. Cậu ta cau mày vịn tường, bước chân khập khiễng đi ra.

Đệch...

Ông Bạch đây thế mà lại bị đàn ông thọc.

Không phải chỉ là mông bị thọc mấy chục cái... à, mấy trăm cái thôi sao, có gì đâu chứ!

Khống chế khu C [2]

Để Hàn Sâm không phát hiện mình bị người ta cưỡng bức, sau khi rời khỏi phòng tập diễn, Phong Bạch lập tức trốn về phòng mình, vào toilet tắm rửa sạch sẽ thân thể từ trong ra ngoài, sau đó chổng mông nằm xuống giường, tựa như một con thỏ nhỏ, kéo tấm mền trắng trùm lên người, chôn đầu vào gối. Cả ngày hôm sau cậu ta cũng không ra ngoài, ngay cả lúc ăn cơm trưa cũng không.

Xem ra Hồng Kiện không biết chuyện bán hàng của mình là làm cho Hàn Sâm. Phong Bạch nằm trên giường híp mắt hút thuốc, thầm nghĩ.

Giữa làn khói thuốc trắng mờ Phong Bạch không nhịn được cười lạnh một tiếng. Cậu nhất định phải mang tất cả những việc mà Hồng Kiện làm với mình trả hết lại cho hắn!

Tất nhiên hiện giờ cậu không làm được. Người có thể làm được chuyện này chỉ có Hàn Sâm.

Nhưng không thể để Hàn Sâm trông thấy bộ dáng này của cậu, nếu không Hàn Sâm sẽ biết cậu bị thằng chó đó chơi, ảnh hưởng không nhỏ tới hình tượng đẹp trai tiêu sái của cậu.

Với cả bây giờ cậu bị Hồng Kiện cô lập bên khu người Hoa, cứ xem như cậu không so đo, Hàn Sâm cũng sẽ chẳng bỏ qua cho Hồng Kiện. Khu C không phải của hắn, dựa vào đâu mà cấm cậu bán hàng??

Nietzsche Luthern còn không nói gì, thì Hồng Kiện có cái đếch gì mà nói?!

Thế là sau khi trốn trong phòng hai ngày, đêm hôm đó đồng chí Phong Bạch đã chạy tới trước mặt đại ca Hàn Sâm của mình khóc lóc kể lể.

...

Tối đó ngay khi Hàn Sâm đang định cởi quần áo lên giường nghỉ ngơi, bỗng Phong Bạch chẳng biết từ đâu xông tới mở cửa. Cậu ta vừa nhìn thấy Hàn Sâm đã "hức ----" một tiếng khóc như mưa, nước mắt giàn giụa rơi lã chã, muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu.

Hàn Sâm quay đầu nhìn Phong Bạch, xem bộ dáng kia chắc hẳn là Hồng Kiện đã tìm cậu ta gây sự.

Hàn Sâm chậm rãi rót một cốc nước nóng cầm trên tay, ngồi xuống ghế nhìn Phong Bạch:

"Có phải là chuyện Hồng Kiện gây sự với cậu đúng không."

Phong Bạch đang khóc bù lu bù loa nghe vậy ngớ người, cho là Hàn Sâm biết chuyện mình bị Hồng Kiện lôi vào toilet cưỡng bức, nhất thời câm nín, đôi mắt đen nhánh của cậu ta nhìn chằm chằm Hàn Sâm, mặt cắt không còn giọt máu. Xem ra Phong Bạch vẫn đánh giá thấp sự quan tâm của Hàn Sâm dành cho mình.

Hàn Sâm nhàn nhạt uống một hớp nước, trầm giọng nói:

"Hai ngày trước Pitt nói với tôi gần đây Hồng Kiện luôn tìm cách gây sự với cậu. Hắn ra bắt nạt cậu rồi?!"

Phong Bạch lập tức thở ra một hơi, xem ra Hàn Sâm chưa biết chuyện đó.

Ngẫm lại cũng phải, thằng Hồng Kiện kia cũng để ý hình tượng của hắn lắm, sẽ không nói ra mấy chuyện xấu xí này đâu.

Thế là anh bạn Phong Bạch vừa rồi còn sốt sắng đã nhanh chóng ổn định trạng thái, buồn bã bi thương tiếp tục rơi nước mắt, sau khi thấy tạm được mới ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Sâm kiện cáo:

"Hàn Sâm, cái thằng chó Hồng Kiện kia nói về sau không cho phép tôi đến khu C làm ăn nữa. Đêm qua tôi không đề phòng đã bị hắn ta mang mười đứa đến đánh cho một trận!

Mẹ nó chứ, thằng đó cho nó là ai! Nietzsche Luthern còn chưa nói gì, thế mà nó dám lải nhà lải nhải!...

