Chương 15: Tổng tài đang có âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quách Ngạn Sở mở cửa cắt đứt lời nói tôi đang nói, nhưng mấy chữ đầu đã bị anh ta nghe được, anh trợn mắt lên kinh ngạc, hai con mắt cứ đảo qua đảo lại giữa tôi và Mạc Vi Hiên.

"Ờm..."

"Anh Quách à, anh đừng hiểu lầm, em và Mạc tổng chẳng có gì hết á!" Trông thấy Quách Ngạn Sở cứ đứng mãi ở cửa lắp ba lắp bắp, để ngăn chặn hậu quả không nên có tôi vội vàng lên tiếng thanh minh.

Quả thật còn phải cảm ơn anh ta nữa, nếu không tôi còn phải nói ra hết cái câu mất mặt kia.

Sau này làm sao tôi có thể nhìn mặt Quách Ngạn Sở đây? Chắc chết mất!

Quách Ngạn Sở híp mắt cười trông như hồ ly, hai mắt lóe ra thứ ánh sáng mà người ta hay gọi là bát quái, miệng nở nụ cười cực thô bỉ: "Khà khà, Thanh Yên cậu có lời gì muốn nói với Mạc tổng thì cứ nói đi, tôi không quấy rầy đâu!"

Miệng thì nói vậy nhưng người không có chút động tĩnh, dáng vẻ này chính là đang hóng chuyện kia mà, căn bản anh ta không có ý định đi khỏi đây được không!

"Anh Quách... phiền anh ra ngoài một lát được không?"

Quách Ngạn Sở vẫn cười: "Tôi đau chân." Ngụ ý tui không thể đi không thể đi được.

". . ."

Tôi phát điên lên mất.

Hình tượng của anh, tiết tháo của anh quăng cho chó gặm rồi à trợ lí Quách?

Cuối cùng thì tôi vẫn không nói gì, Mạc Vi Hiên cũng tỏ ra chẳng hề gì nên Quách Ngạn Sở không đạt được mục đích của mình, anh ta có vẻ hơi thất vọng.

Tôi thật sự chỉ muốn nắm áo lắc lắc anh ta hét vào mặt anh ta rằng: "Cái đm! Anh còn muốn như thế nào nữa? Cái bản mặt thất vọng ấy là sao???"

Lần đầu tiên tôi phát hiện mắt nhìn người của tôi vẫn còn tệ lắm, tôi thật nông cạn khi nghĩ anh ta là thành phần tri thức lạnh lùng không màng thế sự.

Sau đó tôi mới biết được Quách Ngạn Sở căn bản là một tên bát quái chính hiệu, người đàn ông ghê gớm nhất Thiên Hà- kẻ nắm giữ toàn bộ tin tức bát quái. Từ chị lao công A hôm nay mới diện chiếc lắc tay bằng vàng giả mua ở cuối chợ, con trai bác bảo vệ B mới cưới vợ rồi đùng cái ly hôn, vị trưởng phòng nào đó tằng tịu với cô nhân viên xinh đẹp sau đó bị vợ bắt gian náo loạn một trận long trời lở đất cho đến tin tức "lúc một giờ chiều con chó công ty kế bên câu dẫn chó của công ty mình"...

Phải công nhận là cái đíu gì anh ta cũng biết hết!

Đến cái trình độ kiểu "tôi biết chó nhà cô ngoại tình với mèo nhà tôi rồi!" thì tôi cũng đếch biết nói gì nữa.

Còn nhớ hồi mấy ngày đầu bỡ ngỡ chân ướt chân ráo mới vào làm, tôi cũng có nghe qua về chuyện của vị trưởng phòng nhân sự nọ, nghe nói là ông ta và một cô nhân viên xinh đẹp nào đấy mới vừa được nhận vào làm dan díu với nhau. Cái cô kia ỷ vào mình có chút tư sắc liền đánh chủ ý lên người trưởng phòng của mình, trùng hợp là cái vị này cũng có tâm tư đen tối đối với cô ta thế là hai người thuận lí thành chương bắt đầu hành trình bạch bạch bạch!

Nhưng mà cái vị trưởng phòng nhân sự này có vẻ ngoài rất được, ông ta dường như rất chú trọng về ngoại hình của mình rất chăm đi tập thể hình, cho nên đã đến trung niên mà dáng người vẫn còn rất đẹp, so với mấy đồng nghiệp cùng tuổi khác đã rất nổi trội rồi.

Sau này thì chuyện của hai người cũng vỡ lẽ ra, bà vợ của ông ta đi đánh ghen, đánh rất dữ dội. Nghe nói nhân viên nữ kia rất thảm, sau đó chịu không nổi lời đàm tiếu thì nghỉ việc rồi.

Cũng không có mấy ai đồng tình cho cô ta cả, đều do cô ta tự mình chuốc lấy. Đã có tâm tư muốn trèo cao làm bà này ông nọ thì phải trả giá thôi. Mặc dù là một con người thiện lương và giàu lòng nhân ái như tôi cũng không thể đồng tình với cô ta.

Còn cái vị trưởng phòng kia ấy hả?

Ha hả.

Ai biết được ông ta sẽ ra sao. Phỏng chừng bị vợ đuổi ra đường luôn ấy chứ.

Chuyện của hai người đó thì tôi chỉ nghe mấy đồng nghiệp khác nói phong phanh thôi nên cũng không rõ mấy. Tôi nghĩ Quách Ngạn Sở vào công ty đã lâu nên chuyện này chắc cũng biết tường tận hơn tôi nên mới hỏi thử, dè đâu anh ta nói một lèo từ tiểu sử của người ta cho đến mấy vụ tai tiếng mà không phải ai cũng biết luôn.