Anh xem này, mặt tôi sưng hết lên rồi ~ Khuôn mặt đẹp trai của tôi... hức hức... Suýt chút nữa tôi bị bọn nó hủy dung rồi... Về sau tôi biết làm sao giờ!!!... Hu hu hu..."

Nói xong Phong Bạch lại tiếp tục rơi nước mắt. Cậu ta dùng ngón tay chỉ chỉ mấy vết tát hồng nhạt mờ tới mức nhìn không ra trên mặt mình cho Hàn Sâm xem.

Hàn Sâm hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Phong Bạch, ngoại trừ dấu bàn tay hồng nhạt kia ra thì không còn gì khác, Hàn Sâm biết Phong Bạch nhất định đang phóng đại sự thật lên rồi.

Nhưng hiện giờ chuyện giữa hắn và Hồng Kiện là thật. Quan hệ giữa người bên khu C và hắn trước nay không tốt lắm, chắc chắn có phần nguyên nhân do Hồng Kiện mà ra.

Cân nhắc cẩn thận, Hàn Sâm cảm thấy Hồng Kiện chính là một chướng ngại vật. Hắn hừ lạnh một tiếng:

"Tôi còn chưa tìm tới bên đó, Hồng Kiện đã tìm tới trước cửa của tôi."

Vẻ mặt Hàn Sâm lạnh lẽo, hắn trầm tư một lúc rồi phất tay nói:

"Cậu về trước đi, chuyện này để tôi giải quyết. Cậu đừng tự tác làm bừa, nếu có tình hình gì cứ nói với tôi đã."

Dứt lời, Hàn Sâm bèn đứng dậy.

Phong Bạch hít hít mũi, lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, rầu rĩ lầu bầu:

"Hàn Sâm, bây giờ tôi không muốn về... ~ "

Hàn Sâm quay đầu, nhàn nhạt nhìn Phong Bạch một cái. Đoạn hắn lôi tấm áp phích về cô gái ngực bự mà hôm trước Trầm Túy đưa cho hắn ra, chuyển cho Phong Bạch:

"Đây là thứ Trầm Túy bảo tôi đưa cho cậu, hôm trước tôi quên không đưa."

Phong Bạch nhanh chóng nhận lấy tấm áp phích trên tay Hàn Sâm. Vẻ mặt đau khổ trước đó biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một ánh mắt đắm đuối nhìn chằm chằm tấm áp phích to kia, sáng rực.

"Quả nhiên là kiểu phụ nữ mà Bạch thiếu gia đây thích... Thực sự là... quá gợi cảm mà!!..."

Hàn Sâm im lặng lắc đầu, kéo cửa phòng, ném Phong Bạch ra ngoài.

...

Ngày hôm sau chính là lễ Giáng Sinh. Trời vẫn tuyết lớn như cũ, bãi tập trắng xóa một màu. Nietzsche bình thường rất hiếm khi ra ngoài vào buổi sáng, song hôm nay y lại phá lệ đi quanh bãi tập một vòng.

Đó là lần thứ ba kể từ đầu mùa đông năm nay của Nietzsche. Hiện giờ y rất ít khi ra ngoài, dường như khá sợ lạnh. Hai tay y luôn luôn lạnh cóng, chỉ thích ở lì trong phòng.

Hàn Sâm đi sau lưng Nietzsche, còn một đám người Ý thì theo sau bọn họ. Tên cơ bắp đẹp trai cũng bám theo Nietzsche, miệng cắn một điếu thuốc lá.

Hàn Sâm lạnh lẽo nhìn gã một cái, rồi nhanh chóng lướt qua gã, sóng vai đứng bên cạnh Nietzsche.

Hàn Sâm đã sớm quét sạch sẽ chiếc ghế dài trên bãi tập kia, Nietzsche trực tiếp ngồi xuống đó. Bông tuyết trên trời nhè nhẹ bay, rơi xuống mái tóc đỏ rực cùng bờ vai của Nietzsche, một số còn lơ đãng chạm lên hàng mi dày của y, nhưng thoáng qua đã tan mất.

Hàn Sâm ngồi xuống bên Nietzsche, tới sát người y, trầm giọng nói:

"Ngài Nietzsche, tuyết rơi rất lớn, ngài có cần tôi mang dù đến không?"

Nietzsche lắc đầu, hai bàn tay đeo găng đen để lên đầu gối, ngay ngắn ngồi đó, nhìn đám người trên sân.

Giữa sân bãi, một đám người Hồi giáo chơi bóng rổ với đám người Trung. Tên cột dây tóc màu đen đứng trung tâm là Hồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net