Lúc đó tôi còn nghĩ chà trợ lí Quách thật sự biết rất nhiều, còn nghĩ do anh ấy vào công ty lâu rồi nên mới vậy.

Ai biết người ta mới thật sự là trùm sò về ba cái vụ này chứ!

Người nắm giữ đầy đủ toàn bộ tin tức là Quách Ngạn Sở! Chậc, đúng là một người đàn ông tâm cơ nguy hiểm.

Giờ ăn trưa người đàn ông tâm cơ nguy hiểm quay sang hỏi tôi: "Hôm nay ăn cơm sườn hay bò kho?"

"Bò kho đi anh."

Người đàn ông tâm cơ họ Quách cười mỉm chi: "Đi nào."

Tôi toan cất bước lại nhớ đến ngài tổng tài hình như vẫn chưa ăn trưa, bèn nói với Quách Ngạn Sở: "Anh chờ em chút, em đi hỏi xem Mạc tổng muốn ăn gì."

Quách Ngạn Sở làm thủ thế ok.

Tôi gõ cửa phòng Mạc Vi Hiên, đi vào hỏi: "Mạc tổng, trưa nay ngài muốn ăn gì?"

Mạc Vi Hiên ngẩng đầu từ chồng tài liệu trên bàn lên nhìn tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Các cậu chuẩn bị xuống căn tin?"

"Vâng ạ, ngài muốn ăn gì? Hay tổng tài đi ăn với chúng tôi luôn, ngồi lâu hại thân lắm."

"Thôi được, tôi đi ăn với các cậu vậy."

Mạc Vi Hiên với lấy áo khoác mặc vào, sải chân dài bước ra dẫn đầu chúng tôi vào thang máy, xuống căn tin.

Tôi nhanh nhảu xung phong đi lấy đồ ăn, đổi lại là cái lườm đầy hàm ý của Mạc Vi Hiên.

Tôi không hiểu gì cả, hỏi lại: "Sao vậy Mạc tổng?"

Mạc Vi Hiên vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn tôi hừ hừ khó chịu: "Cùng đi lấy đồ ăn, một mình cậu làm thế nào cầm hết?"

Quách Ngạn Sở cũng vội chen vào nói xin lỗi: "Thật là, tôi quên mất, đúng ra chúng tôi nên đi cùng cậu, sao có thể để cậu một mình đi lấy thức ăn được?"

Mạc Vi Hiên lườm Quách Ngạn Sở một cái sắc lẻm.

Quách Ngạn Sở lập tức im miệng.

Dạo này tôi phát hiện tổng tài kì lạ lắm.

Thường ngày thì cái vị ấy có thèm hạ mình đi ăn cơm chung với bọn người phàm phu tục tử chúng tôi đâu, toàn ngồi trên phòng ăn đồ ăn tôi mua thôi, dạo này lại rất siêng năng ăn trưa với chúng tôi, quả thật là một sự kiện có một không hai.

Đã thế Mạc tổng còn cùng đi lấy đồ ăn với tụi tôi nữa, Quách Ngạn Sở lúc đầu còn bị la vì nịnh bợ cấp trên- lí do chỉ vì anh ta bảo Mạc Vi Hiên cứ ngồi ở bàn chờ chúng tôi lấy đồ ăn thôi. Mang danh hoa mỹ là đồng nghiệp phải yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, cùng làm cùng hưởng, không được đùn đẩy trách nhiệm.

Mạc Vi Hiên sau đó còn quay sang tán dương tôi một phen, cái gì mà "tôi hiểu tấm lòng của cậu đối với tôi nhưng mà đó là việc tôi nên làm cảm ơn cậu đã yêu thích tôi như thế!" Khiến tôi được sủng mà thấy sợ!

Đây là lần đầu tôi nghe Mạc Vi Hiên nói vậy với tôi bằng giọng điệu "ôn nhu" (?) như thế. Nội dung cũng thành công làm tôi choáng váng ba giây.

Sau đó tôi lập tức nghĩ đến một việc...

Chẳng lẽ thân là một thư kí chuyên nghiệp và thấu hiểu tâm tư Hạ Thanh Yên tôi đây lại phải nói hoạch toẹt ra là tôi và Quách trợ lí sợ chứng bệnh khó ở ưa soi mói nóng tính của ngài quậy nhà ăn công ty cho tan tành? Nếu việc này xảy ra chắc chắn tôi sẽ bị mọi người xxx ngàn lần!

Cho nên làm thư kí tổng tài đâu dễ dàng gì.

Tôi chỉ mong mấy ngày này mau chấm dứt đi, xin ngài tổng tài bình thường trở lại, dạo đây ngài ấy kì lạ lắm rồi.

Không khéo chính tôi cũng sẽ nghi ngờ ai đó đoạt xá(*) ngài ấy mất!

(*): bị linh hồn ai đó nhập vào cướp lấy thân thể (----xem 'Ma đạo tổ sư' sẽ rõ :>>)

_________________________________

Lời tác giả:

Hello ヽ(o^―^o)ノ   sau một tháng lặn mất tăm thì giờ tôi đã trở lại đây cùng với một chương mới toanh!

Và, cùng với đó là Mạc tổng của chúng ta đã thành công OOC, hình tượng gì gì đó một đi không trở lại ( ´ ▽ ' ) ( ´ ▽ ' ) ( ´ ▽ ' )

Đọc tới chương này thì chắc mọi người cũng biết Mạc tổng sắp sửa bước chân vào con đường không lối về rồi (″ロ゛)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net